ZingTruyen.Info

Bach Thien Full

CHƯƠNG 3_TRỞ LẠI LÀM NGƯỜI

**************

Bạch Thiện còn đuổi ra đến tận đường lớn, nhưng bóng đáng của người phụ nữ kia như sương khói tan biến trong không khí. Đường lớn hoang vu tĩnh mịch như chưa từng có ai xuất hiện. Người phụ nữ đó như mọc cánh bay đi không lưu lại dấu vết.

Một tiếng sau...

"Oa...oa...oa...!!"

"Gâu... gâu...gâu!!!"

Cả hai người cứ thế nằm nhìn nhau, người khóc kẻ sủa, tự làm theo ý mình và không để ý đến đối phương. Hơn một tiếng trôi qua, kể từ sau khi người phụ nữ đó bỏ lại đứa bé và biến mất. Bạch Thiện đã cố giao tiếp với nó, nhưng có vẻ cả hai khó mà tìm được ngôn ngữ chung.

Điều duy nhất Bạch Thiện biết về đứa trẻ đó, hắn là một đứa bé trai, điều này làm cho hắn ít đáng ghét hơn. Và tên của hắn là Du Hàn Y được viết rõ trên tấm tả lót.

Bạch Thiện cảm giác cái này này rất quen, Du Hàn Y...dường như từng nghe thấy. Có lẽ vì vắng hơi mẹ, nên hắn đột nhiên khóc thét lên.

"Oa..oa...!!!"

Du Hàn Y càng khóc càng lớn tiếng, Bạch Thiện cảm thấy phiền với tiếng khóc của hắn, ồn đến ả không thể ngủ được. Trẻ con khóc thì chỉ có một vấn đề duy nhất, nhưng cái duy nhất đó ả lại không thể đáp ứng được. Ả không có ngực, cũng không thể tự sản xuất ra sữa.

"Khóc lớn như vậy là ý gì? dù ngươi có đang đói...ta cũng không có sữa cho ngươi bú...gâu..gâu...nín ngay cho ta." Sau khi Bạch Thiện gào lên thì đối phương đã im bặt tiếng.

"Nín rồi sao?"

Bạch Thiện nhận ra họ bắt đầu hiểu nhau, đại khái sau khi ả thẳng thắng thừa nhận mình không có sữa cho Du Hàn Y bú, thì hắn đã ngậm cái miệng lại, không còn khóc nữa.

"Xem như ngươi cũng hiểu chuyện...gâu..gâu.."

Không còn tiếng khóc của Du Hàn Y, xung quanh trở nên yên tĩnh và đôi mắt lờ đờ mệt mỏi của Bạch Thiện dần khép lại, đêm đã khuya, ả bắt đầu tiến vào trong giấc mộng, thì lúc này sấm chớp liên hồi, mây đen kéo đến, gió thổi ầm ầm....

Tất cả chỉ để chuẩn bị cho một trận bão khủng khiếp nhất trong năm.

Theo như đài khí tượng thủy văn đưa tin thì đêm nay sẽ có một trận bão hiếm có trong lịch sử nhân loại. Chính phủ khuyên người dân, nếu không có chuyện cần thiết thì hạn chế ra ngoài, ai đang ở đâu thì ở yên đó, nhà ai nấy ở, khu ai nấy sống, không được đi lại lung tung, tránh cho cây to ngã vào người, vật nặng rơi trúng đầu.

"Oa...oa...!!!!"

Mưa to dữ dội như vậy, tấm tả lót mỏng quấn quanh người không thể bảo vệ Du Hàn Y, những hạt mưa như lưỡi dao sắc nhọn đánh xuống da trắng hồng đến tím bầm, tiếng khóc của hắn thêm dữ dội ngang ngữa với tiếng mưa.

"Oa...oa...!!!!"

Bạch Thiện trước giờ sống chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, chuyện không lợi mình thì tuyệt đối sẽ không ra sức. Nhưng có thể do nhiều năm làm chó, nên ả cũng dần quên con người trước đây của mình sống như thế nào, hay làm những gì, hoặc tiếng khóc của hắn thật quá phiền. Bạch Thiện suy nghĩ đến việc ả đang muốn làm, đắn đo có nên hay là không...một lần nữa tiếng sét vang lên, dọa cho Du Hàn Y khóc thét.

"Oa..oa..oa...!!!!"

Bạch Thiện không còn do dự liền chạy đến kéo hắn về, che mưa chắn gió và bao bọc trong mình.

"Gâu...gâu...!!! nhóc con...đừng sợ...không sao, đã không sao."

Bạch Thiện ngậm cái chăn trong miệng, phủ chăn đắp cho Du Hàn Y. Được Bạch Thiện bảo bọc, hắn đột nhiên lại cười ấp áp với ả, khiến cho tim ả thắt lại giây phút đó, cảm xúc choáng ngợp. Cùng lúc này, từ trên cao có một tia sét sáng chói đánh úp xuống, ả không kịp ứng biến để mà tránh né.

''Rầm...!!!!''

Ả bị một dòng điện cường độ cao xuyên thẳng qua người, người tốt thì thường hay chết yểu, ả từng nghe ai đó nói câu này trước đây, nhưng không nghĩ cũng bao gồm cho cả loài chó.

Giống như số hiếm những con chó bị sét đánh khác, Bạch Thiện ngã xuống và hôn mê. Có lẽ là ả phải chết nữa rồi, nhưng lúc này trong đầu ả lại vấn vương nụ cười của Du Hàn Y, thứ thuần khiết đẹp đẽ duy nhất mà ả được nhiền thấy, chỉ tiếc là ả không có nhiều thời gian để ngắm kĩ nó.

Bạch Thiện cũng đã chuẩn bị sẳn tinh thần để đón nhận một kiếp chó mới, một nơi ở mới, một lý lịch mới, dù ả biết nó cũng sẽ nhàm chán giống như hàng vạn kiếp chó trước. Nhưng không ngờ, tất cả sự chuẩn bị đều không cần dùng đến.

Ả bị sét đánh, vậy mà vẫn còn sống. Sau khi tỉnh dậy, Bạch Thiện nhận ra, ả vẫn còn ở khu nghĩa trang và nhóc con tên Du Hàn Y vẫn còn nằm bên cạnh ả. Mọi thứ giữ như cũ, cái thay đổi duy nhất chính là ả đã không còn là chó.

Hình ảnh phản chiếu qua vũng nước mưa dưới đất, được án đèn rọi vào. Mái tóc đen mượt như suối nước chấm ngang mông, làn da trắng tuyết mềm mịn, tay chân thanh mảnh thon dài và khuôn mặt với cái bớt đỏ ả lười miêu tả.

"Ha...ha..ha...!!! không phải làm chó nữa.. không phải làm chó nữa rồi...ha..ha..."

Bạch Thiện vui mừng đến nhảy dựng lên. Không ngờ bị sét đánh trúng lại là việc tốt, ả có thể lấy lại nhân dạng. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, thì điều đầu tiên ả nghĩ đến lúc này, chính là rời khỏi khu nghĩa trang và tìm kiếm vài anh trai để chơi đùa. Ả lập tức quay lưng, bước đi.

"Oa..oa...!!!"

Du Hàn Y bất ngờ khóc lớn tiếng, nhắc cho Bạch Thiện nhớ đến sự tồn tại của mình, hắn vẫn còn đây.

''Oa..oa..oa..!!!"

Bạch Thiện quay lại nhìn hắn nằm ở phía sau. Ả vừa mới có được nhân dạng, tâm trạng đang hưng phấn, nên không ngại làm thêm một việc dư thừa nữa cho đời. Ả cúi người xuống bồng Du Hàn Y lên. Lúc họ ra đến đường lớn thì có một chiếc xe tải chạy ngang qua.

"Dừng xe!"

Ả bước ra giữa đường, ngăn chiếc xe lại. Tài xế ngồi trong xe bị một phen kinh hãi, thắng gấp đến lếch cả bánh xe. Sau khi xe dừng lại, hắn lập tức mở cửa bước xuống xe.

''M* kiếp! Con điên này..mày muốn ..."

Gã bước tới trước mặt ả, dáng vẻ hung dữ còn buột miệng buông ra mấy câu chửi tục, nhưng khi nhìn thấy cơ thể trần truồng không mảnh vải trên người của Bạch Thiện, ngực mông đầy đủ thì nghẹn họng.

Mặc dù khuôn mặt người phụ nữ này xấu xí nhưng thân hình lại vô cùng nóng bỏng, chỉ cần không nhìn mặt là được. Còn bên dưới phải dùng thử mới có thể đánh giá, những suy nghĩ dâm dục xuất hiện trong đầu gã.

"He..he...Em gái! Sao em lại chạy ra giữa đường, sẽ rất là nguy hiểm?"

"Tôi muốn đi nhờ xe." Bạch Thiện ngắt ngang lời gã.

"Cũng được..."

Mắt của gã đang nhìn một chỗ duy nhất là cặp nhũ của Bạch Thiện mà chảy nước dãi, hồng hào nhỏ nhắn, chỉ muốn nhanh nhanh cắn lấy. Hắn bước đến, mỉm cười và đặt tay lên ngực ả xoa nắn, quả nhiên da thịt mềm mại, xoa xoa thật sướng tay. Gã nuốt ngụm nước bọt xuống họng.

"Em có thể đi nhờ xe, nhưng không thể miễn phí." Bên dưới, tay còn lại hắn chen vào giữa hai chân ả xỏ xuyên, mới đâm vào đã chảy rất nhiều nước, người phụ nữ này quá dâm đãng.

"Ưm..m..!!!" Bạch Thiện ngân lên một tiếng rên nhẹ, để cho gã sờ mó, cảm nhận được ngón tay của gã đang chen chút vào trong người ả, đôi mắt mơ màng đầy sương ướt, cảm giác sướng tê dại khắp người, một ngàn năm ả mới có lại cảm giác này.

Năm phút sau....

"Ưm..m...!!!"

Phía trước đầu xe, Bạch Thiện thân thể trần trụi đang quỳ giữa hai chân người đàn ông. Miệng ả mút vào vào thứ thô căng của gã. Gã hai tay nắm lấy đầu ả liên tục động.

"Oa...oa...oa...!!" Du Hàn Y lại chọn đúng thời điểm mà khóc, có lẽ vì cảnh tượng trước mặt làm bẩn mắt hắn, tiếng khóc của hắn làm quấy rối hai người kia.

Gã xoay người lại nhìn Du Hàn Y đặt bên đường: "Con trai cô đang khóc, có cần dừng lại để em dỗ nó?"

"Mặc kệ đi...con nít đứa nào chẳng khóc." Ả ngẩng đầu lên nhìn gã và tiếp tục mút vào.

"Được...nghe cô hết."

Nhưng khi gã nhìn xuống Bạch Thiện thì phát hiện cây gậy thịt không còn nằm trong miệng ả, mà là miệng của một con chó xấu xí với đôi mắt đen mơ màng và mấy cái răng nanh nhọn hoắc. Ôi cha mẹ ơi, mặt mũi hắn tái mét vì sợ hãi.

Gã lập tức đẩy Bạch Thiện ra và bỏ chạy.

"A...a...a...!!! Yêu quái...Yêu quái"

Bạch Thiện kinh ngạc, vì say sưa bú mút mà không nhận ra sự biến đổi của bản thân từ nãy giờ. Ả vì tiếng hét của gả kia mà nhìn hình ảnh của ả phản chiếu qua kính xe.

Một cái mỗm thật dài, toàn thân phủ lông, và cả bốn chân của loài chó. Chuyện gì đang diễn ra...

"Gâu...gâu..gâu..!!!!"

Ả vẫn chưa được ăn thịt mà...

*** Hết chương 3***

01/05/22

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info