ZingTruyen.Info

Bay Ngay Dem Nguoc

           Ở Thiên giới, ngoại trừ Sếp lớn chí cao vô thượng của chúng tôi ra, thì các quản lí và viên chức khác đều từng là con người, đều từng sống, từng chết mộ lần.

          Khi hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ đang chạy qua não bộ tôi, thì Qua Qua chợt giơ tay hô to: "Tôi muốn! Tôi muốn!"

           "Ồ! Vì sao?" Sơ Nhất hứng thú nhìn về mắt anh ta.

           "Sau khi nhận được Thông báo tử vong thì mới có thể mau chóng hành động! Tôi muốn đi gặp mối tình đầu của tôi lần cuối cùng, muốn tới đất nước hoa anh đào mà tôi vẫn hằng mơ về, ngày trước tôi có rất nhiều chuyện, rất nhiều ước mơ còn chưa kịp hoàn thành, tôi cũng là một người đáng thương có vô vàn tiếc nuối đó."

           Qua Qua càng nói càng buồn bã, nhưng anh ta cũng đã nói ra tiếng lòng của hầu hết mọi người.

          Trong đời một người, ít nhiều đều sẽ có  những nỗi tiếc nuối khó quên.

          Dù sao, trước phút lâm chung ai cũng muốn cứu vãn những người, những chuyện, những vật đã từng mất đi, bù đắp lại những điều không trọn vẹn đã bị phá hỏng.

          Chỉ khi họ biến những tiếc hận ấy thành không còn gì để nuối tiếc, có lẽ họ mới có thể mỉm cười nhắm mắt.

           Nhưng... vậy thì sao nào?

           Cứ coi như đã cứu vãn được, bù đắp được, chết không hối rồi.

           Con người có thể thoát khỏi nỗi sợ khi cái chết ập đến thật ư?

           "À phải rồi, kiểu Thông báo tử vong này có thời hạn không?" Qua Qua thoát khỏi cảm xúc u buồn, đột nhiên lại tò mò hỏi.

           Sơ Nhất vội nói thêm: "Sau khi nhận được Thông báo tử vong, con người chỉ còn có bảy ngày, bảy ngày qua đi cái chết sẽ tới."

           "Hả? Bảy ngày! Bảy ngày thì có thể làm được gì chứ?" Qua Qua kinh ngạc, tôi cũng vậy.

           Kế hoạch thử nghiệm này có nghiêm túc không đó?

          Sếp lớn của chúng tôi có đùa không vậy?

           Một Thông báo tử vong chỉ có thời hạn bảy ngày.

           Rốt cuộc có thể làm được gì? Có thể cứu vãn được gì? Có thể bù đắp được gì?

           Bảy ngày...

           Bảy ngày đếm ngược...

          Thời gian ngắn khủng khiếp, nếu như vậy thì thà không thông báo gì hết còn hơn!

           Con người nhận được Thông báo tử vong này thì mười người phải đến chín người khóc đến chết thôi?

           Sơ Nhất nhìn tôi khuôn mặt vẫn  tươi rói như mọi khi: "Sơ Tam thân yêu à, cục trưởng hạ lệnh, đột hử nghiệm đầu tiên sẽ bắt đầu tiến hành vào tuần sau đó!" 

           "Chuyện đâu liên quan gì đến em, em chẳng cần biết gì hết."

           Sơ Nhất lờ đi, nói tiếp: "Tiểu Tam Tam thân yêu, kế hoạch lớn lao quan trọng này cần một chuyên viên đi hỗ trợ, chịu trách nhiệm thông báo cho người sắp qua đời được chọn, quan sát hành vi của họ trong bảy ngày, mà cục trưởng đã quyết định rồi, người ấy chính là em đó."

           "Hả?! Sao lại là em? Em chỉ là một cán bộ ghi chép nhỏ bé mà thôi! Không thể gánh vác được trọng trách lớn như thế!"

           "Chịu thôi, em được tiến cử nhiệt liệt, cục trưởng cũng đồng ý rồi."

           "Rốt cuộc là tên khốn khiếp nào tiến cử thế hả!" Tôi nổi giận.

          "Ừm... Là Sếp lớn."

          "Xin lỗi, em rút lại câu nói vừa rồi." Má ơi! Tôi vội vàng cúi đầu xám hối.

           "Đi đi, cục trưởng đang chờ em đấy."

           "..." Được rồi, tôi thừa nhận hiện giờ tôi đang rất muốn khóc.


           

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info