ZingTruyen.Info

[AxB] Răng Nanh

Chương 7

Dinari_lili

  Mình vừa tìm được một bộ AxB rất là hay luôn, nên muốn share cho mọi người đọc thử nè. Truyện tên là "sông ngầm Trường Minh" nha.

——————————————————————

Chu Tiểu Mã đang hậm hực quét sân.

Sớm biết quét cái thứ rác rưởi này mệt đến thế, hắn đã không vạ miệng như hồi nãy, bây giờ đất vừa ẩm vì cơn mưa tối qua, quét đống lá này như lấy luôn nửa mạng của hắn vậy đấy. Gương mặt nhỏ nhắn đang cau có lại, miệng lại lẩm bẩm mấy lời nguyền rủa vô nghĩa, không ai tin được mấy lời bậy bạ như thế lại thốt ra từ một con người có vẻ nhỏ nhắn thanh lãnh.

- Ồ? Ai đây?

Một giọng nói vui vẻ vang lên, mang theo sự tò mò. Chu Tiểu Mã đang lúi húi quét rác thì thấy một đôi giày da bóng lộn dừng lại trước tầm mắt mình, trong lòng đang cay cú liền mắng:

- Không có mắt nhìn ta là ai hả? Có tránh ra không thì bảo!

Vừa nói vừa ngẩng mặt lên, đập vào mắt Tiểu Mã là một tên đàn ông rất cao và điển trai, vẻ đẹp theo kiểu lịch lãm, quý phái, như kiểu nụ cười trên môi không bao giờ tắt, ánh nhìn mang theo vài phần đùa cợt:

- Nhà Bá tước sao lại thuê thêm người quét rác dễ thương thế nhỉ? Chân yếu tay mềm vậy còn không cầm nổi cây chổi cơ mà?

  Tiểu Mã bực đến trên đầu muốn xì khói, cái thứ âm dương quái khí này từ đâu xuất hiện, vậy nên mới nói trong cái nhà này không có ai là không làm cho hắn chán ghét hết.

  - Có mau cút đi không?! Ta cho mấy nhát giờ!

  Nam tử kia lại càng mỉm cười sâu hơn, đôi mắt cũng cong cong lại, y lần đầu tiên thấy cậu nhóc này xuất hiện ở biệt phủ của Bá tước, thêm những chuyện xảy ra gần đây là biết ngay đây là nhóc sủng vật mà người ngoài đang đồn ầm lên là phu nhân tương lai của Adonis.

  - Cậu bé này, ngài Bá tước có nhà không?

  - Ngươi hỏi ta làm cái quái gì?! Có trời mới biết tên tên đó đang ở đâu, còn không mau tránh ra cho ta làm việc?

  Xuỳ, đanh đá quá đi mất! Matthew dạo gần đây đang buồn chán, tự dưng gặp phải sủng vật không coi ai ra gì này ấy thế mà có chút vui vẻ, đâu phải lúc nào cũng có người để trêu chọc đâu, nên y liền chêm thêm mấy câu đùa bỡn:

  - Cậu bé, ta thấy ngươi cũng xinh xắn đấy, sao ngài Bá tước lại nỡ để ngươi làm công việc nặng nhọc vậy nhỉ? Không bằng ngươi về làm việc cho ta, ta hứa sẽ không bạc đãi ngươi đâu nha.

  Mấy câu này Tiểu Mã nghe sao cũng thấy dâm tà, nhìn hắn bây giờ không khác gì đầu tàu lửa đang xì khói ngút trời, gương mặt thoạt đỏ thoạt đen càng khiến Matthew mắc cười dữ tợn. Y phải nín nhịn lắm mới không bật cười thành tiếng, sau đó khoan khoái quay lưng bước đi đến toà lâu đài của Albert.

  Ừm, sau này phải siêng đến thăm hỏi Bá tước mới được.

  Tiểu Mã giơ cao cán chổi rồi ném mạnh xuống đất, hắn thề hắn sẽ phải hoàn thành sớm nhiệm vụ được thống đốc Stepth giao, sau đó cuốn xéo khỏi nơi kinh khủng này càng sớm càng tốt. Cuộc đời hắn chưa bao giờ chửi thề nhiều như hôm nay, có khi còn hơn 17 năm qua gộp lại luôn ấy chứ!

——————————————————————

- Ngài Bá tước, con đến thăm hỏi ngài đây.

Matthew đi thẳng đến phòng ăn trưa, thấy Bá tước đang ngồi nhìn tiểu thư ký mồm nhai nhồm nhoàm một cách chăm chú liền lên tiếng chào hỏi. Thiệu Bân nghe xong bị sặc, ra sức nín ho, lấy tay vuốt vuốt ngực, Albert thì lại đặt bàn tay lên lưng cậu xoa nắn, mắt quay sang trừng Matthew một cái.

Tên vô lại nào đó vẫn còn cười như không có gì xảy ra, tự tiện kéo một chiếc ghế trong bàn ăn ra rồi ngồi chễm chệ vào đó. Albert khẽ nhíu mày lại, cất giọng hơi khó chịu hỏi:

- Tại sao lại đến vào giờ này? Vương quốc hết việc cho ngươi làm rồi à?

Matthew- Quốc vương của Zeus, hiện đang hí hửng nhìn hành động chăm chút từng li từng tí của Bá tước dành cho tiểu thư ký, vừa nhìn vừa trả lời:

- Đâu có ạ, con có nghe tin ngài đang ưng ý một Omega xinh đẹp như hoa, mà dạo này con lại bận việc giấy tờ quá nên không ghé qua nhìn được, mãi đến bây giờ mới có thời gian thăm hỏi.

Y cố tình nhấn mạnh chữ "ưng ý" và "Omega", sau đó quan sát nét mặt Thiệu Bân, cuối cùng lại thất vọng tràn trề khi không thấy Thiệu Bân tỏ ra buồn bã gì cả, chỉ lo húp cháo. Còn Albert thì lại không vui lắm, chỉ trích:

- Ta bồi dưỡng ngươi, giúp ngươi ngồi vào vị trí này không phải để ngươi đi hóng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, còn không mau cút ra ngoài phòng khách?

- Bá tước, ngài đừng tức giận mà. Lâu không gặp con nhớ ngài quá nên chỉ đùa tí thôi, con thực sự có việc cần bàn bạc nên mới đến đây.

Nói rồi, y liền đứng dậy đi ra phòng khách ngồi đợi. Còn Thiệu Bân thì đang cắn cắn chiếc thìa, miệng còn chưa nuốt hết thức ăn đã nói:

- Albert, ngài ra bàn chuyện với Matthew đi, tôi tự ăn cũng được rồi.

- Biết điều thì im lặng ăn hết đống này đi, em mà không khỏi bệnh thì đừng hòng nhận lương tháng này nữa.

Thiệu Bân lén lút bĩu môi một cái, rồi lại ra sức húp cháo, đồ ăn chung quy vẫn rất là ngon a.

Khoảng tầm 15 phút sau, Albert cùng thư ký bước vào trong phòng khách nơi đang có Quốc vương ngồi chờ, sau đó cả hai cùng ngồi trên một chiếc sofa đối diện với Matthew, khiến cho y ăn cơm chó đến đỏ cả mắt.

- Có chuyện gì?

Matthew lấy lại vẻ nghiêm túc của một đấng trị vì, thẳng lưng lên bàn bạc với Albert:

- Sắp tới là ngày tổ chức Lễ hội Giao hảo giữa 5 cường quốc, con đang phải tìm người đại diện để đi đến đó. Con đang cân nhắc đến Ngài, vì đã lâu rồi Ngài xuất hiện trước công chúng, dạo gần đây có người còn đồn ầm lên là Ngài đang dần yếu thế đi nên mới không dám lộ mặt nữa, không biết ý ngài như thế nào?

Hai mắt Thiệu Bân sáng rực lấp lánh, cậu từ bé đến giờ chưa khi nào được đi Vương quốc hay Đế quốc khác đâu nha, lúc cậu vô làm thư ký chỉ có thể nhìn các Sứ giả đến dâng quà, mỗi đoàn đều mang bản sắc khác nhau, nên là cậu cũng muốn đi du lịch đây đó để tìm hiểu văn hoá ẩm thực nước khác lắm lắm, mỗi tội Albert canh cậu như canh con nít, đến cả ra khỏi toà biệt phủ này còn hiếm khi nữa mà. Thiệu Bân liền quay sang nhìn Albert với vẻ mặt cầu xin, đôi mắt lại mở to đến lợi hại.

- Từ bây giờ đến lúc đó còn tận 2 tháng, ta sẽ từ từ suy nghĩ, còn nếu không có gì nữa thì ngươi có thể về.

Albert ra lệnh tiễn khách, Matthew cũng chỉ có thể ra về, thực ra y cũng đang rất bận việc triều chính, thêm nữa phải dập tắt những tin đồn không hay về Bá tước nên dạo này y có khi còn không có thời gian để ăn cơm nữa, thế là liền chào Albert rồi quay lại cuộc sống trăm công nghìn việc.

—————————————————————

- Có ngày ta sẽ phải khâu đôi mắt của em lại, nó quá mức trơ trẽn!

Thiệu Bân cười hì hì, thấp giọng năn nỉ:

- Albert, chúng ta đi tham dự Lễ hội đi, nhé? Tôi cũng muốn ra ngoài lắm rồi, cuộc đời của ngài là bất tận, ngài đi lúc nào cũng được, nhưng tôi sống có chút ít nên vẫn muốn được đi đây đi đó cho biết.

Albert lại tối sầm mặt lại, mắng:

- Nói bậy bạ cái gì? Còn không mau khỏi bệnh? Ta sẽ xem xét thái độ của em từ giờ đến lúc đó, kể cả việc trên giường với ta, đến lúc đó ta sẽ tự mình đưa ra quyết định.

Thiệu Bân khẽ rủa thầm trong lòng, việc lăn giường với y thì liên quan gì đến đi hay không đi cơ chứ?! Cậu vẫn chưa biết chỉ cần một chút nọc của Bá tước cũng đủ để cậu giữ mãi nhan sắc và tuổi thọ thêm 10 năm, huống hồ trong 10 năm qua cậu đã ăn không biết bao nhiêu là thức ăn có nọc của Albert rồi. Ít nhất bây giờ cậu có thể sống thêm tận 1 triệu năm nữa, tha hồ mà thưởng ngoạn cảnh đẹp thế giới.

Sau một hồi răn đe, Albert liền đuổi Thiệu Bân về phòng ngủ trưa, xong xuôi y mới đến thư phòng để làm việc tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info