ZingTruyen.Com

[AxB] Răng Nanh

Chương 15

Dinari_lili

Mấy bồ ơi, thấy tôi viết sai chính tả ở đâu thì cmt sửa lại giùm tôi nha!!!

Tính tôi ghét sai chính tả lắm, đọc thấy rất là bực mình luôn ấy 🥲

-----------------

Thiệu Bân sau khi ăn no nê thì liền chùng da mắt lại, miệng mở mộng ngáp một cái thật to.

- Uông Thịnh, em buồn ngủ, về ngủ trưa đây.

Uông Thịnh mặt xụ xuống thấy rõ, giương đôi mắt tủi thân ra nhìn Thiệu Bân.

- Dạo này anh ít gặp em lắm, em không muốn ở lại một chút nói chuyện với anh hả?

- Đừng có xạo sự, rõ ràng anh mỗi tuần đều kiếm em không dưới 5 lần, ít gặp đâu ra?

Mặc kệ vẻ uỷ khuất của Uông Thịnh, Thiệu Bân khệnh khạng rời khỏi nhà ăn không chút do dự.

Vừa vào cửa phòng, cậu lại cảm thấy là lạ ở đâu đó, đến lúc quay đầu sang phía giường của Albert thì mới biết cảm giác đó bắt nguồn từ đâu.

Albert đang mang thái độ dò xét lẫn hứng thú nhìn chằm chằm vào người Thiệu Bân, săm soi một lượt từ trên đỉnh tóc xuống dưới mũi chân, nhìn đến mức cả cơ thể cậu thi nhau nổi da gà da vịt rần rần.

- Anh nhìn cái gì?!

Cậu thẹn quá hoá giận, gương mặt ngày càng đỏ bừng, quát lớn tiếng hơn so với ngày thường một chút. Kết quả là bây giờ cậu lại dần cảm thấy hơi rén.

Hic, mình mà lại dám tỏ thái độ cộc cằn với Albert sao...

Albert hôm nay cũng trở nên hơi khác, sau khi ban cho cậu sự soi xét không hề nhẹ liền bắt đầu tự ngẫm với bản thân.

- Cũng chỉ là một Beta tầm thường, vậy mà lại có Alpha thích?

Khuôn mặt cậu sau khi nghe câu nói đầy chê bai đó liền từ đỏ hồng chuyển sang một màu đen thui như đít nồi, răng trên cắn mạnh vào môi dưới nhằm bày tỏ sự bất mãn.

Gì chứ? Mình cũng đâu phải xấu xí hay gì đâu mà không ai thích!

Quan trọng là ai thích mình mà tên kia lại dám nói vậy!

Về phía Albert, y có thốt ra câu nói đó cũng không có gì là lạ. Sống suốt 10 năm chỉ trong một khoảng trời chật hẹp, y chỉ có thể tiếp thu EQ thông qua những sự việc xảy ra xung quanh mình, sau đó liền cho rằng mọi việc vốn dĩ là diễn ra như thế.

Tỷ như việc, Alpha là phải yêu Omega, đơn giản vì Omega khả ái, xinh đẹp ngất ngây, cơ thể trắng mềm, lại rất dễ thụ thai duy trì giống nòi cho đời sau.

Còn beta thì lại không được ban cho sắc đẹp nghiêng trời lệch đất như Omega, trình độ thấp kém, chỉ có thể làm công việc tay chân lặt vặt để kiếm cơm qua ngày. Cơ thể Beta cũng cực kỳ khô khan, khoang sinh sản héo úa khiến cho việc beta nam sinh đẻ gần như bằng không.

Vì vậy, khi trưa nay chứng kiến cảnh một tên Alpha cấp AA lại đi ve vãn một tiểu Beta có giá trị nhan sắc tầm thường như thế, y cảm thấy rất ngạc nhiên xen lẫn hứng thú, tựa như một đứa bé mới học được một điều mới mẻ trong cuộc sống.

Vấn đề ở đây có lẽ là tên Beta kia không hề ý thức được việc mình "được" yêu thích, bởi vì tất cả Beta đều bị "điếc" với Phermone của Alpha lẫn Omega, thế nên lúc trưa Albert mới thấy cảnh tên Alpha kia tha hồ toả ra lượng tin tức tố dày đặc bao trùm lấy toàn bộ thân thể của Thiệu Bân.

Đó chính là sự khẳng định chủ quyền của giống loài cấp cao.

-----------------

Trong lúc Albert đang đăm chiêu suy nghĩ, Thiệu Bân đã leo lên giường từ đời nào.

Đùa gì vậy chứ, kệ tên đó đi, ngủ trưa chỉ được có 1 tiếng rưỡi thôi, không ngủ đủ giấc là không thể tập trung công việc cho chiều nay được.

Đồng hồ sinh học của Thiệu Bân khá chính xác, đúng tiêu chuẩn của mấy tên kính cận suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu. Cậu luôn tuân thủ thời gian của mình hầu như tuyệt đối, bởi mỗi lần bị lỡ dở kế hoạch gì cũng đều khiến cậu cọc cằn cả ngày hôm đó.

Đợi đến lúc Albert dời ánh mắt sang giường bên cạnh, Thiệu bân đã chìm sâu vào giấc mộng đẹp, đã vậy còn có tiếng khò khè nho nhỏ vang lên nữa.

Thật tình, tên Beta này không thèm cởi áo blouse rồi mới ngủ được hả? Vừa nóng lại vừa cấn cấn.

Albert cũng chỉ nghĩ đến vậy, sau đó cũng ngả lưng xuống giường, chìm vào giấc ngủ trong tiếng thở đều đều của người đang nằm trên giường bên cạnh.

-------------

- Đã chuẩn bị xong lượng thuốc đợt này chưa?

Sắp đến đợt thử nghiệm thuốc mới, bắt buộc những Vampire như Albert phải tiếp nhận những thứ độc hại này đi vào người. Y cũng đã chai sạn với nỗi đau do thuốc đem lại, trong lòng cũng chỉ còn sự căm thù dành cho viện nghiên cứu khi đã tước đoạt đi quyền làm người bình thường của y.

Phải nhẫn nhịn, đợi đến thời cơ thích hợp, lúc đấy, y đã trở nên lớn mạnh hơn, kế hoạch sẽ được thực hiện thật dễ dàng.

Nhưng có 1 người lại không bình tĩnh đến vậy, Thiệu Bân cả sáng cứ mặt ủ mày dột, đôi mắt thương cảm luôn tìm mọi cơ hội để nhìn vào Albert, làm cho y đã lâu không được ai quan tâm cảm thấy không thể thích ứng được.

- Thuốc lần này tiêm vào người các anh đau lắm đó, anh không sợ sao?

Albert nhếch mép, cười mỉa mai:

- Dù đau thì mấy người cũng sẽ dừng lại sao? Chính tay tiêm cho tôi thứ độc hại đó, giờ lại mở miệng ra hỏi han.

Thiệu Bân cảm thấy cắn rứt lương tâm quá chừng, đến mức không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Albert, chỉ dám thanh minh:

- Tôi khác, tôi vốn đã thẳng thừng từ chối dự án này kịch liệt, nhưng nếu tôi rời đi thì người chết sẽ là tôi...

Nói đoạn, cậu bất chợt ngẩn đầu lên, ưỡn thẳng ngực, tự tin khẳng định:

- Nhưng anh đừng lo! Tôi sẽ lén giấu thuốc giảm đau cho anh! Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cố tình khiến anh đau đớn đâu!

- Chỉ hy vọng đến lúc đó, cậu vẫn giữ được tâm tính của bản thân thôi.

Sau khi buông lời giễu cợt đó, Albert quay lưng bước ra khỏi phòng của 2 người, đi thảnh thơi đến phòng thí nghiệm.

Thiệu Bân rúm ró đi sau, nhiệm vụ của cậu là giám sát và ghi chép phảm ứng của Albert sau khi tiêm thuốc, cũng đồng nghĩa với việc phải chứng kiến quá trình đau đớn đến ngất đi của y.

Công việc này quả thực trái đạo đức a...

Khi mới bước vô căn phòng toàn mùi sát trùng cùng với mùi máy móc hiện đại, Albert đã tự giác mặc vào bộ đồ màu trắng mỏng tang, leo lên giường nằm để kỹ thuật viên xung quanh cố định y lại. Họ dùng những sợi to bản và rắn chắc để buộc chặt y với chiếc giường, thậm chí còn nẹp phần cổ dính sát xuống giường, nhìn có vẻ rất mạnh bạo.

Thiệu Bân thấy vậy, nhịn không được bèn la lên:

- Này, bộ không nhẹ tay chút được hả?

Albert đang nhắm mắt bình tĩnh, bỗng mở mắt ra, kinh ngạc quay sang nhìn Thiệu Bân, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc một chút như chuồn chuồn lướt nước rồi lại lạnh lùng khép lại đôi mắt, nằm bất động trên giường.

- Chà, Tiểu Bân sao lại sốt ruột thế, kiểu này là lo lắng cho vật thí nghiệm sao?

Sau lưng Thiệu Bân bỗng vang lên một giọng nói giễu cợt, giọng nói này quen thuộc đến mức khiến cho cậu mới nghe đã thấy căm khó chịu vô cùng.

Châu Giang, một tên theo chủ nghĩa vô nhân đạo, đang cười âm trầm phía sau Thiệu Bân. Hắn hồi còn đi học chính là đối thủ một mất một còn với cậu, một tên Alpha háo thắng, ích kỷ, lại còn thù dai và hay bắt thóp người khác.

Đáng tiếc, cuộc đời trôi chảy của Châu Giang lại bị một beta ngáng đường. 12 năm học phổ thông, hắn đều đạt hạng nhất trong mọi bảng xếp hạng, chỉ khi lên đại học top đầu cả nước, gặp phải học bá Thiệu Bân, hắn mới ý thức được thế nào gọi là sự thất bại.

Thiệu Bân quả thực học rất giỏi, chỉ vì là beta nên mới bị đánh giá quá thấp. Lên đại học, được thoả thuê với những môn mình đam mê, cậu mới có thể thoải mái thể hiện trí thông minh của mình ra, đánh bại toàn bộ Alpha trong trường, trở thành 1 huyền thoại tại đại học hàng đầu cả nước.

Châu Giang lại luôn xếp thứ 2, thậm chí có lần còn bị tụt xuống hạng 5, luôn không phục với IQ của một tên beta, đối với hắn, những gì Thiệu Bân đạt được đều là nhờ "may mắn". Ngay cả việc tranh nhau để được vào viện nghiên cứu , hắn phải sứt đầu mẻ trán, thậm chí đút rất nhiều tiền mới được vào, vậy mà cậu lại có thể vào mà không tốn một đồng nào, hắn lại càng căm ghét cậu hơn.

----------

Còn hiện tại, Thiệu Bân cũng chỉ quay người lại, bố thí cho Châu Giang 1 ánh mắt khinh bỉ rồi lại lo lắng nhìn về phía Albert, tâm tình rối loạn cực kỳ.

Giang Đông sau khi ăn phải một lần bơ cực kỳ mất mặt liền không thể chấp nhận nổi, hắn bèn nảy ra một ánh nhìn chết chóc về phía Albert, âm thầm nghĩ cách trả đũa trong lòng.

----------------

Tôi thấy trên fb có một bạn "tìm truyện" có nội dung rất rất là hay luôn, vậy mà xu cái là nó lại trở thành huyền thoại, qua bao năm vẫn ko ai biết tên. Tôi nghĩ bộ đó nội dung hay đến vậy mà ai cũng chưa đọc thì chắc là do cách edit dở, hoặc là bị drop nên tác giả xoá luôn truyện.

Nên tôi có ý định viết 1 bộ truyện mới với nội dung đó, mà vì nó là giới tu tiên nên phải xây dựng mạch truyện rất vất vả luôn ấy 🥲

À, hy vọng mọi người vote truyện cho tôi nhé, tôi rất là vui luôn á ❤️‍🔥

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com