ZingTruyen.Info

[Bách Hợp][HuấnVăn]An Thần Lạc Ái

❸④≯£→Một ngày đa chấn thương của Lạc←≮£

batman_cutoe


Hôm nay được đi học lại nhưng Lạc không tập trung tý nào, nó đang suy nghĩ chút nữa sẽ đi xin lỗi cô Sinh, giải thích với An. Giờ đang là tiết cuối rồi, đang học Sinh học, Khả xin cô lên bàn đầu ngồi, hai đứa giận nhau không nói chuyện mấy ngày liền rồi.

    ⁃    Sao mày không nói chuyện với Khả ?

Minh quay xuống hỏi Lạc, cậu bé miệng hỏi nhưng tay đang cầm cọng thun xếp hình ngôi sao.

    ⁃    Không thích

Lạc thờ ơ, nó sẽ không mở miệng trước đâu. Lạc cầm cọng thun của Minh, xé giấy cuộn thành những cục bì.

Lạc cứ nhắm thẳng lưng sóng lưng thẳng tắp của Khả mà bắn liên tục. Bắt Khả phải quay xuống nói chuyện mình mới thôi.

Vèo

Cho không nói chuyện nè

Vèo

Cho chuyển chỗ nè

Vèo

Cho mày chừa nè

Vèo

Chết cái đầu mày nè

Vèo

Í hụt

    ⁃    Chết mày rồi Lạc

Minh nãy giờ vẫn đang xem kịch mua vui, nhưng loạt bắn cuối của Lạc chắc do đang phấn khích quá nên lạc hướng, bay thẳng lên bàn giáo viên, cô Sinh đang ngồi thì bị bắn trúng, cũng may không ngay mặt.

Rầm !

Tiếng cây thước đập bàn rõ mạnh.

Cả lớp sững sờ còn Lạc như chết lặng, toi rồi toi rồi.

    ⁃    Đứa nào ? Đứa nào bắn ?

Cô Sinh như hét lớn lên, cả An đang dạy lớp bên cạnh cũng nghe thấy.

" Nhận hay không nhận không nhận hay nhận nói một lời "

Lạc suy nghĩ, có nên nhận không, chắc không ai biết mình đâu nhỉ.

Lạc đưa mắt nhìn mấy đứa phía trên, có đứa đang nhìn mình thật, còn cô Sinh đã đứng dậy đi xuống đứng trước dãy bàn. Rõ ràng hướng bắn từ phía đối diện, chỉ có mấy đứa trong dãy này thôi.

Và đương nhiên, kẻ bị tình nghi nhất là Lạc, nó vừa mới gây chuyện với cô Sinh mấy ngày trước còn gì.

    ⁃    Đầu thú đi để được khoan hồng.

Minh đạp chân Lạc, nói nhỏ nhỏ, đứa trẻ này cũng bị doạ sợ.

    ⁃    Cô ơi em lỡ tay thôi. Em bắn bạn Khả chứ không có ý bắn cô đâu.

Lạc can đảm đứng lên, vì nó biết nó không thoát được.

Vèooo

Lạc vừa dứt lời thì cô Sinh phang thẳng cây thước trên tay về phía Lạc.

Slow motion khúc này

Cả lớp nín thở

Lạc thì kinh ngạc

    ⁃    A !

Đứa nhỏ ôm đầu, cạnh nhọn của thước va thẳng vô trán đứa nhỏ.

    ⁃    Cô, sao cô làm vậy ?

Khả hoảng đứng dậy chạy về phía Lạc, không bình tĩnh mà lớn tiếng hỏi cô giáo.

    ⁃    Cái thứ vô học, lần này còn vô học hơn lần trước, độ vô học của em ngày càng tăng dần ha ? Vậy đi học làm cái gì mà không được dạy ?

Vâng, cả lớp biết cô Sinh đã cố bình tĩnh để không dùng hai từ kia mà đổi thành từ vô học, nhưng những lời nói kia cũng không xuôi tai cho lắm.

    ⁃    Em nói là em không cố ý, cô hành động chắc có học đó.

Lạc điên máu mà lớn tiếng hét lại, và dĩ nhiên An lớp bên cạnh cũng nghe thấy.

    ⁃    Lớp trưởng đi kêu cô chủ nhiệm em qua đây, lần này tôi không bỏ qua nữa, cái loại học sinh cá biệt như em phải tống cổ ra khỏi trường.

Bà cô tức muốn ói máu ra rồi không còn nói được gì nữa, nghẹn họng không tranh cãi được với Lạc.

    ⁃    Dạ

Lớp trưởng nhanh chân chạy đi qua lớp bên cạnh.

    ⁃    Thưa cô !

Lớp trưởng đứng ngoài cửa, lần này con nhỏ đó chọc điên cô Sinh rồi, xem lần này nó phải giải quyết ra sao.

    ⁃    Chuyện gì vậy ?

An đang đứng giảng bài nhưng bị ngắt quãng, nãy giờ nghe tiếng động bên kia rồi nhưng mà nàng không nghĩ là sẽ ảnh hưởng đến nàng.

    ⁃    Bạn Lạc cố ý trả thù cô Sinh, bạn ấy ném đồ lên bàn giáo viên trúng cô Sinh, lại còn lớn tiếng qua lại nữa. Cô Sinh bảo mời cô qua giải quyết.

Lớp trưởng cắt những phần quan trọng, thêm mắm dặm muối cho tình tiết thêm phần mặn mà kích động cho kịch tính.

    ⁃    Tôi đang dạy học, có chuyện thì hết tiết hoặc tự qua gặp tôi.

An từ chối làm lớp trưởng ngạc nhiên, chị họ nghe như vậy mà không cảm xúc thật sao.

Thật ra vẻ mặt vậy thôi chứ trong lòng đang mắng Lạc rồi, An vừa muốn bỏ qua cho bạn nhỏ xong, không ngờ bạn nhỏ càng lộng hành hơn.

Cô Sinh đang nóng như núi lửa, lại nghe lớp trưởng về báo là cô chủ nhiệm không qua, có gì thì đợi hết tiết hoặc tự qua nói chuyện, càng điên tiết hơn, núi lửa phun trào rồi.

Cô Sinh đi thẳng qua lớp An, lại cắt ngang nữa. Cô Sinh bước thẳng đến gần An bắt đầu kể, nói về thái độ hành động của Lạc này nọ, bảo Lạc là một đứa cá biệt, thành tích đã kém, cô Sinh đã cố gắng nhịn cho qua lần trước nhưng lần này đã quá đáng như thế nào.

Dưới lớp, tụi học sinh ngồi nhìn thái độ của hai người, cô Sinh nóng giận đến độ sắp bốc khói, còn An dửng dưng nghe câu chuyện không nói một lời. Một người im lặng, một người luyên huyên.

Cô Sinh nói tất cả mọi thứ, sự thật có, nói quá có, nhưng chuyện cô ấy ném thước vào đầu Lạc thì hoàn toàn không kể đến.

    ⁃    Tao đi qua đó, chứ bà An mà nghe lời bã là chết tao

Lạc vẫn còn để tay lên trán xoa, dấu thước va vào hằn lên hẳn.

    ⁃    Cô đừng nghe cô đó nói.

Lạc đứng trước cửa lớp An nói vào, nó thấy mình chạy qua đây là quyết định đúng đắn.

    ⁃    Còn dám chạy sang đây, cô xem nó đó, tôi sẽ không dạy nó nữa, mấy chục năm đi dạy tôi chưa từng bị ai sỉ nhục, vậy mà..hic..vậy mà nó đối xử với tôi như vậy.

Cô Sinh sụt sùi bắt đầu kể lể

    ⁃    Cô đừng nghe một phía, nước mắt cá sấu đó.

Lạc nhìn nhầm thấy An im lặng lắng nghe như vậy thì tưởng An đang thương cảm lời cô Sinh nói.

    ⁃    Hỗn láo, tôi nhất định sẽ đuổi học em.

Cô Sinh lập tức nín khóc, giả bộ khóc dễ nín lắm.

    ⁃    Cô có quyền gì mà đuổi em ?

Lạc ương bướng cãi lại

    ⁃    Nhưng tôi có

An im lặng nãy giờ mới chịu lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Lạc.

    ⁃    Cô..

Lạc cứng họng, không phải An tin lời cô Sinh nói rồi sẽ đuổi học mình chứ.

    ⁃    Bây giờ em lập tức đem tập vở ra khỏi lớp để cô Sinh còn dạy cho các bạn tiếp. Còn cô, vấn đề này cô muốn đưa lên ban giám hiệu thì đưa, tôi đang dạy học và tôi không giải quyết.

An nói với Lạc rồi quay qua nói với cô Sinh, nhanh chóng cho hai người đó ra khỏi lớp mình.

Lạc và cô Sinh không còn cách nào phải đi về lớp, cả hai khi đi cùng cũng không quên lườm nhau.

An lại tiếp tục dạy bài, thật sự cho rằng chuyện đó nàng không có nghĩa vụ phải giải quyết chuyện đó.

Lạc tức tối đi về nhà, không ngồi yên được chứ trông ngóng An về, tan học gần 2 tiếng rồi sao cô chưa về, mình sắp đi làm rồi.

Lạc đã thay đồ nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi làm thôi, chắc An không muốn gặp mình, thì thôi !

    ⁃    Cô về rồi à..

Lạc mở cửa đi ra thì thấy An đang đi hướng về nhà.

    ⁃    Đi làm à ? Về đi rồi nói chuyện.

An lướt qua Lạc vào nhà, giọng nói có chút mệt mỏi, chắc là do đi từ sáng đến giờ mới về nhà.

    ⁃    Thôi có gì nói luôn đi.

Lạc nghe như vậy còn hồi hộp hơn, đi làm cũng không được, chả hiểu sao nhìn thái độ của An thì bực hơn, nó không biết rằng An đang mệt.

    ⁃    Từ bao giờ ăn nói hỗn hào như vậy ? Hay từ đó giờ rồi mà tôi không biết ?

An ngồi xuống ghế, Lạc thì đứng đối diện.

    ⁃    Em không có

Lạc tất nhiên là chối rồi, nó biết nó ăn nói có phần không lễ phép, chỉ đặc biệt khi nói chuyện với An nó mới ngoan ngoãn thôi, mà An không nhận ra còn nói thế.

    ⁃    Không có ? Chứ cả tuần nay em gây chuyện gì rồi ?

An gằn giọng, lớn tiếng với tôi à, xem ai lớn tiếng hơn.

    ⁃    Tại cô đó lấy truyện em vô cớ nên em mới lấy lại thôi, em cũng định xin lỗi rồi, nhưng hôm nay em lỡ tay bắn bì thôi, em bắn bạn Khả chứ có bắn cô đó đâu, mà cổ làm quá.

Lạc giải thích nhưng cách của nó làm An bực bội thêm, bạn nhỏ Lạc chỉ nên nhỏ nhẹ nói chuyện với An thôi chứ nói kiểu này tội chồng hơn tội.

    ⁃    Em không đọc truyện trong lớp thì ai lấy truyện em mà em nói vô cớ ?

Lạc mất bình tĩnh nhưng em thì vẫn giữ bình tĩnh hỏi lại bạn nhỏ.

    ⁃    Em có đọc nhưng em đâu đọc cuốn đó mà cô lấy của em, không vô cớ thì còn gì.

Tới bây giờ đậu phộng nhỏ vẫn ấm ức là do bị lấy cuốn truyện của An =))

    ⁃    Xong hôm nay em bắn giấy lên người cô đó để trả thù à ?

An lúc đầu còn đắn đo không biết lời của cô Sinh và lớp trưởng có đúng không, nhưng khi nói chuyện với Lạc thì lại có cảm giác Lạc không đáng tin.

Ơ chị có bao giờ tin Lạc đâu ?

    ⁃    Cô đừng hỏi nữa, cô có tin lời em nói đâu, cô toàn ghép tội em.

Đậu phộng nhỏ nổi nóng với em, An nghe câu đó liền đổi sắc mặt, bạn nhỏ là người đầu tiên dám cọc với mình như vậy.

    ⁃    Vậy tôi không hỏi nữa, tay nào bắn bì trong lớp ?

An không dùng lời nói nữa, này là do bạn nhỏ muốn, An bỏ lại câu nói rồi vào phòng làm việc lấy ra cây roi mây quen thuộc ra.

    ⁃    Ớ...

Lạc đớ giọng, ủa gì kì vậy, đang cãi nhau mà, sao đòi đánh mình ? ủa sao được, đứa nhỏ không nghĩ mình sẽ bị phạt.

    ⁃    Em không nói thì tôi chọn.

An định đoạt luôn, nàng cầm roi nhịp nhịp vào bàn tay đang nắm lại của Lạc.

    ⁃    Thôi mà, em còn đi làm, cô đừng đánh, đi làm không được, chủ la em.

Vừa nãy thì gầm gừ với An, giờ thì mè nheo như con mèo nhỏ.

    ⁃    Sợ tôi hay sợ chủ ? À mà em làm gì biết sợ ai ? Đúng không Lạc ??

An biết đứa nhỏ sợ rồi mà còn cố ý tỏ ra giận dữ thêm, dù trong lòng nàng đang giận thật, hình như đây là lần đầu An giận Lạc nè.

    ⁃    Sợ cô.. Lạc sợ cô mà

Đứa nhỏ nhích lại gần An, bao nhiêu mặt mũi sỉ diện quẳng đi hết khi thấy cây roi mây.

Nỗ lực của Lạc tan vỡ khi thấy thái độ không động lòng của An, đành cắn răng đưa bàn tay trái lên, tay phải thuận làm việc hơn.

Vút vút vút vút

Lạc chỉ mới vừa đưa tay mà An đã xuống roi liên tục.

    ⁃    A ! Cô là trút giận lên em.

An chưa bao giờ đánh hết sức như vậy, Lạc liền nhận ra An không chỉ dạy dỗ mình như trước mà này là cố ý đánh mạnh.

Vút vút vút vút

An vẫn giữ vẻ mặt băng lãnh kia, không trả lời đứa nhỏ, chả có gì để trả lời, Lạc nói đúng mà.

    ⁃    Đau quá.

Lạc rút tay lại, lòng bàn tay ăn gần chục roi, từng lằn đã sưng lên.

An dừng tay, tự nhiên bước gần nắm bàn tay trái Lạc đang xoa xoa, tưởng như chủ nhiệm có lòng tốt xoa dùm Lạc hay kiểm tra lực đánh, nhưng không, chủ nhiệm giữ tay Lạc lại để đánh tiếp..

Vút chót Vút chót

Vút chót Vút chót

Vút chót Vút chót

Vút chót Vút chót

......

Lạc đau buốt cố gắng giẫy khỏi nhưng An vẫn nắm chặt, chủ nhiệm đại nhân bị làm sao thế nhỉ, lỗi mình cũng đâu có lớn lắm đâu.

    ⁃    Cô ghét em, cô đánh đau quá.

An nghe Lạc gào lên như vậy nhưng vẫn vô tâm, An giữ tay Lạc đánh nên giữ được nhịp không đánh trùng dấu roi cũ nhưng bàn tay nhỏ của Lạc không chỗ nào là không bị đánh trúng, cố né roi đi nhưng vẫn có nhiều roi trùng nhau trở thành mới tím bầm.

    ⁃    Đau.. Lạc không chịu được nữa đâu

An vẫn cứ đều tay mà không giảm lực, Lạc dùng tay còn lại giữ cây roi mây đáng ghét đang rơi giữa không trung kia.

An sững lại, đứa nhỏ dám ??

    ⁃    Cô đừng tức giận như vậy, đổi tay thôi, em không có ý ngăn cô đánh, nhưng cô đổi tay đi, sắp chảy máu rồi.

Lạc bị ánh mắt của An làm sợ, liền bỏ tay ra.

    ⁃    Không chảy máu được đâu.

An không đồng ý, càng giữ tay đứa nhỏ chặt hơn, vì roi cứ hạ xuống là đứa nhỏ dùng sức rụt tay lại, Lạc phải cắn tay phải để chịu, không phát ra tiếng, chứ nước mắt thì chảy vì đau rồi.

Lần đầu tiên An đánh Lạc đau và không nương tình như vậy luôn, Lạc cảm giác như mỗi một roi là một chút chán ghét từ An, đánh cho bỏ ghét ý.

Tay bị đánh đau ảnh hưởng đến não hay sao mà nghĩ bậy hết sức.

An nói không chảy máu là không chảy máu thật, nhưng bàn tay nhỏ sưng đỏ có chỗ bầm tím in hẳn lằn sâu luôn rồi, An bỏ tay Lạc ra không đánh nữa, nàng mỏi tay rồi, giận cũng hơi nguôi rồi.

    ⁃    Cô ghét em, cô tin lời người khác không tin em.

Lạc ôm tay hét lên với An, mặt đứa nhỏ tức tối bao nhiêu thì mặt An bình tĩnh bấy nhiêu.

    ⁃     Ừ tôi ghét em đó.

An quăng cây roi mây xuống đất, không quên lườm một cái rồi bỏ đi.

Lạc xoa tay ngơ ngác đứng nhìn An đóng sầm cửa lại, ừ nó biết An ghét nó mà, nhưng sao nghe An nói ra cảm giác không dễ chịu chút nào.

Đứa nhỏ rửa tay dưới nước lạnh cho cái nóng ran trên bàn tay dịu lại, không quên rửa mặt cho tỉnh để chạy xe, hốc mắt đỏ hoe cả rồi.

Lạc vẫn có thể chạy một tay đi làm được, đúng là tay lái lụa mà.

Kì lạ là đứa nhỏ đi làm trễ cũng không bị anh quản lý mắng.

Hôm nay quán bar rất đông khách, có hẳn mấy người đãi sinh nhật tại đây, Lạc thầm ngưỡng mộ, họ giàu thật nha, một đêm tiêu không biết bao nhiêu tiền.

Đứa nhỏ không có tiền tiêu như vậy, chỉ toàn uống ké rượu thôi, lần này ai kêu uống rượu cũng không từ chối, cứ uống liên tục thôi.

Sao tiếng nhạc ồn ào như vậy mà mình vẫn nghe văng vẳng giọng nói "Tôi ghét em" nhỉ.

Lạc cứ nghe thấy tiếng nói là uống cạn, hết ly này đến ly khác, cái này có phải dỗi rồi không ta ?

    ⁃    Nhóc con về đi, đừng uống nữa.

Anh quản lý thấy Lạc loạng choạng rồi thì chạy ra can ngăn.

    ⁃    Anh ơi tiền tips nè

Lạc sợ quên như lần trước liền lật đật mở tủ đưa tiền cho anh, Lạc tưởng anh quản lý ra nhắc vụ tiền.

    ⁃    Không, tips của em thì em giữ đi, từ đây anh không thu nữa.

Anh quản lý từ chối. Số là, lần trước chị chủ bảo xem camera biết được mình ăn chặn tiền nhân viên còn đánh nhân viên nữa, mình bị dạy dỗ hẳn một trận còn cảnh cáo cấm không được làm như vậy, nếu có lần sau...thiệt không dám nghĩ tới...

    ⁃    Em say nghe lầm ạ ? Anh vừa nói gì vậy ?

Lạc choáng hẳn, dạo này anh quản lý đổi tính, hôm nay còn không lấy tiền của mình.

    ⁃    ANH NÓI KHÔNG LẤY TIỀN, EM VỀ NHÀ ĐI.

Anh quản lý kiên nhẫn hét vào tai Lạc, kéo đứa nhỏ ra ngoài.

    ⁃    Em về đây ạ !

Lạc dắt xe đi, vừa đi vừa đếm tiền nữa chứ, tiền nhiều vui ghê.

    ⁃    Chạy cẩn thận đó, về nhà rồi đếm.

Anh bảo vệ nhắc nhở Lạc.

Là lá la là la ~

Thanh niên trẻ con kiếm được nhiều tiền là vui vẻ hẳn lên, quên cơn buồn bực vừa rồi đi, có tiền mua quà cho tụi nhỏ với chị rồi.

Lạc chạy xe rất ẩu, bình thường đã ẩu, hôm nay chạy một tay mà vẫn không cẩn thận chút nào, rượu càng lúc càng ngấm, đứa nhỏ về gần đến nhà dường như mất hết tỉnh táo.

Rầm !!

Đứa nhỏ lạc tay lái, tự đâm vào vỉa hè công viên gần nhà, giờ đã đêm khuya, đường vắng không có ai cả.

    ⁃    Mẹ kiếp !

Té nặng vậy may vẫn không bất tỉnh, vẫn còn chửi được kia kìa.

Lạc ê ẩm cả người, trầy xước cả rồi, Lạc vẫn nằm một hồi mới đứng dậy.

Không đứng nỗi, Lạc nhìn xuống chân, ớ, chuột rút à ta ?

Thanh niên say rượu nhưng té đau quá nên tỉnh táo một chút, cố gắng tháo giày ra, xoa chân một chút, chuột rút nắn tý là khỏi.

Đứa trẻ ngây thơ ngồi chờ cho khỏi, lúc đấy thì có người đi đến.

    ⁃    Ê nhóc Lạc ! Phải em không ?

Anh bảo vệ chung cư đi mua thuốc lá đêm nghe tiếng động với lại nhìn thấy chiếc xe đạp màu cam chói loá quen thuộc nên mới đi lại hỏi thăm.

    ⁃    Lạc đây, ai đó ?

Đứa nhỏ say rượu chỉ có nhây cười thôi, quên cả cơn đau lúc này, mà lúc này nó không có cảm giác gì luôn í, cả người say mèm.

    ⁃    Té xe sao không đứng dậy mà ngồi đó ?

Anh bảo vệ đỡ xe của Lạc lên, đỡ đứa nhỏ lên, anh nghe được mùi rượu nồng nặc từ đứa nhỏ.

    ⁃    Chân chuột rút rồi, chuột chưa nhả em chưa đi được.

Lạc bám vào anh bảo vệ, cái phao cứu hộ lúc này.

    ⁃    Trật rồi chứ chuột rút gì, ngồi yên đây, anh cất xe rồi quay lại.

Lạc ngoan ngoãn gật đầu ngồi đợi, vì xe đạp Lạc là xe thể thao không có yên sau nên anh bảo vệ phải chạy về cất xe rồi lại chạy đến chở Lạc về. Chung cư và công viên chỉ cách nhau 3 phút đi bộ mà thôi, gần vậy thôi mà nó cũng té, đúng là số xui.

    ⁃    Còn nhớ số nhà không bấm đi, không thì bấm chuông.

Anh bảo vệ kè Lạc lên đến tầng chín, có tâm hết sức, do Lạc đáng yêu hay mua thuốc lá cho anh, còn lâu lâu anh nhờ mua bánh mỳ cũng tiện đường mua luôn, đứa nhỏ nói nhiều lâu lâu rảnh chạy xuống tám với anh lúc gác cũng vui.

    ⁃    Nhớ chứ nạ, từ từ nạ.

Lạc cười khúc khích, lần này không say rướt như lần bấm mật khẩu sai đâu, say chỉ bằng 80% lần trước, nhưng vì lái một tay mới té thôi, nhờ ơn ai kia.

    ⁃    Cám ơn anh nhiều.

Lạc vẫy tay chào, đi khập khễnh lại sofa rồi ngả xuống ngủ luôn, mặc kệ người có chỗ trầy xước chảy máu ra sao.

Nhóc con lo đi quên cả đóng cửa, anh bảo vệ lắc đầu, khép cửa giúp Lạc, nếu không mai có người sẽ bị mắng.

Lạc đắp chăn ngủ đến tận trưa, đầu ong ong vẫn chưa hết đau, nhìn ngoài cửa sổ cũng đoán được là đến giờ đi học luôn rồi.

Không thèm đi, Lạc lại nằm ngủ tiếp. An lúc đi dạy nhìn thấy Lạc còn nằm ngủ nhưng không thèm đánh thức, mặc kệ, cho đi học trễ luôn.

Lạc ngủ đến xế chiều thì tỉnh giấc lần nữa, cố gắng lết vào nhà tắm vệ sinh thay đồ, lúc này nó mới thấy các vết tích trên người, thôi mặc kệ.

    ⁃    Nhóc mì gói, con là nhóc mì gói phải không ?

Là cô dọn nhà cho An, cô giúp việc muốn gặp An lâu rồi, tò mò là ai nhưng Lạc cứ đi suốt, hôm nay mới gặp.

    ⁃    Cô là ai vậy ?

Lạc ngơ ngác, nó đang lục mì gói, hết mì rồi.

    ⁃    Cô giúp việc nè, hết mì gói rồi à, con muốn ăn gì cô nấu cho.

Cô giúp việc rất tò mò ai là người ở chung với An, hôm nay mới gặp mặt.

    ⁃    Không cần đâu ạ.

Lạc từ chối giúp đỡ

    ⁃    Con là gì với cô chủ vậy ?

Người lớn thật tò mò.

    ⁃    Cô An không cho nói ạ

Lạc cũng không biết trả lời sao nên nói vậy, An cũng đã dặn anh bảo vệ hay bất kì ai trong chung cư hỏi chỉ cần trả lời như thế.

    ⁃     Ừ thôi cô không hỏi nữa, cô có bánh nè con ăn đỡ đi, để cô đi dọn dẹp.

Cô giúp việc thôi không tò mò nữa, đưa bánh ra còn rót sẵn nước cho Lạc rồi đi dọn dẹp.

Lạc ăn đỡ vài cái bánh quy rồi uống thuốc vào, Lạc cũng chả biết là thuốc gì, hỏi An thì An có thèm trả lời đâu, chứ uống đại, xong lại lết lên sofa ngủ tiếp, mắt cá chân đã bầm tím sưng đỏ lên nhìn rất sợ, Lạc mặc kệ là nó sẽ tự khỏi, mệt nhoài nằm ngủ tiếp.

Mặc kệ không đi làm, mặc kệ điện thoại, Khả Minh có nhắn tin liên lạc cũng không trả lời, mặc kệ trường, hôm nay Lạc bị mời lên ban giám hiệu phải mời phụ huynh làm việc, không có, không đi, kệ hết, kệ luôn cả An.

Lạc ngủ đến tận khuya, An bây giờ mới về nhà, hôm nay nàng có tiệc, từ từ trường ghé công ty, sau đó ghé qua nhà Vic, đến tận bây giờ mới về đến nhà, cũng không có hơi đâu mà để tâm đứa trẻ.

    ⁃    Lạc !! Lạc !!

An khều Lạc, nàng đọc thông báo từ ban giám hiệu, hôm qua mời phụ huynh Lạc không đến, cũng không đi học, hôm nay lại định trốn học tiếp à.

    ⁃    Dậy đi học mau.

Lạc bị đánh thức thì mở mắt ra ngơ ngác nhìn An.

    ⁃    Không đi đâu.

Lạc ngồi dậy lắc đầu, ngủ cả ngày nguyên người vẫn đau không chừa chỗ nào.

    ⁃    Em giỡn mặt tiếp à ?

An nắm tay kéo Lạc đứng dậy,

    ⁃    Đau em, chân không đi được

Đứa nhỏ bị kéo đau, không chống cự được mà đứng lên, nhưng vừa đặt chân xuống đất thì bàn chân phải truyền đến cơn đau nên đứa nhỏ lại ngồi xuống sofa.

    ⁃    Chân bị gì vậy ?

Lạc đứng lên lại liêu xiêu ngồi xuống thì An cũng nhận thấy điều bất ổn, nhìn xuống chân bạn nhỏ thì thấy mắt cá sưng to, màu sắc tím đỏ khó coi.

    ⁃    Tại cô, tại cô ghét em nên chân em mới bị vậy.

Lạc bĩu môi lườm An, sau đó lại trùm mền nằm, bỏ mặc An đang ngạc nhiên đứng nhìn...

~~~~~

Viết đến bây giờ là 6:30 sáng luôn rồi, khổ sở quá mà, nhưng do đọc được cmt của các bạn, đọc mấy cái review và pr khá là vui nên nhanh chóng ra chap, chap cũng đạt 2k view quá lẹ nên bù đắp cho các bạn đâyyyy. Tích cực đi để có chap mới nèe. Có nên cho Lạc dỗi An thật nhiều không ;)) Mà dỗi thì dỗi chứ An vẫn lạnh lùng vô tâm là chớt =))) Sau khi khảo sát tui mới biết mấy người ác với Lạc ghê luôn, toàn đòi ngược nặng, như vầy đủ nặng chưa =))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info