ZingTruyen.Info

[AxB] Răng Nanh

Chương 19

Dinari_lili

Chuyến đi đến Transylvania của đoàn khoa học không được thuận lợi cho lắm.

Đoàn người được trang bị vô cùng cẩn thận, gồm cả trăm người, hết gần nửa là quân đội và lính đánh thuê tinh nhuệ, mục đích duy nhất là hộ tống, đảm bảo an toàn cho nguyên đoàn quân.

Mục tiêu được che chở lớn nhất chính là gần 10 bộ não thiên tài trong viện khoa học, những người cốt cán tham gia vào dự án Dracula từ lúc sơ khai đến giờ, dù thế nào thì cũng không thể thiếu bất cứ ai trong bọn họ được, cho dù phải hy sinh hết bộ đội đặc chủng và lính đánh thuê.

Trước đây họ cũng đã cử một đoàn giống hệt như vậy đi thám hiểm và nghiên cứu bí mật của vị bá tước Dracula tàn bạo khát máu này, thậm chí còn lấy được nguồn gen quý báu, thế nhưng từ lúc sở hữu được bộ gen, cả đoàn có cố gắng cách mấy cũng không thể đào sâu hơn vào bí ẩn này được nữa, mỗi khi họ muốn tìm tòi thêm điều gì, tựa như có một thế lực vô hình nào đó luôn ngăn cản, mỗi bước họ đi như đều lạc trong sương mù, cuối cùng đều ra về bằng tay trắng.

Từ đó, không chỉ mỗi viện nghiên cứu của đất nước này thèm khát bí mật Dracula, những cường quốc lớn cũng bắt đầu rục rịch cử hàng chục, hàng trăm đoàn thám hiểm đi khai quật di tích, thế nhưng tựa như bí ẩn của kim tự tháp Ai Cập, bí ẩn Dracula lại càng ma mị hơn, như là có ma thuật khiến cho tất cả bộ não thiên tài đều phải mò mẫm đi trong vô vọng vậy.

Thế nhưng, vùng Transylvania cách đây 1 tuần lại có tiến triển rất lớn.

Nhóm người của viện nghiên cứu luôn túc trực ở đó đã tìm thấy được căn mật thất được giấu kín qua hàng vạn năm trong toà lâu đài mà bá tước Dracula từng ở. Theo như tài liệu ban đầu, đó có thể là một rộng cực kỳ, được chia thành nhiều phòng nhỏ và lối đi ngoằn ngoèo như lối của một mê cung khổng lồ, diện tích căn mật thất có khi lên tới 5000m2.

Sau khi phát hiện ra được bí mật động trời đó, các nhà khoa học còn lại của dự áp lập tức được cử sang đó, nhằm khám phá từng ngóc ngách của mật thất, đồng thời tìm mọi tài liệu có thể để giải mã được bộ gen có 1 không 2 tạo nên sự bất tử và khát máu của Dracula, hơn hết, họ phỏng đoán có thể toàn bộ gia sản có giá trị thật sự của bá tước được chôn giấu nơi đây.

Thế nhưng, điều mà không ai ngờ tới được chính là, mật thất đó lại không cho phép người thường vào trong.

Có 1 đoàn phía Bắc Mỹ đã được cử vào trong để thám thính tình hình trước, gồm toàn lính đánh thuê trang bị vũ khí đầy đủ, họ hăng hái bởi vì toàn bộ nguồn gen đã được Trung Quốc thầu hết, đồng nghĩa với việc họ không thể tạo ra người mang gen Dracula nào, nếu họ tiến vào trước thì sẽ là những người đầu tiên được chạm vào cánh cửa giải mã mọi bí mật, thậm chí có thể sở hữu một nguồn gen mới cho riêng mình.

Sau 5 ngày trôi qua, vẫn không một ai trong đoàn lính đó bước ra được khỏi cánh cửa mật thất nặng trịch đó.

Ngay lập tức, các nhà khoa học của Trung Quốc mở một cuộc họp kín trong trại, bàn bạc kế hoạch ứng phó khi đặt chân vào trong nơi tối tăm đầy mùi ma thuật cổ xưa đó.

Sau hơn 3 ngày đau đầu vắt óc suy nghĩ, họ quyết định một kế hoạch hết sức hoang đường: lợi dụng chính nguồn sức mạnh bất tử của những vật thí nghiệm để dẫn dắt đoàn người vào.

Ngay sau đó 1 ngày, trực thăng đã được xuất phát từ viện khoa học ở tận Trung Quốc, chở theo 10 vật thí nghiệm và vài nhà khoa học nữa bay sang Romania xa xôi.

---------------

- Anh có hồi hộp không?

Thiệu Bân mặt tái mét ngồi trên máy bay, lồng ngực nôn nao muốn ói, có trời mới biết đi máy bay quân dụng lại rung lắc chao đảo dữ dội vậy đâu!

Thế nhưng, với cương vị là một người thèm khát trí tuệ và tìm tòi cái mới, cậu vẫn không giấu nổi vẻ hưng phấn khi được cho phép bay cùng 10 vampire sang cội nguồn của họ.

Thiết nghĩ nếu mình là Vampire thì sẽ thích thú lắm, Thiệu Bân hớn hở quay sang hỏi tên mặt lạnh đang ngồi nhắm mắt khoanh tay bên cạnh.

Albert mắt vẫn nhắm nghiền, một lúc sau mới mở miệng ra, hờ hững trả lời:

- Tại sao tôi phải hồi hộp?

Thiệu Bân nghe thế cũng không hề cụt hứng, đã vậy lại còn giải thích:

- Thì đó, anh được trở về "nhà" còn gì? Bá tước Dracula chắc là sẽ như ông tổ của anh nhỉ?! Ha ha ha! Oẹ!

Thiệu Bân quả thực đã bị máy bay lắc cho dần người, mặt càng lúc càng xanh, đã vậy còn luyên thuyên không dứt, hậu quả là chẳng mấy chốc mà phải bụm miệng lại nôn khan liên tục.

Albert đến lúc này mới khẽ mở mắt ra, quay sang nhìn, đã thế lại còn hơi mím môi như đang cười thầm, phá vỡ hình tượng thanh lãnh cao ngạo thường ngày.

Thế nhưng, tay y vẫn nhẹ đặt sau lưng Thiệu Bân, vuốt vuốt từ trên xuống dưới, theo một góc độ tâm lý nào đó thì cũng khiến cho Thiệu Bân bớt mắc ói một chút, gương mặt cũng bớt trắng nhợt hơn.

Một màn này được 9 vật thí nghiệm còn lại chứng kiến, ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A, không thể tin nổi mà nhìn Albert. Sống chung và chịu chung nỗi đau cùng nhau hơn 20 năm, 10 người họ đều căm ghét viện khoa học đến tận xương tuỷ, hận không thể xẻ mã phanh thây từng người trong số chúng, mà người hận nhất có lẽ chính là Albert.

Y đã từng trong bóng tối giết hơn chục người trong viện, dù vậy do viện không đủ bằng chứng và y cũng có giá trị hơn những người t giết hại nhiều, thế nên họ không thể làm gì hơn là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thế mà bây giờ, Albert lại làm hành động đó với 1 tên trong số những tên hành hạ họ, thậm chí đây còn là lần đầu tiên, khiến cho ai cũng cảm thấy tức ngực khó hiểu.

- Oẹ! Cảm ơn nhiều nha...

Thiệu Bân vẫn thấy nôn nao, nhờn nhợn trong cổ họng, mà hên là họ đã bay được 2/3 chặng đường, chỉ cần cố nhịn thêm chút nữa là sẽ đến được Romania.

Bàn tay to rộng của Albert vẫn đặt sau lưng cậu, ánh mắt lại bắn những tia cảnh cáo về phía nhưng người còn lại đang ngồi trong khoang.

9 tên Vampire đều dời ánh mắt hóng chuyện lạ đi chỗ khác, có tên còn giả vờ giả vịt huýt sáo, ra chiều không thèm quan tâm lắm.

--------------

Chuyến bay cuối cùng cũng đáp xuống sân bay quân sự gần vùng Transylvania, sau đó những chiếc xe việt dã sẽ đón bọn họ, đưa đến trại tập trung dựng sẵn gần toà biệt phủ cổ kính của Dracula.

Thiệu Bân hết đối diện với say máy bay, tưởng chừng ác mộng đã kết thúc thì lại phải lên chiếc xe địa hình lắc còn dữ dội hơn thế, thậm chí mùi xe còn ngai ngái kim loại, khiến cho hồn cậu như lìa khỏi xác, có nguy cơ ngất luôn không chừng.

Cậu cũng không ngờ là cơ thể mình lại yếu ớt thế, dù sao cũng đường đường đường là beta, nhưng từ bé chỉ có học và học, làm thêm cũng chỉ rửa chén hoặc phục vụ nhà hàng, chưa phải làm công việc bốc vác hay tài xế nặng nhọc gì, thế nên chuyến hành trình này khiến cậu tăng xông không ít.

Đến được lều trại cũng đã là 3 tiếng sau, Thiệu Bân mệt đến mức chân tay rã rời, mặt cắt không còn giọt máu, vốn cũng tính cố lết bằng 2 tay xuống xe, vậy mà Albert lại đột ngột quay người sang bế bổng cậu lên, nhảy xuống đất một cách gọn gàng.

Là bế kiểu công chúa!!!!

Thiệu Bân sợ tới mức mặt hết trắng sang xanh lè, rồi lại biến thành màu hồng đậm, ngại ngùng lan tràn chiếm toàn bộ khoang não, không thể nghĩ được gì ngoài việc gấp gấp đấm thùm thụp vào lồng ngực rắn chắc của Albert.

- Làm... làm gì đó!!! Thả tôi xuống!!!

Albert cũng không phải loại mặt dày hay gì, thả Thiệu Bân xuống, cậu bị thả đột ngột khiến cơ thể hơi chao đảo, hai tay liền không tự chủ bấu víu lấy hai bờ vai của Albert.

Mấy người xung quanh mỗi người đều mang một trạng thái khác nhau mà chứng kiến trò này, trong khi những người đã từng ngồi trực thăng chung đều chỉ hơi kinh ngạc xíu, thì đoàn người ra tiếp đón đã hãi hùng đến mức cằm suýt rơi lộp độp xuống đất.

Từ trong đoàn đó, có một người trợn mắt nhe răng hết ra, sau đó hừng hực bước đến bên 2 nhân vật chính, kéo Thiệu Bân về phía mình.

- Làm gì vậy hả?! Có ai nhờ anh bế em ấy xuống đâu?!

Uông Thịnh nghiến răng nghiến lợi quát lớn, tay nắm lấy tay Thiệu Bân càng chặt, bắn những tia nhìn căm thù về phía Albert.

Trái lại, Albert cũng không thèm để tâm, coi sự tồn tại của Uông Thịnh ngang với không khí, chỉ là ánh mắt chăm chú nhìn Thiệu Bân một lát rồi quay người, sải từng bước lớn đi về phía phòng được bố trí riêng cho y.

Thiệu Bân mệt tới độ muốn xỉu, cả người bắt đầu trở nên mơ màng không rõ gì nữa.

Rầm!

Cuối cùng, cậu xỉu thật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info