ZingTruyen.Info

[ BÁCH HỢP ] BÁNH ĐÚC CÓ XƯƠNG ! ( 18+ )

chap 19 : Nhìn Thấy

DuythoTran

...

" sao cô lại ở đây ? TÔI BẢO RA NGOÀI RỒI MÀ !!! "_ Lưu Hải Dương dần lớn tiếng hất tay Trần Yến Liên ra khua qua trúng bình hoa làm nó rơi xuống đất vỡ tan tành .

• CHOANG •

" T ... Tôi ... Tôi xin lỗi ! Chỉ là tôi lo cho sức khỏe của cô thôi ! Tôi không cố ý đâu "_ Trần Yến Liên khuôn mặt bối rối với người kia rồi vội ngồi xuống dọn dẹp đống sành đang ngổn ngang dưới đất .

" Hứm ... Cô đã nghe hết rồi sao ? "_ Lưu Hải Dương

" K...không có ạ ! Tôi không nghe gì hết "_ Trần Yến Liên giật thót khi bưng đống sành trên tay quay lưng định rời đi .

" Nói tôi nghe cô đã nghe những gì "_ Lưu Hải Dương trầm giọng

" T...tôi ... "_ tay Yến Liên run run ánh mắt chớp chớp quay lại nhìn Lưu Hải Dương đang ngồi yên trên giường .

" NÓI MAU ! "_ Lưu Hải Dương

" L...là chuyện về Chu Ánh Như ạ "_ Yến Liên nói nhanh ra rồi vội mở cửa phòng chạy thật nhanh ra ngoài sau đó đóng sầm cửa lại để Lưu Hải Dương ngồi yên vị 1 chỗ im lặng .

Lưu Hải Dương trầm mặt tay đưa lên lớp băng dính chặt trên mắt mà đau khổ gào lên thật to , cô thực sự muốn gặp Chu Ánh Như ngay lúc này . Lưu Hải Dương đứng dậy , tay đưa ra phía trước lần mò ... Thì ra cô tìm điện thoại của mình , tay đụng được bàn rồi hình như điện thoại không sao , cô cầm điện thoại lên lần mò .

• brừ •

Sai mật khẩu rồi ... 1 kẻ không thấy gì thì làm sao mà bấm chính xác từng chữ số trên điện thoại thông minh chứ .

• Brừ •

Lại sai mật khẩu , Lưu Hải Dương cố kiên nhẫn mở mật khẩu lần nữa , lần nữa và tiếp tục nhiều lần nữa nhưng vẫn là tiếng run nhẹ thông báo sai mật khẩu .

• Cạch ~ •

Tiếng cửa mở nhẹ , Lưu Hải Dương như nổi điện ném mạnh cái điện thoại giờ đã là thứ vô dụng đối với mình về phía trước kèm theo tiếng quát to .

• BỐP •

" TÔI ĐÃ BẢO CÔ CÚT ĐI RỒI MÀ ! "_ Lưu Hải Dương

" con hư quá đó ! Không ăn không uống cả 1 ngày trời thì sao có thể khỏi bệnh đây "_ Chu Ánh Như bước vào đặt nhẹ khay đựng thức ăn và ly sữa trên bàn kèm theo chất giọng ngọt ngào ôn nhu .

" Chu Ánh Như ! Dì đúng không ? Chu Ánh Như à "_ Lưu Hải Dương

Lưu Hải Dương liên tục quơ tay qua lại như thể đang tìm Chu Ánh Như , nàng tiến về phía cô ôm nhẹ lấy 1 cái kiểu trấn an rồi hôn chụt lên môi Lưu Hải Dương .

Lưu Hải Dương ôm chầm lấy nàng ấn sát môi mình tìm lại hương vị ngọt ngào đã gần 1 tuần không thể nếm , cô đưa lưỡi vào và tiếp đó là 1 cảnh hôn nồng nàn của cả 2 . Tiếng lách tách vang khắp căn phòng rộng rãi , Lưu Hải Dương rời môi nàng sau đó từ từ đưa tay lên lần mò khuôn mặt người đối diện .

" Đây ... "_ Chu Ánh Như cười phì cầm tay cô đưa lên má mình .

" Đúng thật là dì rồi ... Tôi đã rất nhớ dì ... Dì đã đi đâ..."_ Lưu Hải Dương chưa nói hết thì nàng đã đưa ngón tay lên chặn lại .

" Em yêu anh ! Lưu Hải Dương "_ Chu Ánh Như nói khẽ , như đang cố bao che sự thật của mình ... Tránh né câu hỏi của Lưu Hải Dương .

Cô đã biết nàng đi đâu rồi nhưng cũng nhoẻn miệng cười nhẹ gật đầu , 2 tay cô vịn má nàng ... Nụ cười thật chua chát , Lưu Hải Dương kéo nàng vào lòng ôm 1 cái thật mạnh . Coi như điều này cũng tốt cho Lưu Hải Dương đi ... Cô thà bị mù xem như không thấy gì , còn hơn là chứng kiến người mình yêu lên giường vs 1 kẻ khác .

" Phải ăn uống 1 chút mới có sức khỏe ! Tại sao con không nghe lời điều dưỡng chứ ? "_ Chu Ánh Như đẩy nhẹ cô ra trách mắng cầm khay cơm lên .

" Tôi muốn ôm dì ... 1 chút thôi "_ Chu Ánh Như ngây ra vì bị Lưu Hải Dương ôm lấy eo dụi mũi vào lưng mình hít lấy mùi hương quen thuộc .

Nhưng đây là mùi của 1 ai đó chứ không còn là của Chu Ánh Như nữa , đây là mùi nam ... Ngọc Băng thường sử dụng xịt khử mùi có hương thơm này , Lưu Hải Dương xám mặt ... Biết rõ nàng đã từ đâu về nên cười chua chát . Chu Ánh Như xoa xoa đầu con gái rồi đẩy nhẹ ra .

" Ngoan ! Ăn đi rồi 1 chút dì ôm con ngủ ... Há miệng ra nào "_ Chu Ánh Như nói rồi xúc muỗng cơm lên kề vào môi cô .

Lưu Hải Dương ngoan ngoãn như 1 con mèo há miệng mình ra từ từ ăn từng muỗng , miệng cô gượng cười tay nắm chặt mép váy nàng như sợ người kia chạy mất . Chu Ánh Như nhìn xuống thì có chút chạnh lòng , không hiểu sao Lưu Hải Dương thật lòng yêu mình đến vậy .

.
.
.

" Chu Ánh Như... Và con chồng của cô ta có quan hệ bất chính sao ? Chuyện gì xảy ra vậy trời ~ cưới ông chồng rồi còn muốn húp luôn đứa con "_ Trần Yến Liên bụm miệng nhìn vào khe cửa rồi quay lại dựa lưng vào tường lẩm bẩm ánh mắt lo sợ rồi chau lại vào nhau .

Sáng hôm sau ~

Chu Ánh Như nằm trong lòng Lưu Hải Dương ngủ , cô ôm chặt nàng cứ vậy mà say giấc nồng . Trần Yến Liên vốn định vào lo ăn sáng cho bệnh nhân của mình như thấy cảnh tượng đó thì liền rời đi nhanh chóng , cùng lúc đó Lưu Khanh từ công ty trở về . Trần Yến Liên hoảng loạn nhìn vào khe cửa rồi lại ngoắt đầu sang phía sau nhìn ông đang đi tới .

" Ô...Ông Lưu ! Ông vào thăm Lưu Hải Dương à ? "_ Trần Yến Liên chạy đến chặn ông lại hỏi .

" Uh ! Tình hình con gái tôi thế nào rồi ? "_ Lưu Khanh

" Dạ ổn lắm ông , cô ấy ngủ rồi hay đợi 1 chút hẳn vào được không ạ "_ Trần Yến Liên

" Có chuyện gì à ? Trông mặt cô kìa ? Hoảng loạn đến vậy sao ? "_ Lưu Khanh đưa tay vào nắm cửa .

Mặc kệ sự ngăn cản của Yến Liên , Lưu Khanh chau mày mở nhẹ cánh cửa , tiếng cạch vang lên , Trần Yến Liên nhắm nghiền mắt lo lắng cả 2 sẽ bị bắt gian mất , cánh cửa mở toang ra . Lưu Khanh nhìn vào bên trong ánh mắt mở to rồi quay sang nhìn Trần Yến Liên đang đứng im cúi đầu .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info