ZingTruyen.Info

[AxB] Răng Nanh

Chương 13

Dinari_lili

Tầm 11 giờ đêm, Albert mới về tới phòng.

Y bị quản thúc rất gắt gao, sau khi ra khỏi buồng nghiên cứu, y có thể đi tìm bạn tình phát tiết, thế nhưng chỉ được giới hạn trong thành phố có lính gác canh cẩn thận, cũng không được phép đi đâu quá 12 giờ đêm.

Vốn dĩ, những vị giáo sư tiến sĩ kia đã lén đặt camera ở mọi nơi để tiện theo dõi y, từ phòng ngủ tới tận phòng vệ sinh, thậm chí là ở phòng khách sạn nơi y liên lạc với bạn tình, thế nhưng Albert chỉ cần liếc mắt một cái là toàn bộ camera đều bị nổ tanh bành, thậm chí là cả những camera siêu tinh vi.

Vậy nên, Thiệu Bân chính là công cụ theo dõi tốt nhất họ có thể tìm được. Thực ra trước đây, họ cũng có đưa 2 nhà khoa học vào ở chung với Albert, còn bắt 2 người đó đi theo y đến cả khách sạn, thiếu điều vô tận phòng để chứng kiến quá trình làm tình của y.

Kết cục, cả 2 người đều bị mất tích không rõ tăm hơi, không thể tìm được xác.

Viện nghiên cứu truy cứu trách nhiệm lên người Albert, đổ hết mọi tội lỗi cho y, nhưng mà dù họ có điều động nhân lực điều tra đến đâu thì cũng không tìm được bất cứ bằng chứng nào cho thấy Albert giết 2 nhà khoa học kia.

Trích camera đi đường thì chỉ thấy được cảnh 2 nhà khoa học ấy bỏ bê công việc, bị một mỹ nữ Omega rủ rê vào quán bar, mãi sau không thấy ra khỏi đó nữa, vị mỹ nữ kia cũng mất tăm hơi luôn.

Từ đó, chẳng có nhà khoa học nào dám vào ở chung với Albert nữa, cho đến khi có lính mới ngây ngô như Thiệu Bân mới bị lừa vào căn phòng đó.

Đã vậy, Thiệu Bân lại có tính thương tiếc cho vật thí nghiệm nên cậu sẽ tìm mọi cách giảm bớt đau đớn cho họ, cậu vốn vẫn chưa được biết độ nguy hiểm cực kỳ cao của nhưng "người" được đặt trong lồng kính đó.

--------------------

Về phía Albert, sau khi mở cánh cửa nặng trịch ra lại thấy tên kia vẫn đang ngồi chăm chú lật sách. Thiệu Bân đã tắm và ăn tối trong khoảng thời gian Albert ra ngoài, còn lại thời gian đều vùi đầu hết vào việc nghiên cứu thí nghiệm và sách vở.

Albert vốn cũng chẳng để ý lắm, y lại vào phòng tắm để gột rửa hết bụi bẩn bên ngoài, xong xuôi liền lên giường ngủ. Nhưng ánh đèn le lói kia cứ xộc thẳng vào mắt y, kèm theo đó là hơi thở lạ lẫm đã lâu không xuất hiện trong phòng.

Y không quen với điều này.

Đã vậy, Albert lại còn bất tỉnh suốt 7 ngày liền, cho nên bây giờ y không hề buồn ngủ, thế là đành phải tìm niềm vui cho đỡ buồn chán.

Thiệu Bân ngẫu nhiên được chọn trở thành niềm vui mới của Albert.

Chàng trai trẻ đang mê man đọc tư liệu mấy năm qua về vật thí nghiệm số 01, hàng lông mày nhíu lại nhìn không khác gì ông cụ non, bỗng thấy sau gáy rợn rợn, một cỗ uy áp nồng đậm bốc lên hừng hực sau lưng cậu.

- Tìm hiểu về tôi sao?

Albert tỏ vẻ thờ ơ hỏi, chỉ vậy thôi cũng khiến Thiệu Bân rúm ró người lại. Cách đây 5 tiếng cậu còn đang thương tiếc cho số mệnh của Albert cũng như những vật thí nghiệm khác thì giờ đây, trong đầu cậu còn tràn ngập một nỗi sợ hãi khó tả.

Nỗi sợ với những người mạnh nhất.

Albert đã làm vật thí nghiệm suốt 15 năm qua, kể từ khi mới chỉ là một em bé 5 tuổi. Điều này càng chứng minh sự độc ác của thí nghiệm cải tạo gen người khi mà suốt hơn 1 thập kỷ, thứ được tiêm vào người một cậu bé lại là thuốc độc tính cao và những thứ thuốc gây đau đớn tột cùng khác.

Điều đau đớn nhất đó chính là mổ xẻ để sửa bộ gen người, mà suốt quá trình sau khi cấy xong, cơ thể sẽ chịu cơn đau quằn quại khi bên trong xảy ra một cuộc thanh trừng bộ gen mới. Đã có rất nhiều đứa bé phải bỏ mạng vì cơ thể không chịu tiếp nhận sự xâm nhập của tế bào ngoại lai.

Đến bây giờ, chỉ có 7 đứa trẻ thành công lớn lên, một trong số đó chính là Albert.

Những đứa trẻ thành công đó trở nên lợi hại hơn bao giờ hết, tế bào của chúng đã chết đi và hồi sinh lại, kể từ đó sẽ không thể già đi và chết được, mãi mãi giữ nguyên trạng thái mạnh mẽ nhất. Chúng không cần ăn hay uống thức ăn để sống, thậm chí cũng không cần thở.

Bởi vì chúng đã chết.

Điều duy nhất những người cải tạo gen cần chính là máu, vì cơ thể không thể tự sinh ra máu nên chúng cần bổ sung máu để tiếp tục sự sống, máu được cung cấp từ những người hiến tặng, và chúng thì cũng không cần nhiều, chỉ cần 350ml là có thể sống được cả tháng trời.

Tất nhiên, không phải vì thế mà các nhà khoa học trong viện đều sợ hãi vật thí nghiệm này. Họ ưu ái gọi chúng là "Vampire", vì gen được cấy vào người chúng là bộ gen được tìm thấy sau hàng ngàn năm của bá tước Dracula tại vùng Transilvania.

Kết quả, họ tạo ra 7 tên Dracula mới với độ nguy hiểm còn cao hơn Bá tước trong sử sách. Chúng khát máu, chiến đấu như những cỗ máy không biết mệt, làn da rắn chắc đến mức đạn không thể xuyên thủng, tốc độ nhanh đến mức ngang ngửa với âm thanh.

Quan trọng nhất, chúng có thể điều khiển và khống chế mọi sinh vật với bộ não tinh vi và những phép lạ từ ngàn đời xưa.

Thiệu Bân đọc mà vừa run sợ vừa trầm trồ, đồng thời cũng buồn cho những đứa trẻ không có tuổi thơ của con người.

Dù có thương tiếc đến đâu thì sợ hãi vẫn là chủ yếu. Vậy nên, sau khi nghe Albert hỏi thì cậu liền gật đầu như trống bỏi:

- Ừm, tôi... tôi đang nghiên cứu một chút về anh...

Albert tỏ ra chẳng quan tâm lắm, chỉ hờ hững lướt mắt qua dòng chữ "cực kỳ nguy hiểm" mà nhếch mép.

Chỉ thể hiện một chút sức mạnh mà đã dùng từ "cực kỳ" rồi sao...

Thiệu Bân tim đập liên hồi, trợn mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, mãi sau mới ngước đôi mắt đen láy lên:

- Cậu... những năm qua, chắc là đau đớn lắm...

Albert hơi bất ngờ vì câu hỏi này, tia kinh ngạc cũng chỉ xẹt qua ánh mắt chưa đầy 1 giây lại quay về trạng thái thờ ơ:

- Còn không phải do các người sao?

Đến lúc này, như được tiếp thêm một nguồn tinh lực, Thiệu Bân bỗng ưỡn thẳng lưng lên, tự tin mà khẳng định:

- Đó là họ, còn tôi là tôi! Tôi sẽ không để anh phải chịu đau đớn quá mức nữa, tôi sẽ bảo vệ anh!

Albert lia ánh nhìn săm soi từ đầu đến chân Thiệu Bân, khinh bỉ:

- Chỉ bằng cái cơ thể gầy yếu này?

Thiệu Bân trợn mắt, chắc nịch:

- Sao lại không? Tôi nói anh nghe nhé, chức vụ của tôi cũng cao lắm đấy! Tôi sẽ lén ăn cắp thuốc giảm đau cho anh!

Nhìn cái tên con trai bé đến mức chỉ cần hắn bóp một phát cũng chết tươi này học đòi ăn cắp ăn trộm vì mình, Albert cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng y không tiện biểu lộ ra ngoài, chỉ hững hờ nói:

- Ồ? Hy vọng cậu giúp tôi mở mang tầm mắt vậy.

Thiệu Bân vội nhoẻn miệng cười tươi rói, nhe hàm răng trắng loá ra, miệng còn không quên thề thốt:

- Đương nhiên! Cứ tin ở tôi, tôi sẽ bù đắp quá khứ đau thương cho anh!

Albert nhìn nụ cười của Thiệu Bân mà có hơi thất thần, lòng thầm ngứa ngáy một trận.

Beta dạo này đều hợp gu y vậy sao?

Cái tên beta kia vẫn không biết gì, sau khi cười ngờ nghệch liền quay lại dáng vẻ nghiêm túc, đẩy cặp kính bị trượt xuống sống mũi lên, quay ngoắt người lại bắt đầu đọc sách.

Albert khẽ nâng đôi mắt thâm trầm nhìn vào bóng lưng thẳng tắp thái quá của Thiệu Bân, từng đợt phỏng đoán suy nghĩ tràn vào bộ não cao cấp.

Gián điệp lũ nhà khoa học cài vào để mê hoặc y?

Không đúng, xét ra thì gương mặt này quá đỗi bình thường, đã vậy lại còn là 1 beta, không thể quyến rũ y được. ( chưa chắc đâu má :)) )

Vậy thì có lẽ là cài vào một tên khờ khạo để làm y mất cảnh giác?

Ngẫm đi ngẫm lại một hồi, Albert có vẻ tin vào phán đoán thứ 2 hơn, vì thế y cứ tự nhiên gắn mác cho Thiệu Bân cái danh "đồ khờ".

Thiệu - đồ khờ- Bân thì chẳng hay biết gì, vẫn còn miệt mài trau dồi kiến thức để có thể nâng cao IQ hơn.

Nếu như cậu biết thì có khi cậu sẽ tức đến hộc máu mất, một người trẻ đầy tiềm năng được viện khoa học nhà nước nhận vào khi mới 19, tất nhiên không thể là "đồ khờ" được rồi!

---------------------

Cute quá ha mọi người.
Nhưng ko cute được lâu đâu.😘

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info