ZingTruyen.Com

[BH-Edit][Phần 2]Người chơi mời vào chỗ [Thời Vi Nguyệt Thượng]

☆Chương 201: Cố nhân không nên trở về (1)

SuThanhYct

Tiêu Mộ Vũ thật sự không ngờ khởi đầu lại náo nhiệt như vậy, chẳng khác nào ném nàng xuống hố chôn tập thể.

Mưa quá lớn, trời vẫn còn tối, nguồn sáng duy nhất của nàng chính là tia chớp lập lòe xẹt qua.

Xác chết dưới lòng đất càng lúc càng di chuyển nhanh hơn, Tiêu Mộ Vũ không kịp nghĩ nhiều, nàng chỉ có thể nương ánh chớp vội vàng tránh né, hiện tại điều tồi tệ nhất chính là nàng còn không biết nên chạy đi đâu. Đột nhiên rơi xuống đây không biết rõ thế cục, cũng không thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, chỉ có thể mơ hồ cảm giác đây là một bãi tha ma.

Đứng ở chỗ này cũng không làm nên chuyện gì, khi tia sét thứ tư đánh xuống, những thi thể đã bò nửa thân mình lên mặt đất hẳn là ngửi được khí vị người sống, không ngừng mấp máy hướng về phía Tiêu Mộ Vũ, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Âm thanh cào xé vang dội giữa bùn lầy, ục ục, ục ục, hết đợi này đến đợt khác làm người da đầu tê dại.

Điều này khiến cho Tiêu Mộ Vũ nhận thấy xung quanh không có cỏ cây, chỉ có một mảnh bùn nhão, hẳn là vùng đất mới.

Vì thế nàng không hề do dự, một chân giẫm xuống thi thể vừa mới trồi lên mặt đất, nhảy đi thật nhanh trước khi nó kịp hành động, không chút lưu tình đạp nát một bàn tay xương cốt, cấp tốc chạy về phía rừng cây.

"Trời đất, đây là thứ gì?"

"Á á á!"

"Cút ngay!"

Loáng thoáng, Tiêu Mộ Vũ còn nghe được động tĩnh người chơi khác gần đây, xem ra nàng không phải là người duy nhất gặp xui xẻo.

Chỉ là tầm nhìn quá kém, nàng không chú ý tới một ít xác sống đang do dự đứng ở kia, tựa hồ đang suy tính cái gì.

Tiêu Mộ Vũ vừa chạy vừa kích hoạt 'Người một nhà tương thân tương ái', thử liên hệ với mấy người Thẩm Thanh Thu.

Ngay khi nàng cúi đầu điểm tấm card, vừa mới phóng vọt qua một khối thi thể, ngước mắt liền đụng phải một xác chết dính đầy bùn và nửa người đã hóa thành xương trắng.

Lần này va chạm cũng không mạnh, Tiêu Mộ Vũ thậm chí chưa kịp phản ứng, chân phải đã nâng lên hung hăng tung cước, xác chết bị nàng đá văng xa hơn một mét, đồng thời đâm vào một bộ xương khô vừa đứng dậy, phát ra tiếng trầm đục.

Đám thi thể xung quanh xao động càng thêm điên cuồng, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ cũng không tâm tư quản chuyện khác, hy vọng dùng được thẻ bài tương thân tương ái luôn rất mỏng manh, lần này cũng vậy.

Cũng may nàng chạy trốn đủ quyết đoán, mà đám thi thể kia phản ứng cũng không quá nhanh, cho nên không gây ra mối đe dọa lớn đối với nàng.

Nhưng mảnh rừng trước mặt lại xa hơn tưởng tượng rất nhiều, Tiêu Mộ Vũ chạy suốt mười phút cũng không đến được, cảm giác này có chút không ổn.

Tại một khắc nàng chậm lại, trong mưa đột nhiên xẹt qua một đạo tiếng gió, xuyên qua màn mưa chém thẳng về phía Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ trong lòng cả kinh, lập tức ngưỡng về phía sau.

Rèn luyện trong thời gian dài giúp nàng phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, vòng eo cong thành 90° vẫn ổn định vững chắc, hiểm hiểm tránh thoát một đao kia.

Đồ vật chém lại đây chính là một con dao rựa dài, do một xác chết đứng ở kia nắm giữ.

Tiêu Mộ Vũ vừa đứng thẳng dậy, đao lại một lần chém xuống, mà đám thi thể đuổi theo phía sau nàng giống như tang thi ở phó bản 005 mãnh liệt lao tới, nếu bị chúng quấn lấy liền rất khó thoát ra ngoài.

Không đến vạn bất đắc dĩ, Tiêu Mộ Vũ sẽ không tùy tiện sử dụng thẻ bài, rốt cuộc trong thời gian chờ thẻ bài hồi lại, nàng không biết kế tiếp có phát sinh tình huống càng gian nan hay không.

Ánh lửa nơi xa cùng tiếng nổ mạnh dần dần lan tới, phó bản này không hạn chế sử dụng thẻ bài, đã có người chịu đựng không nổi dùng tấm card.

Sau khi Tiêu Mộ Vũ né tránh, liền phát hiện một bóng người nhanh nhẹn vọt lại đây.

Đối phương sửng sốt khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, nhưng thực mau tiếp tục chú ý tình thế trước mắt.

Nhìn thấy đám xác chết mang theo vũ khí, người nọ lập tức thả ra năm sáu sợi dây đằng, trong đó hai dây cuốn lấy thanh rựa trên tay thi thể kia, đem nó ném thật xa.

Lực đạo này lớn đến đáng sợ, đập tan hàng loạt xác sống đang đuổi theo Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ không biết đối phương đang tính toán cái gì, nhưng thật là giúp nàng, thấp giọng nói: "Đa tạ."

Nam nhân kia thân hình cao lớn, tiếng nói khàn đục giống như ngày mưa lạnh lẽo, giọng điệu không mấy thân thiện, "Không cần, tôi không định giúp cô, để chúng nó lại đây thì ai cũng không thoát được."

Đang nói, hắn vung dây đằng cuốn lấy hai khối thi thể phẫn nộ xông tới, hoàn toàn không nhìn liền quăng đi ra ngoài, trong đó một xác sống chính là tấn công Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng di chuyển tránh thoát, bất thình lình một cái cuốc nện xuống phía sau lưng nàng.

Nàng liếc mắt nhìn, chân trái mạnh mẽ giẫm lên cán cuốc, sắc mặt như cũ bình tĩnh.

Nam nhân thấy Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng tránh thoát, cũng chỉ có lệ nói: "Tôi trượt tay." Liền chuẩn bị rời đi.

Không biết vì cái gì, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đám thi thể xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng cuồng táo, một cái tiếp một cái đuổi theo Tiêu Mộ Vũ cùng nam nhân kia, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng trầm xuống, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nam nhân cũng sửng sốt, "Sao lại thế này?"

Hắn vừa nói xong, một thi thể vốn đang nhảy vào Tiêu Mộ Vũ chợt ngừng lại, nghẹo cổ nhìn về phía hắn, lập tức vây đi qua.

Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nàng xoay người từng bước một di chuyển, tiếng nước lầy lội tức khắc từ lòng bàn chân truyền đến, đồng thời lại có xác chết chuyển hướng vây quanh nàng. Liền như vậy trong nháy mắt, Tiêu Mộ Vũ đã hiểu được huyền cơ trong đó.

Nhưng nàng không thể đứng bất động ở nơi này, thừa dịp mấy thi thể kia còn không phản ứng kịp, nàng xoay người muốn thối lui, nhưng đã muộn.

Hiển nhiên động tĩnh bên này đã thu hút toàn bộ hỏa lực xung quanh, trong nháy mắt đám xác chết liền vây chặt bốn phía, nam nhân kia đầu óc chậm chạp nhưng cũng phát hiện bởi vì hắn sai lầm mới dẫn tới cớ sự này, cắn răng không dám nói chuyện nữa.

Hắn ánh mắt âm lãnh liếc nhìn Tiêu Mộ Vũ, dây đằng trên người trái phải tuôn ra, vận sức chờ phát động.

Ngay khi đám thi thể bốc mùi thối rữa lao lên, nam nhân cũng lập tức bắn ra tám sợi dây đằng, trong đó sáu dây đâm vào những xác sống kia, còn lại hai dây nhắm thẳng vào Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ đã sớm đề phòng hắn, nàng ngã người ra sau, tay phải chống đất, thân thể mượn lực đảo một vòng, xuyên qua khe hở giữa hai dây đằng mà tránh thoát.

Theo sát nàng rút ra Thuần Quân Kiếm chặt đứt dây đằng của đối phương, mà ba cỗ thi thể nhào lại đây cũng bị nàng nhất kiếm chặn ngang chém đứt.

Nhưng số thi thể trong phạm vi 10 mét vuông này nhiều đến đáng sợ, Tiêu Mộ Vũ giải quyết chẳng qua là vài cái linh tinh, thực mau số còn lại liền vây đến.

Mùi tanh tưởi khiến Tiêu Mộ Vũ thẳng nhíu mày, ngay khi nàng chuẩn bị tử chiến đến cùng, ngón đeo nhẫn đột nhiên vô thức giật giật, điều này khiến cho trái tim nàng lập tức nhảy dựng.

Nàng một bên tránh né một bên vội vàng click mở thẻ bài tương thân tương ái, bên trong đã có Thẩm Thanh Thu phát tin tức: Mộ Vũ, em ngàn vạn đừng lên tiếng, chờ chị!

Tiêu Mộ Vũ nhìn thoáng qua, kiếm trong tay lại múa không ngừng, không cho đàn xác sống tới gần, nhưng bất thình lình một trận gió thổi qua đỉnh đầu, từ đâu xuất hiện một khối thi thể cao hơn hai mét, nó vừa nhảy vào vòng chiến liền xông thẳng hướng Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ mới bổ ra nhất kiếm, lúc này căn bản không kịp phản ứng, trong lúc khẩn cấp chỉ có thể đặt kiếm trước mặt, ngay giữa cổ thi thể kia, tạm thời chặn nó lại.

Tia chớp xẹt qua, khuôn mặt tái nhợt phát tím của thi thể gần trong gang tấc, trên người nó quần áo hoàn chỉnh, da thịt còn không có thối rữa, đầy mặt loang lổ, thời gian chết hẳn là không lâu.

Đôi mắt đen ngòm không có tròng trắng nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, đôi tay nó bắt lấy Thuần Quân Kiếm, cũng không màng da thịt bị cắt vỡ mà ấn mạnh xuống, sức lực lớn đến đáng sợ.

Tiêu Mộ Vũ dùng hết sức chống đỡ với nó, mà đám thi thể xung quanh cũng đã vây đi lên.

Dưới chân Tiêu Mộ Vũ tê rần, bàn tay lạnh băng của xác sống đang bấu vào nàng, không ngừng dùng sức xé toạc.

Ngay khi nàng không còn lựa chọn nào khác phải dùng thẻ bài, chợt tiếng gió xẹt qua, nàng cảm giác được móng vuốt dưới chân đột nhiên buông lỏng, sau đó một bóng người tốc độ cực nhanh từ giữa tối tăm bay lại đây.

Người kia ở giữa không trung quay cuồng rơi xuống, đôi tay bắt lấy đầu xác sống, nương lực đạo rơi mà vặn gãy cổ nó. Nhưng xác sống này vô cùng cố chấp, cho dù bị trẹo cổ vẫn không chịu buông kiếm của Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ tự nhiên cũng không thể quăng kiếm đi, mà người cứu nàng lực đạo rất cường, nàng ấy gần như đã kéo đổ xác sống về phía sau, tạo cơ hội cho nàng đạp xác sống bay ra ngoài, vững vàng đứng trên mặt đất.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ đập đến bay nhanh, tuy không nhìn rõ hình dáng người tới, nhưng nàng mạc danh chắc chắn đó là Thẩm Thanh Thu.

Mới tách ra không đến nửa tiếng mà thôi nhưng cũng đủ khiến cho Tiêu Mộ Vũ canh cánh trong lòng, nàng nhân lúc xác sống ngã trên mặt đất, nắm kiếm hung hăng đâm xuyên cổ nó, lúc này mới vội vàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Thanh Thu đã nhặt về quân đao, nàng không nói một lời, bước nhanh tiến lên cầm tay Tiêu Mộ Vũ, nắm thật chặt.

Ngay sau đó nàng xoay người đá bay một xác sống tới gần, quân đao trong tay cũng không chút nào do dự đâm tới, mỗi một chiêu kèm theo chính là tiếng đầu rơi xuống đất.

Lấy Tiêu Mộ Vũ làm trung tâm, trong bán kính 1 mét không một xác sống nào dám tới gần, thậm chí đám thi thể vốn điên cuồng tràn lên cũng đều chậm lại, chỉ dám vây về phía nam nhân kia.

Nam nhân vốn định thừa cơ hội rời đi, nhưng không ngờ cục diện lại bị Thẩm Thanh Thu xoay chuyển, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Rốt cuộc vừa rồi hắn nổi lên tâm tư xấu, dùng thủ đoạn suýt nữa hại chết Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, tuy rằng tầm nhìn mơ hồ nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy yên tâm. Thẩm Thanh Thu siết chặt tay Tiêu Mộ Vũ rồi lại buông ra, thời điểm này nắm tay sẽ ảnh hưởng lẫn nhau hành động.

Tuy rằng nàng muốn bảo hộ Tiêu Mộ Vũ, nhưng nàng cũng hiểu Tiêu Mộ Vũ không muốn hoàn toàn ỷ lại nàng.

Có Thẩm Thanh Thu gia nhập, tình thế hoàn toàn bất đồng, cho dù Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu luyện tập, thân thủ của nàng cũng không đạt đến trình độ của nàng ấy, huống chi nơi này ngoài Thẩm Thanh Thu, cũng không ai có loại khí thế chém quỷ như chém đậu hủ, đối mọi loại quỷ thần đều khinh thường.

Hai người liên thủ thực mau liền mở ra một lối thoát, mà lúc này trong nhóm bắn ra tin tức.

"Tiêu đội, phó đội, Trần đại ca, đi ngược chiều tia chớp, nơi đó an toàn, tôi cùng Tô Cẩn đang ở bên nhau."

Người phát tin chính là Tả Điềm Điềm, xem ra mọi người đều ở trong phạm vi một cây số.

Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn một đạo tia chớp nơi chân trời, lập tức kéo theo Thẩm Thanh Thu điên cuồng chạy về hướng ngược lại.

Thẩm Thanh Thu giống như xe tăng thiết giáp xông thẳng tới, nhắm chuẩn phương hướng nàng liền không thay đổi, tới một chém một, tới hai chém cả đôi.

Hai người nhanh chóng chạy khỏi phiến lầy lội, giẫm lên mặt đất kiên cố, đây là một lối mòn.

Ngay khi Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng thở ra, trên lối mòn lại xuất hiện vài người, bởi vì biết là phó bản nhiều đội ngũ, mọi người cũng không kinh ngạc.

Hơn nữa hiện tại cũng không phải thời điểm làm quen bạn mới, bọn họ theo đường nhỏ chạy nhanh về phía trước.

"Chúng tôi ở trên lối mòn, Trần Giai Kiệt, anh đâu?"

"Tôi vừa ra tới, cũng ở trên đường, yên tâm."

Mưa đã nhẹ hạt hơn, bên tai có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách, cảnh vật trước mắt dần hiển hiện. Rất nhanh, đoàn người liền thấy được ánh đèn thấp thoáng, nơi đó có nhà.

Nhìn lướt qua nhóm người tụ tập, Tiêu Mộ Vũ phát hiện số lượng người trong phó bản lần này có chút đông đúc.

Người nhiều thị phi nhiều, đây cũng không phải dấu hiệu tốt. Tiêu Mộ Vũ phát tin vào nhóm, sau đó giơ lên Đèn kéo quân, lập tức ba người Trần Giai Kiệt liền tìm đến.

"Mọi người vẫn ổn chứ?" Thoát khỏi đám xác sống, Tiêu Mộ Vũ mới có thể lên tiếng, ánh mắt không tự giác nhìn Thẩm Thanh Thu.

"Không có việc gì." Mọi người lắc đầu, tuy rằng thực hỗn loạn, thậm chí quần áo đều rách tung toé, nhưng hành động khá thoải mái, dĩ nhiên không bị thương.

Thẩm Thanh Thu chưa nói cái gì, chỉ là cúi đầu nhìn chân Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Phía sau không còn động tĩnh của đám xác sống, mọi người bắt đầu tìm kiếm đồng đội. Theo thời gian trôi qua, vẫn không có xác sống nào đuổi tới, điều này làm cho đoàn người thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đám đông đang đứng trước một thôn làng, bên ngoài thôn dựng tường vây cao hơn hai mét, trải dài trong bóng tối nhìn không thấy điểm cuối.

Tường vây cũng không phải hoàn toàn phong kín, ở giữa có một cái cổng đền được xây bằng gạch xám, bị mưa gió ăn mòn đến dấu vết loang lổ.

Thực cổ quái chính là, cho dù đang mưa, hai ngọn đèn lồng treo phía trên cổng vẫn như cũ lay động thiêu đốt.

Ánh đèn chiếu sáng tấm bảng hiệu trên cổng đền, mơ hồ viết chính là "Thôn Vô Hối".

Bởi vì đã thoát khỏi xác sống truy đuổi, rốt cuộc có người đánh bạo nói chuyện, "Thôn Vô Hối, làm sao tên gọi kỳ quái như vậy?"

"Còn Vô Hối, ngoài kia nhiều ma quỷ như vậy, sao có thể không đen đủi, đen đủi đã chết." Nam nhân cúi đầu nhìn cánh tay mình bị cào trầy da, thấp giọng mắng một tiếng.

Đoàn người hiện giờ vừa dầm mưa vừa sợ hãi, cảm thụ đều thật không tốt, nhịn không được có chút nói thầm.

Thực nhanh có đội ngũ đầu tàu gương mẫu tiến vào cổng, mặt sau thấy thế cũng đều đi theo vào. Có thể tiến đến hầm ngục 008 đều không phải đèn cạn dầu, mọi người đều đoán được bên trong hẳn là hiện trường của phó bản lần này.

Đèn lồng loạng choạng khiến cho bóng dáng cổng đền trở nên vặn vẹo, làm người cảm thấy có điểm không thoải mái.

Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn hai ngọn đèn, phát hiện chất liệu làm chiếc đèn lồng hình chữ nhật này không thấm nước, cổng đền kéo dài ra một mảnh ngói mái, khó trách không bị mưa tưới diệt.

Ngọn nến bên trong tràn đầy sáp nến, một ít giọt nến rơi xuống đọng trên vách cổng, thoạt nhìn là màu trắng ngà có chút dầu mỡ.

Lần nữa nhìn kỹ tên thôn, Tiêu Mộ Vũ mới quan sát đội ngũ xung quanh. Căn cứ nhân số, bao gồm đội của nàng, trận địa này tổng cộng có bảy đội. Mỗi đội khoảng năm – sáu người, nói cách khác trước mắt có hơn 40 người chơi.

Tiến vào thôn Vô Hối, đoàn người càng thêm cảm thấy quỷ dị, trong thôn rất nhiều nhà còn đang sáng đèn, nhưng động tĩnh gì đều không có.

Địa thế nơi này là bắc cao nam thấp, nhà ở xây dựng thập phần hợp quy tắc, trên cơ bản là ngang dọc thẳng hàng, càng về sau địa thế càng cao, thoạt nhìn tựa như một đám ô vuông.

Hơn nữa không hề giảm xóc, vừa vào cổng đền chính là một con đường rộng thênh thang, hai bên trái phải có một loạt nhà ở, chỉnh tề đến không giống có người sinh sống.

Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: "Nơi này không giống nhà ở, nó giống như nghĩa trang."

Lời này khiến đám người xung quanh sởn tóc gáy, thật là như vậy!

---------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Các khả ái đoán thử xem, ai là cố nhân không nên trở về?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com