ZingTruyen.Info

[ BÁCH HỢP ] BÁNH ĐÚC CÓ XƯƠNG ! ( 18+ )

chap 18 : Điều Dưỡng

DuythoTran

Tiếng chim hót ngoài cửa sổ vào sáng sớm tinh mơ , Lưu Hải Dương bỗng từ trên giường bật dậy tay cô đưa lên mắt mình sờ vào lớp vải băng trắng . Như đang bị sốc nặng nề vì không thể thấy thường , Lưu Hải Dương không chấp nhận được mà tay chân khua loạn xạ giật giây truyền nước biển khỏi người mình .

• RẦM •

" LƯU HẢI DƯƠNG !!! "_ Cả bác sĩ và y tá nghe tiếng đập giường bên trong liền cùng Chu Ánh Như xông vào gọi lớn .

" AAAAAA ... CÁI QUÁI GÌ VẬY ? CHU ÁNH NHƯ ... CHU ÁNH NHƯ "_ Lưu Hải Dương la hét cố gắng bước xuống giường liền bị ngã .

Cô không màn đến những thứ xung quanh mà cứ liên tục khua tay múa chân la hét tìm kiếm ánh sáng , Chu Ánh Như nắm lấy tay cô , các bác sĩ cố ôm ấy cơ thể đang kích động ấy đè cô xuống giường .

" Lưu Hải Dương ! Con bình tĩnh đi ... Dì đây , ở đây này "_ Chu Ánh Như vội nắm tay cô lên tiếng . Cô liền siết lấy bàn tay nàng như không muốn buông .

" Chu Ánh Như ... Mắt tôi ! Tôi không thấy gì cả ... "_ Lưu Hải Dương

Trần Yến Liên đưa ống tiêm cho bác sĩ , anh ta nhẹ nhàng tiêm cho cô 1 liều thuốc an thần để cô bình tĩnh hơn , Chu Ánh Như dần nới lỏng tay mình khỏi tay Lưu Hải Dương ... Cảm giác hơi tội lỗi , đến lúc này mà cô không gọi tên Lưu Khanh mà chỉ toàn tìm kiếm nàng gọi tên nàng 1 cách vô thức .

" Cô Chu , Lưu Hải Dương đã ngủ rồi ! Cô cứ đi nghỉ ngơi đi còn lại cứ để cho tôi ạ "_ Trần Yến Liên cúi đầu nhìn nàng lên tiếng .

" Ừ ... Nhờ cả vào cô đấy ! Giờ tôi đi ra ngoài có việc 1 chút "_ Chu Ánh Như nói rồi điện thoại cũng lên , nàng bắt máy miệng cười nhẹ vừa đi vừa lên tiếng .

" Em đang tới đây ! Băng đợi em 1 chút nhé "_ Chu Ánh Như nói rồi cũng dần đi khuất .

Trần Yến Liên ngồi cạnh giường của Lưu Hải Dương , nàng vắt khăn chậm mồ hôi lau người cho bệnh nhân của mình , bỗng dưng nàng khựng lại , chống cằm nhìn khuôn mặt của người nằm trên giường 1 cách đắm đuối .

" Dù không biết trai hay gái ... Nhưng cậu nhóc này đẹp trai quá đi mất "_ Trần Yến Liên đặt khăn lên cổ cô 1 bàn tay bỗng đưa lên nắm lấy tay của nàng .

" Cô ấy đi rồi chứ ? "_ Lưu Hải Dương lên tiếng hỏi .

" Ý cậu là cô Chu ạ ? "_ Trần Yến Liên

" Ừa "_ Lưu Hải Dương

" Dạ , vừa đi tức thì ạ ! Chẳng lẽ cậu giả vờ ngủ sao "_ Trần Yến Liên

" tôi là con gái ... "_ Lưu Hải Dương

" Dạ ... Tôi hiểu rồi ạ ! Thưa cô Lưu "_ Trần Yến Liên

" Cô là ai vậy ? Sao lại ngồi vào ghế của Chu Ánh Như ? "_ Lưu Hải Dương tiếp tục lạnh lùng hỏi .

" Tôi là điều dưỡng được ông Lưu và cô Chu thuê để chăm sóc cho cô ! Tôi xin lỗi nếu đã ngồi nhầm chỗ "_ Trần Yến Liên vội đứng dậy , cúi đầu trước người không thấy đường kia mà xin lỗi .

" Được rồi ! Cô ra ngoài đi tôi muốn 1 mình ... "_ Lưu Hải Dương

" Nhưng mà tôi đang ... "_ Trần Yến Liên cầm chiếc khăn vẫn còn hơi ấm nhìn Lưu Hải Dương lên tiếng .

" TÔI BẢO CÔ CÚT ĐI ! "_ Lưu Hải Dương gằn giọng quát khiến Trần Yến Liên giật bắn mình vội rời đi khỏi phòng ngay .

• Cạch •

Trần Yến Liên ôm tim đang đập thình thịch lưng dựa vào cửa từ từ ngồi phệch xuống đất khuôn mặt thất thần không còn vẻ uy nghiêm nữa .

" C...Có cần đáng sợ vậy không ? "_ Trần Yến Liên lẩm bẩm .

.
.
.

" Bộ mấy người định không đến thăm Lưu Hải Dương à ? "_ Chu Ánh Như nằm trong vòng tay Ngọc Băng hỏi

" Hứm ... Đi chứ ! Xem con đấy sống chết ra sao ! Bạn thân mà "_ Ngọc Băng nhéo má Chu Ánh Như 1 cách cưng chiều lên tiếng .

Cả 2 người không mảnh vải che thân , Ngọc Băng lật người lại đè lên người nàng mà âu yếm , Chu Ánh Như cũng nhoẻn miệng cười mặc kệ bên kia cô đang đau khổ 1 mình trong phòng bệnh .

Trong bóng tối ở 4 góc tường 1 thân thể đang ngồi ôm gối trên giường với lớp băng trắng ngang mắt , cô muốn khóc nhưng lại không thể . Đôi mắt mù lòa này đang giày vò cô từng phút từng giây , cô nhớ Chu Ánh Như , thực sự rất nhớ ... Đã chiều rồi mà người yêu mình vẫn chưa về . Cô nhoẻn miệng cười thầm trong đau khổ ... Vì cô biết người ta giờ đang hạnh phúc rồi .

Trần Yến Liên hé cửa nhìn vào khá lo lắng vì sáng giờ cô chẳng chịu ăn uống gì cả , nàng lo cho sức khỏe của bệnh nhân thôi ... Các bác sĩ cũng khuyên nhủ nhiều lần nhưng cô chẳng chịu nghe lời , Trần Yến Liên mạnh dạn cố đẩy cửa vào lần nữa hít thật sâu 1 hơi dài lên tiếng :

" Cô Lưu à cô có thể nào ă..."_ Trần Yến Liên

" Tôi không đói ! Ra ngoài đi "_ Lưu Hải Dương chen vào bằng chất giọng nhẹ nhàng.

Đây là lần thứ 5 cô được điều dưỡng xinh đẹp này nhắc nhở rồi đấy , nhưng vẫn lắc đầu không đồng ý ăn dù chỉ 1 hạt cơm nhỏ .

" Cô Lưu à ! "_ Trần Yến Liên

" Ra ngoài ... "_ Lưu Hải Dương

Trần Yến Liên im lặng , tiến tới cửa mở rồi đóng lại phát ra 1 tiếng cạch . Nàng cố tình làm vậy để Lưu Hải Dương cho rằng Trần Yến Liên đã ra ngoài , nàng cứ ngồi đó canh chừng cô ...

" Vậy là hết rồi sao ? "_ Bỗng dưng Lưu Hải Dương lên tiếng khiến Trần Yến Liên giật mình bụm miệng không dám thở vì nghĩ đã bị phát hiện rồi .

" Chu Ánh Như ... Tôi nhớ em ! Rất nhớ em ... Tôi muốn nhìn thấy em Chu Ánh Như à ! "_ Lưu Hải Dương bật khẽ tiếng nấc nghẹn trong cổ họng . Tay khoanh lại với nhau ôm gối gục đầu xuống .

Dù biết rằng mới mắt cô không được khóc nhiều , nhưng nếu bây giờ nàng lên tiếng chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi phòng tiếp mất . Trần Yến Liên khá lo lắng khi nghe cô nhắc đến mẹ kế của mình . Chẳng lẽ 2 người này có mối quan hệ bất chính với nhau ?

" Tôi đúng là ngốc mà ! Biết em đã không còn tí tình cảm nào với mình nữa mà vẫn cố chấp níu kéo ... Tôi cảm thấy bản thân thật khổ sở ! 1 kẻ vô dụng chẳng làm được gì cho em ... Thậm chí bây giờ lại còn mù lòa nữa chứ ... Em rời đi cũng đúng thôi ! Haha ... Tôi không hề trách móc em đâu Chu Ánh Như à ! Tôi yêu em , tôi nhớ em "_ Lưu Hải Dương cười khúc khích nói trong nổi đau mà bản thân đang dần lún vào .

Mắt cô lại đau điếng , Trần Yến Liên nhìn thấy viễn cảnh này mà cảm thấy đau lòng , hóa ra ban sáng nàng không hề nghe nhầm mà là sự thật . Câu nói tưởng chừng như bình thường này đã khiến Trần Yến Liên thay đổi cách nhìn về Chu Ánh Như rồi . Trần Yến Liên chứng kiến Lưu Hải Dương khóc đến đau khổ như vậy thì liền tiến đến chạm nhẹ vào vai của cô khiến cô giật nhẹ mình .

" CHU ÁNH NHƯ ! LÀ DÌ ... LÀ DÌ ĐÚNG KHÔNG ? CHU ÁNH NHƯ TÔI NHỚ DÌ LẮM "_ Lưu Hải Dương miệng cười tươi tay nắm chặt bàn tay Yến Liên giọng gấp gáp nói tay còn lại đưa lên quơ qua lại tìm chạm khuôn mặt người thương , Trần Yến Liên cầm tay cô đặt lên má mình . Khuôn mặt cô đanh lại nụ cười tắt hẳn tay dần rụt về .

.....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info