ZingTruyen.Com

Bh Edit Phan 2 Nguoi Choi Moi Vao Cho Thoi Vi Nguyet Thuong

Hệ thống khiến Tiêu Mộ Vũ cùng Cố Diệp đều sững sờ ở tại chỗ, Tiêu Mộ Vũ kinh ngạc, mà Cố Diệp sau bất ngờ chính là niềm vui khôn tả.

Biểu tình của hắn thập phần thất thố, khuôn mặt nghiêm túc ban đầu đã biến thành tươi cười khó có thể ức chế. Hắn cũng bất chấp trong tay còn cầm một con chim ngói, ngay lập tức xông ra ngoài, chạy thẳng đến nơi đồng đội của mình.

Mấy đồng đội kia nghe được tin tức đều phấn khởi đến không thể làm việc bình thường, liền vây quanh Cố Diệp, hỉ cực mà khóc. Nếu không phải băn khoăn đến người chơi khác, bọn họ đều muốn hét vang ngay lập tức.

Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa đi ra ngoài, Thẩm Thanh Thu liền đi vào bếp, thấy trên mặt Tiêu Mộ Vũ kinh hỉ khó có thể che giấu, vội vàng hỏi: "Phát sinh chuyện gì, sao lại đột nhiên như vậy?"

Tiêu Mộ Vũ đem cuộc trao đổi với Cố Diệp kể một lần, Thẩm Thanh Thu nghe xong thở phào nhẹ nhõm, lại có chút buồn cười, "Điều này thật sự ra ngoài dự đoán, ai có thể nghĩ hệ thống sẽ chừa đường sống cho người chơi thất bại chứ. Cũng khó trách, thật vất vả tồn tại đến cửa ải thứ tám, nếu chỉ vì một câu nói theo bản năng mà thua hết bàn cờ, cũng quá không hợp lý."

"Đội thua cuộc trao đổi thông tin với đội tạm thời hoàn thành nhiệm vụ, từ đó mới kích hoạt được nhiệm vụ cuối cùng, giả thiết này cũng mệt hệ thống có thể nghĩ ra được, các đội khác phản ứng thế nào khi chị vào đây?" Tiêu Mộ Vũ nghĩ đến cái gì, mở miệng nói.

Thẩm Thanh Thu nhìn bên ngoài, thấp giọng đáp: "Nhìn thấy bốn người kia đột nhiên hưng phấn lên, các đội khác đã có chút hồ nghi, bất quá điều này thuyết minh rằng, hệ thống chỉ thông báo cho những đội đã kích hoạt nhiệm vụ số năm. Các đội còn lại phát hiện không thích hợp, nhưng họ sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì."

Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, "Nói như vậy xem như chuyện tốt." Bằng không còn không biết sẽ nhiễu loạn thành dạng gì.

"Đúng rồi, mọi người đã xem nhiệm vụ chưa?" Tiêu Mộ Vũ nghĩ đến chính sự, hỏi Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, bên kia Trần Giai Kiệt cũng nhịn không được mở ra Người một nhà tương thân tương ái.

"Cố nhân không nên trở về, chị đại khái biết nó có ý nghĩa gì. Kỳ thật chúng ta nên sớm nghĩ đến vấn đề này, trải qua nhiều phó bản như vậy, tên gọi phó bản luôn là trung tâm cốt truyện. Còn có, lúc đi ra ngoài chị phát hiện được một chút sự tình rất quan trọng, muốn nói cho em biết." Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói.

Tiêu Mộ Vũ nghe vậy vội nhìn Thẩm Thanh Thu, "Chuyện gì?"

Trần Giai Kiệt cùng hai người Tô Cẩn liếc nhau, đều tập trung nghe Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu nói chuyện.

"Chị nhìn thấy một cái tháp nhỏ nằm khuất sau đồng ruộng trong thôn, tên là Nghĩa Tháp."

Tiêu Mộ Vũ vừa nghe tức khắc nhăn lại mày, cơ hồ lập tức nghĩ đến đồ vật bên trong tháp, "Nó dùng để thu dụng nữ hài bị vứt bỏ sao?"

Nói là thu dụng, nhưng nó chỉ là một điểm vứt bỏ tập trung, hơn nữa Nghĩa Tháp chính là một cơ sở dân gian điên rồ phát sinh từ thời nhà Thanh. Mục đích xây dựng chỉ vì thời đó xã hội trọng nam khinh nữ quá mức nghiêm trọng, một khi sinh ra bé gái thì hầu hết đều không tránh khỏi số phận bị bỏ rơi, đó cũng là sự thật mà mọi người cam chịu.

Vì phòng ngừa nữ hài bị vứt bỏ khắp nơi, địa phương mới thiết trí Nghĩa Tháp để tập trung xử lý những đứa trẻ đó.

Nhưng tòa tháp được xây dựng giữa rừng núi hoang vắng căn bản không có khả năng che chở cho những bé gái đó, kết cục cuối cùng của các em chính là chết cóng và chết đói, hoặc là bị sài lang ăn luôn, cái gọi là Nghĩa Tháp, đó chính là bãi tha ma dành cho bé gái.

Thẩm Thanh Thu cũng không ngạc nhiên trước sự hiểu biết của Tiêu Mộ Vũ, gật gật đầu, "Đúng vậy, chị nhìn thấy rất nhiều hài cốt trẻ con bên trong. Ngay sau đó, chị gặp được một nữ hài trong thôn, nó đột nhiên chụp vai chị, còn cùng chị nói chuyện."

Thẩm Thanh Thu tỉ mỉ kể cho Tiêu Mộ Vũ biết những gì nàng cảm thấy không ổn, "Bởi vì chị thấy được bùn đỏ trên giày của con bé, nên chị liền cảm thấy không thích hợp, đường trong thôn không có đất đỏ, chỉ có ở gần rừng xác sống mà thôi. Cho nên chị hỏi nó một câu, có thích chơi trốn tìm hay không, nó đáp rằng nó không thích chơi trốn tìm, trốn trốn tìm tìm, tìm không thấy không thú vị, tìm được rồi người liền đã chết, không bao giờ có thể ẩn giấu."

Lời này nói trắng ra đến quá mức, nhưng Tiêu Mộ Vũ thực mau nghĩ tới quy tắc trò chơi trốn tìm, người bị tìm thấy sẽ trở thành người đi tìm tiếp theo, thường được gọi là người đã chết trong trò chơi, cho nên nữ hài mới nói ra không hề cố kỵ.

Điều này vừa lúc có thể giải thích hàm ý của trò chơi này, bị tìm thấy sẽ chết!

"Thanh Thu, chị có phát giác không, lúc con bé nói lời này tự động mang hàm ý trốn tránh, nó không thích chơi trốn tìm, đơn giản là nó không thích bị tìm thấy. Như vậy có phải thuyết minh rằng, những tiểu quỷ kia cũng không muốn bị tìm ra, bởi vì tìm ra liền sẽ 'Chết'?" Tiêu Mộ Vũ nghĩ đến đây nhanh chóng nói.

"Có khả năng, hơn nữa chị suy nghĩ, tham gia trò chơi trốn tìm cũng không chỉ có hai bé gái đêm qua, mà bé gái chị gặp phải hôm nay cũng nằm trong đó. Mặc khác, một thôn trang trọng nam khinh nữ đến táng tận thiên lương, sao có thể chỉ làm qua một chuyện ác, chị cảm thấy sẽ có nhiều hơn một bé gái bỏ mạng vì điều này."

"Tiêu đội, phó đội, thôn này đều lựa chọn vứt bỏ bé gái, còn có Nghĩa Tháp, bọn họ sẽ không mặc kệ nhiều bé gái lớn lên như vậy. Dưới tình huống bình thường, tỉ lệ bé trai bé gái không thể chênh lệch lớn đến mức này, cho nên những cố nhân không nên trở về kia...."

Tô Cẩn phát một đoạn tin nhắn vào trong nhóm, lời này cũng chính là phỏng đoán của Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu. Có không ít nữ hài trong thôn chính là cố nhân không nên trở về.

"Người mang theo máu cùng nước mắt, bồi hồi không chịu rời đi, một khi trở về sẽ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh." Tiêu Mộ Vũ lẩm bẩm lặp lại lời gợi ý trong nhiệm vụ thứ năm.

"Nữ hài bị vứt bỏ cùng hành hạ đến chết, tất nhiên sẽ mang theo máu cùng nước mắt, một khi trở về vĩnh viễn không ngày yên tĩnh. Thôn này không chỉ chết một người, hôm trước chúng ta gặp phải đám xác sống trong rừng, có vài thi thể mới vừa hư thối, rõ ràng chết không lâu, đó chính là vĩnh viễn không ngày yên tĩnh."

Tiêu Mộ Vũ càng nghĩ càng cảm thấy thông suốt, ánh mắt nàng trầm ổn kiên định, nhìn Thẩm Thanh Thu trong lòng đã có kế hoạch rõ ràng.

Đúng lúc này, trong đầu năm người đồng thời vang lên một tiếng 'đinh', "Xin trả lời, bên cạnh các bạn, ai là cố nhân không nên trở về?"

"Quả nhiên chúng ta suy luận đúng hướng." Tiêu Mộ Vũ bất đắc dĩ nói một câu, nàng nhìn Thẩm Thanh Thu, chỉ thấy đối phương hơi chau mày, nhìn dáng vẻ trong lòng nắm chắc, nhưng ba người Trần Giai Kiệt thì sao? Tiêu Mộ Vũ nghĩ nghĩ, chỉ hy vọng hệ thống sẽ không quá tồi tệ.

Vấn đề này đột nhiên xuất hiện, đáp sai sẽ chịu hậu quả gì không ai biết trước được.

Mấy người Trần Giai Kiệt cũng rất quen thuộc loại trạng huống phân tích đến nửa chừng thì đột ngột bị cắt đứt này, thật giống như lão sư trên lớp còn chưa giảng bài xong, bọn họ đã bị kéo vào phòng thi.

Những gì lão sư đã nói đương nhiên là đối tượng của bài kiểm tra, nhưng những gì lão sư không dạy thì không nhất thiết bị loại khỏi bài thi.

Vì vậy sau khi ba người Trần Giai Kiệt viết về hai bé gái bị cha ruột đánh chết ở thôn Vô Hối, ba người trầm mặc trong chốc lát, lại lần nữa viết xuống một đáp án khác.

Thời gian đáp đề cực kỳ ngắn ngủi, trong mắt người bên ngoài, họ cũng chưa phát hiện ba người Trần Giai Kiệt có gì khác thường.

Trên giao diện chấm điểm hiện ra một nửa dấu tròn màu đỏ tươi, không ai trong năm người hoàn toàn đáp đúng, mà câu trả lời của các nàng đều giống nhau như đúc.

Cố nhân không nên trở về, trừ bỏ những bé gái vốn không nên ở trong thôn, còn có những xác sống bên ngoài thôn.

Người đã chết trở về thôn vào ban đêm, bức cho thôn dân dựng tường vây, làm bọn họ không ngày nào yên bình, tự nhiên cũng thuộc hàng ngũ cố nhân không nên trở về.

Dấu nửa đúng này làm sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trầm xuống, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị.

Vẫn còn ai đó là cố nhân không nên trở về sao? Nếu không phải trong thôn hoặc ngoài thôn, thì chính là trong đội ngũ người chơi.

Bên người Thẩm Thanh Thu đồng dạng nhìn không chớp mắt kết quả, trên mặt không kinh ngạc cũng không khó hiểu, trong bình tĩnh lộ ra một chút cười nhạo, khinh miệt mà lại tùy tính.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, loại tư vị không sao diễn tả được này dần dần biến thành một cổ khí bị đè nén khiến nàng hít thở không thông, làm nàng thực không thoải mái. Nàng yết hầu hoạt động vài cái, trong hoảng hốt có chút nghẹn ngào: "Đây là ý gì?"

Nàng đang chất vấn hệ thống. Hệ thống trầm mặc một lát, mới gằn từng chữ: "Kiểm tra đo lường đáp án không được đầy đủ, bổn đề chấm cao nhất là 2 điểm công."

"Chúc mừng đội Tiêu Mộ Vũ tổng cộng đạt được 10 điểm công, chúc mừng đội Cố Diệp đạt được 6 điểm công."

Lần này hệ thống thế nhưng công bố rộng khắp, những người chơi khác đều ồ lên, ánh mắt nhìn về phía mấy người Tiêu Mộ Vũ cùng Cố Diệp đều thay đổi.

Có người kinh ngạc, có người cau mày ánh mắt không tốt, càng có người đã tinh thần hoảng hốt, không ngừng liếc nhìn về phía các nàng.

Tiêu Mộ Vũ nghe được bá báo, cùng Thẩm Thanh Thu liếc mắt nhìn nhau, mày đẹp hơi chau, tạm thời xem nhẹ vấn đề xảy ra khi công bố rộng khắp, áp lực nói: "Nếu là nửa đúng, vì sao điểm cao nhất là 2 điểm công, chúng ta vẫn được 10 điểm công. Ngươi đã vô dụng đến nông nỗi này, tính toán cơ bản cũng sai lầm?"

Những lời này đối hệ thống chính là cực đại khiêu khích cùng vũ nhục, càng là chọc trúng chỗ đau của nó. Tiêu Mộ Vũ chỉ nghe thấy hệ thống tích tích phát ra thô nặng dồn dập tiếng cảnh báo, "Cảnh cáo người chơi Tiêu Mộ Vũ, không được khiêu khích hệ thống! Hệ thống phán định không có sai lầm, cô hẳn là trong lòng biết rõ ràng."

Âm thanh hệ thống vẫn là máy móc, nhưng cảm xúc đã không hề giống theo nguyên bản đọc từng chữ, Tiêu Mộ Vũ cũng cảm giác được nó phẫn nộ.

Thẩm Thanh Thu nghe được rất rõ ràng, cúi đầu mím môi, vuốt ve ngón tay chính mình, biểu tình trong mắt ám trầm như biển sâu trước bão táp.

Nàng phát hiện Tiêu Mộ Vũ cảm xúc rõ ràng có chút không xong, gần như đã tan vỡ. Nàng cố gắng kiềm chế tâm tình chính mình, nhìm chằm chằm trên mặt đất gà rừng cùng chim ngói, mở miệng nói: "Mộ Vũ, chúng ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ, không cần tốn nhiều miệng lưỡi với nó, chúng ta nên nắm chặt thời gian. Bất quá, chị đói lả rồi, những thứ này nên xử lý thế nào?"

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ dừng trên người Thẩm Thanh Thu, vừa rồi lạnh lẽo cùng sắc bén chất vất hệ thống lúc này đã trở nên dịu dàng mềm mại, "Trong phòng bếp đồ vật không nhiều lắm, cũng không có đồ ăn kèm, em sẽ hầm canh và làm món nướng, được chứ?"

Thẩm Thanh Thu mi mắt cong cong, "Được, em nấu gì đều ăn ngon."

Nói xong nàng nhíu cái mũi, "Nhưng lần này chị không thể trợ thủ cho em, chị phải đi phụ mấy người Trần Giai Kiệt, để em vất vả một mình rồi."

Tiêu Mộ Vũ nhịn không được nở nụ cười, nhưng trong miệng lại có chút ghét bỏ: "Làm như bình thường chị có thể giúp em nhiều lắm, chị không quấy rối là may rồi. Chạy nhanh đi thôi, nếu đói bụng chị có thể trước ăn bánh ngũ cốc, 10 điểm công còn có thể đổi vài món."

Thẩm Thanh Thu nghe xong lúc này mới rời đi, chờ đến Thẩm Thanh Thu rời đi, ý cười trên mặt Tiêu Mộ Vũ liền tan biến, con ngươi cũng trào ra một tia chua xót.

Nàng đã cảm giác được hệ thống đang cố ý kích thích nàng, phó bản này mục đích chính là để đánh sâu vào nỗi thống khổ của nàng! Đại khái là trước khi hệ thống sắp đặt Thẩm Thanh Thu tiếp cận nàng, nó liền định xong kế hoạch.

Mặc dù nàng chưa nhớ hết, nhưng những ký ức ẩn giấu bên trong linh tinh đoạn ngắn đều nói cho nàng, quá khứ của nàng và Thẩm Thanh Thu đồng dạng là máu cùng nước mắt, loại đau đớn này khiến nàng hoàn toàn không có biện pháp đi đụng vào, chỉ có thể nương Thẩm Thanh Thu còn tại bên người mà an ủi chính mình.

Nàng biết hệ thống đang chơi chữ đùa bỡn mình, nàng cũng thừa biết vì sao là nửa đúng, ai mới thật sự là cố nhân không nên trở về, chính là nàng không muốn thừa nhận!

Dựa vào cái gì các nàng phải bị một cái trí tuệ nhân tạo thao túng, vô luận phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng còn có thể nhìn đến Thẩm Thanh Thu, liền đủ để thuyết minh vấn đề, nàng vẫn còn cơ hội cứu sống Thẩm Thanh Thu!

Sau khi hệ thống công bố, rõ ràng nhân tâm đều rối loạn, một bộ phận là điên cuồng đuổi tiến độ, muốn được đến càng nhiều tin tức, còn có một bộ phận lại chịu không được nữa, ở kia tràn đầy nôn nóng..

Đối lập với những đội ngũ khác, bốn người Thẩm Thanh Thu tựa hồ liền rất thả lỏng, đặc biệt khi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ phòng bếp bay ra, càng khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái.

Chỉ có bấy nhiêu khẳng định là năm người ăn không đủ no, nhưng thịt nướng luôn mê người lại chắc bụng, hai cái bánh ngũ cốc, canh chim ngói nâu cùng thịt gà rừng nướng, năm người ăn tương đối thỏa mãn, làm việc đều có lực.

Buổi chiều dường như trôi qua nhanh chóng, mắt thấy thái dương đã ngã về tây, mặt trời sắp lặn. Khi hoàng hôn buông xuống sơn thôn phản chiếu núi đồi rừng rậm kết nối với trời xanh, luôn có thể nhuộm đẫm ra cảnh đẹp độc đáo.

Tầng mây được mạ viền vàng, sau đó từ kim sắc biến thành đầy trời hồng, tầng tầng lớp lớp như những vằn nước do thuốc nhuộm tạo thành, một tầng đỏ cam, một tầng ánh vàng, một tầng xám xanh và một tầng bóng tối, đặt ở trong hiện thực chính là cảnh đẹp khiến người người tranh nhau chụp ảnh. Nhưng hiện tại, vẻ đẹp này lại mang theo độc dược cùng hơi thở tử vong.

Năm người Tiêu Mộ Vũ đã làm xong, lục tục có thêm bốn đội khác viên mãn hoàn công, A Sinh mang theo thôn trưởng đang đi tuần tra xung quanh.

Ánh mặt trời lặn xuống dừng trên khuôn mặt một già một trẻ, một nửa được ánh vàng soi chiếu, một nửa ẩn trong bóng chiều tối tăm, bọn họ nhìn đến tường vây còn tàn khuyết, biểu tình liền tối sầm.

"Thời gian không còn kịp rồi, các người cần thiết xây xong, nhanh lên." Thôn trưởng nhìn như thực sốt ruột, nhưng lời nói lại không hề vội vàng, thậm chí động tác cũng chưa đổi.

Tiêu Mộ Vũ nhìn đội bên kia, biểu tình có chút ngưng trọng: "Mọi người có ý tưởng gì không?"

"Tôi cảm thấy có thể giúp một chút, bằng không thì ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì." Trần Giai Kiệt nói.

Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, nhưng nàng liếc nhìn thôn trưởng, Thẩm Thanh Thu hiểu ý, mang theo ba người Trần Giai Kiệt đi tới chỗ đội còn đang gấp rút làm việc bên kia, nhanh chóng phụ giúp.

Các nàng gia nhập làm cho hai đội đang giãy giụa sửng sốt, nhưng rất nhanh đã có thêm những người khác tới giúp.

"Thôn trưởng, ông cảm thấy tường gạch này có thể ngăn cản xác sống?"

Tiêu Mộ Vũ tựa hồ cảm thấy hơi vớ vẩn, ngữ khí nói chuyện cũng có chút không để bụng.

Thôn trưởng ha hả cười vài tiếng, "Là cô thiên chân hay là ta thiên chân, ta có nói qua muốn ngăn trở thứ gì sao?"

Tiêu Mộ Vũ trong lòng rùng mình, như cũ không thèm để ý: "Đêm qua tôi phát hiện bọn họ cũng không tiến vào."

"Không có vào?" Thôn trưởng nhìn nàng đầy ẩn ý, sau đó lại liếc nhìn vài người chạy tới sau khi nghe tin.

"Cùm cụp, cùm cụp." Trong thanh âm hỗn độn, màu sắc chân trời bị hoàng hôn mang đi, chỉ còn lại màu xanh xám cùng hắc ám thổi quét mà đến.

Hai ngọn đèn trên cổng đền thế nhưng không gió tự động lắc lư, sau đó đột nhiên sáng lên.

Thôn trưởng sắc mặt biến đổi, lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người dừng tay, đã hết giờ, không thể lại động!"

Một tiếng này nghiêm khắc vô cùng, cơ hồ sở hữu người chơi đều theo bản năng lui về phía sau một bước.

Ngay khi họ lui về sau, gần cổng đền có một khối gạch không biết vì sao đong đưa vài cái, cuối cùng rớt xuống dưới, lộ ra chỗ trống vô cùng chói mắt.

Thôn trưởng biểu tình cũng tức khắc thay đổi, đồng dạng thay đổi sắc mặt còn có đội ngũ phụ trách khu vực kia, cùng toàn bộ người chơi.

Thật trùng hợp, khối gạch rớt xuống thuộc về đội chơi không hoàn thành nhiệm vụ đêm qua, giống như đội của Cố Diệp.

"Khối gạch kia, thiếu." Thôn trưởng chỉ chỉ vị trí đó, sau đó thấp giọng nói, "Bổ sung đi."

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một nam nhân trong đội ngũ thống khổ kêu lên thảm thiết, trong không khí giống như có một bàn tay vô hình túm hắn đi qua.

Đồng đội bên người đại kinh thất sắc, theo bản năng vội vàng kéo lại cánh tay của hắn, tức khắc liền cùng sức mạnh vô hình kia giằng co.

Giây tiếp theo, nam nhân biểu tình hoảng sợ đọng lại, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, cánh tay toàn bộ bị chặt đứt.

Máu phun vãi ra, thân thể nam nhân giống như bị nén bởi chân không, sống sờ sờ bị trên dưới trái phải đè ép, một nam nhân cao hơn 1m7 lại bị ép thành kích thước của khối gạch rơi xuống, máu trộn cùng bùn đất bọc bên ngoài, nhìn qua chính là một khối gạch ổn định vững chắc cắm ở trên tường vây.

---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com