ZingTruyen.Asia

[Bách Hợp][HuấnVăn]An Thần Lạc Ái

❸❼≯£⇝Ngày đầu tiên An đại nhân giận ⇜≮£

batman_cutoe

Lạc nằm chơi game đến chán thì quăng máy sang một bên đi ngủ, dù chỉ mới xế chiều. Không biết khi nào chân mới hết đau, ngủ đi cho quên cảm giác đau vậy.

Ting ting ting ~

Lạc đang thiu thiu ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại, đáng ghét, đã bảo ngưng chơi đi ngủ rồi mà nhóc Minh hay Khả lại điện hối chơi đây mà.

    ⁃    Tui nói là tui đi ngủ mà !!!

Lạc vẫn nhắm tịt mắt, tay bấm nghe điện thoại, vừa đưa lên tai là đã la lên.

    ⁃    "Tui" nói hồi nào ?

An bị giọng Lạc làm cho giật mình, nhưng sau đó lại nở một nụ cười, đứa nhỏ đang ngủ thì mình gọi đây mà.

    ⁃    Ớ, cô An àaaa, Lạc tưởng là bạn Minh cơ. Lạc xin lỗiiii, cô không được nổi nóng đóoo.

Lạc giật mình ngồi dậy, líu rít xin nhỗi, mình vừa nạt cô đó chời.

    ⁃    Tôi làm phiền em ngủ à ?

An cười, nhìn lại bàn thấy mọi người đông đủ cả rồi, đang đợi mình đi tới, chân nàng lại bước chậm hơn.

    ⁃    Không phiền, không phiền đâu ạ, có việc gì hả cô ?

Lạc nào dám nói cô phiền chứ, có ăn mật gấu cũng không dám nói.

    ⁃    Phiền em mượn bạn chụp hình bài vở ra chép được không? Hay em bận chơi game không làm được?

An nhẹ nhàng nói nhưng ngữ khí mang hơi thở đe doạ người khác nha, chị An đã quyết định phải uốn nắn đậu phộng nhỏ rồi, không cho bạn nhỏ bỏ bê bài vở như vậy nữa.

    ⁃    Em không có chơi game nữa, để em nhờ Khả gửi hình qua facebook cho em chép bài.

Lạc ngả lưng xuống sofa lần nữa, muốn ngủ một chút thế mà bị phá hỏng rồi huhu.

    ⁃    Bây giờ làm liền hay ngủ một giấc mới dậy làm đây ta?

Giọng An đầy ý cười đùa giỡn luôn, An dừng bước hẳn để đứng nói chuyện với bạn nhỏ.

    ⁃    Em không ngủ nữa, nhưng em đi tắm cái đã..

Lạc vươn vai, mình mà ngủ là ngủ đến tận khuya luôn.

    ⁃    Tranh thủ mà chép để còn đi học lại, có bài tôi mới cho vào lớp đấy nhé.

An dặn dò, thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn vầy là được rồi, không còn gì để nói thêm.

    ⁃    Vậy em chép bài môn cô trước hehe

Lạc cười, môn cô là môn em thiếu bài ít nhất đó, dù vẫn thiếuu.

    ⁃    Được rồi, thôi nha.

An muốn cúp máy rồi, đậu phộng nhỏ vâng dạ rồi lật đật nhắn tin cho Khả xong đi tắm, mục tiêu tối nay là viết đầy đủ bài môn Anh cho cô An vui.

    ⁃    Xin lỗi có cuộc điện thoại phải nghe.

An nhanh chóng bước lại bàn ăn chào mọi người, anh giám đốc thấy An đến gần bàn là đã lật đật đứng dậy kéo ghế cho nàng ngồi.

    ⁃    Không sao mọi người cũng chỉ hỏi thăm nhau dạo này ra sao thôi.

An papa nói thế, ông lâu rồi mới gặp lại con gái mình, càng ngày cái khí chất lạnh lùng bộc lộ làm ông cũng hơi ngán khi làm việc chung...

    ⁃    Ba và anh gặp nhau trên chuyến bay à ?

An miệng hỏi nhưng mắt thì nhìn menu chọn món, câu nói bình thường như giọng đầy ẩn ý, có Vic và Mỳ nghe thì cười cười.

    ⁃    Anh có công việc về đây, tình cờ gặp bác trên chuyến bay luôn.

Anh giám đốc điềm đạm nói, nhưng trong lòng ảnh và An papa thì thấp thỏm, không phải bị phát hiện là hai người hẹn nhau đi về cùng chứ?

    ⁃    Vậy à ? Anh ở đây lâu không?

An chọn món nói phục vụ, sau đó nhìn mọi người cười rồi nói chuyện bình thường.

Phù ! Có hai người thở nhẹ nhõm.

    ⁃    Có nhiều dự án mới nên anh cũng sẽ ở lâu. Anh nghe nói em làm giáo viên à?

Anh giám đốc đã quyết định về đây ở đến khi nào thành công cua An thì mới về, lần này quyết tâm bay về đây rồi.

    ⁃    Trường mới đầu tư, vào sẵn khảo sát chất lượng học sinh và giáo viên thôi.

An là giáo viên có tâm tiêu biểu nhất năm =))

    ⁃    Thấy con làm giáo viên là ba mãn nguyện rồi.

An papa tự nhiên ngậm ngùi nghĩ đến lần bị An lừa trao quyền thừa kế, thật ra không nên nói là lừa, An cũng đi làm giáo viên theo ý nguyện của An papa thôi, nhưng nàng chỉ là giáo viên trên danh nghĩa.

    ⁃    Chị An đi dạy dữ lắm đó bác, ai cũng sợ.

Miranda từ lúc nghe Vic kể An đánh Lạc như thế nào thì về sau gặp ai cũng kể An là giáo viên nghiêm khắc đến thế nào.

    ⁃    Như vậy thì mới dạy được học trò chứ, nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò mà.

An papa bênh An, nhưng thật tâm thì bác cũng muốn nói là bác còn sợ chứ huống chi mấy đứa nhỏ.

    ⁃    À đúng rồi, bác về đây chơi ạ ?

Miranda chuyển chủ đề nhanh như chong chóng.

    ⁃    Về nghĩ dưỡng, thăm An với các cháu luôn.

An papa nhìn qua An đầy yêu thương nói.

    ⁃    Ở bên kia bác không phải vẫn đang nghĩ dưỡng sao ?

Miranda lại hỏi, An papa đâu còn việc gì khác là suốt ngày đi chơi và đi du lịch, nói như bận rộn lắm mới có được kì nghĩ vậy.

    ⁃    Dạo này con nói tiếng việt rành rỏi thế?

An papa bị bất ngờ nên hỏi sang một câu cũng không liên quan mấy.

    ⁃    Con học tập để thi đua với bác chứ.

An papa cũng là người phải học tiếng việt, nhưng rõ ràng đã rành rỏi chục năm nay rồi cần gì phải thi đua, nhưng bác cũng lười giải nghĩa cho Mỳ nên thôi.

Cả bàn nói hết chuyện tiếng việt qua chuyện các công ty, chuyện công việc đến chuyện tình cảm, nhưng thật ra chỉ có An papa và Miranda nói nhiều thôi, lâu lâu anh giám đốc lại thêm vô vài câu, còn An thì im lặng, chỉ gật đầu hưởng ứng, không thì quay qua nói chuyện riêng với Victoria, hoàn toàn không chú ý đến anh chàng đối diện lúc nào cũng nhìn mình đầy say mê.

Buzz!

Điện thoại An rung lên, có tin nhắn từ facebook. Miranda tò mò ngó qua xem thì bị An né đi.

Là đậu phộng nhỏ gửi ảnh đang chép bài cho An xem.

An đại nhân bất giác mỉm cười, nghe lời như vậy đáng yêu thế cơ chứ.

Miranda lén quan sát An, thấy An đọc tin nhắn mà cười như vậy thì ngạc nhiên đá chân Victoria.

Vic đương nhiên cũng nhận thấy điều đó, An papa cũng thấy con gái mình cười với cái điện thoại, và đặc biệt anh giám đốc cũng đang không biết ai làm cho crush của anh cười.

    ⁃    Là học sinh nhắn tin chúc 20/11 thôi.

An tắt điện thoại, không trả lời tin nhắn bạn nhỏ, nàng biết hành động nhỏ nhoi của nàng bị các camera xung quanh thấy rồi.

    ⁃    À, trường con có tổ chức gì không?

An papa nghe con mình làm giáo viên được người ta nhắn tin chúc thế thì vui, dữ thì dữ nhưng vẫn có học sinh yêu mến mà. Ôi An papa..

    ⁃    Vì trùng lịch thi nên thi đua báo tường với văn nghệ gì đó tuần này mới bắt đầu. Con cũng không để ý nữa.

An nhún vai, nàng quên mất, hôm qua nói chuyện với hiệu trưởng chuyện của Lạc xong thì thôi, không hỏi đến, mai vào trường hỏi vậy.

An papa và anh giám đốc đổi qua chuyện khác, nội dung chủ yếu là để tâng bốc anh giám đốc thôi.

Miranda thì bắt đầu phân tích, An có cho học sinh số điện thoại đâu mà học sinh nhắn tin chúc, mà rõ ràng đây là tiếng chuông từ messenger nữa, là ai mà có facebook của An chứ? Hmm, nếu không có gì đó sao An lại che giấu.

Miranda không hổ danh là bạn của chị bác sĩ, thiết nghĩ cả hai nên lập group " Hội chị em thám tử tư ".

An cũng tham gia cuộc trò chuyện một chút, thật ra nàng cũng ấn tượng với anh chàng này, rất rất tài giỏi lại còn rất "sạch", thương trường vẫn chưa nghe tin đồn gì về người này.

Được một chút thì Vic và Miranda đứng dậy đi resroom, An sau khi bớt đi hai camera bên cạnh rồi mới cầm điện thoại lên xem bạn nhỏ gửi hình chép bài môn gì, là môn của mình.

An tiện tay chụp dĩa thức ăn trên bàn gửi cho bạn nhỏ.

Và đây là đoạn hội thoại nhỏ giữa hai cô trò.

Lạc ngốc ngếch sau khi giải nghĩa được tin nhắn thì lật đật viết bài, An cũng không nhắn gì thêm nữa.

Sau khi ăn xong thì Vic và Miranda xin về trước vì còn có hẹn với hội bạn, An papa thấy thế cũng bảo mình bay chuyến bay dài nên cũng mệt rồi, An và anh giám đốc nên đi riêng trò chuyện.

    ⁃    Hai đứa lâu ngày không gặp nhau, rảnh rỗi chuyện trò đi. Ba về trước, bác về đây.

An papa chào xong nhanh chóng đuổi theo cặp đôi kia, hai đứa kia chắc là đi cafe hay club rồi, nếu có gì vui hãy cho bác theo với..

    ⁃    Chuyến bay chắc cũng làm anh mệt rồi, anh về nghĩ ngơi sớm đi.

An papa vừa đi là An phũ liền, nàng cũng mệt cũng muốn về nhà rồi.

    ⁃    Ừ, em đi dạy cả ngày cũng cần nghĩ ngơi. Em bận rộn nên chăm sóc sức khoẻ một chút đừng ôm việc quá.

Anh giám đốc nghe là hiểu An không muốn đi rồi.

    ⁃    Vậy khi khác gặp, bye bye.

An không quan tâm đến, gật đầu chào rồi quay lưng bước đi.

Anh giám đốc vẫn đứng nhìn bóng lưng đó, bóng lưng mà anh đuổi theo 10 năm rồi vẫn không bắt kịp.

An vẫn lạnh lùng như ngày đầu gặp nhau, tại sao thời gian lâu như vậy rồi mà An vẫn giữ thái độ như thế, phải chăng nàng với tất cả mọi người đều như vậy?

Tất nhiên là anh sai rồi, đứa nhỏ mới gặp An có 10 tuần thôi mà thái đội của An đã bắt đầu khác đi rồi. Hiện tại còn ghé quán trà sữa trên đường về để mua cho bạn nhỏ một ly nữa cơ mà.

Ting !

Lạc đang chăm chú viết bài thì nghe tiếng mở cửa, quay lưng lại đã thấy An bước vào.

    ⁃    Ơ cô về sớm thế ạ ?

Lạc tròn xoe mắt, vẫn chưa viết xong mà, mới nói đó mà đã về rồi.

    ⁃    Đi ăn thôi mà, chép tới đâu rồi?

An bước lại nhìn tập của bạn nhỏ, chữ viết ngay lối lắm chứ không phải chép qua loa.

    ⁃    Gần xong môn Anh, còn mấy trang nữa lận.

Lạc lật cho An xem mấy trang mình đã viết, An đứng gần thơm quá, Lạc vô thức cảm thán. Cô đứng sau lưng mà tim mình đã đập thình thịch rồi.

    ⁃    Chép xong cái này rồi nghĩ tay chút đi, tôi mua cho em. Tôi đi tắm đây.

An đặt ly trà sữa lên bàn, tay cầm trà sữa nên có tý ướt, tiện tay xoa đầu nhóc con cho khô, sau đó bỏ đi để lại Lạc ngơ ngác. Dạo này cô thích xoa đầu mình quá, nhưng mà mình thíchhhhhh.

    ⁃    Lạc cám ơnnnnnnn ạ.

Lạc la lớn, nhà chỉ có hai người chứ mấy, An nghe tiếng đứa nhỏ thì lại cười, bình thường là chị sẽ la kêu nhỏ tiếng lại hoặc sẽ mắng tại sao hét to thế, nhưng không, chị nhìn nhóc con cười rồi đóng phòng lại thôi.

Lạc ngoan ngoãn ngồi chép hết bài, An thì ngâm bình trong bồn tắm, thật lâu lâu sau cả hai mới xong việc mình làm.

Lạc mỏi tay rồi liền leo lên sofa nằm ôm ipad, chị An tắm xong cũng bước ra, định vào phòng làm việc tiếp.

    ⁃    Cô ơi.

Lạc thấy An bước ra thì ngồi dậy, nhớ đến vật cần phải đưa cho An.

    ⁃    Làm sao?

An cũng chưa muốn làm việc ngay, lại ghế ngồi nói chuyện với bạn nhỏ chút cũng được.

    ⁃    Lạc có quà cho cô nè !

Nhóc con lon ton lấy trong balo ra một cái hộp nhỏ.

    ⁃    Cám ơn cô đã dạy dỗ em dù nhiều lần em bị oan nhưng em vẫn yêu quý cô rất nhiều là lá la.

Nhóc con lấy hết can đảm chúc An, dù trước đó đã soạn văn, tập luyện tự nói rất nhiều, nhưng đứng trước An thì lại nói khác hoàn toàn.

An bật cười, cứ tưởng là sẽ chúc mình màu mè lắm nhưng chỉ nói cám ơn thôi, lại còn lợi dụng kêu oan, thật là... thật là dễ thương mà.

An nhận hộp quà nhỏ từ hai tay Lạc đưa.

    ⁃    Mở ra thử đi cô.

Lạc nghĩ nát óc mới tìm ra thứ tặng An.

    ⁃    Cái gì đây?

Trong lòng An cũng rất tò mò, mở ra rồi thì cũng ngạc nhiên không biết là gì.

    ⁃    Móc khoá đó cô. Cái này khi cô khi bực mình hay gì đó có thể nắn nó xả stress nè.

    ⁃    Chíu chíu ! Bóp nó như vầy nè.

Lạc vô tư cầm tay An minh hoạ thử, còn lồng tiếng chíu chíu không liên quan lắm.

    ⁃    Tại sao lại tặng cái này ?

An bị shock văn hoá, không nghĩ đứa trẻ tặng mình cái này, trẻ con đúng là trẻ con, nhưng mà nhìn những hạt đậu trông rất ngộ nghĩnh, dễ thương, y chang Lạc vậy.

    ⁃    Thì em thấy cô hay khó chịu nè, lúc bực bội có thể trút giận lên nó.

Lạc gật gù giải thích, cái này là đậu hoà lan, còn em là đậu phộng, cũng giống nhau thôi. Vì em không kiếm được cái mẫu đậu phộng nào nên em chọn cái này.

    ⁃    Sao phải trút giận lên nó trong khi tôi có thể trút giận lên em ?

An thấy cả hai đều là đậu, đậu lớn và đậu nhỏ, đương nhiên đánh đậu lớn sướng tay hơn rồi, cái móc khoá bé tý kia sao có thể làm chị nguôi giận được.

    ⁃    Ơ ơ ơ ơ

Lạc bị An doạ, sao lại đòi trút giận lên emmmmmm.

    ⁃    Ơ ô gì, tôi không lấy đâu. Trả nè !

An bỏ lại vào tay Lạc, nàng có dùng móc khoá đâu, nhưng mà móc trẻ con như vậy làm sao mà dùng.

    ⁃    Em tặng cô mà sao lại trả?

Lạc bĩu môi, An đại nhân khó tính khó chiều, thật ra cũng đã dự liệu trường hợp bị trả quà rồi, nhưng không nghĩ An thật sự phũ phàng đến thế.

    ⁃    Tôi không có dùng nhận làm gì, em tặng là quyền của em, tôi nhận hay không là quyền của tôi chứ.

An nhún vai, Lạc cũng có chìa khoá mà, em ấy có thể dùng hoặc gắn vào cặp cũng được.

    ⁃    Cũng có lý.

Lạc gật đầu, tặng thì tặng còn nhận hay không còn phải xem lại, cơ mà có giáo viên nào từ chối tấm lòng học sinh như cô An đâu huhuhu, Lạc khóc thầm.

    ⁃    Thôi dù sao cũng cảm ơn trợ lý.

An dỗ ngọt, nếu nhận rồi bạn nhỏ không thấy mình xài cũng sẽ hỏi cho xem, thà từ chối ngay từ đầu.

    ⁃    Không có gì ạ.

Lạc bỏ móc khoá vào hộp lại, vẫn tiếc công sức mình kiếm tìm.

    ⁃    Mai đi học được chưa?

An hỏi qua chuyện khác, nhóc con vẽ đẹp sẽ giao cho việc vẽ báo tường.

    ⁃    Còn đau cô ơi, cho Lạc nghĩ thêm 1 ngày nữa đi cô, mai Lạc ở nhà chép bài chứ không chơi game đâu.

Lạc mè nheo, dù đỡ 70% rồi nhưng Lạc vẫn muốn ở nhà chơi thêm.

    ⁃    Sáng mai chép bài để chiều qua nhà chị Mỳ chơi chứ gì.

An nhéo tai bạn nhỏ, bày đặt ra vẻ siêng năng trước mặt mình, lúc nãy nói chuyện Miranda có nói rồi.

    ⁃    Sao cái gì cô cũng biết hết thế !

Lạc rút đầu lè lưỡi, không có gì qua mặt được.

    ⁃    Một ngày nữa thôi nhé !

An nhìn chân bạn nhỏ vẫn còn bầm như vậy cũng không nỡ, thôi đồng ý đi vậy.

    ⁃    Yay ! Cô An tốt nhất !!

Lạc vui mừng ra mặt, còn giơ ngón tay number 1.

An nhìn biểu hiện của bạn nhỏ, kiềm chế lắm mới không nhéo má bạn nhỏ, hình như An bị thích đụng chạm bạn nhỏ rồi hay sao, hết xoa đầu đến nhéo tai, lâu lâu tuỳ hứng còn búng mũi bạn nhỏ nữa. Lạc nhà ta thì không biết làm gì khác ngoài cam chịu, thật ra Lạc cũng rất thích nữa, chả khác nào mèo Bóng được xoa nựng vậy.

    ⁃    Viết bài tiếp đi, cô đi làm việc đây.

An đứng dậy, nói chuyện một chút, vui đùa một chút là đủ rồi.

    ⁃    Vâng ạ, cô đừng thức khuya quá nhé, sáng mai ngủ dậy sẽ mệt đó.

Nhóc con biết cô An cũng thức khuya không khác gì mình, có khi mình đi làm về ngủ rồi mà phòng làm việc cô An vẫn sáng đèn.

    ⁃    Ừ hôm nay chỉ có chút việc nhỏ thôi, xong việc sẽ đi ngủ sớm hơn ngày thường, Lạc cũng đừng lo chép bài mà ngủ trễ. Mai dậy sớm chép tiếp cũng được.

An quan tâm cho sức khoẻ bạn nhỏ như cách bạn nhỏ quan tâm mình. Rõ ràng lúc nãy soái ca lo lắng nói thì nàng chả để tâm nhưng không nghe thấy. Còn bạn trợ lý trước mặt nói thì lại cảm thấy vui lòng, chắc do cảm nhận được sự thật tâm từ người đối diện chăng? Nàng cũng không biết nữa..

Lạc quay lại chép bài xong cũng đi ngủ, cô An vẫn còn trong phòng làm việc, Lạc phồng má, vậy mà bảo đi ngủ sớm hơn bình thường, mà thôi chả trách, cô bận rộn nhiều việc mà...

———

Cả ngày nay Lạc ngồi chép bài chứ không chơi game, và cũng chưa ăn uống gì, lúc Lạc ngủ dậy là An đã đi đến công ty rồi.

    ⁃    Nhóc mì gói, con ăn gì không?

Cô giúp việc đang dọn dẹp, thấy đứa nhỏ ngồi cắn bút thì hỏi.

    ⁃    Con không ăn ạ, chút con tự làm được.

Lạc không muốn phiền cô, để cô dọn dẹp xong rồi còn được về sớm chứ.

    ⁃    Muốn ăn gì cô làm cho, hôm nay cô An về sớm đó, về cô biết chưa ăn gì là con bị ăn mắng đấy.

Cô giúp việc (lại) đem An ra hù bạn nhỏ.

    ⁃    Ơ nay cô An hết tiết sớm ạ? Thế cô giúp con nấu gói mì nha, con chép nhanh nốt cho xong.

Lạc lại hí hoáy viết, tự dặn lòng không để thiếu bài nhiều vậy nữa, chép gãy cả tay. Nhưng lời hứa gió bay...

Lạc lại bị cô giúp việc dụ rồi, chép xong, ăn xong, uống thuốc xong lại buồn ngủ, vẫn chả thấy cô An về, thôi đi ngủ luôn vậy.

Lúc An trở về nhà thì trời cũng xế chiều rồi, bạn nhỏ đang ngủ ở sofa, cũng không muốn gọi dậy chút nào, nhưng không phải bạn nhỏ hứa qua nhà Mỳ chơi sao, bây giờ không gọi thì lúc nào mới dậy được.

    ⁃    Lạc, em không qua nhà chị Mỳ chơi sao?

An ngồi xuống khều bạn nhỏ, còn kê sát tai bạn nhỏ nói, gần đến nỗi Lạc nghe được hơi thở của An đại nhân luôn.

    ⁃    Có

Lạc chưa mở mắt, không dám mở, biết An sát bên cạnh mình rồi, lỡ quay người một cái thôi thì mặt sẽ vô tình đụng vào mặt An rồi sao.

(Tại sao không nhân cơ hội này để vô ý hôn đi???)

    ⁃    Có thì dậy tắm thay đồ đi chứ sao còn ngủ.

An nhẹ nhàng nói, hơi thở vẫn đều đều, nhưng tim của Lạc đập mạnh sắp rớt ra ngoài rồi.

    ⁃    Lạc định đi bus qua ạ, trước sau cũng đợi bus mà.

Lạc ngồi dậy, không chịu nổi sự quyến rũ này đâu, nằm đó tý nữa cô An mà nổi hứng cắn nhẹ tai mình một cái thì mình cũng lên cơn tim mà ra đi mất.

    ⁃    Tôi cho đi nhờ, tôi cũng có hẹn với Vic cùng đi công chuyện.

An cũng đứng lên đi về phòng, chân bạn nhỏ như vậy làm sao nỡ để đi xe bus chứ, nếu không tiện đường thì cũng sẽ kêu bạn nhỏ gọi Mỳ qua chở, không thể để đi như vậy được.

    ⁃    Vâng ạ.

Lạc vào phòng lấy đồ, An cũng vào phòng đó lấy quần áo.

    ⁃    Mặc áo tay ngắn cho thoải mái.

An thấy Lạc lại định mặc sơmi thì ý kiến.

    ⁃    Trắng hay đen cô nhỉ ?

Cô muốn chọn thì cô chọn nốt đi.

    ⁃    Trắng.

Vì cô An đang chọn lát mặc màu đen, đương nhiên không muốn đụng hàng rồi..

    ⁃    Vâng.

Lạc thay chóng đi tắm, An cũng vậy, cả hai chải chuốt đều lâu, đến tận 2 tiếng sau mới tới nhà chị Mỳ.

    ⁃    Tôi dừng ở đây nhé, trước nhà có camera.

An cũng chỉ đậu cách có vài bước, đương nhiên không muốn bạn nhỏ đau chân thêm rồi.

    ⁃    Hình như chị Vic đi cùng cô đúng không ạ?

Lạc vẫn chưa xuống xe, nhớ ra chị hôm bữa la mình.

    ⁃    Ừ sao thế ?

An có nghe Vic nói chuyện lỡ lớn tiếng với bạn nhỏ rồi, nhưng chị vẫn hỏi.

    ⁃    Chị ấy không thích em chơi với chị Mỳ.

Người ta chỉ nói đừng rủ Mỳ chơi game nữa mà Lạc đã tự edit lại thành không cho chơi với Mỳ nữa.

    ⁃    Đâu có, hôm đó hai người họ cãi nhau, vô tình trút giận vào em thôi. Vic có nói bữa nào sẽ dắt em đi ăn bù để xin lỗi.

An xoa đầu bạn nhỏ, lại tự suy diễn rồi.

    ⁃    Thích thế. Chị Vic lỡ nói vậy thôi mà đã dắt Lạc đi ăn bù rồi...

Thanh niên đang được sủng liền bắt đầu nói chuyện móc méo.

    ⁃    Muốn tự xuống xe hay tôi đá xuống?

An đương nhiên nghe hiểu ý bạn nhỏ, giả bộ liếc sang hỏi, đứa nhỏ bị doạ liền lật đật mở cửa xe đi xuống.

    ⁃    Chào Lạc !

Vic ra mở cửa, hôm nay chị Vic vẫn mặc nguyên bộ suit, thiệt soái nha, Lạc có hơi mất hồn.

    ⁃    Em mới tới ạ.

Lạc ngớ người vài giây, sau đó cũng đi theo Vic vào nhà.

    ⁃    Chị Mỳ đang tắm cho mèo Bóng trong kia, chị có việc phải đi đây, gặp Lạc sau nhé.

Victoria nháy mắt rồi bước ra cổng.

Lạc cũng đi theo hướng vào phòng tắm phụ Mỳ tắm mèo Bông.

    ⁃    Em giữ Bóng lại đi chị tắm nó.

Chị Mỳ đang vật lộn với mèo Bóng, chú mèo này hôm nay không thích tắm rồi.

    ⁃    Meooooowwwwwww

Mèo Bóng gầm gừ, bắt đầu cào xé toán loạn, và Lạc là người lãnh hết.

    ⁃    A chị ơi nó cào

Lạc bị mèo Bóng cào chảy máu cả hai tay.

    ⁃    Grwwwwwwwwww

Mèo Bóng vẫn cào Lạc dù Lạc đã buông không ẵm mèo Bóng nữa.

    ⁃    Bóng ngoan nào !!

Chị Mỳ bị hoảng cũng hét toáng lên, tiếng mèo kêu cùng tiếng người la chói cả tai.

    ⁃    Lạc chạy thôi.

Chị Mỳ kéo mèo Bóng ra không được liền tắt vòi nước, không tắm nữa, nay mèo khó ở rồi.

Lạc bị mèo bóng cắn thêm mấy phát nữa, người cũng bị nước văng nước chạy ra ngoài, mèo Bóng cũng chạy theo, nhưng sau đó nó tự chạy vòng vòng lăn lộn để khô người.

    ⁃    Em cần thay áo không ?

Mỳ thấy áo Lạc có vài chỗ bị dính nước, còn dính máu nữa..

    ⁃    Tý nó khô à chị, mèo Bóng hung hãn quá.

Lạc hú tim, cả hai tay đều đau, mèo Bóng ngày thường hiền lành đáng yêu mà tự nhiên trở nên dữ tợn như thế khi tắm.

    ⁃    Chị xin lỗi, chị không nghĩ hôm nay nó vậy luôn, bình thường chị với Vic tắm cho nó cũng cực một chút thôi. Không ngờ hôm nay nó cào cắn như vậy, chắc do một phần nó thấy em lạ nên vậy.

Miranda lấy khăn giấy cho Lạc lau đi vết màu, vết cắn cũng không có sâu nữa

    ⁃    Sợ quá ! Mai mốt em không tắm cho nó nữa đâu.

Lạc ôm hai cái tay đầy dấu mèo cào, còn có hai vết cắn.

    ⁃    Chị lấy đồ sát trùng cho.

Mỳ lật đật mở tủ lấy bông gòn và sát khử trùng cho Lạc. Chị thấy thì xót xa lật đật đến nỗi làm rớt đồ liên tục.

    ⁃    Từ từ thôi chị, em đau xíu thôi.

Lạc ngồi trên ghế nhìn Mỳ luống cuống, hơi mắc cười.

    ⁃    Xin lỗi em, thay mặt mèo Bóng xin lỗi em.

Chị Mỳ lấy bông gòn, lau máu sát trùng cho đậu phộng nhỏ.

    ⁃    Không có gì đâu mà, chị cắt móng tay mèo Bóng đi, nó cào ghê quá à

Lạc hít hà, rát ơi là rát, móng của mèo Bóng sắc nhọn cắm sâu vào cào luôn, huhu.

    ⁃    Ừ chị sẽ ẵm nó ra ngoài tiệm chứ chị cũng không dám cắt nữa, nó dữ quá, chắc phải cho đi huấn luyện.

Chị Mỳ bực mình, hôm nay phải phạt mèo Bóng, không cho nó ăn gel dinh dưỡng, cắt luôn cả "cỏ" mèo.

    ⁃    Ủa mèo cũng huấn luyện được hả chị?

Lạc ngạc nhiên, đó giờ nghe chó huấn luyện được chứ có nghe đi huấn luyện mèo đâu, lũ hoàng thượng chảnh choẹ đó có coi loài người ra gì.

    ⁃    Để chị nói chị Vic kiếm chỗ cho chị.

Miranda làm xong rồi thì dọn dẹp, tiện tay lấy cái bánh cho Lạc ăn.

    ⁃    Chị ơi chơi game điiiiii

Lạc ngoài tới thăm chị Mỳ, chơi với mèo Bóng, còn có mục đích khác là chơi game, cả ngày không chơi rồi.

    ⁃    Để chị đi lấy máy.

Lạc lại sofa ngồi ôm gối chơi, mèo Bóng chạy đi đâu mất rồi, không có gì ôm.

    ⁃    Lạc ơi cái gì dễ thương vậy?

Chị Mỳ cầm ipad ra đưa cho Lạc một cái, thấy trên bàn có cái chìa khoá cùng móc khoá màu xanh thì hỏi Lạc.

    ⁃    Móc khoá, nó vui lắm, bóp bóp vầy nè.

Lạc cầm lên đưa cho Mỳ xem, cô An không lấy nên Lạc lấy xài luôn.

    ⁃    Thích vậy, mua dùm chị đi.

Rõ ràng thứ dễ thương vui nhộn như vậy rất được người khác yêu thích mà, có cô An là không giống người ta thôi.

    ⁃    Thôi chị lấy của em đi này.

Lạc tháo ra đưa cho Mỳ, chị gái thích thì tặng chị này.

    ⁃    Yay, để chị móc vào chìa khoá của chị.

Chị Mỳ quay qua ôm bé Lạc, còn câu cổ nữa, mèo Bóng đi đâu đó về rồi cũng nhảy lên sofa chen vào giữa hai người.

Mèo bóng hung hãn lúc bị bắt tắm đã biên mấy rồi, giờ chỉ còn mèo bóng mập mạp lười biếng đang nằm trong lòng Mỳ thôi.

Lạc và Mỳ chơi game, lâu lâu chiến thắng thì Mỳ quay qua ôm Lạc, chút chút thua trận thì cả hai trút giận vào mèo Bóng, đè nó ra chọt :))

Hai bạn nhỏ cứ chơi đến tận tối, Vic và An cũng đã trở về nhà.

    ⁃    Học trò cậu đến chơi với Mỳ, chắc về rủ họ đi ăn gì đi.

Vic nghĩ An chưa biết nên nói, sẵn dịp này dắt bạn nhỏ đi ăn bù lần trước.

    ⁃    Học trò nào vậy?

An giả ngơ, ngoài học trò cưng của chị ra thì còn ai nữa.

    ⁃    Bé đáng yêu lần trước chứ còn ai nữa. Tôi hơi bị có cảm tình với bé đó.

Vic cảm thán, bạn nhỏ chịu khó đi làm, hiền lành lại còn nhiệt tình, chưa nói để khoảng ưa nhìn của bạn nhỏ nữa. Uiii, nếu chị Mỳ biết Vic nghĩ lung tung nhiều như vậy không biết có nổi ghen không hay là cũng đồng tình..

    ⁃    Ồ

An trả lời nhạt nhẽo, có bao giờ Vic khen ai như vậy đâu, coi như Lạc giỏi đánh lừa đi, nó hư gần chết chứ có đáng yêu gì.

    ⁃    Chị Vic, mèo Bóng hư quá.

Vicky vừa về đến cửa đã nghe tiếng Mỳ trách móc, rõ ràng người cưng chiều mèo có phải là mình đâu.

    ⁃    Chuyện gì vậy? Bóng chọc mẹ à?

Vic trong lòng là đang suy nghĩ vậy nhưng nào nói ra, bước lại vỗ đầu mèo Bóng đang nằm trong lòng Lạc hỏi.

    ⁃    Lúc tắm nó, nó cào Lạc quá trời luôn, hung dữ lắm.

Mỳ kéo tay Lạc ra cho Vic xem, lằn dấu ngang dọc đỏ nhìn chói cả mắt, còn có dấu răng nữa.

    ⁃    Gì dữ vậy? Em sát trùng chưa vậy?

Vic giật mình, ẵm mèo bóng bỏ xuống đất để nhìn tay bạn nhỏ rõ hơn.

    ⁃    Em làm rồi, chị An ngồi đi sao đứng không vậy?

Mỳ nhìn chị An im lặng, vừa bước vào cửa còn cười sao giờ nhìn nguy hiểm quá.

    ⁃    Em không thay đồ đi ăn sao?

An nhìn đồng hồ trên tay, chỉ mới 8 giờ hơn, vẫn còn kịp giờ. Vừa bước vào cửa nhìn thấy Lạc chào, xong lại thấy áo trắng dính vài lốm đốm màu đỏ, nhìn thấy tay của Lạc nữa thì tụt hết cả cảm xúc.

    ⁃    À vâng em đi thay đồ đây. Chị Vic vào lựa đồ phụ em nào.

Mỳ cảm giác căng thẳng nhẹ nên bỏ chạy trước, Vic thì lo cầm tay Lạc không để ý lắm, nhưng nghe người yêu gọi thì cũng bỏ xuống đi theo.

    ⁃    Cô An ơi vậy Lạc về trước nhé

Lạc ngốc nãy giờ não chưa load kịp, không nhìn thấy sắc mặt An thay đổi ra sao.

    ⁃    Về đi

An thấy điện thoại nhắn tin cho Vic bảo mình cho bạn nhỏ đi nhờ và đi mua chút đồ rồi mới đến quán ăn, cứ thong thả lựa đồ.

    ⁃    Hai chị ơi Lạc về nhé, bữa sau gặp.

Lạc cầm chìa khoá trên bàn lên đi lại cửa phòng chào Vic và Mỳ, chị An cũng nhìn trên bàn. Hình như kia là chìa khoá của Mỳ, sao lại có cái móc khoá y như hôm qua Lạc tặng vậy.

An cầm lên thử, còn bóp nhẹ, hạt đậu nhỏ ngộ nghĩnh xuất hiện, chính xác là cái hôm qua rồi.

    ⁃    Chị Mỳ bảo dễ thương tặng chỉ đi nên Lạc đưa cho chị ấy luôn.

Lạc vẫn vô tư, hai chị rủ đi ăn cùng, Vic bảo để đền bù chuyện hôm nọ và chuyện hôm nay, nhưng Lạc hẹn dịp khác, có cô An không thoải mái lắm.

An quăng lại xuống bàn, không trả lời lấy một câu, đi thẳng ra xe, chị sợ trễ giờ đóng cửa nên đi nhanh thôi.

    ⁃    Ơ cô chở Lạc về ạ ?

Lạc thấy An mở cửa xe, còn liếc mắt nhìn mình kiểu bảo nhanh lên.

    ⁃    Nhanh chân lên

An cau có vô cớ với bạn nhỏ.

    ⁃    Chân đau mà

Lạc lầm bầm bước lên xe, chị An nghe thấy thế thì im lặng, chứ bình thường sẽ quay qua mắng Lạc rồi.

    ⁃    Cô sao vậy? Lạc làm gì cô giận hả?

Bây giờ Lạc mới thấy An có chút kì kì, quay qua nhìn An hỏi.

    ⁃    Làm cái gì mà để mèo cào nát tay như thế, không biết đau à ?

Ặc, hoá ra là chị xóttt, thà chị đánh nát tay nát mông chứ mèo cào nhẹ hơn nhiều chị cũng không cho phép.

    ⁃    Đau chút chút ạ, tại em đâu biết nó hung dữ vậy, lần sau em không tắm cho nó nữa đâu.

Lạc thấy An lớn tiếng thì rụt rè, không được trả treo với An, không được trả lời Annn, nếu không là bị cho xuống xe ngay.

    ⁃    Không những cào mà còn cắn như thế, em không biết đẩy nó ra à?

An vẫn chưa nguôi, lần sau không mua đồ ăn tới cho mèo Bóng nữa.

    ⁃    Em có, đẩy ra nó càng vồ vào người bạo hơn.

Lạc chưa hiểu vì sao cô An lại bực bội lên thế, mình là nạn nhân mà mình còn chưa kêu gì mà.

    ⁃    Xuống đi, vào bảo bị mèo cào cắn nên cần chịch ngừa.

À hoá ra An chở bạn nhỏ đến phòng khám, An sợ bạn nhỏ bị bệnh dại từ mèo.

    ⁃    Ơ đâu cần thế đâu cô... À thôi thôi, em đi liền

Lạc lắc lắc đầu, bị chó cắn còn cần chứ bị mèo cắn có ai đi chich bao giờ nhỉ. Nhưng nhìn An hàn khí toả ra như thế liền không dám cãi lời.

    ⁃    Cô ơi bác sĩ bảo mèo của chị Mỳ có tiêm ngừa đầy đủ thì không sao đâu, nhưng Lạc có mua tuýp thuốc về thoa cho mau lành nè.

Một chút xíu sau Lạc quay ra, tay đưa tờ giấy bác sĩ viết cho An coi, sợ An nghĩ Lạc tự bịa chuyện.

An đọc xong rồi không nói gì, lại bật máy xe chạy đi, cả đoạn đường không nói tiếng nào với Lạc, cũng không nhìn lấy một cái.

    ⁃    Cô ơi cô, sao vậy cô ? Lạc còn làm sai gì hả ?

Lạc bắt đầu năn nỉ, huhu, An sao thế này.

    ⁃    Tự mà nghĩ đi

An không chút biểu cảm nào, lái xe rất chậm, vì nàng chưa biết đi đâu.

    ⁃    Lạc đến nhà bạn cô chơi làm cô không vui hả ? Thế thôi lần sau Lạc không đến nữa đâu.

Lạc ngốc ngếch ngồi suy nghĩ, có thể cô An không muốn bạn bè thân thiết với mình chăng?

Bốp !

    ⁃    Nghĩ lung tung

An vỗ vào đầu Lạc, mạnh tay nha, đánh xong là rút tay về, không xoa gì cả.

    ⁃    Hmm.. vậy do Lạc phiền cô chở về lần nữa nên cô bực ?

Bốp !

Lại bị ăn thêm cái nữa, Lạc ôm đầu, lần này mạnh hơn lần trước.

    ⁃    Hay do cô đói bụng ?

Lạc không nghĩ ra được mình làm sai chuyện gì nữa.

Bốp !

Thêm một lần vả, nhưng nhẹ tay hơn rồi, chắc cũng phần nào đúng là đang đói bụng.

Lạc im lặng suy nghĩ, mình làm gì sai ta, mà cô An giận lên đáng yêu quá, Lạc nhìn sắc mặt An, nãy giờ đánh mình cũng có chút nguôi ngoai đi rồi.

Cốc !

Đang im lặng tự nhiên ăn thêm gõ đầu nữa.

    ⁃    Ơ ơ Lạc chưa nói gì mà

Lạc la oai oái, đang tập trung suy nghĩ mà.

    ⁃    Suy nghĩ lâu

Khoé miệng An nhếch nhẹ nhưng kiềm lại, bạn nhỏ thì uỷ khuất không hiểu tại sao.

    ⁃    Lạc không nghĩ ra mà, Lạc làm gì cũng đâu có nghĩ nhiều đâu, lỡ làm cô An giận Lạc cũng không biết huhu

Lạc chuyển sang xin lỗi kèm theo quả năn nỉ, đại nhân ơi làm ơn bỏ qua đi mà.

    ⁃    Quà tặng người này xong đem tặng người khác là sao

An rốt cuộc cũng chịu nói ra, An đại nhân tức tối nãy giờ là vì cái này a~

    ⁃    Vì cô không lấy nên Lạc lấy xài, vô tình chị Mỳ thích nên Lạc đưa luôn chứ Lạc đâu ngỏ lời tặng chị ấy đâu.

Lạc đã hiểu ra vấn đề, liền giải thích.

    ⁃    Để ngày mai Lạc mua cái khác giống vậy được không?

An lặng thinh không nói, Lạc thiếu điều muốn quỳ xuống dập đầu tạ lỗi để An bỏ qua. Đâu nghĩ An để tâm đến cái móc khoá ấy làm gì.

    ⁃    Không

An thẳng thừng, nhìn biểu hiện với thái độ thành khẩn của Lạc thì chị cũng hơi hơi muốn tha thứ rồi.

    ⁃    Lạc phải làm sao đây? Chẵng lẽ giờ Lạc đi đòi lại cho cô?

Lạc ôm đầu, biết vậy hôm qua không tặng luôn để hôm nay khỏi bị như vầy, mà rõ ràng hôm qua không thèm lấy sao hôm nay lại đòi??

    ⁃    Đòi lại đi.

An quay qua nhìn Lạc nói, ánh mắt rõ ràng là không đùa, tính chiếm hữu của An cao quá, cái gì của mình mà mình không xài thì người khác cũng không được xài.

    ⁃    Mai Lạc sẽ qua nhà chị Mỳ xin lại liền, cô An hết giận nhé ?

Lạc đành có lỗi với chị Mỳ, mai sẽ mua cái đẹp hơn qua đổi với chỉ, giờ chỉ mong dỗ được người trước mặt thôi.

    ⁃    Chưa bỏ qua cho em đâu

An nghe Lạc đi đòi móc khoá về cho mình thì tâm trạng đã tốt hơn hẳn, nghe lời như vậy sao, trong lòng đã vui hơn một chút.

    ⁃    Cô An muốn Lạc làm gì Lạc cũng sẽ làm mà đừng giận Lạc nữa cô giáo xinh đẹp nhất vũ trụ ơiiiii

Lạc thấy nét mặt của An thả lỏng đi thì bắt đầu giở giọng nịnh nọt.

    ⁃    Vào mua đồ nấu cái này cho tôi.

An đưa Lạc xem tấm hình Mỳ gửi lúc nãy, An nghe bảo quán hạng thường nên không muốn đi với cũng không có tâm trạng đi, thấy Mỳ gửi xong lại thấy hấp dẫn muốn ăn.

    ⁃    Mỳ cay cấp độ á ? Dễ mà ! Lạc nấu được.

Lạc gật gù mượn điện thoại An để tìm công thức, An chở đến siêu thị gần nhà thì liền đi vào kiếm lẹ để mua, phải hầu hạ An thật tốt thì mới được xoá tội.

——-

Lạc mua xong thì đi ra, trên đường về nhà thì cầm điện thoại An xem cách nấu, rồi xem video dạy nấu, còn mượn giấy bút ghi ra nữa.

An nhìn nét tập trung của Lạc thì rất rất hài lòng luôn, bao nhiêu giận dỗi lúc nãy tan biến hết, An còn cảm thấy một chút ấm áp nữa.

    ⁃    Cô thích ăn cay nhiều không ạ ?

Về đến nhà thì An vào phòng thay đồ, Lạc thì hì hục làm dưới bếp. Tầm một chốc đã nấu được nồi nước, chỉ cần nêm được độ cay thì bỏ các nguyên liệu còn lại vào là xong.

    ⁃    Nhiều

An ngồi trên bàn nhìn Lạc nêm nếm.

    ⁃    Đủ cay chưa ạ ?

Lạc lấy một cái muỗng khác đưa cho An nếm thử.

    ⁃    Chưa.

An lắc đầu, chỉ mím môi nhẹ thử rồi trả lại Lạc.

    ⁃    Như vầy được chưa cô ?

Lạc xuýt xoa rồi, nêm nhiều lần vị cay bắt đầu thấm.

    ⁃    Cay thêm đi.

An vẫn cứ nhấp nhẹ môi rồi trả lại, ý cười tinh quái đầy mặt mà Lạc chả nhận ra, cứ nghĩ là An ăn cay như vậy thật.

    ⁃    Nhiều ớt lắm rồi á, Lạc bị sặc luôn này, cô thử xem.

Lạc bị sặc bột ớt, ho khụ khụ, nước mắt bắt đầu chảy, rõ ràng là cay lắm rồi mà, húp nước nãy giờ muốn no luôn rồi.

    ⁃    Tý nữa là vừa.

An thấy Lạc như vậy càng cười đùa, ngồi trên bàn mà chân còn đá tới đá lui nghịch được.

    ⁃    Cô thử dùm Lạc luôn đi Lạc mất cảm giác rồi.

Đứa nhỏ bị thấm cái cay dần dần, môi đã đỏ lên luôn, uống nước liên tục, không còn cảm giác nữa.

    ⁃    Uống sữa đi này.

An thấy thương quá liền bước xuống mở tủ lạnh rót cho bạn nhỏ ly sữa, như thế đủ rồi, không hành hạ bạn nhỏ nữa.

    ⁃    Cay quá cay quá

Lạc hít hà liên tục, An đứng bên cạnh cầm khăn giấy lau mồ hôi trán cho Lạc, cay đến nỗi đứa nhỏ toát mồ hôi.

    ⁃    Lạc nấu lại như lần 1 là được, vừa miệng rồi.

An đợi bạn nhỏ bỏ ly sữa xuống mới nói, sợ đang uống mình nói bạn nhỏ sặc mất.

    ⁃    Cô chơi áccccccc

Lạc vừa lau nước mắt vừa lấy hơi nói.

    ⁃    Ác thế có nấu cho tôi ăn nữa không?

An cười kênh kiệu, cười tít cả mắt luôn, được trêu đùa bạn nhỏ như thế rất là vui.

    ⁃    Vẫn nấu !

Lạc chịu thua, lại bắt đầu nấu lại từ đầu, còn An đại nhân vẫn ngồi trên bàn quan sát, lâu lâu cả hai lại cùng nhau cười, đến tận đêm cả hai mới bắt đầu ăn rồi đi ngủ, kết thúc một ngày đáng nhớ...

———

Tui bệnh một tháng lận các bạn ạ :((( xong rồi ngay mùa midterm nên kiểm tra nhiều lắm, phụ mẹ đi làm đến đêm nữa nên khá thiếu thời gian :((( viết 2 ngày mới xong chap dài 7000 chữ cho các bạn, đi làm phụ mẹ về đói quá mà vẫn cố viết nốt để được đọc cmt của các bạn trong lúc ăn mỳ gói khuya, bây giờ là 12h sáng rồi =)) Link fb mình đã post trong chỗ hội thoại bên tường mình, bạn nào có muốn hối chap hay đóng góp ý kiến hãy liên hệ, sẽ cố gắng ra chap nhanh hơn nhaaaaa. Cám ơn các bạn rất nhiều !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia