ZingTruyen.Info

[ BÁCH HỢP ] BÁNH ĐÚC CÓ XƯƠNG ! ( 18+ )

chap 23 : Ánh Sáng

DuythoTran

Sáng hôm sau ~

Như thói quen , Lưu Hải Dương tỉnh dậy và mò mẫm người bên cạnh . Miệng cười nhẹ khi xoa đầu người con gái trên tay mình đang say giấc .

" Chu Ánh Như ! Chu Ánh Như ~ dậy nào ... Hình như trời đã sáng rồi đấy "_  Lưu Hải Dương gọi vừa xoa đầu nàng khiến Trần Yến Liên choàng tỉnh giấc .

Nàng hơi hụt hẫng khi nghe tiếng gọi của Lưu Hải Dương nên liền im lặng mặt đượm buồn , ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt cười tươi với ánh mắt vô hồn kia mà không kìm được đưa ngón tay đặt lên môi Lưu Hải Dương lướt nhẹ lên cái sóng mũi cao vút ấy .

" Thôi nào ~ dì không thể ngừng việc vuốt mũi con mỗi buổi sáng à ? Con đâu phải mèo đâu chứ mau dậy đi con nghe tiếng chim hót bên ngoài vọng vào kìa "_ Lưu Hải Dương nói mà không nghi ngờ gì , Trần Yến Liên cúi gằm mặt nhanh chóng rời khỏi người Lưu Hải Dương nhẹ nhàng đứng lên .

" Dạ ! Xin lỗi cô Lưu ! Là tôi ạ ~ đêm hôm cô đè lên người tôi siết chặt quá cho nên ... "_ Trần Yến Liên giải thích .

" Ra là chị là Trần Yến Liên ? "_ Lưu Hải Dương hụt hẫng hỏi

" Dạ ! Tôi không cố ý vuốt mũi cô đâu ~ chỉ là ... Cô thực sự rất đẹp "_ Trần Yến Liên.

" Tại sao mùi tóc cô lại giống của Chu Ánh Như đến vậy ? Cô đã dùng sữa tắm và dầu gội của dì ấy à "_ Lưu Hải Dương .

" T...tôi xin lỗi ! Là do tôi thấy thơm quá nên không cưỡng lại được ... "_ Trần Yến Liên rối rít xin lỗi cúi đầu trước Lưu Hải Dương dù cô không thấy được mình .

Lưu Hải Dương im lặng , tay nhẹ nhàng đưa lên song song trước mặt rồi lắc đầu vài cái .

" Không có gì ! Chị mau đưa tôi vào tolet vệ sinh cá nhân đi "_ Lưu Hải Dương muốn mắng cho nàng 1 trận , nhưng nghe giọng nói rối rít của người kia thì lại không nỡ , trong lòng cô dường như có chút xót .

Trần Yến Liên nhanh chóng nắm lấy tay Lưu Hải Dương dẫn vào tolet , để cô đánh răng rửa mặt rồi đi vệ sinh thì bị cô đuổi ra ngoài , Lưu Hải Dương không muốn ai nhìn thấy cơ thể mình ngoài Chu Ánh Như , vì với cô nàng là tất cả , cô thật lòng yêu mẹ kế của mình .

" Vậy cô đi vệ sinh đi ! Tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng ! "_ Trần Yến Liên nói vọng vào cửa , Lưu Hải Dương nghe thấy thì liền Ừm 1 tiếng cho có lệ .

Trần Yến Liên rời khỏi phòng , xuống tolet bên dưới tắm 1 cái cho sảng khoái , sau đó nhanh chân bắt tay vào việc nấu nướng . Lưu Hải Dương trên phòng 1 mình thì súc miệng xong đưa tay mò mẫm tìm cái khăn , loay hoay mãi mới chạm được . Bỗng dưng cái vòi xịt nước cạnh bồn cầu do cô ban nãy gắn không ngay vị trí nên đã rơi xuống đất , cô vướng chân vào bật ngửa ngã xuống đất .

• BỐP ~ •

" Ah ~ "_ Lưu Hải Dương đập 1 cú khá mạnh vào tường ngồi trong tolet ôm đầu đau điếng nhắm tịt mắt mà cắn răng chịu đựng .

....

" Lưu Hải Dương thích nhất là cafe buổi sáng nên mình sẽ pha đậm 1 chút ... À , thêm vài mẫu bánh mì vào lò nướng với trứng "_ Trần Yến Liên vui vẻ nấu ăn , tâm trạng vui vẻ không ngừng ca hát .

Từ trên lầu , Lưu Hải Dương chậm rãi bước xuống . Mắt đập vào cô gái đang đứng trên bếp , mái tóc vàng nhạt cùng với 2 chiếc que tóc phũ xuống mặt 2 bên . Mặc bộ đồ đơn giản đeo tạp dề nấu gì đó , trông rất trẻ và có những đường nét thanh tú trên khuôn mặt , tuy không đẹp sắc sảo bằng như Chu Ánh Như , nhưng vẫn không thua bất cứ cô gái nào khi Trần Yến Liên nở nụ cười trên miệng .

" Cô ấy ! Là Trần Yến Liên ... "_ Lưu Hải Dương lẩm bẩm .

" Ah ... Lưu Hải Dương ! Cô xuống rồi sao không nói tôi 1 tiếng để tôi đỡ cô chứ ? Lỡ có chuyện gì thì sao ? "_ Trần Yến Liên quay lại thì bất ngờ lắm , tay chân bỏ hết việc ở bếp chạy đến vịn lấy tay Lưu Hải Dương .

Ánh mắt Lưu Hải Dương bắt đầu lờ đờ , cô vội giả vờ mình bị mù xem tiếp theo nàng sẽ làm gì .

" Chị pha cafe cho tôi đấy à ? "_ ánh mắt cô dán vào căn bếp rồi hỏi .

" Vâng ! Đúng rồi ! Sao cô biết thế ? "_ Trần Yến Liên

" À ừm ! Thơm quá đi ... Mùi cafe rất thơm "_ Lưu Hải Dương cười nhẹ theo sự dìu dắt của nàng mà ngồi yên vị trên sofa .

Trần Yến Liên bật nhạc trên TV cho cô nghe đỡ chán , sau đó dặn dò Lưu Hải Dương không được đứng lên đi lung tung , vì cô không thấy đường nên nàng khá lo sợ cho sự an nguy của cô bệnh nhân này .

* Trần Yến Liên ! Không ngờ chị ấy lại xinh đẹp đến vậy *_ Lưu Hải Dương thầm nghĩ mắt không rời khỏi Trần Yến Liên đứng trong bếp .

10p trước ~

" Đ....Đau quá ! "_ Lưu Hải Dương đưa tay xoa đầu theo bản năng kiểm tra có chảy máu không , nhưng khi mở mắt ra nhìn thì .

" H...hở ? T...thấy rồi ... Mình ... Mình thấy rồi ! Mắt của mình ! Mắt của mình "_ Lưu Hải Dương vui sướng nhảy cẫng lên , mang cái quần ướt nhẹp chạy thẳng lên trên tầng phòng thờ mẹ .

• Cạch ~ •

" Mẹ ! Mẹ ơi ! ~ hức ... Con thấy đường lại rồi ... Dù hơi đau ~ hức , nhưng con thấy được di ảnh mẹ rồi mẹ ơi ... Mẹ đã giúp con lấy lại ánh sáng đúng không ? Hả mẹ ? "_ Lưu Hải Dương mừng rỡ ôm di ảnh mẹ vào lòng khóc nức nỡ tay xoa xoa lau lau tấm hình vui mừng tột độ .

Có lẽ , dù sáng mắt , nhưng cô vẫn sẽ phải giả mù tiếp . Bản thân mình quyết định sẽ tự làm rõ 1 số điều trong thời gian này . Và hơn ai hết cô muốn tìm hiểu thêm về cái chết của mẹ cô , một khi cô còn sống thì vụ án này vẫn chưa khép lại đâu . Vì sự thật chỉ có một mà thôi :))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info