ZingTruyen.Com

[AxB] Răng Nanh

Chương 11

Dinari_lili

Rốt cuộc thì Thiệu Bân vẫn lăn ra ngất xỉu khi mới chỉ bước đến ngày thứ 7 của kỳ phát tình, dù cho trước đó có uống cả đống thứ bổ thận tráng dương.

Trong lúc cậu ngủ một mạch 3 ngày trời, Bá tước vẫn thi thoảng đè cậu, nhưng tần suất đã giảm bớt rất nhiều, hầu như y chỉ vuốt ve và ngắm nhìn tiểu thư ký của y, đôi mắt mang theo vẻ si mê chiếm hữu không thèm giấu diếm.

  Nói không cảm động là giả, bởi vì lấy lòng y mà Thiệu Bân ra sức chiều theo đủ loại tư thế, không hề kháng cự bất kỳ lời đề nghị nào, đã vậy lại còn trưng ra vẻ mặt uỷ khuất mà không dám nói khiến y cảm thấy máu huyết sục sôi, hành hạ cậu còn dữ dội hơn những tháng trước nhiều lắm.

  Kết thúc chuỗi 10 ngày mông đau lưng đau, Thiệu Bân lại lấy lại sức trẻ như bình thường, chạy nhảy khắp toà lâu đài như con chim chích. Được ngủ nghê không phải làm việc ròng rã 3 ngày mà vẫn có lương khiến cậu vui như mở cờ, gặp ai cũng cười tí tởn.

  - Du lão bá, bác đang làm gì thế?

  Lão Du đang chỉ việc cho Tiểu Mã ở hoa viên, đúng lúc bắt gặp cái miệng đang ngoác rộng của Thiệu Bân liền ra vẻ mặt "biết ngay mà", ông đã sống ở đây lâu đến mức thừa hiểu mọi động tĩnh trong căn nhà, rốt cuộc vẫn mỉm cười chung vui với niềm vui vớ vẩn của cậu.

  Tiểu Mã thì lại khác, hắn vừa cầm bình tưới, vừa lia đôi mắt u uất cho Thiệu Bân. Tên Bá tước đã phát tình thì thôi đi, người vô tội như hắn vô tình đi ngang phòng cũng phải gánh chịu lượng phermone kích tình kia, hại hắn phải quằn quại tiêm thuốc kiềm chế liều cao mới có thể áp chế được cơn thèm khát da thịt.

  Thiệu Bân chẳng hiểu mô tê gì, vẫn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc được có lương cao, sau khi chào tạm biệt lão Du liền quay ngoắt đi về phía đình nghỉ chân nằm giữa hoa viên.

  Bá tước biết cậu hay buồn chán nên đã cho xây một cái đình cho cậu, xung quanh nó là hằng hà cây ăn quả và hoa tuyệt đẹp, đã vậy còn kế sát hồ cá rộng mênh mông. Ở giữa đình y dựng một bộ bàn ghế gỗ đắt đỏ chỉ để cho cậu ngồi thơ thẩn làm việc, bên trong còn xây thêm mấy kệ sách cho Thiệu Bân vừa đọc sách truyện vừa ngắm cá bơi.

  Chính vì cái nơi như tiên cảnh đó mà Thiệu Bân cũng rất hay chây lười làm sổ sách, mà Albert cũng toàn ném những việc vụn vặt cho cậu xử lý, mục đích của y khi xây đình cho cậu cũng chỉ để cậu không vòi vĩnh được ra khỏi biệt phủ đi chơi. Với trình độ học vấn và trí tuệ như Thiệu Bân thì căn bản không thể gánh vác chuyện trọng đại cho Albert được, cậu chủ yếu chỉ là tiếp đón khách từ phương xa đến thăm hỏi và phụ lão Du sắp xếp công việc cho người làm thôi.

  Bạn nhỏ nào đó giờ đang một tay cầm bánh mì gặm, một tay lại ném thức ăn cho cá, hứng thù nhìn hàng trăm cái miệng trồi lên chóp chép đến là sảng khoái, đôi mắt cười không thấy mặt trời đâu nữa.

Bất chợt, sau lưng vang lên một giọng nói trầm khàn đầy tính nghiêm túc:

- Tại sao không chăm chỉ làm việc?

Thiệu Bân giật thót một cái, bánh mì trét bơ thơm ngon cũng theo đó bị ném vào hồ cá, bị đàn cá chén sạch không còn chừa lại một mẩu nào.

Sau khi thấy rõ người đến là ai, Thiệu Bân từ gương mặt đang tức giận lập tức quay ngoắt sang vẻ nịnh bợ, miệng cười giả lả:

- À, không phải tôi không làm việc đâu, tôi nghỉ giải lao thôi!

Albert lia đôi mắt lãnh đạm sang chiếc bàn gỗ chỉ toàn bánh mì và đủ loại mứt trái cây, tuyệt nhiên không hề có sổ sách giấy tờ nào, sau đó lại quay sang nhìn Thiệu Bân chằm chằm.

Thiệu Bân bị nhìn trúng tâm đen, da gà da vịt đều đua nhau nổi lên, sau lưng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, thế nhưng trên mặt vẫn là nụ cười gượng ép nhìn vô cùng chuyên nghiệp, như thể đây không phải lần đầu cậu trốn việc chơi bời.

Thôi được rồi, đúng là không phải lần đầu thật.

Albert không lạ gì với thói ham chơi của Thiệu Bân nữa, dù sao cũng do y cưng chiều cậu quá mức, từ hồi 18 tuổi đã bị y bắt vào trong đây nuôi nấng suốt 10 năm, chưa ra ngoài xã hội tiếp xúc với nhiều thể loại người xấu xa, dẫn đến dẫu đã qua bao năm thì tâm hồn vẫn còn dừng lại ở độ tuổi tràn đầy tính tò mò và ngây thơ.

Tốt nhất là cứ mãi mãi như vậy đi, mãi mãi là Thiệu Bân của mình y.

Albert nhìn Thiệu Bân thật lâu, thật đăm chiêu khiến cho cậu sợ hãi trong lòng, suốt nửa ngày cứ mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân như trẻ con phạm lỗi vậy.

  Cuối cùng, người lên tiếng phá vỡ cục diện căng thẳng này lại là Albert:

- Chiều tối nay ta đi tiệc rượu, em có muốn đi không?

Thiệu Bân đang ủ rũ cúi đầu, nghe đến đó mới kinh hãi mà ngẩng phắt lên, đôi mắt tròn xoe mở lớn ra nhìn vào Albert, miệng há hốc ra thành hình chữ O cực lớn.

- Thật... thật ạ?

Cậu mừng đến phát điên đi được! Đã gần 2 năm kể từ lần cuối cậu được phép ra khỏi biệt phủ rộng lớn này để đi chơi, cậu rất nhớ quang cảnh bên ngoài, lại càng nhung nhớ các mẹ và các em ở cô nhi viện.

  - Tiệc rượu dành cho quan chức cấp cao trong Vương quốc, nói năng hành xử phải cẩn trọng. 8 giờ tiệc bắt đầu thì 6 giờ chúng ta sẽ đi.

  Thiệu Bân vốn dĩ chẳng thèm để ý lời Albert nói nữa, cậu đang vừa cười thơ thẩn vừa tưởng tượng đủ thứ. Hồi bé cậu có được túm tụm lại coi phim cùng bạn bè và anh chị, những bộ phim có tình tiết đàn ông máu mặt đi làm ăn, bắt tay với đối tác, các mẹ ở cô nhi còn rất thích xem phim ngôn tình từ thời xửa thời xưa, trong đó có những tổng tài ngầu lòi đàm phán với nhau. Nhất là trong những bữa tiệc xa hoa, họ thậm chí còn buôn bán vũ khí ngầm nữa kìa.

  Là con trai, ai lại chẳng mê mẩn mấy người đàn ông mang hơi thở trưởng thành bá đạo đó. Thiệu Bân lại càng không phải ngoại lệ, nhưng đáng hận ở chỗ, lẽo đẽo theo sau Albert suốt nhiều năm, cậu vẫn chưa được cho phép đi tiệc rượu của giới hào môn cao cấp bao giờ. Vậy mà hôm nay lại được Bá tước phá lệ cho đi theo, Thiệu Bân trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn cụm pháo hoa nở bôm bốp.

  Albert nhìn trạng thái ngờ nghệch của Thiệu Bân mà trong lòng một mảng mềm nhũn, cứ phải đáng yêu như vậy, y không nỡ để người khác dòm ngó, nhất là trong giới quyền quý có rất nhiều tên muốn bao nuôi beta, một phần vì beta rất khó mang thai, chơi trần bao lâu cũng không sợ, một phần nữa là vì beta có tính cách mạnh mẽ hơn Omega nhiều lắm, phải chinh phục trái tim của một Beta họ mới có cảm giác thành tựu.

  Đã có nhiều tên không có mắt, lúc diện kiến đều lén lút dùng ánh mắt thèm khát và suồng sã nhìn vào tiểu Beta của y, thậm chí còn có tên dám mở miệng xin xỏ, kết quả là y như mất đi lý trí mà móc mắt của hắn. Từ hàng vạn năm trước kia, y đã biết Thiệu Bân chính là điểm yếu duy nhất của y, một điểm yếu chí mạng nằm gọn trong tim, đâm chồi bén rễ không thể nào nhổ bỏ được.

  Đó cũng là lý do Albert giữ khư khư Thiệu Bân bên mình, tung ra nhiều lời đồn hòng che đậy tình yêu điên cuồng này, bảo vệ người của mình thật tốt đẹp và bình an.

  Thế nhưng, tối nay, y phải đưa bảo bối trong lòng đi cùng đến nơi đầy rẫy sói hoang, phải làm việc mà y không hề muốn làm một chút nào.

Tất cả là vì lời nguyền rủa năm đó.

—————————————————————

Chương này vừa viết vừa khóc các cậu ạ 🥹 tôi mới ăn con 0 tròn trĩnh xong, tất cả chỉ vì không soi được cái con Ecoli chết tiệt🥹

  Trời đã sinh tôi, sao còn nỡ sinh thêm môn thực tập vi sinh chứ 😢

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com