ZingTruyen.Info

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 208: (8) Sinh tử khó định

SuThanhYct

Thẩm Thanh Thu không nói lời nào, nhưng ánh mắt chột dạ đến không được, thực hiển nhiên Tiêu Mộ Vũ đoán không sai.

Nàng nhìn Thẩm Thanh Thu lại quét qua nam nhân thập phần chướng mắt kia, cũng không thèm nói gì, xoay người đi dọn gạch.

Thẩm Thanh Thu vội vàng theo sát nàng, nam nhân kia thấy thế cũng muốn đi qua, Thẩm Thanh Thu cắn răng quay đầu lại chỉ vào xe gạch: "Anh trước phụ khiêng gạch vào."

Nam nhân đi đến nửa đường lại bất đắc dĩ trở về, ánh mắt đuổi theo Thẩm Thanh Thu không rời.

Ba người Tô Cẩn vừa nhìn thấy đã muốn cười, Tô Cẩn nhịn không được nói: "Sao vậy, anh coi trọng phó đội của chúng tôi?"

Nam nhân mặt đều đỏ, vội vàng xua tay, "Tôi...... Tôi chỉ muốn giúp một chút thôi."

Bên kia Thẩm Thanh Thu đuổi theo, vội vàng giải thích: "Mộ Vũ, em đừng nóng giận, chị chỉ là lo lắng chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không đành lòng nhìn em vất vả. Chị xem thẻ bài Kẻ đánh cắp trái tim giúp gia tăng độ hảo cảm, nên mới thử một chút, không ngờ nó quá mức như vậy, sớm biết rằng đến nông nỗi này, không bằng chị tự mình đi khiêng gạch."

Tiêu Mộ Vũ môi giật giật, hít vào một hơi sau đó vẻ mặt đạm nhiên nhìn Thẩm Thanh Thu, tâm bình khí hòa nói: "Em minh bạch, chị làm không sai, mượn được xe đẩy sẽ giúp tăng cao hiệu suất, mọi người cũng đều nhẹ nhàng một chút."

Nàng nói xong thấy Thẩm Thanh Thu vẫn thật cẩn thận nhìn mình, vì thế thập phần đứng đắn nói: "Chị không cần nhìn em như vậy, em thật không tức giận. Em biết chị suy nghĩ cái gì, cũng biết chị không cố ý."

Thẩm Thanh Thu sợ nàng mệt nhọc, mấy bận tới lui đều là nàng ấy dọn hai khối gạch, nàng nhìn thân thể mảnh khảnh kia cũng rất đau lòng. Người yêu của nàng tuy rất lợi hại, nhưng nàng cũng luyến tiếc để nàng ấy vất vả. Dùng Kẻ đánh cắp trái tim đi mượn công cụ là biện pháp tốt, nhưng là để Thẩm Thanh Thu phải chịu thiệt thòi rồi. Nghĩ đến đây, Tiêu Mộ Vũ xoay người đi tới vài bước, cũng đem cơn tức trong lòng ném qua một bên.

Nàng vốn dĩ không phải người xúc động, sao có thể vì chút chuyện này mà thực sự phát ghen, còn đối Thẩm Thanh Thu giận dỗi.

Đang nói, nam nhân bên kia đã chuyển gạch xong rồi, vội vàng chạy qua đoạt lấy gạch trong tay Thẩm Thanh Thu: "Thẩm tiểu thư, việc này sao có thể để nữ nhân xinh đẹp như cô làm chứ, xin cứ giao hết cho tôi, mời cô sang chỗ mát nghỉ ngơi, gạch này nặng lắm, cô đừng cố sức."

Thẩm Thanh Thu đang muốn ném khối gạch vào nam nhân, hệ thống lại vang lên cảnh báo trong đầu nàng. Nàng đành phải buông khối gạch lùi về sau, ánh mắt lập tức nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ mới vừa còn đang bình thản.

Thôi xong, bình thản kia đã nứt ra rồi.

Giờ phút này Tiêu Mộ Vũ nhấp môi, mày hơi ninh, thần sắc trong mắt đều đang nói tâm tình của nàng rất tệ, thậm chí nàng suýt nữa đã lấy ra Thuần Quân Kiếm. Nếu có thể chặt đi cái tay thô bỉ vừa duỗi đến của nam nhân kia, vậy thì tốt quá.

Phát hiện Thẩm Thanh Thu nhìn mình, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ cứng đờ nhanh chóng quay đầu, dọn hai khối gạch liền đi mất rồi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo nhìn nam nhân kia, "Rất cảm ơn anh đã cho mượn công cụ, nhưng đây là công việc mà thôn trưởng an bài cho chúng tôi, chúng tôi phải làm tốt, anh như vậy không phải đang giúp mà là đang hại tôi. Hơn nữa nữ nhân làm sao không thể dọn gạch, chờ lát nữa tôi sẽ trả lại xe đẩy cho anh, đừng theo tôi nữa."

Nam nhân sắc mặt đỏ lên, lắp bắp muốn nói cái gì, Thẩm Thanh Thu lại tiếp tục đem gạch bỏ vào xe, sau đó lôi kéo xe liền đi rồi.

Hắn tinh thần hoảng hốt, thất hồn lạc phách mà đứng ở một bên, muốn giúp lại không dám đi qua, không biết còn tưởng hắn đối Thẩm Thanh Thu rễ tình đâm sâu.

Tuy rằng có xe đẩy, nhưng đường trong thôn không bằng phẳng, kéo một xe đầy gạch cũng không dễ dàng.

Cơ tay Thẩm Thanh Thu căng thẳng, hai chân cũng không thể thả lỏng, lại gặp phải một sườn dốc, chợt một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh vươn tới nhanh chóng cầm tay vịn, giúp nàng cùng nhau kéo lên.

Thẩm Thanh Thu vừa thấy, trên mặt có chút kinh hỉ, "Mộ Vũ?"

Tiêu Mộ Vũ không trả lời ngay, quay đầu nhìn nam nhân đứng ở lò gạch, có chút buồn rầu mà thấp giọng nói: "Em thật không giận chị, em chỉ tức giận vì hắn dám nhìn chị, bực bội muốn chết nên em khống chế không được chính mình."

Biểu tình của nàng vừa cáu kỉnh lại buồn khổ, cảm xúc thật là mâu thuẫn.

Nhưng nàng không biết Thẩm Thanh Thu cảm thấy hạnh phúc thế nào khi nhìn nàng như vậy, lúc này Thẩm Thanh Thu đã đầy mặt ý cười, niềm vui và sự dịu dàng trong đôi mắt xám nhạt quả thực muốn tràn ra, thậm chí khống chế không được cười lên tiếng.

Thẩm Thanh Thu vừa đẩy xe vừa nhìn con đường phía trước, trong mắt cười tựa như hài tử được kẹo, xán lạn lại thỏa mãn, "Cho nên, vợ của chị đang ghen sao?"

Tiêu Mộ Vũ phát hiện nàng cười, trong lòng có chút bất mãn, nhưng nhìn nàng cười vui vẻ như vậy, chính mình lại đem lời phản bác nuốt xuống, thở dài một tiếng: "Em không thể ghen sao? Có gì mà phải cười chứ? Hơn nữa thân là đầu sỏ gây tội, hình như chị một chút cũng không cảm thấy áy náy."

Thẩm Thanh Thu vội vàng đoan chính, "Có chứ, là chị sai, đều là chị không tốt, chị không nên loạn dùng thẻ bài, làm Mộ Vũ nhà chị không vui."

Tiêu Mộ Vũ không thèm để ý tới nàng, năm người thay phiên đẩy xe chuyển gạch, tốc độ nhanh không ít.

Hơn nửa giờ trôi qua, đã có người bởi vì quá nóng mà cởi áo khoác, khi Tiêu Mộ Vũ đi ngang qua một đội kia, nàng thoáng nhíu mày, ánh mắt gắt gao dừng trên người hai nam nhân nọ.

Thẩm Thanh Thu vừa mới chuẩn bị đi, bước chân cũng ngưng ở tại chỗ. Thực mau nàng tiến nhanh về phía trước, hơn 30 người bởi vì ra mồ hôi nên lũ lượt cởi áo khoác, trong đó mười mấy người đều không ngoại lệ, trên người đều có dấu tay máu.

Không chỉ Tiêu Mộ Vũ phát hiện, những người khác đều chú ý tới, vài người vốn đang vội vàng làm việc cũng ngừng lại.

"Trên người bọn họ làm sao vậy?" Nam nhân mắt kính sắc mặt trắng bệch, hắn vội vàng nhìn về phía đồng đội mình, "Các bạn cởi áo khoác hết đi, nhanh nhìn xem."

Hiển nhiên mọi người đều không chú ý dấu tay khác thường trên cơ thể. Sau khi nam nhân mắt kính nói xong, tất cả mọi người bắt đầu cởi áo khoác xuống kiểm tra lẫn nhau.

Hơn ba mươi người xếp hàng bên tường rào, các đội trưởng kiểm tra qua một lần, trừ bỏ chín người, mặt khác tuy rằng vị trí bất đồng, nhưng đều không ngoại lệ có một dấu tay máu.

Lúc này những người kia sôi nổi nhìn năm người Tiêu Mộ Vũ vẫn không động tác, Tiêu Mộ Vũ hiểu ý nói: "Chúng tôi đã phát hiện từ sớm, toàn đội đều có, nhưng tôi không ngờ mọi người cũng như vậy, xem ra các đội gặp phải tình huống hoàn toàn giống nhau."

Nói xong nàng nhìn chín người lạc lõng đứng bên kia, như suy tư gì. Bên này đã có người nghi hoặc hỏi: "Vì sao bọn họ không có?"

Chín người kia nghe được, sắc mặt trắng bệch.

Tiêu Mộ Vũ quay đầu nói khẽ với Thẩm Thanh Thu: "Chín người kia thuộc hai đội ngũ có người chết."

Nhìn đến cục diện này, sắc mặt chín người thập phần trầm trọng, có người đã mặt như màu đất.

Vốn dĩ chuyện khủng bố kia làm bọn họ một đêm không ngủ, hôm nay trong lòng cũng vẫn luôn thấp thỏm. Với tình hình này, bọn họ trên cơ bản đã bị phán tử hình, thực hiển nhiên tai nạn vẫn chưa kết thúc.

Hai đội thoạt nhìn có chút hoảng loạn, những dấu tay kia tuy không phải thứ tốt, nhưng bọn họ không có liền đủ để thuyết minh, tối hôm qua bọn họ thất bại.

Đúng lúc này, hệ thống giả chết đã lâu chợt sống dậy, ầm ầm thông báo bên tai người chơi: "Hoan nghênh các vị người chơi tiến vào phó bản 008, phó bản lần này có tổng cộng 7 đội 41 người tham gia, trước mắt may mắn vẫn còn tồn tại 7 đội 36 người, chậc chậc, nhân số vẫn còn nhiều đấy."

Nói đến đây, hệ thống không có hảo ý mà phát ra một tiếng tấm tắc, tức khắc làm lòng người đều trùng xuống.

"Nhiệm vụ chủ tuyến đã mở ra, mời các vị nghiêm túc kiểm tra và nghiên cứu thật kỹ. Đây là phó bản đoàn đội thi đua, mời tự mình tìm hiểu quy tắc trò chơi cùng điều kiện thông quan. Phó bản không cấm dùng thẻ bài cùng vũ lực, nhưng nghiêm cấm vô cớ tàn hại NPC bình thường. Hệ thống hữu nghị nhắc nhở, không đến thời khắc cuối cùng, sinh tử khó định."

Hệ thống vừa nói xong, năm người Tiêu Mộ Vũ vội vàng xem xét thanh nhiệm vụ chính mình, chỉ thấy mặt trên viết:

Nhiệm vụ 1: Giúp người chị dỗ em trai nín khóc, kích hoạt, đã hoàn thành, điểm công: 5 điểm.

Nhiệm vụ 2: Tìm được người nhà bọn trẻ, kích hoạt, chưa hoàn thành.

Nhiệm vụ 3: Chơi trốn tìm, kích hoạt, chưa hoàn thành.

Nhiệm vụ 4: Tu sửa tường vây thôn Vô Hối, kích hoạt, chưa hoàn thành.

......

Nhìn ba dấu chấm giống như kéo dài vô tận, Thẩm Thanh Thu tức khắc nhăn mày, lại là trò quỷ gì đây?

Tiêu Mộ Vũ xem xong trầm giọng nói: "Hiện tại dấu tay này liền chứng thực một chuyện, mọi người đều có nhiệm vụ chơi trốn tìm, như vậy việc các đội phải làm hoàn toàn nhất trí. Cũng không biết nó có giống phó bản đoàn đội trước kia hay không, điểm cao hay thấp căn cứ trình tự hoàn thành mà phân bổ."

"Chị không rõ lắm, nhưng chị cảm thấy phó bản lần này chính là một chiến trường. Hệ thống nói không cấm dùng thẻ bài, rõ ràng là nó muốn tăng thêm vũ lực cho người chơi. Hơn nữa nó chỉ không cho xuống tay với NPC bình thường, vậy người chơi cùng người chơi có thể tùy tiện xử lý nhau." Thẩm Thanh Thu đối hệ thống rất mẫn cảm, lập tức chỉ ra vấn đề.

Tô Cẩn tán đồng gật gật đầu, Tả Điềm Điềm vừa nghe Tiêu Mộ Vũ nói xong, ánh mắt thoáng nhìn những người chơi khác, "Tiêu đội, chị nói xem chín người kia có thanh nhiệm vụ không?"

Tiêu Mộ Vũ ánh mắt hơi ngưng, lời muốn nói tạm thời dừng lại, chỉ là nhìn chằm chằm hai đội ngũ đã phạm vào rối loạn tâm thần bên kia.

"Tiểu Tả, em vừa nói gì?"

Tả Điềm Điềm sửng sốt, "Em nói bọn họ nhiệm vụ thất bại, sẽ có thanh nhiệm vụ sao?"

Tiêu Mộ Vũ quay đầu ánh mắt hơi lượng mà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu thấy thế nở nụ cười, "Chị cảm thấy có thể thử xem, câu 'không đến thời khắc cuối cùng, sinh tử khó định' cũng áp dụng đối với họ."

Vì thế Tiêu Mộ Vũ đẩy xe đến gần đội ngũ chỉ còn lại bốn thành viên kia, đại khái bởi vì sáng nay đội trưởng của họ lấy áo khoác đắp cho đồng đội đã chết, nên Tiêu Mộ Vũ mới suy xét giúp đỡ hắn.

Ngay sau đó Thẩm Thanh Thu cũng theo qua, đội trưởng nọ đã rời đi, chỉ còn Tiêu Mộ Vũ ở nơi đó dọn gạch.

"Thế nào?" Thẩm Thanh Thu hỏi.

Tiêu Mộ Vũ cười cười, gật gật đầu.

Tuy rằng Thẩm Thanh Thu vẫn còn bị nam nhân kia lắc lư xung quanh, hơn nữa hắn còn tận tình bưng trà đưa nước cho nàng, khiến Tiêu Mộ Vũ lại một phen khó chịu, nhưng chiếc xe đẩy này thật hữu ích, năm người Tiêu Mộ Vũ đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ dọn gạch.

Vài đội ngũ khác đều ngóng trông Thẩm Thanh Thu cho họ mượn xe đẩy, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Thu tự nhiên có dự tính riêng.

Nàng hiểu rằng mọi người nhất định phải cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, nhưng việc này không có nghĩa là mất đi sự cạnh tranh, không có bữa trưa nào miễn phí.

Bởi vì chỉ có một xe đẩy, cũng liền ý nghĩa chỉ có thể cấp cho một đội ngũ. Theo sau Tiêu Mộ Vũ đơn giản nói mấy câu, mời sáu đội ngũ còn lại tham dự đấu giá, cuối cùng đội có bốn nữ nhân đã dùng 280 điểm đem xe đẩy mượn đi rồi.

Tuy rằng chuyện này dẫn tới vài đội đối Tiêu Mộ Vũ phê bình rất lớn, nhưng nàng cũng không thèm để ý, rốt cuộc tích phân đối các nàng rất quan trọng. Thẻ bài 'Kẻ phá sản' của Thanh Thu nhà nàng tiêu phí hai vạn đồng vàng mới sử dụng được, nhiều tích cóp một chút rất cần thiết.

Dựa theo tình thế trước mắt, các đội đều lòng mang ý xấu, bọn họ đang chờ tìm ra phương thức thông quan mới tiến hành xử lý đội chơi khác, rất khó có chuyện chân thành đoàn kết với nhau.

Việc tu bổ tường vây kéo dài thật lâu, giờ ăn trưa sắp đến, năm người Tiêu Mộ Vũ đã bước vào giai đoạn dỡ gạch cũ xuống, cho nên có thể hạch toán điểm công, cuối cùng bắt được tổng cộng bốn điểm công.

Mà bữa trưa trong thôn, một cái bánh ngũ cốc là 1 điểm công, một chén cháo cùng dưa muối là 1 điểm công, một cái bánh bao là 2 điểm công, một bát cơm kèm đồ ăn là 4 điểm công, căn bản không có khả năng làm năm người no bụng.

Tiêu Mộ Vũ tính toán một chút, ngay cả khi hoàn thành nhiệm vụ được nhiều điểm công hơn nữa, cũng vẫn là như trứng chọi đá.

Từ đêm qua tới giờ các nàng chưa ăn gì, vài người đều đói lả, thế nhưng giá cả bên kia quá đắt đỏ, thậm chí 9 điểm công chỉ đổi được 5 bánh ngũ cốc cùng 4 chén cháo mà thôi.

Thấy các nàng hỏi xong giá cả liền im lặng, nam nhân cho mượn xe đẩy lập tức chạy qua, nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh Thu: "Tôi có thể cho cô mượn công cụ, nhưng lương thực trong thôn rất quý, dân làng chúng tôi đều không đủ ăn, trẻ em cũng nuôi không sống nổi. Cho nên thôn trưởng quy định, không được phép nhường thức ăn cho người ngoài. Nhưng nếu cô đáp ứng gả....."

Hắn nhìn Thẩm Thanh Thu, còn chưa nói xong mặt liền đỏ. Bên kia Tiêu Mộ Vũ mặt đều đen, lạnh lùng nói: "Anh cũng xứng?"

Nói xong Tiêu Mộ Vũ lôi kéo Thẩm Thanh Thu liền đi rồi, nhưng nửa đường lại túm Thẩm Thanh Thu đi trở về.

Thẩm Thanh Thu vốn dĩ ánh mắt đều phát lạnh, nhưng thấy Tiêu Mộ Vũ lôi kéo mình quay lại, nàng làm bộ ủy ủy khuất khuất nói: "Em thật sự muốn lấy chị đi đổi bánh bao sao?"

"Không cho nói nữa!" Tiêu Mộ Vũ quay đầu đánh gãy lời Thẩm Thanh Thu, cái trán gân xanh thẳng nhảy.

Nếu không phải cố kỵ hệ thống quy định, nàng tuyệt đối sẽ đánh chết nam nhân kia, cố tình Thẩm Thanh Thu còn lửa cháy đổ thêm dầu.

Thẩm Thanh Thu nhấp cười ngậm miệng, "Vợ chị thật là hung dữ, nếu không phải, em quay lại làm gì."

Tiêu Mộ Vũ bình phục tâm tình, muộn thanh nói: "Mua bánh ngũ cốc cho chị."

Trần Giai Kiệt thật cẩn thận hỏi: "Tiêu đội, còn chúng tôi thì sao?"

Tiêu Mộ Vũ tức giận nói: "Bánh ngũ cốc, nửa cái."

"Xì." Tuy rằng cảm thấy chính mình cũng chỉ có thể ăn nửa cái bánh, nhưng Tô Cẩn vẫn muốn cười.

Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ chỉ mua hai chiếc bánh ngũ cốc, phó bản vừa mới bắt đầu, không biết kế tiếp điểm công còn tác dụng nào khác hay không, tiết kiệm một chút vẫn tốt hơn. Càng quan trọng là, Thẩm Thanh Thu nói nàng có biện pháp.

Năm người Tiêu Mộ Vũ ngồi tại mảng tường vây được phân bổ, nhìn đội ngũ bốn người bên kia, hai bên bất động thanh sắc mà trao đổi ánh mắt.

"Tiêu đội, nếu phó đội đoán không sai, số lượng tách trà chính là số người, trong thôn có tổng cộng 132 người, căn cứ buổi sáng chúng ta nhìn thấy ngoài cổng đền, nữ nhân trong thôn nhiều hơn nam nhân, mà số bé gái cũng vượt xa số bé trai. Hiện tại là thời gian cơm trưa, dân làng hẳn là đã trở lại. Trần đại ca vừa đi nhìn một chút, có bốn gia đình không có hài tử, bao gồm nhà bà Kiền cổ quái kia, mặt khác còn có nhà bà lão mắt mù chỉ có một bé gái. Còn lại mỗi nhà đều có ít nhất hai đứa nhỏ, có nhà ba, bốn đứa nhỏ. Không có nhà nào là không có nữ nhi, thậm chí có nhà chỉ toàn nữ nhi, điều này không giống với hủ tục trọng nam khinh nữ mà chúng ta biết được." Tô Cẩn cầm đồ vật trở về, đại khái tóm lược tình huống trong thôn.

Tiêu Mộ Vũ nghe được ngẩn ra, "Bé gái nhiều hơn bé trai?"

"Đúng vậy, tôi đếm qua có 68 đứa trẻ, trong đó chỉ có 12 bé trai. 28 hộ cũng không phải mỗi gia đình một nhà, có vài gia đình không con cái liền kết nhóm sinh hoạt chung, nhưng cả gia đình cơ bản ở cùng nhau, những trẻ em kia hẳn là người một nhà." Trần Giai Kiệt cũng có chút khó hiểu.

"Là bởi vì sinh không ra con trai, dẫn tới không ngừng sinh con gái sao?" Tả Điềm Điềm nghĩ tới một loại khả năng. Thường xuyên có nhà sinh bốn bé gái mới sinh được bé trai.

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info