ZingTruyen.Info

[AxB] Răng Nanh

Chương 14

Dinari_lili

Cái số nó đẹp quá ha , hy vọng đây là điềm lành cho tuần tới của tôi (°▽°)

Cầu trời cho con qua điểm liệt Hoá phân tích huhu (●'ω`●)

À, tôi thấy có rất nhiều bạn đặt tên cho từng chương á, không biết tôi có nên vắt óc nghĩ tên cho từng chương ko nhỉ, tự thấy bản thân mình quá là lười luôn 🥹

----------------------

Thiệu Bân vẫn chẳng thể hiểu nổi.

Đường đường là một tiểu nhân tài của đất nước, người được cho phép tham gia vào nghiên cứu bí mật được che đậy kín kẽ, tuyệt mật.

Vậy mà bây giờ cậu phải bỏ thời gian quý báu, đi xách bình nước giữ nhiệt đi đến phòng rèn luyện thể lực.

Nhìn không khác gì một thư ký quèn!

Thiệu Bân hậm hực phồng má, giậm giậm thật mạnh sau mỗi bước đi để chứng tỏ mình đang bực dọc lắm.

Lúc vô trong phòng thể lực, cậu chỉ nhìn thấy một mình Albert đang nâng tạ, xui cái là chỉ một ánh mắt lướt qua thôi đã khiến cậu hô hấp bắt đầu không thông.

Bộ ai có gen Dracula cũng đẹp trai hay sao vậy?

Albert quả thực đẹp đến thần hồn điên đảo, y để trần thân trên, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại càng làm từng thớ cơ bắp trở nên bóng loáng. Quai hàm y hằn lên vì nâng tạ nặng, tạo nên đường cong mê người trên gương mặt vốn đã không góc chết.

Thiệu Bân nên cảm thấy may mắn vì cậu chỉ là một beta bé nhỏ, không thể ngửi được mùi phermone rượu vang ngập tràn căn phòng. Nếu không, cậu đã bị cỗ uy áp này đè cho nằm sấp xuống sàn nhà luôn rồi.

Bình tĩnh nào tiểu não ơi, mày phải yêu vẻ đẹp tri thức, không được nhìn vẻ đẹp bên ngoài nha nha!

Thiệu Bân cố an ủi bản thân, giả vờ như không thèm để tâm đến bất cứ thứ gì, bước từng bước hùng dũng về phía Albert.

- Này!

Cậu giơ thẳng tay về phía Albert, bàn tay lủng lẳng treo bình giữ nhiệt to hơn cả khuôn mặt của cậu, thái độ tỏ vẻ bực dọc.

Albert còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, y vẫn tiếp tục đẩy tạ, cả người tràn ngập hương vị đàn ông khiến Thiệu Bân loá cả mắt.

- Nước đây!

Sau khi đặt bình nước một cái "cạch", Thiệu Bân quay ngoắt đi luôn, tỏ vẻ mình là một con người bận bịu trăm công nghìn việc.

- Tôi có bảo cậu được phép đi sao?

Tiểu Beta trợn mắt, đôi mắt đã to nay lại càng to hơn, nhìn vào Albert mà thái độ:

- Tôi đâu có rảnh, anh muốn thì kêu cấp trên cho một người hầu hạ đi!

- Nếu tôi đoán không sai, việc của cậu là theo dõi tôi mà nhỉ?

Albert lúc này đã bỏ thanh tạ xuống, ngồi nhổm người dậy. Y lia đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào Thiệu Bân khiến cậu có hơi run sợ, bắt đầu giở nụ cười sượng trân về phía y.

- Theo... theo dõi gì chứ? Chỉ là phân công cho tôi ghi chép lại tiến độ của anh thôi, cũng không phải bảo tôi đi theo để làm chân sai vặt!

Albert "Ồ" một tiếng, sau đó y cầm lấy bình nước, nốc hết nửa bình vào trong người.

Lúc này, Thiệu Bân mới để ý trong bình thực ra không hề chứa nước nôi gì hết, mà đó là một chất lỏng đặc sệt màu đỏ, từ lúc Albert mở nắp bình là cậu đã có thể ngửi thấy một mùi tanh gỉ sắt xộc thẳng lên mũi, xông cho Thiệu Bân đầu váng mắt hoa.

- Này, trong bình... là... là...

Máu sao?

Thiệu Bân kinh hãi lắp bắp, cậu nghe danh Vampire uống máu để sống qua ngày đã lâu, nhưng đến tận khi chính mắt chứng kiến mới thấy khủng bố cỡ nào.

Tội nghiệp quá, uống cái đấy hàng chục năm trời...

Đối tượng được tội nghiệp lại liếm mép như thể ăn được mỹ vị nhân gian, gương mặt mang theo chút thoả mãn hiếm thấy. Y sau khi uống cạn bình liền trở nên sung mãn gấp bội, phermone toả ra theo đó càng đậm đặc hơn , thậm chí có xu hướng bay ra khỏi phạm vi phòng tập.

Nhưng khi liếc mắt thấy tên ốm yếu kia lại chỉ đứng yên ở đó, gương mặt nhỏ nhắn lúc thì tỏ ra ghê tởm, lúc lại tỏ ra thương cảm, hoàn toàn không bị chèn ép bởi mùi rượu vang của y khiến cho y bực mình một cách khó hiểu.

Thứ đáng nhẽ ra có thể hạ gục bất cứ Alpha cấp cao nào và khiến tất cả Omega quỳ mọp dưới chân y rên rỉ lại chẳng mảy may xi nhê gì với đồ đầu đất kia.

Chẳng lẽ muốn cậu ta bị thu phục thì phải đấm cho mấy phát sao?

Nội tâm Albert càng nghĩ lại càng hậm hực, thứ cảm xúc mà trước đây y chưa từng nếm thử qua. Cũng phải thôi, hầu hết nhà nghiên cứu sở hữu trí thông minh tuyệt đỉnh đều là Alpha, trong viện khoa học này Beta chỉ phụ trách việc dọn dẹp, chạy việc vặt, tất cả bọn họ mỗi lần gặp Alpha đỉnh cấp như y chỉ thiếu điều chạy trối chết.

Tự dưng lòi đâu ra một Beta sở hữu IQ ngang ngửa Alpha ve vởn xung quanh, khiến y trở nên lạ lẫm khó tả.

- Cậu không cảm thấy gì sao?

Thiệu Bân đang đau khổ chìm vào trí tưởng tượng phong phú, bất chợt bị hỏi một câu như vậy liền ngớ người ra, sau đó nhanh mồm nhanh miệng trả lời:

- Có nha, thấy tội anh quá à!

Albert nghe xong thì mặt trở nên đen thui. Thử hỏi xem phóng uy áp để uy hiếp địch thủ, mà địch thủ lại tỏ vẻ thương xót cho y, điều này nghĩ sao cũng thấy như bị sỉ nhục.

- Uống cái... cái máu đó, chắc ghê lắm ha...

Thiệu Bân bẽn lẽn cười, ngón tay chỉ chỉ vào cái bình đã cạn đáy trên tay Albert.

- Cậu có thể thử xem.

Cậu lắc đầu nguầy nguậy không chút do dự.

Nghĩ sao vậy, ngửi thôi đã mắc ói!

Tất nhiên Thiệu Bân không dám nói ra, dù sao đó cũng là đồ ăn của người ta, mở mồm chê bai rất là mất lịch sự nha.

Albert tỏ ra mất kiên nhẫn, xua xua tay về phía Thiệu Bân với thái độ không mấy thiện cảm.

- Đi làm gì thì làm đi.

Thiệu Bân như được đặc ân đặc xá, không đợi được mà vọt lẹ ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng tập cẩn thận cho Albert "đại nhân".

----------------------

- Ơ này, Tiểu Bân!

Thiệu Bân đang thất thểu đi đến nhà ăn, bỗng từ đâu một thân hình cao lớn vọt ra, tông thẳng vào người cậu, khiến cho cậu lảo đảo suýt ngã chổng vó.

Người đó không những tỏ ra hối lỗi, ngược lại còn vươn tay kéo Thiệu Bân vào lòng mình, nhe răng ra cười hớn hở:

- Anh tìm em nãy giờ đấy!

Thiệu Bân bị va vào lồng ngực đến mức lệch hẳn cái kính cận, một lúc sau mới có thể định thần lại, khe khẽ mắng:

- Uông Thịnh, có chuyện gì mà anh hớt hải thế?

Tên kia vẫn không có ý định thả cậu ra, còn đưa tay lên vò vò mái tóc vốn đã rối bời của cậu thành cái tổ quạ.

- Tiểu tổ tông của tôi ơi! Anh nghe được tin em phải ở chung phòng và làm việc cùng với vật thí nghiệm Albert nên chạy lẹ tới đây nè! Em có bị sao không đấy? Có bị hắn ta ăn hiếp gì không?

Vừa nói, Uông Thịnh vừa không ngừng sờ mó khắp người Thiệu Bân với lý do kiểm tra thân thể.

Thiệu Bân nổi hết cả mấy tầng da gà, cậu đánh mạnh lên mu bàn tay đang làm càn của anh, sau đó dùng sức đẩy mình ra khỏi anh một chút.

- Em ổn, anh không cần lo gì hết á!

Đang được lợi dụng để ăn đậu hũ mềm một chút liền bị đẩy ra, Uông Thịnh thầm oán hờn trong lòng, nhưng rất nhanh lại lấy được vẻ bình tĩnh thường ngày.

- Em ăn trưa chưa? Đi ăn với anh nhé?

--

Uông Thịnh là một trong những người quan trọng nhất của Thiệu Bân.

Vốn dĩ họ không có bất cứ điểm chung nào, chỉ vì một lần hồi đại học, Uông Thịnh đến kí túc xá của em trai để đưa đồ, tình cờ gặp phải Thiệu Bân đang đờ đẫn làm bài tập liền nảy sinh hứng thú, sau đó bắt chuyện một hồi liền nức nở khen Thiệu Bân nói chuyện hợp gu với anh.

Thế là họ làm bạn thân từ lúc đó đến giờ.

Uông Thịnh ra trường trước Thiệu Bân tận 3 năm, vì anh học bộ đội nên đã được cắt cử về viện nghiên cứu làm sĩ quan bảo vệ. Chính anh cũng là người nhờ ba nói giúp để Thiệu Bân được nhận công việc nghiên cứu lương cao ngất ngưởng ở đây.

Tất nhiên là việc này Thiệu Bân không hề biết, mà Uông Thịnh vốn cũng không định nói chuyện này cho cậu. Anh biết cậu là người không thích nhận không ai thứ gì, nhất là khi biết việc cậu được cho vô làm trong khi có hàng ngàn hàng vạn đối thủ Alpha ngoài kia có khi sẽ khiến cậu mất mặt đến chết.

- Nào, đi ăn thôi, hình như hôm nay có thịt kho ngon lắm.

Uông Thịnh quàng tay qua vai Thiệu Bân, kéo cậu lại sát mình hơn, thậm chí còn cúi sát người nói nhỏ vào tai cậu làm cho vành tai bị thổi đến đỏ bừng lên.

Một màn giả ân ái này, được Albert mới bước chân ra khỏi phòng tập thu vào mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info