ZingTruyen.Com

[ BÁCH HỢP ] BÁNH ĐÚC CÓ XƯƠNG ! ( 18+ )

chap 7 : Đi Công Tác

DuythoTran

Biết Chu Ánh Như đang trong trạng thái hoảng loạn , Lưu Hải Dương đứng trong toilet nhìn vào gương tự tát mạnh vào mặt mình rồi mở vòi sen hất lên mặt cho tỉnh táo .

" Mình bị cái gì vậy ? Sao tự nhiên lại nổi điên chứ ... "_ Lưu Hải Dương nhìn vào gương tự nhìn mặt mình sau đó xả nước lạnh kì cọ cơ thể .

......

Lưu Hải Dương từ trong toilet bước ra cùng với cái áo choàng tắm màu đỏ sậm bên ngoài , Chu Ánh Như vẫn còn ngồi đó tay ôm chặt cái mền khuôn mặt thất thần . Lưu Hải Dương bưng theo thau nước ấm đặt lên bàn cạnh giường , ngồi xuống nệm khiến Chu Ánh Như giật mình giương ánh mắt sợ hãi lên nhìn cô .

" Xin lỗi ... "_ Lưu Hải Dương đưa tay lên định sờ má Chu Ánh Như nhưng bị nàng gạt ra , nắm chặt cái mền lùi về sau .

" Chu Ánh Như à ! Bình tĩnh đi "_ Lưu Hải Dương kéo nàng lại ôm chầm vào lòng mặc Chu Ánh Như giãy giụa .

" LÀ TẠI TÔI ! TÔI XIN LỖI "_ Lưu Hải Dương tát mạnh vào má mình liên tục hét lên nhìn nàng .

Chu Ánh Như chụp lấy bàn tay cô , sau đó bật khóc ngã vào lòng Lưu Hải Dương ôm lấy hông cô , Lưu Hải Dương xoa lưng nàng vỗ về hôn nhẹ lên đỉnh đầu Chu Ánh Như .

" Đừng sợ ... Ngoan nào ! Dì đừng có khóc nữa "_ Lưu Hải Dương bế Chu Ánh Như lên ngồi vào lòng mình như đứa trẻ , nàng co người lại che thân thể mình vì sợ Lưu Hải Dương lại lên cơn .

" Lúc nãy con làm dì sợ ... Híc ... Lắm ... Nhưng dì không trách con đâu ... Dì có thể làm tất cả ... Chỉ cần được bên cạnh chăm sóc con ... Con có thể làm gì với dì cũng được ..."_Lưu Hải Dương vắt khăn chậm lên trán và lau quanh mặt cho Chu Ánh Như thì nàng nắm lấy cổ áo cô giọng nức nở nói .

Lưu Hải Dương rưng nước mắt , tim quặng lên như bị xé làm đôi ... Chu Ánh Như thực sự yêu Lưu Hải Dương nhiều đến thế ư ? Không cần biết cô làm gì nhưng với Chu Ánh Như , nàng có thể chấp nhận hết con người của Lưu Hải Dương .

" Đừng nói nữa ... Tôi hứa sẽ không làm đau dì nữa đâu ... "_ Lưu Hải Dương siết nàng vào lòng , hôn nhẹ lên trán Chu Ánh Như rồi tiếp tục vắt khăn lau mình cho Chu Ánh Như bằng nước ấm .

* Suốt khoảng thời gian 3 năm qua em đã cực khổ vì tôi rồi ... Tôi nhất định sẽ không để em thiệt thòi đâu *_ Lưu Hải Dương nghĩ bụng , nhìn khuôn mặt Chu Ánh Như đang mệt mỏi nhắm lịm mắt , cô bế nàng nhẹ nhàng đặt xuống nệm lau kỹ từ trên xuống dưới cơ thể nàng rồi chạy về phòng nàng lấy quần áo mặc vào cho Chu Ánh Như .

Tiếp theo , Lưu Hải Dương nhìn đồng hồ đã gần 6h rồi ... Cô bế Chu Ánh Như về phòng của nàng , tháo gra giường quăng vào máy giặt cùng quần áo dơ của Chu Ánh Như rồi chạy xuống bếp lấy 1 lon nước ngọt khui ra đổ 1 ít lên nệm mình giả vờ như gra giường bị bẩn là do cô vô ý đổ nước ngọt lên vậy .

• Cạch •

Lưu Khanh trở về nhà , đúng như cô nghĩ ông gõ cửa phòng Lưu Hải Dương gọi con gái mình .

" Con gái ! Ba vào được không ? "_ Lưu Khanh bên ngoài hỏi .

" Ba vào đi "_ Lưu Hải Dương vuốt ngực bình tĩnh nói .

• Cạch •

" Ủa ? Con đang làm gì vậy ? Gra giường đâu "_ Ông vừa vào đã thấy Lưu Hải Dương đang loay hoay dùng cái khăn và thau nước khi nãy lau vết nước coca trên nệm .

" Con vừa ngồi xem laptop vừa uống nước ngọt , mê quá sơ ý quơ tay làm nó lật đổ luôn ... Híc ..."_ Lưu Hải Dương giọng mếu máo nói .

" Trời ạ ! Tránh ra để đó ba làm ... Con mới tỉnh sức khỏe chưa ổn định để đó cho ba "_ Lưu Khanh cởi cà vạt ra vì cảm thấy vướng víu , cô cũng nép qua 1 bên để ông tự làm .

Lưu Khanh sau khi nâng được tấm nệm đặt qua 1 bên rồi cười nhẹ thở phào mệt mỏi . Ông mở điện thoại lên bấm bấm gọi cho ai đó sau đó xoa đầu cô nhẹ 1 cái .

" Con tạm thời qua ngủ với dì nhé ! Ba vừa gọi cho bên giường nệm họ sẽ chuyển qua đây bộ gra giường mới cho con vào ngày mai ... Đừng có thái độ quá đáng với dì Chu Ánh Như nhé ... Ba hứa là chỉ nhủ tạm 1 đêm thôi ... "_ Ông nói giọng dịu dàng khiến cô hơi ngơ ra , có thật là ba mình là con người đồi bại đến vậy không chứ ? .

" À ... D...dạ ... Con ổn mà ba yên tâm đi ... "_ Lưu Hải Dương gật gật đầu cười nhẹ với ông .

" Uh , mà dì con đâu rồi ? "_ Lưu Khanh đứng thẳng người lên hỏi .

" Dì ấy ngủ trong phòng thì phải ! Hồi trưa con với dì ấy ăn cơm , xong rồi mạnh ai về phòng người nấy ... Hơn nữa con không thích mẹ kế nên cũng không nói chuyện nhiều lắm "_Lưu Hải Dương giọng dửng dưng dựa vào tường chề môi nói như kiểu rất ghét Chu Ánh Như .

" Con à ! Người ta đợi con tỉnh 3 năm rồi đó ... Thôi , ba xuống nhà đây ... Con qua phòng dì ở đỡ đi "_ Lưu Khanh nói rồi quay đi xuống nhà 1 cách nhanh chóng .

" C...cái gì ? Đợi 3 năm...ý ông ta là sao vậy nhỉ ? "_ Lưu Hải Dương cau mày khó hiểu cứ như ông ta đang cố gợi lại chuyện tình cảm của mình và Chu Ánh Như vậy .

Lưu Hải Dương thở dài , mở cửa ôm laptop và cầm theo điện thoại qua phòng Chu Ánh Như , mở hé cánh cửa ra , Chu Ánh Như đã dậy từ khi nào rồi . Nàng đang ngồi bấm điện thoại thì phải , Lưu Hải Dương cũng lịch sự gõ cửa .

• Cộc Cộc •

" Ai thế ? "_ Chu Ánh Như

" Tôi đây thưa dì ~ "_ Lưu Hải Dương

" À ... Con vào đi ! "_ Chu Ánh Như gọi khẽ .

Lưu Hải Dương ngồi cạnh nàng , Chu Ánh Như e ngại cúi mặt xuống không dám nhìn trực diện Lưu Hải Dương , Lưu Khanh cùng lúc đó cũng bước đến gõ cửa .

• Cộc cộc •

" Anh vào nói chuyện với 2 người 1 chút được không ? "_Lưu Khanh nói khẽ vào .

" À ... Được , anh vào đi "_ Chu Ánh Như hơi sợ , nhưng giờ đã có Lưu Hải Dương bên cạnh rồi nên yên tâm hơn . Ơ nhưng mà , sao tự nhiên hôm nay lại gõ cửa vào phòng nói chuyện nhỉ ? Bình thường có gì cũng đợi cô xuống nhà ông mới nói mà .

" Ba nói chuyện với dì à ? Thế con ra ngoài đây "_ Lưu Hải Dương vừa đứng lên , Chu Ánh Như bất giác nắm cổ tay cô lại với vẻ mặt lo lắng , Lưu Hải Dương cũng hơi sợ nhưng vẫn muốn hoàn thành tốt vai diễn của mình .

" Dì làm gì thế ? "_ Lưu Hải Dương hất tay nàng ra tỏ thái độ khiến Chu Ánh Như ngơ ngác .

" Con thôi thái độ đó với dì đi ! Ba muốn nói chuyên với cả 2 luôn "_ Lưu Khanh gằn giọng nhìn cô ra hiệu ngồi xuống .

Lưu Hải Dương ngồi xuống nệm cạnh Chu Ánh Như thì ông mới tiếp tục lời nói của mình .

" Sáng mai ba có chuyến công tác ở Mỹ thời gian khá là dài ... Nên muốn nhắc nhở vài điều , thứ nhất Lưu Hải Dương ... Con không được tỏ thái độ hay làm gì quá đáng với Chu Ánh Như dì con , con phải ngoan ngoãn nghe lời ... Dì con rất tốt đấy cái này ba cho con tiêu xài khoảng thời gian ba không có nhà "_ Lưu Khanh nói dứt đưa cho cô 1 chiếc thẻ ATM vàng .

" Ba ... Cỡ bao lâu thì ba về ? "_ Lưu Hải Dương cũng nhận lấy vì bây giờ cô cũng đang cần tiền .

" Ba đi tầm gần 1 năm ... Thực ra ba rất lo cho con , hãy cố gắng nhớ lại tất cả ký ức , dù có đau buồn nhé ... Còn Chu Ánh Như ... "_ ông lên tiếng nhìn nàng khiến nàng hơi giật mình.

Ánh mắt của Lưu Khanh hôm nay thực sự lạ , 2 ngày nay ông như trở thành con người khác vậy ... Không sàm sỡ đụng chạm Chu Ánh Như như mọi khi mà thay vào đó là những cái nhìn từ xa như đang cố tình quan sát nàng .

" A...anh nói đi ..."_ Chu Ánh Như

" Không có tôi ! Em nhớ phải chăm sóc Lưu Hải Dương thật tốt giúp tôi , giúp con bé quay trở lại con người cũ ... Dắt nó đi thắp cho mẹ ruột nén nhang với nhé ... Trong này có hơn 100 triệu "_ Ông nói rồi cũng đưa cho Chu Ánh Như 1 chiếc thẻ ATM , nhưng nàng rụt tay lại .

" Xin lỗi ... Tôi không cần đâu ! Cám ơn anh , tôi có thể kiếm tiền bằng việc quay lại dạy học "_ Chu Ánh Như

" Giữ lấy ! Coi như tôi tặng em và đám trẻ "_ Ánh mắt Lưu Khanh quả quyết , không biết chuyện gì xảy ra mà ông xoay chuyển 180° vậy không biết , ông nắm tay nàng lật lại đặt tấm thẻ lên rồi lẳng lặng bỏ ra ngoài .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com