ZingTruyen.Info

[ BÁCH HỢP ] BÁNH ĐÚC CÓ XƯƠNG ! ( 18+ )

chap 1 : Tỉnh Dậy

DuythoTran

• Thình Thịch Thình Thịch ... •

Trên giường trong 1 căn phòng kín 4 bức tường , một cô gái mái tóc đen óng mượt dài tới lưng khuôn mặt mệt mỏi mở nhẹ mắt ra ... Cô cong cong bàn tay mình đưa lên nhìn 1 hồi thì ngồi bật dậy ... Mấy miếng ngắn trên ngực để kiểm tra nhịp tim của cô cũng bị rơi ra do lực kéo ... Trong bộ đồ bệnh nhân , cô thòng chân xuống đất với cơ thể yếu ớt còn run run .

• Cạch - Bộp ~ •

Tiếng mở cửa kêu nhẹ , Chu Ánh Như bước vào nhìn thấy cô đã tỉnh khiến tay nàng làm rơi cái thau nước ấm kèm cái khăn mặt bên trong ... Khuôn mặt nàng đơ ra chết trân nhìn người kia .

" Lư...Lưu...Hải Dương ... C...cuối cùng con cũng tỉnh rồi "_ Chu Ánh Như không khỏi xúc động mà ôm chầm lấy cô gái kia .

" LƯU KHANH ÔNG MAU LÊN ĐÂY ĐI ... LƯU HẢI DƯƠNG CON BÉ TỈNH RỒI "_ Chu Ánh Như quay ra phía cửa gọi lớn rồi đưa 2 tay lên mặt Lưu Hải Dương xoa nhẹ mắt rưng rưng .

" C...chị là ai ? Đ...đây là đâu ? "_ Lưu Hải Dương đẩy nhẹ Chu Ánh Như ra đưa ánh mắt xa lạ nhìn lấy nàng .

" Con biết là mình đã hôn mê 3 năm rồi chưa ? "_ Chu Ánh Như dịu dàng hỏi nó .

" Đâu...đâu con gái tôi tỉnh rồi "_ 1 người đàn ông đứng tuổi tầm 50 mấy mặc áo thun trắng quần tây chạy hồng hộc lên rồi kéo Chu Ánh Như ra ôm chầm lấy con gái .

" CÁC NGƯỜI LÀM GÌ VẬY ? TẠI SAO AI CŨNG ÔM TÔI ? "_ Lưu Hải Dương đẩy bật ba mình ra đứng dậy quát .

" T...Ta là ba của con...ba của con đây... Ta là Lưu Khanh ... Con là Lưu Hải Dương con gái ta đó con không nhớ gì sao ... "_ Lưu Khanh vịn vai con gái mình lo lắng hỏi .

" Vậy ... Ba ... Là ba con ? Ba con là Lưu Khanh ..."_ Lưu Hải Dương nghiêng đầu khó hiểu hỏi.

" Chu Ánh Như , mau đi gọi bác sĩ giúp anh "_ Lưu Khanh quay sang Chu Ánh Như nói , Chu Ánh Như cũng gật đầu lập tức đi ngay .

" N...người đó là ai vậy ba ? "_ Lưu Hải Dương chỉ bóng lưng vừa biến mất của Chu Ánh Như hỏi .

" Đ...Đó là Chu Ánh Như ... Là mẹ của con đấy "_ Lưu Khanh nói .

" Mẹ...mẹ là sao ? Mẹ con đâu phải người đó ! Ông đừng gạt tôi "_ Lưu Hải Dương đẩy ông ra đứng lên lùi lại vách tường .

Lưu Hải Dương còn nhớ rất rõ , hình ảnh người phụ nữ luôn yêu thương mình trong sự ấm áp , khuôn mặt bà đã có nếp nhăn và hiền từ cũng đã hơn 50 rồi ... Còn đây , cô gái nọ rõ là trẻ đẹp mái tóc dài ngang vai uốn nhẹ cong vút nhuộm vàng , nhìn cũng cỡ 30 tuổi làm sao mẹ đẻ được Lưu Hải Dương chứ .

" C...con bình tĩnh đi , cô ta là Chu Ánh Như ... Mẹ kế của con ... Con thực sự không nhớ gì sao ? "_ Lưu Khanh đưa tay ra hiệu đứng im không dám tiến đến gần cô mà nói .

Quả thực là cô không còn 1 trí nhớ nào về quá khứ ngoài hình ảnh mẹ mình cả , khuôn mặt bà hầu như đã khắc sâu vào tâm trí và trái tim của cô . Bác sĩ mặc đồ trắng đeo khẩu trang bước vội vào , ông bình tĩnh bảo mọi người ra ngoài và bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho Lưu Hải Dương .

…………

" Hình như Hải Dương không nhớ gì về quá khứ hết "_ Chu Ánh Như ngồi ngoài sofa nhìn ông nói .

" Haizzz...nhưng cũng tốt cho nó , nó sẽ không bị ám ảnh vụ cháy năm đó nữa ... Nó cũng sẽ không nhớ gì về cái chết của mẹ nó , anh nghĩ cuộc sống của nhớ sẽ thanh thản hơn "_ Lưu Khanh cầm tách trà lên hớp 1 ngụm rồi thở phào nói .

" Nhưng như vậy có ác quá không ? Anh làm vậy anh không thấy cắn rứt lương tâm à ? Lưu Hải Dương vô tội trong chuyện này ... Anh nghĩ có thể giấu Lưu Hải Dương cả đời chuyện anh hại chết bà Thu sao ? "_ Chu Ánh Như bực dọc đứng lên nhìn ông nói .

• CHÁT •

" IM ĐI ! CÔ AN PHẬN THÌ HƠN ... TÔI LÀM TẤT CẢ LÀ VÌ AI ? "_ ông Lưu Khanh tức giận đứng lên tát vào mặt Chu Ánh Như khiến cô ngã nhào .

" Như tôi không cần ! Sao ông có thể tàn nhẫn đến như vậy với chính con ruột của mình chứ ? "_ Chu Ánh Như

" NHƯNG TÔI CẦN ! TÔI YÊU EM THÌ CÓ GÌ LÀ SAI ? TÔI LÀM VẬY CŨNG CHỈ VÌ MUỐN EM BÊN TÔI THÔI ÁNH NHƯ À "_ Ông Lưu Khanh đứng lên nói .

Chu Ánh Như bật khóc ngồi dưới sàn im lặng , nàng ôm mặt mình cười khổ cho số phận thê thảm của bản thân ... Ông ta hại gia đình Chu Ánh Như đến tán gia bại sản , sau đó làm anh hùng đứng ra trả nợ cho gia đình Chu Ánh Như ... Nàng chẳng thương yêu gì ông ta cả , nhưng vì cha mẹ nên nàng phải cắn răng chịu đựng về nhà làm vợ cho Lưu Khanh .

Chán chê vợ mình , ông còn lỡ tay hại chết bà ta ... Sau đó ai cũng nghĩ là 1 vụ tai nạn do hỏa hoạn cả , Lưu Hải Dương lúc đó gào thét lao vào cứu mẹ nhưng bất thành , cô còn bị 1 thanh gỗ lớn rơi trúng đầu và hít nhiều khói độc đến bất tỉnh nhân sự ... Chu Ánh Như vì cô mà gạt bỏ sợ hãi chạy vào kéo Lưu Hải Dương ra , lúc đó đội cứu hộ đến chữa cháy và đưa Lưu Hải Dương cấp cứu kịp thời ... Nhưng hôn mê đến tận bây giờ mới tỉnh dậy .
....

• Cộp cộp cộp •

" Hình như do chấn động mạnh nên con bé không còn kí ức gì về quá khứ ... Nhưng nó vẫn nhớ nhiều hình ảnh hạnh phúc với mẹ mình , còn nữa ... Nếu muốn con bé nhớ hết trở lại thì hãy đưa ra ngoài đi chơi nhiều nơi thân thuộc và hãy trò chuyện quan tâm và gợi lại cho con bé những chuyện ngày xưa "_ vị bác sĩ ngồi đối diện Chu Ánh Như và Lưu Khanh nói 1 tràng rồi sau đó đẩy hộp thuốc trước mặt cả 2 .

" Cám ơn bác sĩ ! "_ Ông Lưu Khanh và Chu Ánh Như đứng dậy cúi đầu chào rồi bác sĩ cũng rời đi .

" Ở nhà coi chăm sóc Lưu Hải Dương , tôi đến công ty giải quyết 1 số chuyện rồi "_ Lưu Khanh đứng lên nhìn Chu Ánh Như nói .

" Con bé mới tỉnh anh không bên cạnh nói chuyện với nó được 1 chút à ? "_ Chu Ánh Như

" Em nói chuyện với nó đi ... Mai tôi mới về dạo này công ty nhiều việc , ngày mai phải gặp đối tác nữa nên tối nay tôi ở lại công ty luôn "_ Lưu Khanh lấy cái áo vest trên ghế mặc vào rồi gài nút lại nói xong liền xách cặp đi 1 nước .
.
.
.
.

Chu Ánh Như mang cháo lên phòng cho Lưu Hải Dương , mở nhẹ cửa ra ... Nàng thấy Lưu Hải Dương đang ngồi trên giường nhìn ngó ra ngoài khung cửa sổ với vẻ mặt buồn rầu .

" Con muốn ra ngoài đi vài vòng không ? "_ Chu Ánh Như đặt khay cháo lên bàn rồi ngồi cạnh cô nói .

" K...không cần ! "_ Lưu Hải Dương nhích nhẹ người tránh né , cô tiếp tục chăm chú nhìn lên bầu trời xanh mát rực nắng vàng .

• Cộc cộc •

" Để dì ra mở cửa "_ Chu Ánh Như tiến ra mở cửa .

1 cô gái 24 tuổi với mái tóc ngắn uốn úp vào trong ngang cổ nhuộm nâu tiến vào cùng hộp bánh và 1 túi trái cây , nhỏ là Lâm Ngọc Băng , bạn học chung lớp từ bé của Lưu Hải Dương , nhận tin từ ông Lưu Khanh là bạn mình đã tỉnh nên nó mừng lắm ... Liền mua quà bồi dưỡng cho bạn rồi chạy qua liền luôn .

" Lưu Hải Dương ~ huhu ... Mày làm tao lo chết đi được ~ "_ Lâm Ngọc Băng thả mớ đồ lên bàn rồi giọng nũng nịu ôm chầm lấy cô mếu máo .

" Lại là ai đây ? Tôi không biết cô "_ Lưu Hải Dương đẩy Lâm Ngọc Băng ra . nó đứng đơ như tượng nhìn bạn mình ... Tại sao vậy chứ ? .

" Ngọc Băng ... Đừng , em ấy không nhớ gì từ lúc tỉnh dậy "_ Chu Ánh Như lay nhẹ cánh tay nhìn Ngọc Băng lắc đầu .

" À ... Nghe nè ! Tớ là Ngọc Băng bạn cậu ... Bạn thân hồi học cấp 3 cậu không nhớ à ? "_ Ngọc Băng hiểu ý liền nhẹ nhàng nhìn cô hỏi .

" bạn thân sao ? N...nhưng hình như tớ quên cậu rồi ... "_ Lưu Hải Dương gượng cười nhìn Ngọc Băng nói .

" Được rồi ! Tao sẽ đưa mày đến những nơi thân thuộc mà mày với tao thường hay đến "_ Ngọc Băng giương ánh mắt kiên quyết nắm cổ tay cô định kéo dậy .

" Nhưng ... Tớ còn phải đợi mẹ nữa ! Từ lúc tỉnh dậy tới giờ mà bà ấy vẫn chưa đến thăm tớ "_ Lưu Hải Dương rút tay mình lại nhíu mày nói .

" Nhưng mẹ mày đã mất rồi mà ? "_ Ngọc Băng nói rồi sau đó bị Chu Ánh Như kéo vai lại , nó giật mình bụm miệng nhìn Lưu Hải Dương đang nhìn mình bằng cặp mắt sắt lạnh .

• BỐP •

" MẸ TÔI KHÔNG CHẾT ! CÔ CÚT ĐI CHO TÔI ... ĐỪNG ĐỘC MỒM TRÙ ẺO MẸ TÔI "_ Lưu Hải Dương ném cái đồng hồ báo thức trên bàn về phía Ngọc Băng khiến nó giật mình lùi về sau .

" LƯU HẢI DƯƠNG À BÌNH TĨNH ĐI ! NGỌC BĂNG ... EM VỀ TRƯỚC ĐI "_ Chu Ánh Như chạy lại ôm chặt lấy Lưu Hải Dương đang phát điên lên sau đó quát lớn nhìn Ngọc Băng .

Nó không biết phải làm gì ngoài tình cảnh này nên cũng đành phải nghe lời và rời đi nhanh sau đó , Lưu Hải Dương thở hồng hộc với ánh mắt đỏ hoe rưng rưng như sắp khóc . Cô xụi lơ người ngồi bệt xuống đất .

" Lưu Hải Dương ... Không sao , dì đây ... Con bình tĩnh đi "_ Chu Ánh Như ôm đầu cô áp vào ngực mình vỗ về khi nghe tiếng nấc của cô bắt đầu cất lên .

" Hức...tại sao vậy...rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ? Mẹ tôi còn sống đúng không ? Cô hãy nói gì đi ...hức ... Mẹ tôi ... Chưa chết ..."_ Lưu Hải Dương thút thít trong lòng Chu Ánh Như khóc 1 cách nức nở như 1 đứa trẻ .

" Ngoan nào ! Dì sẽ bảo vệ con dì hứa đấy ... Dì không để con chịu thiệt thòi đâu "_ Chu Ánh Như nhìn cô mà không khỏi xót xa , nàng ôm con chồng vào lòng mà cũng lưng tròng nước mắt theo .

Sau 1 hồi , Lưu Hải Dương vì mệt mà lịm đi ... Chu Ánh Như dìu cô đặt lên giường nệm , cô ngủ say rồi ... Chu Ánh Như lau nước mắt mình sau đó cũng bưng tô cháo lại xuống bếp , nàng từ từ tiến lên tầng 3 của căn biệt thự . Trước di ảnh của mẹ Lưu Hải Dương , nàng nhẹ nhàng thắp lên cho bà 1 nén nhang rôi bật khóc ... Cứ sống trong ấm ức như vậy nàng sẽ không chịu được mất , bản thân tự trách cái chết của bà là do bản thân gây ra ... Dù Chu Ánh Như chẳng liên quan gì cả . Chu Ánh Như bây giờ không chỉ giống trong sự dằn vặt mà còn phải giấu sự thật về cái chết của bà Thu , Lưu Hải Dương mà biết lý do cái chết của mẹ mình thế nào cũng sẽ có chuyện lớn .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info