ZingTruyen.Info

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 207: (7) Kẻ đánh cắp trái tim

SuThanhYct

Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, ba người Trần Giai Kiệt đều thay đổi sắc mặt, Thẩm Thanh Thu nhìn chữ 'tử' trên tường, "Về việc có chết người hay không, ngày mai mới biết được, trước mắt chúng ta không biết mình còn bao nhiêu thời gian. Một khi đã kích phát điều kiện tử vong, nếu thật là tử cục thì rất khó để thoát, vì vậy đêm nay chúng ta phải tìm ra ba đứa trẻ."

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn luôn cau mày, biết nàng ấy lo lắng về dấu tay trên người mình, nàng nghĩ nghĩ nhanh chóng nói: "Trước khi đi xây tường rào, chúng ta tranh thủ thời gian mở hội nghị ngắn gọn, tổng hợp các tin tức thu được, tạm đưa ra kết luận."

Thẩm Thanh Thu gật đầu, ngay sau đó mở miệng nói: "Thông tin thu được khá vụn vặt và hỗn loạn, chúng ta nên xem xét từng cái một, tốt nhất là xử lý nhiệm vụ đêm qua trước. Chờ tìm hiểu rõ ràng, chúng ta lại giải quyết những vấn đề khác. Chẳng hạn như, trò chơi trốn tìm rốt cuộc như thế nào trốn, như thế nào tìm, có manh mối gì cho chúng ta gợi ý không?"

Nếu không lấy nhiệm vụ làm hướng phát triển, đem toàn bộ tin tức cấp ra, càng là một cuộn chỉ rối.

"Ừm, Thanh Thu nói rất đúng." Lúc nói lời này, Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, thế nhưng đang cười.

Thẩm Thanh Thu bất giác có chút cáu kỉnh, "Đều thời điểm mấu chốt, em còn cười được."

Tiêu Mộ Vũ vẫn là cười, bất quá thực mau thu liễm, thấp thấp nói: "Em chưa từng thấy qua chị tích cực động não như vậy."

Lời này vừa ra không chỉ có Thẩm Thanh Thu, ngay cả Tô Cẩn đều nhịn không được cúi đầu cười. Tả Điềm Điềm ở bên cạnh kéo tay Tô Cẩn một cái, buồn rầu nghĩ nghĩ, hai vị đội trưởng lại ở kia tú ân ái, các cô quá khó khăn.

Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn biết Thẩm Thanh Thu không chỉ có vũ lực, nàng ấy thực thông minh, chỉ là tiến phó bản đến nay nàng ấy luôn yên lặng đứng ở bên cạnh tùy ý nàng phát huy, nhiều nhất là bổ sung một chút, chưa bao giờ sẽ chủ trì quá trình phân tích cùng sắp xếp các manh mối.

Nói cách khác, Thẩm Thanh Thu luôn đem sân nhà để lại cho nàng. Mà vừa rồi nàng ấy rõ ràng chủ động dẫn đường quá trình suy luận, nguyên nhân chính là vì dấu tay trên người nàng.

Cũng không phải nàng ấy không tín nhiệm nàng, càng không phải không quan tâm sinh mệnh đồng đội khác, chỉ bởi vì đối tượng bất đồng, nếu không cẩn thận xử lý sẽ dẫn tới sai sót, làm nàng ấy không tự giác sợ hãi, cho nên nàng ấy buộc lòng phải làm việc này.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ liếc mắt một cái, hừ một tiếng: "Mau nghiêm túc lên, chúng ta nắm chặt thời gian."

Tiêu Mộ Vũ vội nghiêm túc lên, gật gật đầu: "Được, chúng ta nắm chặt thời gian."

"Như Thanh Thu đã nói, khó khăn lớn nhất của chúng ta chính là không biết điều tra từ đâu, trò chơi trốn tìm diễn ra giữa chúng ta và ba tiểu quỷ kia, nhất định phải tìm được chúng nó ở nơi nào. Trước mắt chúng ta vẫn không biết trò chơi đã bắt đầu chưa, nếu đã bắt đầu rồi thì ban ngày phải tìm được bọn trẻ, nhưng điều này không hợp lẽ thường, bọn trẻ đã chết, giữa ban ngày sao có thể tìm được chúng nó. Nếu không phải, thì chính là buổi tối bắt đầu tìm, vậy hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, rốt cuộc có thể tìm được hay không chỉ có thể dựa vào may mắn."

Đây cũng chuyện khiến Tiêu Mộ Vũ lo lắng nhất, nàng không thích vào trận mà không có chuẩn bị, nếu thật như vậy, hết thảy cũng chỉ có thể bị động chờ đêm xuống.

Thẩm Thanh Thu nghe được thẳng nhíu mày, trong đầu nàng chọn lọc những tin tức mình phát hiện được, nhưng vẫn là một cuộn chỉ rối, "Mộ Vũ, bọn trẻ nói chúng nó chơi trốn tìm trên đường về nhà, có hợp lí không?"

Tiêu Mộ Vũ suy tư một chút, thận trọng nói: "Em không xác định, nhưng Tiểu Nhất từng nhắc em chú ý mọi chi tiết nhỏ, em cũng có suy xét qua những lời này, cho nên sáng nay nghe được động tĩnh em mới vội vàng chạy ra ngoài, em muốn quan sát phản ứng cùng biểu hiện của dân làng khi phát hiện người chết. Lúc nhìn đến tử trạng của ba người kia, em nghĩ người sợ hãi nhất phải là cha và thân nhân của bọn trẻ."

Tô Cẩn hiểu ý Tiêu Mộ Vũ, nói: "Tiêu đội, chị muốn tìm xem ai là người nhà của bọn trẻ, phải không?"

"Ừ, thôn này tư tưởng rất phong kiến lạc hậu, từ cảnh ngộ hai bé gái gặp phải có thể đoán được bọn họ trọng nam khinh nữ thập phần nghiêm trọng, mà vị trí đứng của thôn dân hôm nay cũng chứng minh điểm này. Nên tôi cảm thấy bọn trẻ oán hận nhất chính là người nhà, theo lý thuyết chúng nó hẳn là muốn trả thù lão cha kia nhất."

"Vậy Tiêu đội, bọn trẻ thật không biết nhà của chúng nó ở nơi nào sao?"

Tả Điềm Điềm cảm thấy chính mình đã bắt được một chút manh mối, cứ như vậy, nhiệm vụ chính là muốn dẫn bọn trẻ về nhà.

Tiêu Mộ Vũ đích xác từng nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, "Nếu là như thế, vì sao bọn trẻ muốn chơi trốn tìm với mình? Hành vi của chúng nó đêm qua tuyệt đối không phải cầu xin, ngược lại đang ép buộc chúng ta, sát ý thật nặng, chết hai người cũng thuyết minh điểm này. Hơn nữa nếu là như vậy, nhiệm vụ nên là mang bọn trẻ về nhà mới đúng."

Thẩm Thanh Thu nghe Tiêu Mộ Vũ nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, "Lúc chị mặc áo tàng hình dạo qua thôn một vòng, được đến một ít tin tức."

Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, "Chị phát hiện cái gì?"

"Trong nhà người chết Diêu Nguyên, mẹ hắn bi phẫn khóc than mà lộ ra một ít thông tin. Bà ta nói 'lại là trả thù', cho nên chị nghĩ thôn dân biểu hiện bình tĩnh như vậy, là bởi vì họ biết rõ vì sao mình sẽ gặp nạn, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên."

Việc này từ những cuộc nói chuyện mồm năm miệng mười của dân làng cũng có thể nghe ra, đã không phải lần đầu tiên.

"Mặt khác mẹ hắn còn nói 'oan có đầu nợ có chủ, vì sao không đi tìm kẻ hại các ngươi', chỉ tiếc bà ta chưa nói ra hung thủ là ai, đã bị ông chồng quát lớn ngăn cản. Từ phản ứng của bọn họ tới xem, đây là chuyện không thể tiết lộ, hẳn là phân đoạn do phó bản cố ý thiết kế, này thuyết minh cái gì?"

Tiêu Mộ Vũ đắm chìm trong những gì Thẩm Thanh Thu nói, nàng nhíu mày hai mắt hơi ngưng, trong lòng đã có một ít phán đoán. Thẩm Thanh Thu biết thói quen của nàng cho nên cũng không quấy rầy, để nàng an tĩnh nghĩ.

"Thuyết minh dân làng đều biết ai là kẻ đánh chết hai đứa nhỏ, hơn nữa hắn vẫn còn sống, không có bị trả thù. Cũng thuyết minh nhà hại chết bọn trẻ là manh mối quan trọng, chúng ta nhất định phải tìm ra. Mặc khác, chỉ cần có người biết đến hung thủ, như thế nào có thể che giấu ba cái lệ quỷ kia?" Rốt cuộc lệ quỷ đáng sợ như vậy, sẽ có người nhịn không được nói ra.

Nói xong, Tiêu Mộ Vũ chắc chắn nói: "Cho nên bọn trẻ khẳng định là biết nhà chính mình ở nơi nào, nhưng nó vẫn yêu cầu chúng ta mang nó về nhà, vậy rất có thể, không phải bọn trẻ không biết nhà ở đâu, mà chúng nó hiện tại không ở nhà. Theo hướng này, nhiệm vụ chơi trốn tìm rất có thể muốn chúng ta tìm được bọn trẻ, sau đó mang bọn trẻ về nhà. Đương nhiên cũng không loại trừ đây chỉ là trò chơi trốn tìm thuần túy, hết thảy phải đợi đêm nay mới biết được."

"Trước mắt chúng ta không có gợi ý nào về chỗ trốn của bọn trẻ, nếu là trò chơi thuần túy, vậy cục diện liền bế tắc." Trần Giai Kiệt vẫn luôn không nói chuyện, thoạt nhìn có chút mất hồn, thấp giọng thở dài.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Giai Kiệt, ánh mắt mang theo điểm suy nghĩ, bất quá thực mau nàng nhu hòa tiếng nói, mang theo một chút trấn an: "Nếu thật sự không có manh mối, đêm nay sẽ là đêm Bình An. Nếu là trò chơi thuần túy, đêm nay chúng ta sẽ có gợi ý."

Quy tắc phó bản sẽ không cho phép vô duyên vô cớ giết người, Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn tin tưởng điều này. Cho dù hệ thống muốn làm mình làm mẩy cũng không thể nào làm trái quy tắc.

Vấn đề trước mắt cũng không cách nào giải quyết, Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể hạ kết luận đơn giản: "Mục tiêu bây giờ của chúng ta, là phải tìm được nhà của ba đứa trẻ."

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, Tiêu Mộ Vũ nghĩ đến cái gì, hỏi: "Thanh Thu, chị nhìn thấy người trốn dưới cây táo không?"

Thẩm Thanh Thu nghe vậy nhíu mày, lắc lắc đầu, "Rất kỳ quái, chị tiếp cận rất nhanh, nhưng đến đó lại không thấy được người, chỉ có hai dấu chân một nông một sâu, thoạt nhìn đối phương là ngồi xổm dưới đất. Hơn nữa, đội chơi khác cũng có áo tàng hình, họ đã trộm lau đi dấu chân kia. Đúng rồi, ngoài dấu chân, đối phương còn lưu lại trên cây một dấu tay màu đen, giống như bàn tay dính bụi than."

"Chúng ta không chỉ đề phòng NPC, còn phải lưu ý người chơi xấu tính muốn cạnh tranh." Tả Điềm Điềm không tự giác nhíu mày, phó bản lần này quá mờ mịt.

"Chị đã xem qua mọi ngôi nhà trong thôn, tổng cộng 45 căn nhà, mặt sau là đất trồng rau, phía tây có một cái lò gạch lớn chuyên nung gạch. 45 nhà trừ bỏ nhà hoang, còn lại 28 hộ gia đình. Ngoài căn nhà của bà lão cổ quái đêm qua cùng những căn nhà người chơi chọn tá túc, thì nhà của dân làng đều treo kính bát quái."

"Chị nhìn bố trí mỗi căn nhà đều không sai biệt lắm, trên bàn có tách trà đối ứng với số người trong nhà. Gia đình Diêu Nguyên hiện chỉ còn 5 người, liền chỉ có 5 cái tách. Đương nhiên đó là trùng hợp hay cố tình, chị còn chưa xác định."

"Cái tách?" Tiêu Mộ Vũ nhìn bàn trong đại sảnh, có 5 tách trà.

"Nó sẽ có ý nghĩa gì?" Tiêu Mộ Vũ lẩm bẩm nói.

"Mộ Vũ, em có nhớ lúc thôn trưởng nhìn thi thể ba người kia, có nói một câu." Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói.

"Trong cái rủi có cái may." Tiêu Mộ Vũ hiểu ý nàng, "Trong cuộc đàm luận của thôn dân cũng nhắc tới câu này."

"Trong cái rủi có cái may, may mắn gì nhỉ? Vì chỉ chết một người ư?" Tô Cẩn nhíu mày.

"Mọi người có phát hiện không, chúng ta nhiều người như vậy đột nhiên xuất hiện trong thôn, xin một nơi tá túc, dân làng một chút đều không kinh ngạc, còn rất hào phóng đem nhà trống giao cho chúng ta. Nơi này nhiều nhà trống như vậy nhất định có nguyên nhân, căn cứ trước mắt suy đoán, trong thôn hẳn là đã chết không ít người, những nhà trống là nhà của người đã chết."

"Có lẽ thường xuyên có người chết như vậy, từ hiện trường sáng nay cho thấy, ba người chết cũng không trực tiếp liên quan đến chỗ ở của họ. Tôi nghĩ dân làng cố ý để trống hai dãy nhà đầu tiên, là vì họ sợ vị trí phía trước." Nói đến đây, Tiêu Mộ Vũ dừng lại nhìn mấy người Tô Cẩn.

Bốn người tức khắc minh bạch là sợ cái gì, Thẩm Thanh Thu mặt mày hơi trầm xuống, "Tường vây kia chính là để ngăn cản xác sống."

"Dân làng tiếp nhận chúng ta, đại khái là muốn chúng ta gánh tai họa giùm bọn họ, vốn là sáng nay chết ba thôn dân, hiện tại đối họ mà nói chỉ có một người chết." Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm liếc nhau, hít vào một hơi.

"Mới trôi qua một đêm, manh mối quá ít, ban ngày chúng ta còn có việc phải làm, thời gian còn lại không nhiều lắm. Trước hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, tranh thủ thời gian lưu ý chuyện trong thôn, tôi luôn cảm thấy người trốn sau cây táo kia chính là mấu chốt." Tiêu Mộ Vũ nhìn dấu tay máu trên tường, ý bảo mọi người ra ngoài chuẩn bị làm việc.

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đi ở phía trước, Trần Giai Kiệt chậm một chút.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Giai Kiệt, lại liếc nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu gật đầu rũ mắt xuống, ngay khi Trần Giai Kiệt chuẩn bị rời đi liền bắt lấy tay trái của hắn.

Trần Giai Kiệt sửng sốt, nhìn Thẩm Thanh Thu lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, tức khắc có chút nói lắp: "Tiêu đội, phó đội, làm sao vậy?"

Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: "Lời này nên để tôi hỏi anh, anh làm sao vậy?"

Trần Giai Kiệt biểu tình hơi cương, cuối cùng cười khổ kéo lên áo khoác, lộ ra dấu tay máu trên cánh tay trái, đồng dạng hướng bên phải, màu sắc nhạt hơn một chút so với dấu tay trên người Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đều nhíu mày, "Phát hiện khi nào?"

Trần Giai Kiệt buông tay áo, có chút bất đắc dĩ: "Buổi sáng liền phát hiện, tôi sợ dọa tới A Cẩn các nàng, nên mới chần chừ chưa nói."

"Tối hôm qua nữ quỷ kia không chỉ đánh dấu Mộ Vũ."

Thẩm Thanh Thu thần sắc nghiêm túc, sau đó nàng lại trừng mắt nhìn Trần Giai Kiệt, "Việc này gạt các nàng có ích lợi gì đâu? Anh thật hồ đồ."

Thẩm Thanh Thu cũng không nói thêm nữa, Trần Giai Kiệt phỏng chừng nghĩ rằng chỉ có hắn trúng chiêu, không muốn làm các nàng lo lắng, nhưng Thẩm Thanh Thu lại có phỏng đoán khác.

Nàng chỉ ngoài cửa đối Trần Giai Kiệt nói: "Anh trước đi ra ngoài, dặn Tô Cẩn các nàng kiểm tra một chút, xem trên người có dấu tay không."

Trần Giai Kiệt nghe được cứng đờ, tức khắc ý thức được đêm qua không chỉ một mình hắn sai lầm, vội vàng đuổi theo tìm Tô Cẩn.

Tiêu Mộ Vũ đem Thẩm Thanh Thu kéo qua nhìn kỹ, trên áo khoác không có bất thường, nàng lại đem Thẩm Thanh Thu chuyển qua tới, nhìn nàng ấy.

Thẩm Thanh Thu nhấp môi nở nụ cười, tay đặt trên áo khoác, ánh mắt ra vẻ thẹn thùng liếc Tiêu Mộ Vũ, "Muốn chị cởi quần áo sao?"

Tiêu Mộ Vũ tức giận mà đánh nàng một cái, sau đó không chút do dự cởi xuống áo khoác của nàng.

Thẩm Thanh Thu mặc bên trong một chiếc áo lót nền màu lam nhạt, hẹp vai eo nhỏ, trông rất đẹp.

Tuy nhiên, đây không phải thời điểm thưởng thức cái đẹp, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ đánh giá trên người nàng, thực mau liền dừng lại phía sau lưng nàng.

"Cũng có đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ ngưng lại động tác đủ để thuyết minh vấn đề.

Thẩm Thanh Thu hít vào một hơi, xoay người thoải mái nhìn Tiêu Mộ Vũ, cười nói: "Vậy chị liền an tâm rồi."

Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của nàng, không hiểu sao trong cổ họng có cảm giác nghẹn ngào, chính mình nhẫn nại cổ chua xót đang trào dâng, nhíu mày nhìn nàng: "Chị yên tâm cái gì, có gì tốt mà yên tâm."

Thẩm Thanh Thu nắm tay nàng, cúi đầu vuốt ve nhẹ giọng nói: "Tuy rằng không có gì tốt, nhưng không phải một mình em bị đánh dấu, chị yên tâm một chút. Nếu có chuyện xảy ra, còn có chị bồi em, nên chị cũng bớt đi lo lắng hãi hùng."

Tiêu Mộ Vũ quay đầu đi, muộn thanh nói: "Tô Cẩn các nàng thật là xúi quẩy."

Thẩm Thanh Thu bật cười, không nói cái gì nữa.

Mà Tô Cẩn bên kia đích xác giống như các nàng suy đoán, đều có dấu tay. Xem ra đây chính là khế ước, trò chơi trốn tìm yêu cầu toàn đội tham dự.

Tiêu Mộ Vũ không tính toán lại trì hoãn thời gian, dựa theo khu vực được phân chia, năm người bắt đầu cần mẫn làm việc.

A Sinh đã cho người chuyển gạch tới, đại khái là thường xuyên tu bổ tường vây, trong thôn tích cóp không ít gạch, một cái kho hàng đều chứa gạch nung. Bởi vì muốn dỡ gạch cũ xuống đổi cái mới, cho nên còn phải tốn thời gian dọn gạch.

Những khối gạch dùng xây tường khá lớn, kích cỡ 30 x20 cm, độ dày 20cm, trọng lượng cũng không nhẹ, người bình thường mỗi lần chỉ có thể di chuyển một khối.

Thẩm Thanh Thu tuy rằng vũ lực mạnh, nhưng chủ yếu là sức bật cùng khéo léo, nàng không phải loại hình cơ bắp, một lần cũng chỉ có thể dọn hai khối.

Bởi vì vị trí từng người cách lò gạch không giống nhau, nên các đội thương lượng trước chia tổ dọn gạch về, sau đó mới tiến hành xây thành.

Nhiệm vụ này so trong tưởng tượng còn muốn gian khổ, Tiêu Mộ Vũ các nàng yêu cầu xử lý 70 mét tường vây, số gạch dỡ xuống đắp lên ước chừng 400 khối.

Thời tiết này vốn là mát mẻ, nhưng làm việc phí sức, mấy lượt đi về từng người đã mồ hôi ướt đẫm.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ cái trán đầy mồ hôi, thấp giọng nói: "Chị đi hỏi một chút xem có thể mượn công cụ hay không."

"Đã có mấy đội thất bại." Ai cũng cần công cụ, nhưng NPC kia đã nói rồi, người trong thôn rất quý công cụ nên sẽ không cho mượn, thậm chí đe dọa dụ dỗ họ cũng vô dụng.

"Nếu không mượn được, chị liền......"

"Hệ thống nhắc nhở, cấm đối NPC lạm dụng vũ lực!"

Thẩm Thanh Thu mắt trợn trắng, "Ta khi nào nói qua phải dùng vũ lực?"

Thẩm Thanh Thu thực mau rời đi, khi trở về nàng thật sự lấy được một cái xe cút kít chuyên chở gạch, còn có xẻng nhỏ trát tường.

Lúc nàng đem xe về, đội chơi khác nhìn thấy vừa hâm mộ vừa ghen ghét, mà sắc mặt nàng cũng có chút mất tự nhiên, bởi vì không chỉ có xe đẩy, còn có một nam nhân trẻ tuổi đi theo bên cạnh nàng.

Hắn ở phía sau hỗ trợ đẩy xe, cái miệng không ngừng ba hoa, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Thu đều phát sáng, cười toe toét nói: "Vị tiểu thư này không cần cực nhọc, việc nặng xin cứ để nam nhân chúng tôi làm, mời cô sang bên kia nghỉ ngơi."

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong mắt đều đã gió nổi mây vần lộ ra tia sét.

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau lại liếc đội trưởng nhà mình, nhịn không được muốn cười, phó đội xong đời rồi.

"Mộ Vũ, chuyện này chị... chị không dự đoán được." Thẩm Thanh Thu có chút xấu hổ, hận không thể đem nam nhân kia đá xa một chút, nhưng hệ thống hỏng bét này vẫn luôn cảnh cáo nàng.

"Chị đối hắn dùng Kẻ đánh cắp trái tim?"

Thẩm Thanh Thu:......

---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info