ZingTruyen.Info

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 209: Cố nhân không nên trở về (9)

SuThanhYct

Nghe Tả Điềm Điềm nói xong, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đều trầm tư, thực mau Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nói: "Mọi người còn nhớ lời nam nhân kia nói không, trong thôn không đủ lương thực cho nên nuôi không nổi hài tử. Nếu họ trọng nam khinh nữ thì sinh bao nhiêu nữ hài cũng sẽ không giữ lại trong nhà. Hiện tại chúng ta vẫn chưa được đến tin tức mấu chốt, hết thảy đều như lọt vào trong sương mù, trước giải quyết vấn đề hôm nay, chờ tìm được manh mối lại xử lý tiếp."

Tiêu Mộ Vũ nói không sai, những gì các nàng biết chỉ là mảnh nhỏ rời rạc, hoàn toàn vô pháp xâu chuỗi lại với nhau, suy đoán càng nhiều chỉ càng sai lầm, không bằng làm từng chút một.

Năm người ăn hai cái bánh ngũ cốc khẳng định không đủ, Thẩm Thanh Thu nhìn ba mặt núi vây quanh thôn, thấp giọng nói: "Tôi ra ngoài nhìn xem có gì để ăn không, mọi người ăn trước đi."

"Thanh Thu, ngoài thôn có khả năng xuất hiện xác sống, để em đi cùng chị." Tiêu Mộ Vũ có chút không yên tâm.

"Em đừng lo lắng, dân làng cũng thường đi ra ngoài, ban ngày hẳn là an toàn. Chị chỉ đi trong chốc lát, sẽ không nhiều lưu lại." Thẩm Thanh Thu trấn an.

Chỉ dựa vào điểm công khẳng định ăn không đủ no, hơn nữa còn phải ăn bữa tối, cũng không biết phó bản này sẽ kéo dài bao lâu, mỗi một ngày trôi qua đều thực gian nan.

"Vậy chị đừng đi quá xa, tìm không thấy liền chạy nhanh trở về." Tiêu Mộ Vũ nghĩ, lại lần nữa dặn dò: "Nếu chị gặp nguy hiểm, không cần cứng rắn chống đỡ, cứ dùng thẻ bài thoát thân đi, Kẻ phá sản có thể hồi lại thời gian chờ, không có việc gì."

"Ừm, chị biết rồi." Thẩm Thanh Thu nháy mắt với nàng, xoay người liền đi ra cửa thôn.

Nếu chỉ đơn giản là săn thú, Tiêu Mộ Vũ nhất định sẽ không để Thẩm Thanh Thu đi ra ngoài. Các nàng vô pháp thu hoạch tin tức trong thôn, người dân đều nói năng thận trọng, không ai hé răng về chuyện liên quan vụ án, trừ bỏ vài người, đa số tới lui giống như quỷ ảnh, vội vội vàng vàng thoắt ẩn thoắt hiện. Có lẽ đi ra bên ngoài sẽ tìm được một ít manh mối, nhưng bởi vì cả đội còn phải xây tường rào, làm Thẩm Thanh Thu đi là thích hợp nhất.

Nhìn Thẩm Thanh Thu đi ra ngoài, thôn dân cũng chưa nói cái gì, nhưng đội chơi khác phát hiện nàng rời đi, cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Thẩm Thanh Thu có khả năng định hướng rất tốt, nàng nhớ rõ đoạn đường ngày hôm qua rời khỏi rừng xác sống, nó nằm cách thôn 500 mét về hướng trái.

Nàng đi tới đó một đoạn, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh bùn đất trống trải lộ ra giữa phiến màu xanh lục, bùn đất ngâm nước mưa chuyển sang màu đỏ nhìn có chút kỳ quái, nhưng khu vực đó phần lớn bị che đậy, cho nên nhìn không thấy toàn cảnh.

Tiếp tục đi tới trước, có một tấm biển gỗ nằm nghiêng ngã ở bụi cỏ ven đường, hôm qua bởi vì trời quá tối nên không ai để ý.

Thẩm Thanh Thu nâng dậy nhìn xem, mặt trên viết, 'Mặt trời lặn không thể về, cấm đi lại!' Chữ viết có chút qua loa, nhưng nét chữ bắt mắt, hạ bút rất có lực, đủ để thấy được lời cảnh báo mãnh liệt của người viết.

Mấy chữ này được viết bằng mực nước, nhìn màu sắc thời gian trôi qua cũng không lâu, màu đen vẫn còn tươi đẹp.

Thẩm Thanh Thu không có tiếp tục đi về phía rừng xác sống, nàng quay đầu đi dọc theo đường vòng quanh thôn tới ngọn núi phía sau, giữa đường đi ngang qua một mảnh đồng ruộng, nàng nhìn thấy tấm mộc bài đề chữ 'Cấm trộm đồ ăn!'.

Thẩm Thanh Thu có chút buồn cười, cảm giác đây là đang cố tình nhắc nhở người chơi. Nàng cũng không thèm để ý đến cánh đồng lương thực kia, hệ thống đặt ra quy tắc lấy điểm công đổi thức ăn, vậy khẳng định không thể trộm, cho nên phải tự lực cánh sinh thôi.

Ngay khi nàng muốn theo lối mòn lên núi xem có thể săn bắt một chút không, thì ánh mắt nàng đột nhiên chạm phải một khối kiến trúc nằm ẩn bên trong khu rừng sau cánh đồng, nơi đó thấp thoáng bức tường màu xám, thoạt nhìn giống như một căn nhà nhỏ.

Thẩm Thanh Thu tâm tư xoay chuyển, nàng đổi hướng dọc theo bờ ruộng đi tới phiến rừng cây, lúc đến gần nàng mới phát hiện kia cũng không phải nhà ở, mà là một tòa tháp nhỏ khoảng 1 mét 8. Tháp hình tròn, chia làm sáu tầng, nhưng cửa tháp không mở ở tầng dưới cùng mà ở trên cùng.

Dựa vào tháp còn có một cái miếu nhỏ, mặt trên dựng cổng tò vò, bên trong tàn lưu không ít tro cùng nhang đèn, tựa hồ là dùng hiến tế.

Chẳng lẽ đây là miếu thổ địa? Thẩm Thanh Thu lại gần quan sát, trên tháp viết hai chữ 'Nghĩa Tháp', có một hàng chữ nhỏ viết dọc bên trái, 'Nhà chung của trẻ em thôn Vô Hối'.

Thẩm Thanh Thu tức khắc cảm thấy có chút rét run, cái mũi nhẹ động, nàng tráng lá gan đi qua nhìn vào cửa tháp, càng tới gần thì mùi hủ bại càng nồng nặc, cho đến khi thấy được đồ vật bên trong, ánh mắt nàng bỗng nhiên co rút lại.

Mà đúng lúc này, nàng cảm giác được một bàn tay đột nhiên đặt lên vai phải mình, bất thình lình làm lông tơ cả người nàng dựng đứng, nàng lập tức vặn ngược cái tay kia, một cái xoay lưng mạnh mẽ quật ngã nó.

Thẩm Thanh Thu tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, chân phải phát lực muốn giẫm xuống, nhưng khi nhìn thấy đối phương nàng cấp tốc dịch chân, thật mạnh giẫm xuống mặt đất sát bên đầu nó.

"Ngươi muốn làm gì?" Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nói.

Trên mặt đất là một nữ hài chừng tám, chín tuổi. Vừa bị người quật ngã lại suýt nữa bị giẫm vào đầu, nó sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại bởi vì đau đớn hốc mắt đều đỏ, kêu thảm nói: "Ô ô đau, đau quá."

Thẩm Thanh Thu nghe vậy buông nó ra, lui về phía sau hai bước cảnh giác nhìn chằm chằm nữ hài không biết từ khi nào xuất hiện ở sau lưng nàng.

Nữ hài khụt khịt, nhìn Thẩm Thanh Thu biểu tình nghiêm khắc, có chút sợ hãi nói: "Cha ta bảo ta đến lấy công cụ làm đất về nhà, ta thấy tỷ tỷ đang xem cái này, liền muốn nhắc tỷ một chút, cái tháp đó xui xẻo lắm, tỷ đừng nhìn vào trong. Kết quả...... Ta không muốn làm gì hết, ô ô."

Thẩm Thanh Thu hồ nghi mà nhìn quét một chút, cách đó không xa đích xác đặt hai cái sọt trúc cùng cái cuốc đòn gánh.

Nàng duỗi tay đem nữ hài kéo lên, sắc mặt cũng ôn hòa xuống: "Ngươi đột nhiên ra tới cũng không có thanh âm, ta tưởng rằng gặp quỷ, cho nên theo bản năng ra tay."

Nữ hài nghe được quỷ có chút sợ hãi, xua tay nói: "Tỷ tỷ đừng làm ta sợ, ta...... Ta sợ hãi."

"Sợ hãi liền chạy nhanh trở về, đứa nhỏ như ngươi một mình ra ngoài không an toàn."

Nữ hài nước mắt còn chưa khô, cẩn thận nói: "Ban ngày xung quanh thôn rất an toàn, không có việc gì."

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, xoay người nặng nề nhìn hai chữ Nghĩa Tháp cực kỳ mỉa mai trước mặt: "Vì sao nó lại xui rủi?"

Nữ hài sắc mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng kinh tởm. Lúc này Thẩm Thanh Thu nhìn thoáng qua chân nữ hài, nó mang một đôi giày vải cũ nát, có một ít bùn đỏ chảy ra từ mép giày, Thẩm Thanh Thu híp mắt, quan sát gương mặt nữ hài.

Đúng lúc này nữ hài mở miệng nói: "Nghĩa Tháp này là nơi dùng để từ bỏ trẻ sơ sinh. Những đứa trẻ bệnh hoặc là sinh ra mà không ai cần, sẽ bị đưa đến đây."

Thẩm Thanh Thu thu hồi ánh mắt, nặng nề nhìn chằm chằm tòa tháp, những gì nàng vừa nhìn thấy bên trong là một vài bộ hài cốt nhỏ quá mức.

"Những đứa trẻ bệnh hoặc là không ai cần, trước khi bị ném vào đây, các nàng đều còn sống sao?" Thẩm Thanh Thu có chút áp lực hỏi.

Nữ hài gật gật đầu.

"Cư nhiên còn gọi Nghĩa Tháp, thật là vô sỉ đến cực điểm, không hề nhân tính." Thẩm Thanh Thu đích xác phẫn nộ, mở miệng mắng.

Nữ hài nhìn trân trối vào tòa tháp kia, đôi mắt xoắn xuýt và điên cuồng như ngọn nến nhảy múa trong đêm tối.

Thực mau nó liền xoay đầu nhìn xem Thẩm Thanh Thu, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, hiếu kỳ nói: "Tỷ tỷ như thế nào đến nơi này."

"À, ta định lên núi xem có gì ăn không, bởi vì lương thực trong thôn các ngươi quá ít ỏi. Ngươi trước về nhà, người trong nhà hẳn là sốt ruột." Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc đáp.

Nữ hài gật gật đầu, hiểu chuyện nói: "Tỷ tỷ đừng đi xa, trong núi có sài lang, sẽ ăn thịt người."

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, khi nữ hài cầm đồ vật chuẩn bị đi, Thẩm Thanh Thu chợt hỏi: "Ngươi có thích chơi trốn tìm không?"

Nữ hài ngưng lại động tác, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu cười đến thực thiên chân, "Ta không thích chơi trốn tìm, trốn trốn tìm tìm, tìm không thấy không thú vị, tìm được rồi người liền đã chết, không bao giờ có thể ẩn giấu."

Nữ hài biến mất rất nhanh, Thẩm Thanh Thu đứng nhìn theo hướng nó rời đi, sau đó cũng không nhiều do dự, xoay người đi lên núi.

Thôn Vô Hối được xây dựng dựa vào núi, mặt sau trừ bỏ rừng cây rậm rạp còn có một mảnh rừng trúc, là nơi sinh sống lý tưởng của loài chim ngói.

Thẩm Thanh Thu xa xa liền nghe được tiếng chim ngói, trong tay nàng không có nhiều công cụ, chỉ có một thanh quân đao, nhưng ánh mắt nàng rất tinh tường, ra tay càng mau chuẩn tàn nhẫn.

Ban ngày rất nhiều động vật đều ngủ đông trong huyệt động, cho nên Thẩm Thanh Thu cuối cùng chỉ tóm được bốn con chim ngói, còn có một con gà rừng. Nàng cũng không tham nhiều, nhanh chóng trở về.

Trên đường quả thực bình thản, nàng cũng không gặp phải nguy hiểm gì, đại khái hao phí hơn bốn mươi phút về tới trong thôn.

Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy nàng trở về, một trái tim treo cuối cùng buông xuống, sau đó mới chú ý tới đồ vật trong tay nàng.

Chim ngói nâu khá là mảnh dẻ, nhưng tốt xấu là thịt, gà rừng thì rất béo, vô luận thế nào, hôm nay các nàng sẽ không bị đói.

Trong bếp ngoại trừ không có gạo, thì muối tương giấm đều đầy đủ. Tiêu Mộ Vũ xách chim ngói chuẩn bị đi nấu cơm, Thẩm Thanh Thu tiếp nhận công việc, cùng mọi người tiếp tục xây tường.

Đội ngũ xung quanh nhìn thấy thành quả săn bắt của nàng đều tâm động không thôi, thực mau cũng có người đi lên núi.

Lúc Tiêu Mộ Vũ đi ngang đội ngũ bốn người kia, đội trưởng bên đó nhanh chóng nói: "Tôi muốn dùng một trăm điểm đổi lấy một con chim ngói, ý các bạn thế nào?"

Hắn nói dứt khoát lưu loát, đôi mắt ngay thẳng nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, không kiêng dè không trốn tránh.

Tiêu Mộ Vũ suy xét một chút, khẽ gật đầu.

"Làm phiền cô giúp tôi xử lý." Nam nhân tiếp tục nói.

"Có thể, anh lại đây lấy đi."

Nam nhân tiến vào bếp cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi: "Bên cô muốn chúng tôi hợp tác thế nào?"

Tiêu Mộ Vũ đưa cho hắn một con chim ngói, nam nhân sửng sốt giải thích: "Tôi chỉ là lấy cớ để được nói chuyện riêng với cô."

Tiêu Mộ Vũ đánh gãy lời hắn, ý bảo hắn cầm, "Tôi biết, đây là thành ý của chúng tôi, nhưng anh phải tự mình xử lý."

Nam nhân nghe xong nở nụ cười, không có chối từ, nhận lấy.

"Tôi muốn cùng anh trao đổi tin tức tối qua, cũng như nhiệm vụ của chúng ta, tôi nghĩ anh rất muốn biết dấu tay máu kia có ý nghĩa gì." Tiêu Mộ Vũ đồng dạng thẳng thắn, nói rõ ý tứ của mình.

Nam nhân biểu tình phức tạp, "Chắc cô cũng biết nhiệm vụ của chúng tôi đã thất bại rồi, tại sao cô lại muốn trao đổi thông tin với chúng tôi? Nhiều đội ngũ như vậy, căn cứ lời hệ thống nói, nó sẽ không cho phép nhiều người vượt ải, chúng tôi sẽ rất nhanh bị loại trừ, đối các cô có lợi ích gì. Mặt khác, cô không sợ kích hoạt một thứ gì đó mới sẽ làm các cô xui xẻo theo sao?"

Tiêu Mộ Vũ thoáng mỉm cười, "Vì sao một phó bản có nhiều đoàn đội tham dự chỉ có thể cạnh tranh, mà không thể hợp tác? Nhiệm vụ của các anh thất bại, nhưng các anh vẫn còn sống, hệ thống cũng nói không đến thời khắc cuối cùng thì sinh tử khó định, cho nên các anh vẫn còn cơ hội ngược gió."

"Mặc dù chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đêm qua, nhưng vẫn còn nhiệm vụ mới, chúng tôi cũng chưa thật sự an toàn, tại sao lại không hợp tác chứ? Nguy hiểm không phải vô duyên vô cớ xuất hiện, nguy cơ đồng thời chính là sinh cơ, anh nói có đúng không?"

Nam nhân nhìn Tiêu Mộ Vũ thật lâu, kỳ thật hắn luôn ở bên quan sát mấy đội chơi khác, đối Tiêu Mộ Vũ các nàng ấn tượng khắc sâu. Hai nữ nhân là người lãnh đạo, đây là chuyện rất hiếm thấy ở những phó bản hắn từng trải qua.

Vô luận là nữ nhân thanh tú tao nhã trước mắt, hay là nữ nhân xinh đẹp sắc sảo kia, đều thập phần xuất chúng.

Sự dũng cảm cùng hành động quyết đoán của các nàng khiến hắn bội phục, mà các nàng ở giữa hai đội ngũ lựa chọn đội hắn, làm hắn thực kinh ngạc.

Trên người Tiêu Mộ Vũ luôn tỏa ra một loại mị lực khiến người tin phục, khi nàng đối người khác thể hiện thành ý cùng lòng tốt, trên đời này không ai có thể cự tuyệt.

Hắn biểu tình nghiêm túc, vươn tay chính thức nói: "Cố Diệp."

Tiêu Mộ Vũ vươn tay, "Tiêu Mộ Vũ."

Cả hai đều người rộng rãi, thực mau ngồi xuống trao đổi nhanh vụ án đêm qua.

"Có phải khi nghe nữ hài đòi trở về nhà, các anh đã thuận theo?" Tiêu Mộ Vũ muốn chứng thực phỏng đoán của mình.

Cố Diệp gật đầu, "Ừ, chúng tôi đoán được nữ hài bị cha ruột hại chết, mà nhà trong thôn đều treo kính bát quái, cho nên chúng tôi nghĩ nó muốn báo thù. Lúc ấy chúng tôi đều thực khẩn trương, theo bản năng liền hỏi, nhà nó ở nơi nào. Kết quả nó tức khắc điên cuồng nở nụ cười, nói tụi nó đã tìm được nhà, liền muốn chúng tôi đưa nó trở về, ngay sau đó nó mang theo đồng đội kia của tôi."

"Tìm được nhà?" Tiêu Mộ Vũ tự mình lẩm bẩm.

"Đúng vậy, hai bé gái trực tiếp kéo đồng đội tôi ra ngoài, chúng tôi lập tức dùng thẻ bài ngăn cản, nhưng hệ thống phán định trò chơi thất bại, chúng tôi vô pháp can thiệp."

Nghĩ đến đồng đội bị chết thảm, sắc mặt Cố Diệp trở nên rất khó xem, lông mày nhíu chặt.

"Bọn trẻ còn nói điều gì khác không? Hoặc là để lại tin tức gì cho các anh?" Tiêu Mộ Vũ hỏi tiếp.

Cố Diệp lắc đầu nhìn nàng, Tiêu Mộ Vũ hiểu ý, đem chuyện tối qua kể rõ, "Chúng tôi tránh không nhắc đến việc bọn trẻ về nhà, chỉ là lặp lại tình cảnh bọn trẻ tao ngộ, sau đó hai bé gái liền yêu cầu chúng tôi cùng bọn nó chơi trốn tìm, nếu tìm không thấy sẽ phải chết."

Nói xong nàng bật lên thanh nhiệm vụ cho Cố Diệp xem, hiểu được thành ý của nàng, Cố Diệp cũng không cất giấu, liền đưa ra thanh nhiệm vụ chính mình, trong đó có hai nhiệm vụ giống như bên các nàng.

Nhiệm vụ 1: Giúp người chị dỗ em trai nín khóc, đã kích hoạt, đã hoàn thành, điểm công: 3 điểm.

Nhiệm vụ 2: Tìm được người nhà nữ hài, đã kích hoạt, đã hoàn thành, điểm công: 0 điểm.

Nhiệm vụ 3: Kích hoạt thất bại;

Nhiệm vụ 4: Tu sửa tường vây thôn Vô Hối, đã kích hoạt, chưa hoàn thành.

Nhiệm vụ 5: Sinh tử khó định, đang kích hoạt.

"Nhiệm vụ 5 biểu hiện vẫn chưa kích hoạt." Ánh mắt Cố Diệp ngưng lại, kích động nói.

Tiêu Mộ Vũ cũng sửng sốt, vì sao là đang kích hoạt? Thực mau phía sau 'sinh tử khó định'xuất hiện một loạt văn tự: Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*.

(* Núi cùng nước tận ngỡ đã hết đường, không ngờ sau bờ hoa liễu lại có thôn trang.)

Hàng chữ này vừa ra tới, 'đang kích hoạt' lập tức chuyển sang 'kích hoạt hoàn thành', nhiệm vụ 5 bị thay đổi thành nhiệm vụ mới.

Nhiệm vụ 5: Cố nhân không nên trở về. Người cũ đã đi, từ biệt đôi đường, đời này không gặp lại. Người mang theo máu cùng nước mắt, bồi hồi không chịu rời đi, một khi trở về liền không ngày yên tĩnh. Thỉnh tìm ra cố nhân không nên trở về, đây là cơ hội cuối cùng của bạn.

Tiêu Mộ Vũ nhìn mấy chữ 'Cố nhân không nên trở về', sắc mặt biến đổi lại biến. Mà Cố Diệp nhìn Tiêu Mộ Vũ, hai mắt đều tỏa ánh sáng.

Nhưng trong đầu Tiêu Mộ Vũ lại đang rất hỗn loạn, một cảm giác cổ quái bao trùm tâm trí nàng. Những chữ kia ám chỉ điều gì? Các nàng cư nhiên vẫn luôn xem nhẹ tên gọi phó bản, Cố nhân không nên trở về, ai không nên trở về?

Cố Diệp ở một bên lại nghi hoặc nói: "Vì sao bên cô biểu hiện là 'nhiệm vụ chưa xong, còn tiếp', bên chúng tôi lại khác?"

Tiêu Mộ Vũ lấy lại tinh thần, bừng tỉnh nói: "Tôi hồ đồ, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết nhiệm vụ thông quan là gì, nguyên lai hệ thống sớm liền tiết lộ."

Nhiệm vụ chưa xong, còn tiếp, bởi vì đó chính là nhiệm vụ cuối cùng.

Nàng vừa nói xong, thanh âm hệ thống lại một lần vang lên, "Chúc mừng đội Tiêu Mộ Vũ, đội Cố Diệp thành công kích hoạt nhiệm vụ thông quan!"

--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info