ZingTruyen.Info

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 204: Cố nhân không nên trở về (4)

SuThanhYct

Sau khi nghe Thẩm Thanh Thu nói xong, ba người Tô Cẩn vừa kinh ngạc vừa bội phục, chỉ có Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nén cười.

Nàng luôn cảm thấy Thanh Thu nhà nàng bị phó bản 007 nghẹn hỏng rồi, cho nên ra tay hết sức quyết đoán ngoan tuyệt không lưu tình, một màn vừa rồi phỏng chừng đem ba tiểu quỷ dọa đến quá mức.

Trong phòng bốn người không nói chuyện, hai tiểu quỷ bước giật lùi về phía sau, cách Thẩm Thanh Thu xa một chút, sau đó mới nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu không nói lời nào.

"Chúng ta đã dựa theo yêu cầu của các ngươi, dỗ em trai các ngươi nín khóc, các ngươi còn muốn làm gì?" Tiêu Mộ Vũ kiên nhẫn nhìn hai bé gái.

Mà Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn tiểu quỷ trong tay, đem hắn vứt trên mặt đất, giẫm lên khăn trải giường đang trói hắn.

Tiểu nữ hài sau khi nghe xong biểu tình trên mặt tức khắc suy sụp, nói không nên lời ủy khuất khổ sở, khóe mắt huyết lệ càng thêm rõ ràng, mang theo khóc nức nở ai oán: "Về nhà, chúng ta phải về nhà."

Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt lông mày, về nhà? Nơi này nhiều nhà như vậy, cái nào là nhà của bọn trẻ?

Nàng vốn dĩ muốn trực tiếp hỏi, nhưng nghĩ đến cái gì, cẩn thận mà nuốt trở vào, còn ra dấu ý bảo những người khác cũng đừng mở miệng nói chuyện.

Hai tiểu nữ hài nguyên bản dáng vẻ bi thương, mắt thấy nhóm người Tiêu Mộ Vũ không hề tỏ thái độ, chỉ là nhìn chúng nó, khuôn mặt vừa khiến người thương xót đã biến thành oán độc, "Về nhà, chúng ta phải về nhà!"

Giọng điệu của nó cũng bắt đầu thay đổi, Tiêu Mộ Vũ thấy thế chỉ chỉ cửa sổ cùng cửa chính, "Cửa ở nơi đó, đều có thể đi, phải về nhà liền đi thôi."

Thấy Tiêu Mộ Vũ không thuận theo, biểu tình nôn nóng trên mặt nữ hài càng áp chế không được, thanh âm trở nên sắc nhọn: "Các ngươi trốn không xong."

Tiếng nói nữ hài càng ngày càng lớn, khiến màng nhĩ năm người bị chấn đến phát đau. Trong đầu Tiêu Mộ Vũ ầm ầm vang dội, nàng miễn cưỡng vươn tay ngăn cản: "Chúng ta trốn không xong hả? Các ngươi đều ra nông nỗi này, nhà kia có gì tốt mà về?"

Nữ hài nghe thế ngưng lại tiếng thét, Tiêu Mộ Vũ xoa xoa lỗ tai, hít một hơi thật sâu nói: 'Các ngươi là ba chị em phải không, các ngươi chết thế nào, còn nhớ rõ chứ?"

Hai nữ hài co rúm lại một chút, biểu tình cứng đờ. Trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng không thoải mái, chậm rãi nói: "Bài đồng dao là kể về các ngươi đi? Ba đứa trẻ có bốn chân, một đứa té ngã hai đứa nằm xuống, là bởi vì em trai ngồi trong sọt, trên mặt đất tự nhiên chỉ có bốn chân, chị cõng em trai té ngã, cho nên hai đứa nằm xuống. Đầu ai nở hoa hồng, ám chỉ em trai bị ngã vỡ đầu, ngoài ý muốn bỏ mình. Về đến nhà, vỗ vỗ lưng đứa trẻ, vỗ vỗ chân đứa trẻ, hai đứa còn lại cũng ngủ rồi, là cha các ngươi dùng củi đánh chết hai ngươi, đúng không?"

"Ô ô" Nữ hài bên trái khóc lên, bất đồng với nam hài cuồng loạn, nó khóc rất nhỏ, nhấp miệng phát ra tiếng nức nở, thân thể rung động.

Chúng nó không có trả lời Tiêu Mộ Vũ, bởi vì đã không cần trả lời, ngay khi Tiêu Mộ Vũ nói xong, dáng vẻ ba đứa trẻ tức khắc thay đổi.

Nam hài cái ót đều là huyết, dưới chân đã bất tri bất giác đọng một vũng máu tươi, phía trước Tiêu Mộ Vũ nghe được tiếng tí tách, chính là hắn đang chảy máu.

Hai nữ hài bên cạnh đã nhìn không ra hình người, thân thể vốn dĩ đứng thẳng đã sớm xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng còn không cao bằng em trai. Đầu chúng nó sưng to, miệng mũi tràn đầy máu, hai chân cùng eo chống đỡ không nổi, toàn bộ cong chiết, có thể rõ ràng nhìn đến da thịt lộ ra ngoài xương gãy.

Vài người xem đến sắc mặt đều thay đổi, trong lòng thực hụt hẫng. Người bình thường đối trẻ em luôn có loại trời sinh thương hại, cho dù là người lòng dạ sắt đá như Thẩm Thanh Thu cũng nhìn không nổi nữa.

Nàng xưa nay đối chuyện sống chết của người khác cũng không nhiều cảm giác, càng không kiêng kị hạ sát chiêu đối với kẻ thù, nhưng nàng sẽ không bắt nạt kẻ yếu, càng căm ghét hành vi tàn sát người già phụ nữ và trẻ em.

Nghĩ đến hung thủ đã tàn nhẫn đánh hai bé gái này đến chết lại là cha của chúng nó, trong lòng nàng càng thêm phát đổ, lông mày đều nhíu lại.

Đôi mắt Tả Điềm Điềm đều đỏ, cô nhất thời quên đi sợ hãi, trong lòng chỉ có thương xót cùng phẫn nộ. Tô Cẩn hiểu được tâm tư cô, nhẹ nắm tay trấn an vỗ về.

"Những người còn lại trong nhà các ngươi đâu, mẹ ngươi thế nào? Không ai ngăn cản sao?"

Từ tình hình này có thể nhìn đến, hai bé gái chính là sống sờ sờ bị đánh chết, miệng mũi đều là máu, phỏng chừng nội tạng xuất huyết, đây cũng không phải đánh một hai gậy có thể tạo thành, căn bản chính là hành hạ trong thời gian dài.

Hai nữ hài lắc lắc đầu, "Mẹ ta hỏng mất, bà đi xem em trai ta."

"Nhà như vậy các ngươi trở về làm gì?" Tô Cẩn nghĩ không ra, nhưng nàng vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đã ngưng lại biểu tình nhìn chằm chằm hai cái lệ quỷ nữ hài.

Vì thế Tô Cẩn chợt giật mình, "Các ngươi muốn......"

Cô không có đem suy đoán của mình nói hết ra, nhưng cả đội trên cơ bản đều hiểu ý cô, hai đứa trẻ kia muốn trả thù.

Hai nữ hài không nói, chỉ là đứng ở kia nhìn chằm chằm năm người, phảng phất cam chịu.

Tiêu Mộ Vũ biết chuyện này chính là nhiệm vụ chi nhánh phải làm, các nàng tránh không khỏi, chỉ là nàng có chút kỳ quái, "Nhà các ngươi ở trong thôn, muốn về nhà liền về đi, sao lại ở chỗ này?"

Hai nữ hài lập tức liền trở nên dữ tợn, "Chúng ta tìm không thấy nhà, chúng ta không nhớ rõ nhà mình ở đâu, mọi căn nhà đều giống nhau, đèn giống nhau, chúng ta tìm không thấy nhà."

Đại khái là biến thành lệ quỷ sẽ đánh mất lý trí, hai đứa trẻ nói chuyện liền giống như người bị thần kinh, nhắc đi nhắc lại mãi.

Tiêu Mộ Vũ vừa mới ngẫm nghĩ lời nói của bọn trẻ, thì một nữ hài trong đó chợt nhảy vọt tới, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt nàng.

Lần này phá lệ đột ngột, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu không hề phòng bị, hơn nữa tốc độ nữ hài nhanh đến không thể tưởng tượng, Thẩm Thanh Thu chỉ kịp nhấc chân đá đi qua, chờ nàng đem nữ quỷ đá bay, Tiêu Mộ Vũ đã cảm thấy trên người mình có khác thường, là nữ hài vừa chụp tay vào y phục của nàng.

Thẩm Thanh Thu vội vàng trở lại xem xét, phát hiện Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn nhìn bên hông, nàng đã ý thức được chính mình ra tay quá muộn, trong mắt lập tức bừng lên sát khí.

Nàng nắm quân đao bắt được nữ hài kia, xách nó lên cả giận nói: "Ngươi làm cái gì?"

Tiểu nữ hài cười khanh khách lên, liền như vậy nhìn Thẩm Thanh Thu, mỗi tiếng cười đều đang kích thích nàng, bức cho nàng suýt nữa nhịn không được muốn động thủ, một chút thương xót trong lòng cũng tan thành mây khói.

Ánh mắt nàng phát lạnh, âm trầm gằn từng tiếng: "Lại cười ta liền vặn gãy đầu ngươi."

Nàng cũng biết nữ quỷ này vốn là bị đánh chết, nếu lại bị đánh tàn nhẫn sẽ khiến lệ khí của nó lan tràn, không cẩn thận mang tới họa sát thân, vì vậy khi nó không ra tay, nàng cũng nhẫn nại. Nhưng nó dám chạm đến Tiêu Mộ Vũ, nàng làm sao có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện với nó.

Nàng thành công khiến cho tiểu quỷ nhắm lại miệng, nàng cũng phát hiện một điều, mỗi NPC trong phó bản đều có ý thức cùng phản ứng riêng, thậm chí thoát ly kịch bản hệ thống định sẵn.

Thật giống như bọn quỷ này bị cưỡng chế thi hành nhiệm vụ, nó vẫn dựa theo kịch bản tiến hành một loạt thao tác cần thiết, nhưng có một số phản ứng, tỷ như sợ hãi khi bị nàng hù dọa đã vượt qua giả thiết rồi.

Bởi vì nàng xách cổ nó lên, nó ngoài mặt vẫn khiêu khích nàng, nhưng cả người lại rất thành thật phát run.

Thẩm Thanh Thu thấy thế cười lạnh một tiếng, "Ngươi vẫn luôn ở chỗ này không cách nào ra ngoài, gặp qua quỷ cũng ít, cho nên đại khái không biết ta là ai trong mắt lũ quỷ các ngươi. Cái khác không nói, liền đám xác sống ngoài kia, ngươi cũng nên biết đi?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu ở kia hù dọa quỷ, chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Mà hai nữ hài nghe Thẩm Thanh Thu nhắc tới xác sống, con ngươi theo bản năng vẫn động đậy dù không có tròng đen, điều này làm cho Tiêu Mộ Vũ âm thầm lưu ý.

"Lúc ta ở trong rừng xác sống kia đã chém rớt đầu 30 cái, ngươi hẳn là nhìn thấy có bao nhiêu xác sống không đầu kéo đến ngoài thôn đi. Cho dù ngươi đã chết, ta cũng có thể lần nữa vặn rớt đầu ngươi."

Nàng không coi ai ra gì mà uy hiếp hai tiểu quỷ, đồng thời cúi đầu nhìn tiểu nam hài bị vải nhét miệng nằm lăn trên đất.

Nam hài nước mắt một chút liền ra tới, nhưng Thẩm Thanh Thu chỉ là thấp giọng hừ một tiếng, nam hài lại không tiếng động đem nước mắt nghẹn trở vào.

Đại khái cảm thấy hù dọa không sai biệt lắm, Thẩm Thanh Thu tiếp tục chậm rì rì nói: "Ta đá ngươi một cước, cảm giác thế nào không cần ta nhiều lời, ta chỉ hỏi các ngươi một câu, các ngươi lưu lại dấu tay trên người nàng để làm gì?"

Nữ quỷ kia đã chịu không nổi nữa, nghẹn ngào nói: "Chơi trốn tìm, chúng ta trốn, các ngươi tìm."

Thẩm Thanh Thu mày căng thẳng, "Có ý tứ gì?"

Nữ quỷ khóc lóc nói: "Các ngươi không biết chơi trốn tìm sao, tìm không thấy liền chết chắc. Thích các ngươi mới chơi cùng các ngươi, có người đã vĩnh viễn chơi không được."

Đúng lúc này một cổ âm phong từ ngoài cửa sổ thổi quét mà đến, sắc bén mang theo hàn ý. Rõ ràng chỉ là một trận gió, nhưng lại khiến cho mấy người trong phòng đứng không vững, toàn bộ nghiêng ngã.

Thẩm Thanh Thu loạng choạng một chút, thấy Tiêu Mộ Vũ bị xốc đảo, lập tức buông lỏng ra tiểu quỷ, nhào đi qua ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, hai người bị thổi đến đánh vào trên tường mới dừng lại.

Chờ đến gió ngừng, trong phòng đã không còn bóng dáng ba tiểu quỷ, chỉ còn một mảnh đen nhánh, cửa sổ cũng bị đóng lại một lần nữa.

"Mọi người vẫn ổn chứ?" Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đứng lên, vội vàng hỏi.

Trần Giai Kiệt gỡ xuống khăn trải giường đang quấn trên người, chạy nhanh đáp: "Tôi không có việc gì."

Trong phòng đã là một mảnh hỗn độn, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại không dám đốt đèn. Nàng nhẹ giọng nói: "Bà lão kia dặn chúng ta ngủ sớm, để đèn vừa giấc ngủ. Trời tối họ liền trở về, họ sẽ vào nhà khi đèn tắt."

Thẩm Thanh Thu hiểu ý nàng, "Chúng ta đây không bật đèn." Mặc kệ thật giả đều không thể mạo hiểm, lại đến một lần, không biết sẽ phát sinh cái gì.

Mà đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến một tiếng trầm vang, như thể có vật gì từ chỗ cao ngã xuống.

Theo sát chính là từng tiếng "Bang, bang" trầm đục, tàn nhẫn dồn dập, xen lẫn tiếng hai người kêu thảm thiết lanh lảnh truyền sang.

Đây rõ ràng chính là tiếng củi gỗ đánh vào da thịt, đâm đến tận xương cốt, làm cho năm người trong phòng tức khắc cấm thanh, yên lặng sờ soạng chăn mền, vùi đầu vào xem như không nghe thấy. Loại thời điểm này, không ai có thể can thiệp.

Đi kèm theo âm thanh chính là mùi máu tươi nồng đậm, không ngừng lan tràn trong không khí.

Đêm nay không ai có thể ngủ được, Thẩm Thanh Thu cũng không phải bởi vì ngủ không được, chỉ là lo lắng xảy ra chuyện, lại ngăn không được nghĩ đến mục đích của ba tiểu quỷ kia, chơi trốn tìm có ý nghĩa gì, vì vậy vẫn luôn trằn trọc không yên.

Gà đã kêu ba lần bên ngoài, vừa nghe đến tiếng gà gáy, năm người đều mở bừng mắt nhìn lẫn nhau.

Ngày thường có thể nghe được gà gáy, vậy đó hẳn là biểu tượng của sự yên tĩnh tường hòa, nhưng ở chốn quỷ quái này chỉ cảm thấy âm trầm đáng sợ, loại địa phương này cư nhiên sẽ có gà.

Cho nên năm người Tiêu Mộ Vũ đều không động, chỉ là an tĩnh nằm. Thẳng đến các nàng nghe được tiếng mở cửa hết đợt này đến đợt khác.

Nhà ở trong thôn đều là loại cửa gỗ kiểu cũ, trục gỗ không linh hoạt nên chỉ cần ai đó mở cửa liền sẽ vang lên tiếng kẽo kẹt kéo dài.

Động tĩnh này cũng không phải người chơi rời giường, mà là những thôn dân thần bí bắt đầu 'sống lại.'

Tiêu Mộ Vũ lập tức ngồi dậy, nhanh chóng nói: "Rời giường, chúng ta chạy nhanh đi ra ngoài."

Mấy người Trần Giai Kiệt còn có chút không rõ nguyên do, nhưng nếu đội trưởng đã gấp giọng phân phó, bọn họ cũng đi theo hoảng loạn xuyên giày. Năm người mới vừa chạy đến cổng lớn, ngoài sân chính là một trận ồ lên.

"Lại xảy ra chuyện rồi."

"Lần này là nhà ai."

Tiêu Mộ Vũ vội vàng tiến đến, liền nhìn thấy phía dưới cổng đền có năm sáu người vây quanh, còn có người không ngừng từ trong nhà chạy ra.

Lúc dân làng nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ các nàng, cơ bản mỗi người đều quay đầu lại liếc nhìn, cũng không phải kinh ngạc, mà là một loại cảm giác không thể giải thích được, vừa như cao hứng vừa như sợ hãi thương hại, làm cho Tiêu Mộ Vũ có chút không thoải mái.

Nhưng hiển nhiên hai vị mỹ nhân từ nơi khác đến cũng không hấp dẫn được bọn họ, so với tử trạng thảm thiết của ba người đang nằm trên đất.

Tiêu Mộ Vũ phát hiện những người chơi khác cũng lũ lượt kéo đến, đám đông tức khắc chen chúc lên. Mà nhóm người chơi này về cơ bản chỉ gặp nhau vội vàng tối qua, và họ hoàn toàn không quen biết nhau. May mắn khí chất người chơi cùng NPC khác biệt rất lớn, vừa nhìn liền có thể nhận ra.

Ba người nằm trên đất gồm hai nam một nữ, nữ nhân hai mắt trợn lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi, thế cho nên đôi mắt lồi ra tràn đầy tơ máu, dưới đầu là một vũng máu đỏ thẫm tựa như nở ra một đóa hoa hồng thật lớn.

Hai nam nhân còn lại nghiêng ngã trái phải dưới cổng đền, trên quần áo loang lổ vết máu, miệng mũi chảy huyết, thân thể vặn vẹo một cách quỷ dị.

Tứ chi thực rõ ràng là bị đánh gãy, cách chết này khiến Tiêu Mộ Vũ biểu tình ngưng trọng, nàng quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, sắc mặt bốn người đều có chút căng chặt.

Lúc này người trong thôn tiến lên nhìn nhìn, cơ bắp trên mặt hắn giật giật, thanh âm không biết là kích động hay sợ hãi, quay đầu lớn tiếng nói: "Hai người xứ khác, một người trong thôn chúng ta."

Theo sát có người thở dài nói: "Đây là con trai của Lão Diêu, ôi, lại gặp bất hạnh."

Thực mau một nam nhân mặc đồ đen dáng người cường tráng tách ra đám đông, nhìn chằm chằm nữ nhân đã chết, nắm chặt bàn tay. Cách hắn không xa còn có hai nam một nữ, đều gục đầu xuống, người chết là đồng đội của họ.

Thực mau, lại tới một đội khác, nam nhân dáng vẻ đội trưởng cởi ra áo khoác, đắp lên thân thể nam nhân nhỏ gầy, cũng không nói một lời.

Tối hôm qua đã chết ba người.

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info