ZingTruyen.Info

App Viet Truyen Kinh Di

Tỉnh Thời dứt lời, vẻ mặt lập tức căng cứng. Anh khẳng định mình không cố ý xúc phạm người khác, càng chắc chắn là bản thân bị điều khiển chứ không hề có ý định nói ra lời vừa rồi, mặc dù đó thực sự là suy nghĩ của anh.

Anh nghĩ đến một đáp án hợp lý — phần thưởng đạo cụ cho nhân vật mới. Bởi vì vừa rồi anh đã thấy Vũ Văn Hàn bấm điện thoại.

"Cậu dùng đạo cụ với tôi?"

Vũ Văn Hàn chẳng phủ nhận, "Đúng thế."

Tỉnh Thời nghe xong liền ngả người xuống giường, nằm quay lưng với hắn. Vì thẻ đạo cụ không có tác dụng hại người nên anh không chất vấn hắn.

Nhưng Vũ Văn Hàn nào có bỏ qua, hắn như nổi khùng gào lên: "Này! Tôi coi anh là bạn bè mà anh coi tôi là chó hả?"

Tỉnh Thời một mực không lên tiếng, còn nhắm mắt vờ như đang ngủ.

Vũ Văn Hàn vớ bừa cái gối, muốn xử lý anh một phen nhưng không xuống tay được. Vì Tỉnh Thời chỉ để hở cái đầu, muốn đánh sẽ đánh vào mặt anh. Sao hắn có thể phá hủy nhan sắc trời ban này chứ? Nói thật ra là hắn không dám.

Hắn đành kéo căng tấm chăn, nghiến răng hỏi: "Anh giả chết đấy à?"

Kéo lần một, không động đậy.

Kéo lần hai, không nhúc nhích.

Kéo lần ba, hơi thở đều đặn không thay đổi.

Vũ Văn Hàn cò cưa kéo xẻ đến lần thứ tư Tỉnh Thời mới mở mắt, anh bực mình nói: "Bỏ tay ra, nếu không..."

Tôi cho cậu ăn đủ đấy!

Cửa phòng đột nhiên bật mở, bên ngoài có một đám người tròn mắt nhìn vào trong, biểu cảm của họ muốn có bao nhiêu kinh ngạc thì có bấy nhiêu.

"Thì ra hai cậu ở chung phòng thật."

Xem ra quan hệ của bọn họ tốt phết chứ nhỉ?

Vương Thịnh Bình chưa nói xong đã thấy Tỉnh Thời hành động mạnh mẽ lại dứt khoát, đạp Vũ Văn Hàn ngã lăn xuống thảm.

"Ai ui!" Đầu hắn cụng mạnh vào tủ đầu giường.

Tỉnh Thời làm như không biết gì, bình thản vuốt phẳng lớp chăn nhàu nhĩ, giọng điệu hời hợt hỏi: "Mọi người vào đây tìm gợi ý phải không?"

"Đúng thế." Vương Thịnh Bình nuốt nước bọt, gật đầu thật mạnh. Ông ta thầm nhủ suy nghĩ vừa rồi quá sai lầm, cái cậu họ Tỉnh này không phải người dễ ở chung.

Anh có vỏ bọc hơn người và khí chất cao quý nhưng thần thái luôn lạnh lùng, biểu cảm thâm trầm khiến kẻ có tà tâm không dám vọng động, người thường không dám thân cận.

Ngoại trừ Vũ Văn Hàn, thần kinh hắn làm bằng kim loại có tính trơ.

"Tôi có gợi ý, trao đổi với gợi ý trong phòng Viên Hựu đi." Giọng điệu của Tỉnh Thời khi nói chuyện với mọi người luôn có vị nhạt nhẽo, nghe không ra cảm tình.

Một đổi một, hai bên đều công bằng. Nhóm Vương Thịnh Bình có lấy được nhiều gợi ý hơn từ việc kiểm tra các phòng khác thì anh cũng không cần. Có lẽ từ việc trên bàn ăn mà Vũ Văn Hàn kể lại, Tỉnh Thời cho rằng anh nên phân biệt rạch ròi mọi thứ với những người khác để họ không sinh dị tâm, trở thành điều phiền phức.

Vũ Văn Hàn sờ sờ da đầu, thấy không sưng mới lồm cồm bò dậy. Hắn chẳng thèm trèo lên giường, cứ thế ngồi phệt mông dưới thảm, ánh mắt lừ lừ nhìn Tỉnh Thời, dáng vẻ như muốn cắn anh đến nơi.

Thẩm Bác Vĩ mò đến bên hắn, dùng giọng điệu của người "anh trai" chỉ bảo: "Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà."

Vũ Văn Hàn: "???"

Tỉnh Thời: "..."

Lời anh ta nói tuy rằng rất bé, nhưng lại vừa vặn để ai ai cũng nghe thấy.

Mọi người lập tức dùng ánh mắt quái gở nhìn hai nhân vật chính.

Dường như có giải thích cũng vô ích, Tỉnh Thời đưa cuốn kinh thánh ra, kéo bọn họ vào chủ đề quan trọng.

"Bảy căn phòng tương ứng với bảy mối tội ghi."

Anh không thích nói nhiều, còn lại giao cho Vũ Văn Hàn diễn giải. Có nhiều người ở đây, hắn mặt nặng mày nhẹ "hừ" một tiếng, không thể làm gì khác.

Vũ Văn Hàn "xoạt xoạt" giở đến trang 382, giọng đọc luyến láy đầy cảm xúc truyền vào tai mọi người: "Bảy hoàng tử của Địa ngục hay Thất Hoàng tử Ngục là cụm từ dành cho bảy con quỷ có cấp bậc và quyền hạn lớn nhất ở Địa ngục. Bắt đầu từ "cuộc nổi loạn của Satan", họ là các thiên thần sa ngã đã nổi dậy chống Thiên Chúa và nhận hình phạt lưu đày vĩnh viễn dưới Địa ngục. Họ đại diện cho bảy mối tội đầu, nhóm các tội lỗi chính mà con người dễ mắc phải, và là nguồn gốc cho nhiều loại tội lỗi khác phát sinh, lần lượt là kiêu ngạo, lười biếng, phàm ăn, đố kỵ, phẫn nộ, tham lam, dục vọng."

Thời gian tích tắc trôi qua, Tỉnh Thời mệt mỏi khép hai mắt lại.

Mọi người nhìn anh ngủ ngon lành, như bị lây nhiễm cảm giác, cùng ngáp một cái.

Đấy, lại nữa rồi, y như bữa ăn sáng nay. Thằng cha họ Vũ không chịu đi vào vấn đề chính.

Hắn vòng vo về những thứ không đâu, "Nhìn xem, cuốn sách này ghi năm 16XX mà bìa sách vẫn y như mới, chữ viết đậm nét còn mùi mực thoang thoảng, liệu có phải sách giả không?"

Trần Thiên cho ý kiến: "Anh thôi nói linh tinh đi, sách giả thì còn đọc cho chúng tôi làm gì?"

Vũ Văn Hàn hạ tầm mắt nhìn cô ta, nở nụ cười như cha xứ, chứa đầy sự vị tha và bao dung: "Cô không muốn nghe thì cứ đi ra ngoài. Đừng cưỡng ép bản thân nhé cô gái."

Ngữ điệu rất chi là cà khịa.

Trần Thiên tối mặt, thầm nghĩ hắn thật đáng ghét. Cô ta chưa kịp phản bác hắn thì đã có người nói hộ.

"Sao cậu không nghĩ chúng ta đang ở năm 16xx?" 

Là Tỉnh Thời kề gối bên mép giường, tóc anh dài như thác nước trải ra khắp đệm, cặp mắt xanh chiếu đến người Vũ Văn Hàn.

"Ờ ha." Hắn quên mất đây là một trò chơi ảo.

Ngón trỏ Vũ Văn Hàn vẽ vòng tròn quanh số 382, tóm gọn nói: "Ma nữ để lại số trang cho chúng tôi, rồi Tỉnh Thời tìm thấy những gì tôi vừa đọc cho mọi người. Nếu không có sai sót, nó hẳn là một gợi ý đáng giá."

Vương Thịnh Bình bày tỏ sự vui mừng với gợi ý dài nhất mà bọn họ có được, cũng gần hơn với yêu cầu của cốt truyện. Bọn họ phải tìm đúng căn phòng của mỗi người. Phương pháp chọn phòng căn cứ vào bảy đại tội thì họ chỉ cần suy luận các gợi ý khác theo đúng một hướng là được.

Gợi ý trong phòng ngủ của Viên Hựu là [Đập vỡ gương]. Nghe thì bình thường nhưng từ "gương" là thứ mấu chốt có ở ngay tiêu đề tiểu thuyết, mùi nguy hiểm tỏa ra từ gợi ý này không hề nhạt.

Trần Thiên vân vê lọn tóc uốn cụp, đôi mắt chớp chớp, tia sét bắn ra tứ phía, muốn lợi dụng sắc đẹp phủ đầu mọi người: "Để đàn ông các anh làm đi, chúng tôi là phụ nữ chân yếu tay mềm, sợ rằng..."

Cột thu lôi nào đó cố ý chế giễu: "Bây giờ là thời đại nào rồi? Cô có phải phụ nữ hiện đại không thế? Sợ bị thương thì mặc nhiều đồ bảo hộ vào."

Trần Thiên trợn to đôi mắt hạnh, lửa giận hun tới mông phải nhấc lên dập xuống. Nếu ở ngoài đời thực, cô ta sẽ để fan đè chết cái miệng hắn.

Vương Thịnh Bình nói: "Chuyện này tôi nghĩ nên để mọi người tự nguyện thì hơn."

Ai sẽ tự nguyện dấn thân vào chỗ nguy hiểm chứ? Bọn họ đâu có điên!

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Người không câm cũng hóa thành câm. Bọn họ giằng co xem ai là người mở miệng trước.

Vũ Văn Hàn buồn chán ngoáy tai rồi gảy móng tay. Nếu đây là một trò chơi thì hắn phải chơi lớn chứ nhỉ?

"Tôi sẽ đập chiếc gương trên tầng hai."

Một câu nói của hắn làm tất cả mọi người khiếp sợ. Trên tầng hai chỉ có một cái gương lớn trong căn phòng chứa xác người. Nếu hỏi nơi nào đáng sợ nhất, bọn họ khẳng định chính là nó!

Thẩm Bác Vĩ vỗ "bộp" vào gáy hắn: "Hẹn hò với ma nữ có một buổi mà cậu nghĩ mình bất tử rồi à?"

Vũ Văn Hàn nhảy dựng lên vì đau: "Vãi shit, ai nói tôi hẹn hò với cô ta hả? Còn có anh ta ở đấy mà."

Nói rồi hắn lia mắt sang Tỉnh Thời, thấy anh đăm đăm nhìn mình, biểu cảm có hơi nghiêm trọng.

Hắn không để tâm, miệng cười giễu cợt: "Vả lại, tôi không làm thì mấy người có dám không?"

Hai người phụ nữ cúi gằm mặt, Vương Thịnh Bình đảo mắt tránh đi ánh nhìn của những người khác.

Chỉ có Thẩm Bác Vĩ lớn giọng nói: "Tôi dám."

Anh ta gồng mình lên, áo sơ mi chịu không nổi áp lực từ cơ bắp, cúc áo bục chỉ văng ra ngoài, vang lên tiếng "phừn phựt".

Mọi người đồng loạt che mặt.

Thẩm Bác Vĩ xấu hổ đến đỏ cả mang tai, anh ta cúi đầu nhặt cúc áo rồi nhìn về phía Tỉnh Thời. "Cậu cũng dám chứ?"

Trong ba thanh niên khoẻ mạnh chỉ còn anh chưa nói gì.

Tỉnh Thời khẽ gật đầu: "Ừ."

Cuối cùng mọi người quyết định tách ra khắp biệt thự. Ai tìm được gương sẽ tự xử lý, người nào phát hiện nhiều hơn có thể gọi người đến giúp đỡ.

Vũ Văn Hàn xin được một cây gậy bóng chày trong phòng Thẩm Bác Vĩ. Thật ra là anh ta nhất quyết nhét vào tay hắn. Hắn thực sự cần một thứ cứng rắn để đập gương nên nhận luôn.

Ra ngoài hành lang, hắn nhìn thấy một người có vòng eo thon nhỏ như đồng hồ cát bèn cất tiếng gọi: "Chị Như ơi!"

Viên Tâm Như giật mình ngoảnh lại, cô che tay trước khe ngực hở bạo của mình, đề phòng kẻ đang hùng hổ xông đến: "Cậu muốn làm gì?!"

Vũ Văn Hàn chạy tới nơi liền phanh gấp, hắn cười hiền lành như cậu em trai nhà hàng xóm: "Tôi muốn nói với chị vài câu thôi mà, sao chị sợ thế?"

"Tôi không sợ. Cậu nói đi." Bàn tay cô run lên. Miệng nói không sợ nhưng biểu cảm như đang đối mặt với hồng thủy mãnh thú.

"Tôi muốn nói về Viên Hựu, con trai chị..."

Viên Tâm Như bỗng cắt ngang lời hắn: "Cậu quan tâm con trai tôi nhiều thế làm gì?"

Dường như phát giác mình hơi lớn tiếng, cô đổi giọng nhẹ nhàng hơn: "Tôi biết bản thân trông rất yếu ớt nhưng tôi đủ khả năng bảo vệ con mình. Cậu đừng hỏi về Viên Hựu nữa, bé con từ hôm qua đã phát sốt, nó bị nơi xa lạ này doạ sợ, cũng sợ những người lạ như cậu. Tôi biết cậu có lòng tốt nhưng mà không giúp ích được gì đâu."

Vũ Văn Hàn rơi vào trầm mặc, qua một hồi lâu hắn mới nói: "Tôi biết rồi. Nếu chị cần giúp đỡ thì cứ gọi tôi nhé."

Nói xong hắn liền quay người đi lên cầu thang.

Ở sau lưng hắn, Viên Tâm Như như trút được gánh nặng tinh thần, cô thở phào nhẹ nhõm.

Một mình Vũ Văn Hàn đẩy ghế dài chặn cửa căn phòng chứa xác ra, phá khoá lần hai rồi nhịn xuống cảm giác buồn nôn, đi tìm công tắc đèn.

Đèn trần bừng sáng, so với ngày hôm trước thì "đồ vật" trong phòng không có gì thay đổi. Nhưng mùi hương thì có phần đậm đà hơn.

Xung quanh hắn là thịt người và nội tạng thối rữa đến mức nhìn không ra hình dạng. Chỉ cần hắn tiến lên một bước, bắt buộc phải dẫm chân vào chúng. Chẳng biết ruồi nhặng đến từ đâu mà bâu lúc nhúc ở phía trên, khiến mỗi bước hắn đi đều có một đám đen toả ra bay loạn xạ.

Tấm gương cao chừng nửa người Vũ Văn Hàn đặt giữa phòng, có hình chữ nhật thẳng đứng, được đóng khung hoa văn tinh sảo. Mặt gương trừ chỗ bị máu người vấy bẩn thì sáng loáng sạch sẽ.

Đứng đối diện với tấm gương, Vũ Văn Hàn không thể tránh việc nhìn thấy hình ảnh của mình.

Dáng người tiêu chuẩn, cao một mét tám tám. Gương mặt đẹp trai, tóc mái hơi dài loà xoà trước mắt. Cổ áo lỏng lẻo và gậy bóng chày gác trên vai đè lên xương quai xanh màu mật. Nhìn vào hắn lúc này có một cảm giác hoang dã khó kiềm chế được.

Vũ Văn Hàn bước lên phía trước, đụng phải cục sọ người nằm lăn lóc dưới chân tấm gương, cảm thấy nó thật bơ vơ, hắn đá nó ra chỗ "cô dì chú bác" ở phía xa.

Gậy bóng chày được giơ cao lên, ánh mắt hắn tụ lại một điểm trên mặt gương, vung tay thật mạnh xuống.

Ngay lúc đó, mười ngón tay thon dài trắng sáng như bàn tay của thiên sứ đột nhiên xuất hiện, che kín tầm nhìn của hắn. Lưng hắn tựa vào lồng ngực ấm áp của một người.

Người nọ nói với hắn: "Cẩn thận mảnh vỡ bắn vào mắt."

"Choang."

Mặt gương nứt toác, vụn vỡ thi nhau rơi xuống. Vũ Văn Hàn chỉ nghe thấy âm thanh chứ không nhìn thấy gì.

Đợi qua một lúc, hắn buông gậy xuống, khẽ hỏi: "Tôi nhìn được chưa?"

Tỉnh Thời đột ngột kéo giãn khoảng cách với hắn, anh nói: "Kiểm tra xong thì xuống dưới."

"OK."

Vũ Văn Hàn hơi nheo con mắt, chậm rãi thích ứng với ánh sáng xung quanh. Hắn cúi đầu thấy mảnh vụn dưới chân, trong lòng có điều suy nghĩ.

Là chất lượng gương không tốt hay do hắn khoẻ quá nhỉ? Tại sao chỉ đập một phát toàn bộ đã tan nát thế này?

Ảo ma quá!

Tỉnh Thời dưới ánh mắt hoang mang của ai kia, im hơi lặng tiếng bỏ túi đạo cụ [Thẻ cường kiện con người]. Tấm thẻ vừa giúp bảo hộ thân thể Vũ Văn Hàn vừa tăng cường sức mạnh của hắn trong thời gian ngắn.

Mà đồ ngốc này không hay biết gì, quay đầu hỏi anh:

"Này, anh nghĩ tôi có khả năng là cháu của Superman không?"

Tỉnh Thời: "..."

Tất nhiên là không rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info