ZingTruyen.Info

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 202: Cố nhân không nên trở về (2)

SuThanhYct

"Cô nói những lời dọa người làm gì?" Nam nhân đi ngoài cùng có chút sợ hãi, hắn vội chen lên vài bước, đột nhiên giẫm phải một tấm ván gỗ trên đất làm phát ra tiếng giòn vang, khiến những người xung quanh đều giật mình.

Chính hắn cũng bị dọa tới rồi, vỗ ngực cố gắng trấn tĩnh lại, thấy những người khác đều đang nhìn chằm chằm chính mình, hắn có chút xấu hổ: "Trời tối quá, tôi không để ý."

Sau khi hắn nói xong mọi người chẳng những không quay mặt đi, ngược lại vẫn bất động nhìn hắn, khiến hắn có chút hoảng loạn, "Có chuyện gì thế?"

Trong bóng đêm tối tăm, hắn nhìn không rõ biểu cảm của những người kia, nhưng cô gái đứng gần hắn nhất biểu hiện quá mức rõ ràng, đôi mắt đều trợn to biểu thị cô ấy bị kinh hách quá độ.

Đồng đội bên cạnh ngơ ngác kéo hắn một cái, há to miệng, thậm chí không tự giác phát ra tiếng nuốt nước bọt, giữa không gian tĩnh mịch thập phần rõ ràng.

Nam nhân lúc này mới phát hiện, mọi người căn bản không phải đang nhìn hắn, mà là nhìn thứ ở sau lưng hắn. Một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân chạy tới sống lưng khiến hắn cảm thấy phía sau lạnh vèo vèo.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy những bóng dáng cao lớn đứng bên ngoài tường vây, tầng tầng lớp lớp hắc ảnh giống như một đám cọc gỗ đứng ở nơi đó.

Ngay khi hắn quay đầu lại, một đạo tia chớp xé rách bầu trời đêm, thế giới trong nháy mắt sáng như ban ngày, vì thế hắn rõ ràng thấy được đen nghìn nghịt khuôn mặt hư thối xen lẫn trắng bệch.

Tình cảnh này quả thực như sét đánh thẳng vào đầu, chẳng sợ kinh nghiệm dày dạn, hắn cũng lập tức tái mặt lảo đảo lui về sau hai bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, có người thậm chí ngắn ngủi hét lên nửa tiếng mới miễn cưỡng nuốt xuống.

Tiêu Mộ Vũ cũng sửng sốt, Thẩm Thanh Thu vội kéo nàng một cái, che ở trước người nàng, cảnh giác nhìn chằm chằm đám quái vật kia.

Cổng đền cũng không bị phong bế, theo lý thuyết đám xác sống có thể tiến vào, nhưng chúng chỉ đứng bên ngoài nhìn, vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng phát lạnh, duỗi tay ý bảo những người khác đừng lên tiếng, một đám người thập phần ăn ý mà không hé răng, yên lặng giằng co.

Đàn xác sống tới thực quỷ dị nhưng lại không tiến vào thôn, dường như chúng nó chỉ muốn xác nhận cái gì, sau đó cứng đờ mà xoay thân thể, dần dần mất hút trong bóng đêm.

Qua thật lâu, trong nhóm người phát ra từng tiếng thở phào nhẹ nhõm, khối cự thạch trong đầu rốt cuộc rơi xuống, nhưng vẫn không ai dám lên tiếng, sợ đàn xác sống kia quay lại.

Tiêu Mộ Vũ yên lặng nhìn bên ngoài, Thẩm Thanh Thu biểu tình ngưng trọng xoay người nhìn nhà ở phía sau, hai dãy ngoài cùng đều ám trầm ngoại trừ căn bên phải, từ dãy thứ ba bắt đầu, có thể nhìn thấy ánh đèn trong nhà từ mọi cửa sổ.

Mỗi ô cửa sổ giống như đôi mắt đang mở, lặng im ngắm nhìn màn đêm bên ngoài.

Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn theo phương hướng của nàng, đồng thời phát tin vào nhóm: "Các bạn chú ý phòng ốc phía sau."

Năm người dọc theo con đường ở giữa đi phía trước, rất nhanh liền tới trước một căn nhà sáng đèn, cửa lớn đóng chặt, chỉ thấy được ánh đèn thấp thoáng qua cửa sổ, cũng không nhìn rõ được cảnh tượng bên trong.

Dù mưa đã tạnh nhưng sắc trời tối đen, mọi người ở bên ngoài vừa lạnh vừa đói, thực hiển nhiên cần thiết tá túc một đêm, mà những ngôi nhà kia có ở được hay không thật sự khiến người không cách nào yên lòng.

Tiêu Mộ Vũ đang do dự muốn hay không gõ cửa, rồi lại lo lắng sẽ phát ra âm thanh, tuy rằng nàng không nghĩ những xác sống kia sẽ vì thế mà tiến vào, nhưng nàng phải cẩn trọng hơn khi có người khác ở xung quanh.

Tiêu Mộ Vũ đếm đếm, tổng cộng có 17 căn nhà trống và gần 30 căn nhà sáng đèn.

Nàng ghé vào bên tai Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: "Chuyển một vòng." Càng cổ quái thì càng phải tìm hiểu rõ.

Thẩm Thanh Thu khẽ gật đầu, ra hiệu cho ba người Trần Giai Kiệt rồi đi dọc theo từng ngôi nhà.

Thôn này bố trí rất kỳ quái, tuy không nhìn rõ vì trời tối, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra ba mặt núi vây quanh, chỉ có một lối vào.

Nhà cửa trong thôn được xây dựng dày đặc, tổng cộng có 45 hộ dân, mỗi dãy từ trái qua phải có 9 căn nhà liên tiếp. Khoảng cách giữa mỗi dãy chừng mười mấy mét, có thềm rộng rãi, xung quanh trồng cây xanh.

Hơn nữa Tiêu Mộ Vũ phát hiện, mỗi hộ dân đều treo kính bát quái ở cửa, điều này có nghĩa là gì không cần nói cũng biết.

Tiêu Mộ Vũ dẫn theo cả đội đi quan sát, những đội ngũ còn lại đương nhiên cũng không bỏ sót chi tiết, chỉ là họ không có quá nhiều thu hoạch.

Đoàn người đều đang lưỡng lự muốn hay không gõ cửa xem bên trong có ai không, đã có đội nhịn không được dẫn đầu đi thăm dò những căn nhà không có ánh đèn.

Ngoài dự đoán, khi một đội ngũ vừa muốn đẩy cửa, cánh cửa gỗ kiểu xưa đó đột nhiên kêu lên kẽo kẹt, như thể bị người đẩy vào thật mạnh, sau đó "bang bang" hai cái, cửa nhanh chóng đánh vào trên vách tường, đèn cũng đi theo bang một tiếng, sáng lên.

Âm thanh này đặc biệt nổi bật, giữa thôn tĩnh lặng mọi người đều nghe thấy rành mạch, lập tức đoàn người khẩn trương cầm lấy vũ khí, chờ xác sống nào đó nhảy ra, nhưng hết thảy lại tường an không có việc gì.

Trong phòng có một bộ bàn bát tiên sơn mài đỏ loang lổ cùng một bàn trà dài chạm khắc hoa văn, trên bàn đặt ấm trà và sáu cái tách.

Bàn trà đặt dựa tường ở giữa sảnh, từ góc độ này có thể nhìn đến hai cánh cửa lần lượt được mở ra hai bên trái phải của sảnh, là cách bố trí điển hình ba phòng ngủ một sảnh một bếp.

Tuy rằng không có chuyện gì khủng khiếp phát sinh, nhưng cửa tự động mở, đèn tự sáng cũng đủ khiến người cảm thấy sợ hãi.

Đội đẩy cửa gồm 4 nam 2 nữ, năm người còn lại đều đang nhìn đội trưởng của họ, trong lòng không khỏi bất an.

Những người vốn đang xem xét tình huống xung quanh cũng đều vây lại đây, hy vọng có thể tìm thấy manh mối gì đó.

Trong thời khắc này, hơn bốn mươi người chơi đều nhìn vào gian nhà mở cửa, giữa lúc bọn họ kinh nghi bất định, một giọng nói khàn đục từ phía sau đột nhiên truyền tới, "Các người từ đâu ra?"

Tiếng nói này xuất hiện không hề báo trước, dọa tới một đám người giật mình đứng không vững, suýt nữa vấp phải bậc thềm trước nhà té ngã.

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm cũng sợ tới mức nhẹ run, bọn họ nhanh chóng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, trong bóng đêm tối tăm, một người phụ nữ mặc áo choàng đen bọc đến kín mít đang đứng như một bóng ma nơi giao lộ.

Đó hẳn là người vừa lên tiếng.

Tiêu Mộ Vũ không tự giác nhíu mày, lập tức mở miệng, "Chúng tôi là đội khảo sát đến từ thành phố, giữa đường gặp chuyện ngoài ý muốn, lại thêm trời tối và mưa, khắp nơi đều là rừng núi hoang vắng, dẫn đến đồ vật bị mất, cho nên mới lạc đường tới đây. Ở bên ngoài thị trấn, ...."

Nàng hơi ngừng lại, thanh âm có chút run rẩy, "....Chúng tôi gặp phải rất nhiều quỷ vật, trong lúc kinh hoảng thất thố đã chạy theo ánh đèn trốn vào trong thôn, không phải cố ý quấy rầy." Diễn đến rất sống động.

"Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn tìm nơi tá túc, không có ý xấu."

Lập tức có vài người góp lời, Tiêu Mộ Vũ liền không hề lắm miệng, nghe bọn họ mỗi người tiếp một câu.

Có thể đến được hầm ngục 008 đều không phải người thường, NPC bên kia đã lên tiếng, bọn họ cũng không thể im lặng được.

"Yên lặng!" Người tới lại một lần mở miệng, ngữ khí vừa kinh hoảng vừa có chút tố chất thần kinh, thấp thấp ngăn cản đám người nói chuyện.

"Trời tối, họ sắp về rồi, đừng làm ồn, đừng làm ồn." Người nọ điên điên khùng khùng nói, xoay người lại run rẩy đi trở về, nhìn dáng vẻ đoán chừng bốn năm chục tuổi, lúc đi đường chân phải khập khiễng, đáng lẽ phải chống gậy, nhưng lạ thay, bà ta không hề phát ra tiếng động khi bước đi.

"Xin hỏi chúng tôi qua đêm ở đây được không?"

Thấy được người sống duy nhất của ngôi làng, mọi người tự nhiên sẽ không bỏ qua, vội vàng nhỏ giọng hỏi.

Người nọ xoay đầu, khe khẽ thở dài: "Nhà không có người ở liền không nhân khí, âm trầm trầm đen như mực, nhiều không tốt. Đều đi thôi, đi thôi, hảo hảo ngủ, bất quá không cần hối hận, là các người tự mình chọn, không nên chạy loạn, hảo hảo ngủ, đèn tắt nên nhắm mắt. Trời tối họ liền trở về, đèn tắt nên vào." Nghe qua như một làn điệu dân gian cổ quái.

Gần 40 người liền như vậy nhìn theo bà ấy rời đi, thẳng đến cửa ngôi nhà ở hàng thứ tư không tiếng động mở ra lại đóng vào.

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu liếc nhau, gần như khí thanh nói: "Chính mình chọn, dãy thứ hai."

Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, lập tức có người rục rịch, vừa rồi sợ hãi trong nháy mắt biến thành động lực tranh đoạt, rất nhanh có một đám người đổ xô đến dãy thứ hai, mục tiêu đều thực nhất trí, không ai muốn lưu lại dãy thứ nhất.

Thẩm Thanh Thu hiểu rõ ý Tiêu Mộ Vũ, dãy thứ hai có tổng cộng tám căn nhà trống, nơi này có bảy đội vẫn là dư dả, cũng không cần thiết tranh đoạt. Hơn nữa đã có người đẩy ra ngôi nhà số hai ở dãy đầu tiên, vậy dãy thứ hai sẽ nhiều hai căn nhà trống.

Tiêu Mộ Vũ không nhúc nhích, Thẩm Thanh Thu cũng chỉ là nhìn. Hai vị đội trưởng không nhúc nhích, Trần Giai Kiệt bọn họ càng không động.

Khi những căn nhà trống lần lượt sáng đèn lên, Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm mấy căn nhà ở kia, lại hỏi: "Nếu không liền chọn dãy đầu tiên?"

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, "Tụ tập cũng không nhất định là chuyện tốt."

Nói xong nàng cùng Tiêu Mộ Vũ đi tới căn nhà thứ năm bên phải, đẩy cửa ra. Cách bố trí bên trong cũng không khác biệt, ba gian phòng, một phòng bếp, đèn phòng khách tự sáng, trên bàn đặt một bộ ấm trà và năm cái tách.

Ánh đèn từ phòng khách chiếu vào phòng ngủ, vừa lúc dừng ở trên cửa sổ.

Trước mắt không có quá nhiều manh mối, Tiêu Mộ Vũ cầm đèn kéo quân tiến vào phòng ngủ đầu tiên phía trái, bên trong vẫn là chiếc giường gỗ khắc hoa, bốn phía chạm khắc rào chắn, còn có chân đạp.

Đây là kiểu phòng ngủ của đại gia đình giàu có thường thấy trong phim điện ảnh truyền hình thể loại hí khúc, nhưng màu sơn đỏ như tương trước mắt lại không hề toát ra phú quý điển nhã, chỉ có âm trầm ma mị.

Trên giường đầy đủ chăn mền, như thể được chuẩn bị đặc biệt cho người chơi.

Ba người Trần Giai Kiệt đi nhìn hai phòng ngủ còn lại, bên trong bố trí liền đơn sơ nhiều, chỉ có một chiếc giường chung.

Bởi vì là đêm thứ nhất, Tiêu Mộ Vũ quyết định năm người sẽ ngủ tại phòng có giường chung kia, vì vậy lấy chăn bông đi qua.

Năm người đều ướt sũng, may mắn Trần Giai Kiệt có đạo cụ làm khô nhanh chóng, lấy ra tới thay phiên nhau dùng.

Ngay khi các nàng vừa ngăn giường xong, bang, đèn ngoài sảnh vụt tắt.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng trầm xuống, vội xoay người ra hiệu cả đội yên lặng, sau đó thu hồi đèn kéo quân, nàng nắm Thẩm Thanh Thu nằm xuống, trong phòng hoàn toàn một mảnh đen nhánh.

Tô Cẩn thấy được Tiêu Mộ Vũ động tác, theo sát lôi kéo Tả Điềm Điềm nằm cùng một chỗ, thùng thùng, không biết là tường hay là cửa sổ bị ai đó gõ vang lên.

-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info