ZingTruyen.Com

[Bác Chiến] Tình yêu dành cho em

Chương 11

Aristia

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến hôm nay có dịp thức dậy sớm, cậu vừa đi ra vườn dạo một chút coi như tập thể dục buổi sáng, lúc đi ngang qua thư phòng của Tiêu Dịch Phong, cậu vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ông và Tiêu Huyền. Nội dung hình như liên quan đến dự án gần đây của Tiêu thị và Mẫn thị, Tiêu Chiến kiếp trước cũng có chút nghiên cứu về dự án này, cả hai bên hợp tác rất vui vẻ nhưng không ngờ đến cuối cùng Mẫn thị là quay đầu cắn ngược Tiêu thị, hại tập đoàn của gia đình cậu phải chi ra một số tiền khủng để bù lại vốn, còn bên kia vẫn an nhiên ngồi hưởng lợi. Đúng là tức chết! Tiêu Chiến thầm oán trong lòng, nếu lúc đó cậu chịu tỉnh táo hơn thì đâu có chuyện như vậy nhưng bây giờ thì đừng hòng qua mặt được cậu, Tiêu Chiến quay lại phòng của mình, bật laptop lên và điều tra thông tin về một người.

"Tiểu Chiến, con đã dậy chưa?"

Lương Mỹ Duyên thấy đồng hồ đã 6:45 rồi mà tại sao con trai cưng của bà vẫn chưa xuống ăn sáng nữa? Từ phía cầu thang, Tiêu Chiến mặt mày chẳng có tí nào gọi là sức sống ngày mới, chỉ có cái ngáp dài ngáp ngắn, cậu ngồi vào bàn, đợi mọi người cùng ăn. Tiêu Chiến lúc ăn có hỏi một số chuyện, như: "Anh, có phải chúng ta có một dự án với Mẫn thị không?" thấy Tiêu Huyền gật đầu, cậu lại tiếp tục hỏi: "Chiều nay có một buổi bàn bạc với họ?" Tiêu Huyền lại gật đầu với sự bất ngờ, không chỉ có mình anh mà Tiêu Dịch Phong và Lương Mỹ Duyên cũng bất ngờ, tại sao hôm nay cậu có vẻ rất khác với ngày thường? Tiêu Chiến không bận tâm, nói với một chất giọng trầm xuống: "Chiều nay em muốn đi theo", cả bàn ăn thoáng chút im lặng, hôm nay cậu muốn đi theo làm ăn, từ khi nào Tiêu nhị thiếu lại quan tâm đến các chuyện chính trị kinh tế thế này? Trong lòng Tiêu Dịch Phong dâng lên một cỗ nghi ngờ, ông đã luôn quan sát cậu mấy ngày nay và luôn cảm giác cậu không còn giống lúc trước nữa, mặc dù bên ngoài vẫn là đứa trẻ 23 tuổi chỉ biết ăn biết chơi, nhưng bên trong là lại một tâm hồn trưởng thành quá tuổi vật lý hiện tại, xem ra Tiêu Chiến con ông đã thay đổi rồi! Nghĩ đến đây, khóe miệng của Tiêu Dịch Phong cong lên, ông nói với một giọng chắc như đinh đóng cột: "Được!"

....

Giờ nghỉ giải lao, Vương Hạo Hiên đi ra sau trường, nơi đó khá vắng vẻ và có ít học sinh qua lại, cậu đã được [Tiên Tử Lấp Lánh] hẹn tại đây, khi biết học chung trường cậu đã vô cùng vui sướng, vậy là có thể gặp nhau mỗi ngày rồi. Vương Hạo Hiên tựa người vào một gốc cây, không hiểu sao tự nhiên buồn ngủ quá, chắc là ngày hôm qua không chịu ngủ sớm do quá vui mừng nên bây giờ hai mắt không tài nào mở nổi nữa, cậu đã cố nhưng không thể ngăn được, cứ như thế mà nhắm mắt lại.

"Này, này, Vương Hạo Hiên, mau dậy cho tôi!"

Bị đánh thức, Vương Hạo Hiên nheo mắt từ từ mở ra, ánh sáng bị một người che mất, người đó đứng ngước ánh sáng nên cậu không thể nhìn thấy mặt được nhưng cái giọng...cái giọng đó rất quen thuộc. Người kia bước lùi lại, để ánh sáng chiếu trực tiếp vào Vương Hạo Hiên, buộc cậu phải lấy tay che đi, mất một lúc thì tên họ Vương mới hoàn toàn tỉnh.

 Nhận ra người kia chính là...là Tống Kế Dương.

Cậu nghĩ mình chắc còn mơ ngủ, làm sao ngày hôm qua người còn chạy sao giờ lại xuất hiện trước mặt mình? Chắc chắn đây là mơ rồi, Vương Hạo Hiên tát vào mặt mình mấy cái cho tỉnh, nhưng vẫn thấy người đứng đó nhìn mình bằng một cặp mắt như nhìn kẻ ngốc, rồi người kia bước gần lại cậu, giơ tay lên và tát cho cậu một cú thật mạnh. Vương Hạo Hiên hoàn toàn ngơ ngác, mấy giây trôi qua cậu mới cảm nhận được một sự đau điếng trên mặt mình, chạm nhẹ vào thôi cũng cảm thấy, khẳng định là dùng lực rất mạnh, vừa lúc Vương Hạo Hiên lên tiếng trách mắng thì người kia mới chịu mở miệng: "Tỉnh chưa?".

Tống Kế Dương nhìn hắn gật đầu mới nhẹ nhàng thở ra, nãy giờ cậu tưởng hắn bị giật thần kinh hay đại loại gì đó nên mới tát một cú cho tỉnh, hôm nay đến trả thù mà sao mệt quá vậy? Có lỡ mất bữa ăn ngon lành nữa, đúng là khổ chết lão tử mà!

"Tại sao anh lại đến đây?"

"Đến gặp một người."

Vương Hạo Hiên hỏi, Tống Kế Dương trả lời, bầu không khí này có chút ngượng ngạo, một người đứng và một người cứ nhìn người kia đứng. Cuối cùng nhịn không được nên họ Vương lên tiếng trước: "Anh gặp ai?" Tống Kế Dương không cần nghĩ ngợi gì mà trả lời luôn:" Một kẻ chẳng ra gì! Vô cùng xấu tính", bỗng dưng người kia cảm giác khó chịu lỗ mũi sao sao ấy, giống như có ai nói xấu mình. Tống Kế Dương bây giờ hỏi ngược lại: "Cậu gặp ai?", họ Vương kia nghe xong tự nhiên bật cười, lắc đầu rồi nói: "Không biết", trời đất ơi, có ai đời lại không biết người mình muốn gặp là ai mà vẫn đi tới điểm hẹn, đúng là quá ngốc mà, Tống Kế Dương thầm nghĩ.

"Người đó đến chưa?"_ Vương Hạo Hiên quay đầu hỏi.

"Thế còn cậu?"_ Tống Kế Dương cũng quay đầu lại hỏi.

Lúc bốn mắt chạm nhau, thời gian như chạy chậm lại, những cơn gió nhẹ lướt qua làm cho các cành lá đung đưa tạo ra tiếng xào xạc, ánh nắng chiếu xuyên qua lá cây khẽ rọi sáng chỗ hai con người đang nhìn nhau một cách vô tình, trong mắt cả hai có hình bóng của nhau. Lúc này, Vương Hạo Hiên mới chiêm ngưỡng rõ ràng được nhan sắc của người kia, sống mũi cao, da mặt vừa trắng vừa mịn, sờ chắc chắn sẽ thích. Tống Kế Dương kia cũng đâu thiệt thòi gì, vẫn có thể ngắm được sắc đẹp của kẻ mà trong trường cũng tôn hai tiếng "đại ca", bỗng cậu quay mặt sang hướng khi mình vừa có một hành động khiếm nhã. 

"Cậu có chơi game Ảo Mộng không? 

"Có!"

"Vậy đã có đạo lữ chưa?"

"Chưa!"

Tống Kế Dương khẽ thở dài, ngừng một lúc rồi hỏi tiếp: "Cậu muốn gặp một người tên là [Tiên Tử Lấp Lánh] phải không?" Vương Hạo Hiên hiện rõ sự ngạc nhiên trên mặt, làm sao anh lại biết? Tống Kế Dương vẫn hỏi tiếp: "Cậu nghĩ thử nếu người đó là con trai thì sao?", đầu óc Vương nhị lúc này hoàn toàn mù mịt, cậu không hiểu anh đang nói cái gì, cái gì mà là con trai? Ý anh nói là cái người tên [Tiên Tử Lấp Lánh] là con trai hả? Nhìn biểu hiện thay đổi phong phú trên mặt Vương Hạo Hiên làm cho Tống Kế Dương bật cười ra tiếng, ghé vào sát tai người kia nói ra một bí mật:"Tôi chính là [Tiên Tử lấp Lánh]! Rất vui khi được gặp cậu, [Thập Ác Bất Xá]."

"Rắc", đó là tiếng vỡ vụn trong tâm hồn của Vương Hạo Hiên.

.....

"Vương tổng, có chuyện rồi!"

Vu Bân chợt nhớ ra cái gì đó, cậu chóng bình tĩnh lại, gõ cửa.

"Vào đi!"

"Vương tổng, có chuyện rồi!"

Nhận được sự cho phép, Vu Bân lại hoảng hốt chạy vào, cầm trên tay cái ipad đưa cho Vương Nhất Bác xem một tin nhắn, đó là tin gửi từ bên Mẫn thị, bên đó nhắn chuyển ngày bàn bạc hợp đồng vào hôm nay, trùng hợp hôm nay cũng là ngày bàn bạc với Tiêu thị, xem ra lão già kia cũng rất biết nhân cơ hội đó. Muốn cùng nhận cả hai hợp đồng để khoe khoang sức mạnh và trí thông minh của lão ra à? Đúng là đã làm sâu bọ thì cả đời cũng chỉ là sâu bọ thôi, không thể nào lọt xác trờ thành điệp được đâu! Nếu lão ta đã muốn thế cũng nên chiều ông ngoại một lần đi chứ?

"Đồng ý đi!"

"Vâng."

.....

Tại Trường ĐH Trùng Hoa, 

Vương Hạo Hiên trong lớp giờ này tiết này mãi chẳng thể nào tập trung được, mỗi lần cậu mới tập trung vào được lại nhớ đến lúc người kia ghé sát tai mình mà nói, kì thật không ngờ người mình muốn gặp lại là con trai, còn là người họ Tống kia nữa chứ. Thật là rối quá đi, cậu không hiểu, không lẽ bị lừa rồi? Vương Hạo Hiên lấy tay vò đầu, không chịu được nữa, liền đập mạnh hai tay xuống bàn mà đứng dây, tạo ra tiếng động  lớn khiến cả lớp chú ý, giáo viên cũng phải ngừng giảng lại mà nhìn xuống. Vương nhị mặt đen hơn than, lâu lâu mới lịch sự nói được một câu: "Xin phép cho em ra khỏi lớp!" rồi tự động đẩy cửa bước ra lớp, cậu lao như điên vào nhà vệ sinh. Cậu rửa mặt, à không, phải gọi lại hất nước lên mặt thật nhiều lần cho tỉnh táo lại, giờ này trong đầu cậu chỉ toàn hình bóng của Tống Kế Dương, lúc đó cậu còn ngửi được hương thơm vanila trên người anh, mùi đó thật dễ chịu và làm cho cậu say.

Vương Hạo Hiên nắm chặt tay, đấm thẳng một phát vào tường, cặp mắt phản chiếu sự đáng sợ, hung bạo. Từ xưa đến nay chỉ có cậu là chọc ghẹo người khác chứ chưa lần nào bị trêu như thế này, cảm giác có chút khó chịu nhưng với bản tính không sợ trời không sợ đất như Vương Hạo Hiên đây thì làm sao có thể để bản thân mình chịu thiệt được chứ? Cứ đợi mà xem, cậu nhất định sẽ trả cho anh cả vốn lẫn lời.

Ở đâu đó trong một lớp học khác, người đang học bài bỗng nhiên bị hắt hơi liên tục, sống lưng cảm giác ớn lạnh, cứ như sắp có chuyện gì chẳng lành! Lúc này Tống Kế Dương lại nhớ đến biểu cảm phong phú của Vương Hạo Hiên lúc nãy làm cậu tự dưng bật cười, Tiêu Chiến và Uông Trác Thành ngồi cạnh đưa con mắt khó hiểu nhìn nhau, không biết giờ giải lao cậu bạn thân này đã gặp chuyện gì mà từ đầu giờ học đến giờ cứ hễ một lúc lại tự cười một mình, chẳng chịu tập trung vào bài học gì cả, chút có bị gọi thì đừng hòng Tiêu Chiến và Uông Trác Thành chỉ cho nha.

Giờ tan học sớm tới, lúc này là đã 6 giờ chiều do lớp cậu có một tiết học thêm, Tiêu Chiến có chuyện nên sớm đã chạy vèo ra khỏi trường mà về nhà, Uông Trác Thành thì phải ở lại trực lớp, chỉ còn mình Tống Kế Dương đi về một mình. Đi đến cửa ra khoa mình thì thấy Vương Hạo Hiên với một tâm trạng bực bội chờ cậu, Tống Kế Dương cũng chẳng có gì gấp gáp mà vội vàng, cứ từ từ mà đi, đâu biết ai kia đang vô cùng hấp hối, chịu không nổi mà chạy tới luôn.

"Sao vậy, Vương nhị thiếu gặp được người rồi mà sao còn tâm trạng không vui vậy?"

Tống Kế Dương nói với một giọng thập phần trêu chọc khiến Vương Hạo Hiên không thể nào kìm chế được mà đẩy mạnh anh vào tường, lưng đột nhiên bị đau làm cho cậu nhăn mặt, tiếp đó không chờ cậu mở miệng thì người kia đã dùng chính miệng mình đè lên đôi môi đỏ kia, bây giờ Tống Kế Dương rơi vào tình thế hoàn toàn bị động.

Chính thức xác nhận, cậu bị CƯỠNG HÔN bởi một tên họ Vương lưu manh!

Tống Kế Dương cố vùng vẫy nhưng không được, hai tay đã bị khóa lại, cậu bị hôn đến nhũn cả người, nói thật đó là nụ hôn đầu đời của cậu, vậy mà nó bị cướp bởi một tên đáng ghét. Vương Hạo Hiên dường như rất biết kĩ thuật hôn, tiếp xúc với Tống Kế Dương từ nhẹ nhàng sang mãnh liệt, cậu kháng cự không cho hắn vào nhưng hắn lại có cách làm cho cậu phải mở miệng ra, đầu lưỡi Vương Hạo Hiên luồn lách hết mọi góc ngách trong miệng Tống Kế Dương khiến cậu ngày càng mất đi dưỡng khí. Đến khi không chịu nổi nữa thì cậu liền đánh mạnh vào ngực hắn, buộc phải thả cậu ra, mặt Tống Kế Dương đỏ bừng thở hổn hển, lấy tay che miệng mà hai mắt đỏ khóe lên, cậu sống 23 năm cuộc đời chưa từng trải qua chuyện kiểu này, vốn dĩ chỉ định cho tên họ Vương này ngỡ ngàng một phen, nào ngờ lại phản tác dụng, thật là tức chết mà!

"Tống thiếu không biết lúc nãy có hưởng thụ được gì không?"

"Đồ..đồ điên, cậu chính là đồ biến thái không có thuốc chữa. Mau tránh ra!"

"Ai cha, làm sao được đây? Tôi không làm được."_ Vương Hạo Hiên lần này chống hai tay lên tường, càng cố ý ép sát Tống Kế Dương hơn nữa.

"Ý..ý cậu là sao?"_ Trực giác mách bảo rằng sắp có chuyện chẳng hay ho gì, Tống Kế Dương phải chuẩn bị tinh thần.

"Là.. tôi chính thức theo đuổi anh!"

"Rắc", có nghe thấy tiếng gì không? Đó chính là tiếng đổ vỡ trong lòng Tống dê con kia kìa. Chính thức xác nhận, cậu đã chọc nhằm người!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mọi người đọc xong thì nhớ vote cho ta nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com