ZingTruyen.Info

App Viet Truyen Kinh Di

Ngay bên cạnh khu chung cư mới xây có một khu chợ tấp nập người qua lại. Trong khu chợ chỉ có đúng một cửa hiệu tạp hóa hai tầng nằm ở đầu cổng vào. Diện tích cửa hiệu không to nhưng cái biển tên treo bên ngoài lại cực kỳ lớn, bốn chữ “Tạp hóa Tùy Tâm” gắn đèn led xanh đỏ nhấp nháy trông rất đau mắt, không khỏi khiến bất kỳ ai đi ngang qua chú ý đến.

Lúc này, trời đã nhá nhem, gió lạnh thổi vù vù trên đường cái, tạt thẳng vào nếp áo nhung của một người phụ nữ lớn tuổi đang đi bộ bên lề đường.

“Tôi bảo cậu này, lát nữa vào cái cửa hàng đó, cậu mua gì cũng đừng có mặc cả.” Bà quay người, dùng giọng điệu thì thầm nhắc nhở người phía sau.

Người đàn ông khoác áo măng tô rời mắt khỏi màn hình điện thoại, khẽ hỏi lại: “Tại sao vậy?”

“Ầy, tôi vốn không muốn nói xấu ai đâu, nhưng mà…” Người phụ nữ ra vẻ bất đắc dĩ rồi lại nói tiếp: “Chủ cửa hiệu là một thằng nhóc trẻ tuổi, tính tình cậu ta không được tốt lắm, mồm miệng cũng không sạch sẽ, chọc giận không ít người trong chợ. Nhưng mà nghe nói phía sau có cơ nên không ai dám động vào. Đồ trong cửa hàng đó có quy định không được mặc cả đâu nên cậu đừng cố, không khéo lại cãi nhau với cậu ta.”

Người đàn ông nghe xong gật đầu một cái, sau đó theo chân người phụ nữ đi vào cửa hàng tạp hóa. Bước chân hai người chạm đến cửa kính của cửa hàng, nghe được đối thoại của người bên trong.

“Tôi mua hai hộp, giá 455 đồng, cậu bớt cho tôi 5 đồng đi.” Cô gái trẻ tuổi đặt hai hộp sữa bột xuống mặt quầy thu ngân, mặc cả với người tính tiền.

Thanh niên ngồi phía trong quầy đang cầm máy chơi trò chơi, mắt liếc qua một cái, thẳng thừng nói: “Không bớt được, hàng này tôi bán không có lãi.”

“Làm gì có hàng nào bán không có lãi. Chị là con gái cô bán rau bên cạnh cửa hàng của cậu đấy. Cậu bớt cho chị 5 đồng thì có làm sao?”

Nghe xong lời này, thanh niên tắt màn hình điện thoại, hắn đứng dậy nhìn cô gái thật lâu, lâu đến độ làm cô lầm tưởng hắn rung động với mình.

Một phút trôi qua, thanh niên nói: “Chị nhìn xem mặt tôi và cô bán rau bên cạnh có giống nhau không? Cô bán rau có phải người nhà tôi đâu mà tôi phải nể mặt bớt cho chị? Hay chị muốn làm người nhà với tôi? Cũng được thôi, nhưng mà đừng làm chị gái, tôi không dám nhận đâu. Làm dì tôi còn miễn cưỡng.”

“Cậu… cậu ăn nói như này sẽ mất khách đấy!” Cô gái nén giận nói.

Thanh niên chẳng mảy may để tâm. Bà cô bán rau tháng nào cũng mua chịu tiền hàng đến giờ còn chưa trả hết, con gái bà ta muốn được giảm giá ư? Không đời nào.

Hắn in hóa đơn rồi chìa ra trước mặt cô: “Cảm ơn chị nhắc nhở, hai hộp sữa tổng giá 460 đồng, bớt cho chị 5 đồng theo yêu cầu là 455 đồng, vậy đã được chưa?”

Cô gái nghẹn họng trân trối nhìn tờ hóa đơn, cuối cùng vẫn rút thẻ ra thanh toán rồi hậm hực đi về.

Thanh niên ném tiền vào ngăn kéo, ngồi phịch xuống ghế, mở điện thoại chuẩn bị làm ván đánh mới.

“Cộp cộp.” Tiếng ai đó gõ tay lên mặt quầy thu ngân làm hắn dừng lại động tác.

Người đàn ông khoác áo măng tô có vẻ ngoài giống như diễn viên trên phim đứng trước mặt hắn, nở nụ cười nói: “Tôi là…”

Thanh niên lên tiếng nói: “Không cần giới thiệu, anh biết tôi là ai không?”

Người đàn ông bị cắt ngang sững sờ vài giây, sau đó trả lời: “Anh là chủ cửa hiệu tạp hóa này.”

Thanh niên lại hỏi: “Vậy tôi tên là gì?”

Người đàn ông nói: “Vũ Văn Hàn.”

Thanh niên hỏi tiếp: “Năm nay tôi bao nhiêu tuổi? Có sở thích gì?”

GIọng điệu của người đàn ông hơi chần chừ đáp: “23 tuổi, thích chơi game.”

Vũ Văn Hàn nghe được đáp án chính xác thì rất hài lòng, hắn nói: “Anh biết kha khá về tôi như thế thì tôi biết anh là ai rồi.”

Người đàn ông ngạc nhiên, hôm nay là lần đầu anh ta đến đây mà đối phương đã biết anh ta là ai, chẳng lẽ người này thực sự có thế lực chống lưng ở phía sau? Nhưng trong tài liệu công ty thu thập thì cửa hàng tạp hóa của Vũ Văn Hàn đang làm ăn thua lỗ, đứng trước nguy cơ đóng cửa trong ba tháng tới. Công ty nhằm vào sự thiếu thốn tiền bạc của hắn mới lệnh anh ta đến đây thương lượng.

Vũ Văn Hàn không thấy người đàn ông nói gì, nghĩ là mình đoán trúng rồi, hắn cười đắc ý nói: “Anh nói đi, ông cha già tỷ phú thất lạc tôi lúc nhỏ để lại di chúc cho tôi bao nhiêu? Anh bí mật tìm đến tôi chắc cũng cực khổ lắm nhỉ. Đưa di chúc đây tôi xem, tôi mà được phần tài sản lớn sẽ không bạc đãi anh. ”

Người đàn ông câm nín: “...”

Anh ta là nhân viên của công ty trò chơi trực tuyến, nào biết cha già tỷ phú nào? Lại còn di chúc cho đứa con trai thất lạc nữa? Đó là kịch bản phim truyền hình phát sóng vào giờ ăn cơm tối hàng ngày mà.

Người đàn ông rút một tờ giấy trong cặp ra đặt lên mặt quầy.

Hai mắt Vũ Văn Hàn sáng lên, hắn chỉ nói bừa thôi, thực không ngờ lại có di chúc thật, chẳng lẽ hắn là do mẹ hắn và ông già tỷ phú nào đó lén lút sinh ra.

Hắn ngồi dậy nhắc tờ giấy lên, hứng khởi đọc dòng tiêu đề in đậm: “Hợp đồng cộng tác… viên?!”

Tông giọng chữ cuối nâng cao, Vũ Văn Hàn căng mắt nhẩm đọc lại vài lần, dòng chữ “Hợp đồng cộng tác viên” vẫn y nguyên trên giấy, không biến thành “Di chúc của ông XXX”.

“Này là sao?” Hắn nhướng mày hỏi người đàn ông.

Đối phương cười nói: “Vừa rồi có chút hiểu lầm, tôi là nhân viên của công ty trò chơi trực tuyến, tôi đến đây muốn đưa ra yêu cầu hợp tác với cậu. Theo tìm hiểu của công ty tôi thì cậu là người ưa thích chơi trò chơi trực tuyến, chúng tôi chuẩn bị đưa ra thị trường trò chơi trực tuyến mới thể loại kinh dị, cần một cộng tác viên hợp tác lâu dài về mảng thử nghiệm các chức năng của trò chơi. Làm cộng tác viên sẽ có lương hàng tháng, khi trò chơi phát hành tiền lương sẽ gấp hai lần.”

Vũ Văn Hàn lướt qua điều khoản dài dòng ở mặt đầu, lật sang mặt sau tìm đến bảng tiền lương hàng tháng.

Hắn xem xong rồi hỏi: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Người đàn ông bỗng chốc không biết phải nói gì, điều kiện trong hợp đồng đã rất ưu đãi cho đối phương rồi.

“Cậu cảm thấy còn thiếu cái gì, chúng ta có thể bàn bạc lại.”

Vũ Văn Hàn nói: “Ý tôi là ngoài cộng tác viên thì công ty anh còn thiếu nhân viên làm gì không? Tôi muốn ứng tuyển.”

Người đàn ông đang suy nghĩ nên dùng lời nào thuyết phục đối phương lại bị dội một gáo nước nóng, anh ta bất ngờ không kịp trở tay, lúng túng nói: “Hiện tại công ty tôi chỉ thiếu cộng tác viên.”

Người đối diện “à” một tiếng, hắn lục trong ngăn tủ lôi ra một cái bút, dứt khoát ký tên vào bản hợp đồng.

Đặt bút xuống, ngón tay hắn búng tờ giấy một cái, hỏi: “Ký xong rồi, giờ tôi phải làm gì?”

Người đàn ông sững sờ, anh ta nhận hợp đồng xem qua chữ ký siêu vẹo ở dưới, vì chỉ tiêu hoàn thành quá nhanh mà có hơi lo sợ.

Anh ta nói: “Cậu cho tôi số liên hệ, tôi sẽ gửi đường liên kết tải trò chơi cho cậu.”

Vũ Văn Hàn đọc một dãy số cho đối phương lưu sau đó lại ngồi xuống ghế mở điện thoại ra nghịch.

Trước khi người đàn ông rời đi, anh ta hỏi: “Cậu không sợ tôi lừa cậu sao?”

Điện thoại che khuất nửa gương mặt của Vũ Văn Hàn, chỉ thấy mày dài mắt cong, mí mắt nâng lên nhìn thẳng vào người đàn ông, hắn trả lời: “Nhìn mặt anh là tôi biết anh uy tín rồi.”

Người đàn ông luôn bịt khẩu trang từ đầu đến cuối chợt lặng thinh, cúi đầu ra về.

Vũ Văn Hàn ngoài miệng nói nhảm như vậy, thấy người ta vừa đi hắn liền lên mạng tìm kiếm tên công ty trong hợp đồng. Đó là một công ty trò chơi mới mở năm ngoái, chưa ra mắt trò chơi nào nhưng lại rất nổi tiếng, bởi vì nó là công ty con tách ra từ một tập đoàn kinh doanh lớn. Trên mạng không có thông tin về trò chơi mà bọn họ sắp phát hành, có lẽ là thông tin bảo mật, hoặc là do công ty muốn gây ấn tượng bất ngờ cho người chơi bằng cách không quảng bá trước.

Cùng lúc hắn ngồi tra thông tin thì người đàn ông đã trở về công ty bàn giao kết quả cho sếp lớn. Sếp lớn khen anh ta làm việc năng suất, quyết định cuối tháng sẽ tăng lương cho anh ta.

Người đàn ông vui vẻ tự thưởng cho mình một tách cà phê tự pha trong phòng chờ, anh ta nhắn tin vào số người điều hành bên mảng kỹ thuật, xin đường dẫn liên kết của trò chơi sau đó chuyển tiếp cho các cộng tác viên đã ký hợp đồng. Anh ta là người làm ăn cẩn thận, sau khi gửi xong liền kiểm tra một lượt các tin nhắn, phát hiện thiếu một người. Vì chuyển tiếp đang hồi nên anh ta sao chép tin nhắn gửi lại cho đối phương.

Người đàn ông chăm chú nhìn điện thoại, không để ý trên đường có đồ vật chắn ngang, anh ta vấp chân một cái, điện thoại rơi khỏi lòng bàn tay.

Đồng nghiệp bên cạnh phản ứng cực nhanh bắt được điện thoại của anh ta, ngón tay lại vô tình lướt qua màn hình cảm ứng, đường liên kết vừa sao chép đã bị xóa mất vài ký tự mà cả hai không hề hay biết.

Bên phía Vũ Văn Hàn nhận được một tin nhắn chờ, hắn mở ra xem, thấy một đường dẫn liên kết.

“Công ty này làm việc nhanh nhạy đấy nhỉ?” Cảm thán xong một câu, hắn nhấn luôn vào đường dẫn để máy tự tải.

Trời tối sầm, Vũ Văn Hàn thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa hàng thì chợt nhớ ra trò chơi mới. Hắn mở điện thoại ra, lướt xuống cuối giao diện chứa đầy các ứng dụng linh tinh, tìm được cái mới cài đặt.

Biểu tượng trò chơi là một quyển sách màu đen trong nền màu đỏ hình vuông, bên dưới hiện dòng chữ [App viết truyện kinh dị].

Vũ Văn Hàn cảm thấy tràn ngập hứng thú, hắn lập tức khởi động trò chơi.

Tiếng nhạc ma mị vang lên cùng dòng chữ giới thiệu: [Bạn có thích viết truyện không? Có muốn thử sức với thể loại kinh dị ma quái?]

Vũ Văn Hàn nhấn bỏ qua đoạn mở đầu, vào luôn bảng đăng nhập điền thông tin tài khoản. Hắn vốn định dùng biệt danh thường dùng ở các trò chơi khác, không ngờ hệ thống lại từ chối. Sau đấy hắn ngồi hết nửa tiếng đồng hồ nhập đủ thứ tên trên trời dưới đất vẫn bị dòng chữ báo đỏ đánh bại. Ngay cả khi hắn bực bội ấn loạn phím cho ra một cái tên không có nghĩa, thế mà vẫn không được chấp nhận.

“Mẹ!”

Kìm xuống cảm xúc muốn ném điện thoại, Vũ Văn Hàn quyết định nhắn tin cho người đàn ông gặp hồi chiều. Chợt liếc mắt nhìn qua đồng hồ, đã qua mười một giờ, sợ là đối phương đang say giấc nồng, hắn đành bỏ ý định.

Ma xui quỷ khiến thế nào Vũ Văn Hàn lại nhập tên đầy đủ của mình vào.

Sau đó, điều kỳ diệu không hề xảy ra, hệ thống vẫn báo lỗi. Nhưng lỗi lần này không nằm ở tên hắn nữa mà nằm ở ngày sinh của hắn.

Vũ Văn Hàn điền ngày sinh giả, đây là thói quen của hắn từ trước đến nay, hắn không muốn người ngoài biết mình sinh ngày nào.

“Hóa ra là bắt mình điền thông tin thật?” Hắn ngộ ra rồi thành thật nhập tất cả thông tin còn lại.

Khung thông báo nổi lên nội dung đăng ký tài khoản thành công, Vũ Văn Hàn thấy nhẹ nhõm cả người, cảm thán ứng dụng của công ty này quá tiên tiến, còn biết nhận diện chủ sở hữu điện thoại.

Đương lúc hắn muốn tắt màn hình thì một bảng quy tắc hiện ra.

Bảng quy tắc rất ngắn gọn: Hoàn thành bảy cuốn tiểu thuyết bị tác giả bỏ dở, không được dừng lại giữa chừng.

Cuối cùng là một câu hỏi: “Bạn đã sẵn sàng chưa?”

Ngón tay Vũ Văn Hàn di chuyển, từ từ đến gần ô vuông “Sẵn sàng”.

Một cơn gió lạnh thổi đến, đầu ngón tay đột ngột chuyển hướng sang ô “Chưa sẵn sàng” rồi nhấn xuống một cái.

Hắn chẹp miệng nói: “Thôi để mai rồi chơi.”

App viết truyện kinh dị: "..."

_________

Lời nhắn của tác giả:

Chúc mừng năm mới!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info