ZingTruyen.Info

[AxB] Răng Nanh

Chương 4

Dinari_lili

  Thiệu Bân thương tâm nằm lê lết trên giường đến tận chiều mới miễn cưỡng dậy đi làm việc.

  Haizzz, vẫn là phải đi kiếm cơm thôi...

  Cậu thắc mắc không biết việc sắp xếp phòng ốc cho Omega đã xong chưa, thế là đành phải đi xem thế nào. Sau khi túm lấy quản gia hỏi han đủ kiểu thì cậu cũng biết gian phòng được xếp cho Omega đó ở trên lầu 3. Lầu 3 là nơi thường để dành phòng cho khách ghé thăm mà có ý định ở lại qua đêm, mặc dù chắc cỡ trăm năm cũng chả ai thèm ở lại. Thiệu Bân bèn đi lên đó, đến thẳng trước cửa phòng của Omega, cậu hắng giọng sau đó gõ cửa:

  - Này, mở cửa đi, tôi có việc cần nói với cậu.

  Tầm khoảng 2 phút sau, cánh cửa được mở ra, đập vào mắt Thiệu Bân là 1 gương mặt lạnh tanh. Tên Omega đó nhìn Thiệu Bân 1 lúc mới cất tiếng:

  - Có chuyện gì?

  "Tên này bị gan to quá à?"- Cậu thầm nghĩ. Mới đến ở nhà người ta mới có được 1 ngày mà đã lên mặt với mình rồi, thế mà dám ăn nói cộc lốc như thế! Mình đường đường cũng là thư ký ruột của tên mặt than Albert, đến cả các Thống đốc còn phải nể mặt mình vài phần, cái cậu Omega này thật là... thú vị quá.

  Nếu tên Omega biết được việc giả vờ lạnh lùng của mình đã không làm động lòng của Bá tước Albert thì chớ, lại còn để thư ký của y cảm thấy hắn thú vị, chắc hắn sẽ hộc máu mà chết mất. Motif giả vờ cao lãnh cốt để Alpha có cảm giác muốn được chinh phục nó hầu như đều thành công, mà đến cái nhà này thì lại thấy không ổn chút nào thế này?

  - Bá tước Adonis là người cực kỳ cầu toàn, thế nên bất kỳ ai sống trong biệt phủ của ngài ấy, kể cả người làm vườn, cũng phải có quy củ của riêng mình. Tôi đến đây để dạy cho cậu những quy tắc để có thể được phép ở lại đây.

  Mặc dù ấn tượng không tốt mấy, tuy nhiên Thiệu Bân vẫn phải làm tròn trách nhiệm của mình. Dù sao đây cũng là tiểu tình nhân được chính Albert phá lệ giữ lại nên cậu chỉ có thể nhẫn nhịn 1 chút. Lỡ sau này Albert có để tên Omega này làm phu nhân thì cậu còn có thể sống trong yên bình.

  Thiệu Bân không để ý tới, lúc cậu suy nghĩ đến việc Albert cưới Omega kia, mặt cậu nhăn lại rất nhẹ, trong lòng hơi chua một chút, chỉ một chút thôi rồi lại ổn định ngay. Cậu đường hoàng bước vào trong phòng, lia mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, sau đó mới quay sang phía Omega đang đứng hỏi:

  - Cậu tên gì?

  - Chu Tiểu Mã.

  Thiệu Bân thong dong đi đến bàn trà trong phòng, sau đó ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ. Các quy tắc đều là nhờ sự giúp sức của quản gia cũng như kinh nghiệm sống lâu năm bên cạnh tên mặt liệt Albert tạo nên, cậu bây giờ còn tự tin là mình hiểu Bá tước rành mạch lắm.

  - Quy tắc 1: phải sống sạch sẽ, có nề nếp. Bá tước nói gì thì chính là cái ấy, không được cãi. Quy tắc 2: Không được giở thủ đoạn linh tinh, không được nói dối mang theo ác ý, nói chung là sống đàng hoàng vào, nghe chưa? Quy tắc 3: Không được chây lười, tuy cậu là tiểu tình nhân, nhưng không vì thế mà chỉ ăn với nằm không được. Cậu phải phụ mọi người ở đây tuỳ theo sức của mình. Quy tắc 4: lời nói của thư ký cũng chính là lời nói của Bá tước, nên khi tôi nói gì thì cậu phải nghe theo, yên tâm là tôi không có biến thái bệnh hoạn gì để đưa ra mấy cái lời nói vớ vẩn đâu. Tạm thời chỉ có chừng ấy thôi, cũng không nhiều nhặn nhưng cậu bắt buộc phải khắc cốt ghi tâm. Bá tước mà bực mình lên là không ai sống ổn với ngài ấy hết, nghe chưa???

Liến thoắng một thôi một hồi, Thiệu Bân mới dừng lại một chút để lấy hơi. Bao năm qua mãi mới có người mới đến, việc truyền tải kiến thức quả là một vấn đề mệt bở hơi tai, nhưng cũng ngầu lắm, đâu phải lúc nào cũng có người để được ra oai đâu. Thiệu Bân hí hửng nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Mã, còn giả vờ bày ra đôi mắt mà theo ý cậu là rất uy nghiêm.

- Nhớ là phải tuân thủ nguyên tắc đấy! Tôi lúc nào cũng bận nên chỉ có thể ghé qua 1 lát thôi! Cậu bây giờ rảnh rang thì đi theo quản gia học hỏi việc trong nhà để sau này còn biết đường mà phụ giúp, tôi đi đây!

Thiệu Bân liền nghênh ngang rời đi, để lại Chu Tiểu Mã một mặt toàn màu đen thui. Hắn ở Đế quốc Mansor được Thống đốc Stepth cưng như cưng trứng nên từ lâu trong máu đã ăn nhiễm thói coi mình là trung tâm của mọi sự chú ý, thậm chí Thống đốc còn tự tay nuôi lớn hắn, nào có việc để hắn chạm tay vào bất cứ việc nhà gì? Cái tên beta kia ỷ mình là thư ký riêng của Albert liền lên mặt, đã vậy còn bắt hắn phụ việc trong nhà, đừng có mơ!!!

  Vì vậy, đến khi lão quản gia vào trong phòng yêu cầu Tiểu Mã đi theo học việc, hắn liền cự tuyệt, đã vậy còn trưng ra bản mặt "ngươi còn thử sai khiến ta nữa xem" làm quản gia ngán ngẩm. Nhưng đâu phải không dưng mà lão lại được tín nhiệm làm quản gia của nguyên toà biệt phủ rộng lớn này đâu, mấy đứa oắt con coi trời bằng vung này lão căn bản đầy cách xử lý.

  - Tốt! Nếu như không muốn làm thì không cần làm, cũng không cần ăn cơm luôn! Cũng không được tắm rửa, không được dùng nước nhà vệ sinh, cũng tuyệt đối không được sử dụng điện nốt! Tốt nhất là không cần ngủ nữa! Ở đây không bao giờ phí tiền nuôi một kẻ ăn bám không chịu cống hiến! Cậu chỉ cần chợp mắt thôi tôi sẽ lập tức cho người đến bật tiếng ồn thâu đêm, không làm việc thì cũng không cần ngủ nghỉ gì hết!

  Chu Tiểu Mã tức tối nhìn về phía quản gia, cắn mạnh môi dưới suýt bật máu. Đường đường là một thiểu thiếu gia được chiều chuộng hết mức, thế mà bây giờ lại bị mắng thậm tệ! Người làm ở cái nhà này đều cùng một dạng phàm phu tục tử, không coi ai ra gì!

  - Lão già, ngươi dám!!! Ta chính là người sau này sẽ được Bá tước sủng ái nhất! Ngươi có tin ta đi nói lại chuyện này với ngài ấy không!

  - Ồ? Thứ cho lão già ngu xuẩn này nhé, nhưng ngươi có đủ tự tin để đi nói với ngài Bá tước không? Một người làm trong biệt phủ cho ngài ấy hơn nửa đời người so với một tên sủng vật lúc nào cũng có thể vứt bỏ, ngươi nghĩ mình là cái thá gì khiến cho tất cả kẻ ăn người ở trong nhà phải làm lụng vất vả chỉ để cho ngươi ăn không ngồi rồi?

  Chu Tiểu Mã câm nín, hắn căn bản không thể phản bác lại lời của quản gia, cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn chưa từng bị sỉ nhục như thế bao giờ. Được lắm! Hắn sẽ ghim mối hận này vào tận trong tim, đợi sau này khi đã ngoi lên được chức Phu nhân, lão già này sẽ phải chết đầu tiên!

  Hắn mang vẻ mặt cam chịu theo chân quản gia đi khắp nơi trong căn biệt phủ rộng lớn. Sau khi được nói cho biết hầu hết các phòng, hắn mới nhận ra là lão ấy chưa hề chỉ cho hắn phòng của Bá tước và tên thư ký chết tiệt kia.

  - Phòng của Bá tước và thư ký của Ngài ấy ở đâu?

  Quản gia khinh bỉ liếc hắn một cái.

   - Ngươi có tư cách gì để biết phòng ngài ấy ở đâu chứ?

  - Ồ, chẳng phải sau này ta sẽ được ngài ấy yêu thương sao? Không biết phòng ngài ấy ở đâu thì sao mà giải toả kỳ phát tình của ngài được chứ?

  - Việc ấy ngươi không cần lo. Ngài ấy không cần ngươi cho kỳ phát tình gì hết, cậu Thiệu Bân sẽ là người ở cùng phòng để tiêm thuốc cho Bá tước trải qua cơn phát tình. Nếu ngài ấy cần ngươi lúc nào thì sẽ đến phòng ngươi để xử lý, tránh cho kẻ lạ mặt không đâu tự tiện đi vào phòng riêng của mình.

  Chu Tiểu Mã sững sờ mở to đôi mắt hổ phách, răng nghiến chặt đến mức muốn bật máu.

  Thiệu Bân!!! Tên thư ký kia thế mà lại ở cùng phòng với Albert sao!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info