ZingTruyen.Com

App Viết Truyện Kinh Dị

Biệt thự Gương V

iamthebestTRAP

[Thời gian đếm ngược: 6 ngày]

Vũ Văn Hàn dụi dụi hai mắt thâm quầng như gấu mèo đi dọc theo dãy hành lang, hắn đụng phải Trần Thiên mở cửa phòng bước ra.

Cô ta ngạc nhiên nói: "Tối qua anh bị ai đấm đen mắt hả?"

Hắn không nhìn Trần Thiên mà nhìn vào phòng cô ta. Bên trong một màu trắng tinh, có giường sắt và cửa sổ đóng song thép, trông giống hệt phòng bệnh trong viện tâm thần.

Lại cúi xuống nhìn quần áo bệnh nhân của Trần Thiên, hắn cười nói: "Bảo sao nó không tìm đến cô, hóa ra là do cô có bệnh."

Trần Thiên nổi quạu mắng xối xả vào mặt hắn: "Anh mới có bệnh, cả nhà anh có bệnh. Cái đồ thần kinh, anh hỏi xem trông anh hay trông tôi giống có bệnh hơn?"

Vũ Văn Hàn che miệng ngáp một cái, nói: "Cô biết biểu hiện nào của người bệnh tâm thần cần chú ý nhất không?"

"Anh..." Trần Thiên giơ móng tay chau chuốt chỉ vào mặt hắn.

Không cho cô ta cơ hội phản biện, hắn nói tiếp: "Là hành động mất kiểm soát đấy. Cô hãy kiềm chế đi."

Trần Thiên tức điên lên, đang muốn chửi hắn thì thấy một dáng người cao ráo xuất hiện.

Tỉnh Thời lạnh nhạt liếc bọn họ, trên tay anh cầm một cuốn sách kinh thánh dày cộp.

Anh nói: "Có thời gian đấu võ mồm không bằng đi tìm gợi ý."

Trần Thiên có thể thoải mái cãi nhau tay đôi với Vũ Văn Hàn nhưng Tỉnh Thời thì khác. Anh vừa lên tiếng cô ta liền im lặng rời đi.

Vũ Văn Hàn giơ ngón tay cái lên, khen Tỉnh Thời: "Đỉnh quá người anh em!"

Tỉnh Thời chẳng may mảy để tâm, anh hướng về phòng ngủ của hắn, khi đi đến cửa phòng thì chợt quay đầu nói: "Cậu mang đồ ăn về phòng được không?"

Ý anh là hắn đi ăn sáng nhớ lấy phần cho anh.

Vũ Văn Hàn làm dấu OK.

Bữa sáng vẫn do Viên Tâm Như chuẩn bị, Vương Thịnh Bình và Thẩm Bác Vĩ ngồi bên phải bàn ăn, Trần Thiên và Viên Tâm Như ngồi bên trái, không thấy Viên Hựu đâu.

Vũ Văn Hàn thong dong ngồi vào vị trí chính giữa, mở lời phá vỡ bầu không khí ngưng trọng trên bàn ăn, tuyên bố rõng rạc: "Tôi còn sống đồng bào ơi."

Mọi người: "..."

Tất nhiên là bọn họ biết hắn và Tỉnh Thời còn sống. Trong danh sách nhân vật thì tên của hai người vẫn sáng trưng.

Vương Thịnh Bình đặt bánh mì kẹp thịt xuống đĩa ăn, ho khù khụ hai tiếng rồi nói: "Cậu và cậu kia tối qua đã xảy ra chuyện gì?"

Nửa đêm mọi người đều nghe tiếng hai người chạy "rầm rầm" trên hành lang.

Vũ Văn Hàn gãi đầu, cười như thằng ngốc: "Tôi cũng không nhớ nữa."

Trần Thiên đập tay xuống mặt bàn: "Nói dối! Vừa nãy anh nói chuyện với tôi không có như vậy."

"Thôi được rồi," Vương Thịnh Bình ngăn tay trước mặt cô ta, ôn hòa nói: "Hàn không muốn nói thì chúng ta không bắt ép cậu ấy. Nhưng mà hôm qua cậu bảo mọi người đồng tâm hiệp lực thoát ra khỏi đây, hôm nay lại thay đổi, chúng tôi không biết đường nào mà lần."

Không biết từ lúc nào Vũ Văn Hàn đã trở thành phe đơn độc đối đầu với những người còn lại đều thuộc phe "chúng tôi" mà Vương Thịnh Bình nói. Bọn họ đinh ninh hắn nắm trong tay gợi ý hữu ích nào đó mà mọi người không biết giúp hắn sống sót qua đêm. Miệng nói không bắt ép, đáy lòng thì sốt ruột muốn moi ra cho bằng được.

Vũ Văn Hàn cắn miếng bánh kẹp thịt, trên mặt bàn còn có bánh kẹp xúc xích, kẹp trứng, kẹp pate. Mỗi loại hắn đều thử một cái, suy nghĩ không biết Tỉnh Thời thích ăn loại nào.

"Tôi nói cũng được thôi, chỉ là tôi muốn hỏi chú một câu." Ánh mắt hắn quét đến gương mặt phúc hậu của Vương Thịnh Bình.

Ông ta hơi giật mình, hỏi lại: "Cậu muốn hỏi gì?"

"Tối qua tôi và Tỉnh Thời bị một con ma nữ tấn công, chú có biết tại sao không? Tôi thấy chú đã có kinh nghiệm, hẳn phải biết lý do chứ."

Bảy người ở sáu phòng khác nhau, chỉ có phòng hắn gặp ma, này cũng quá kỳ quái đi.

Mặt Vương Thịnh Bình lập tức hiện lên vẻ chột dạ, ông ta biết nếu bản thân không nói thật thì Vũ Văn Hàn sẽ không bỏ qua cho ông ta. Thế nhưng, đổi lại được gợi ý kia của hắn thì ông ta không ngại hạ mình.

"Ngày hôm qua tôi thấy Tỉnh Thời mặc đồ của cậu lại không nhắc nhở các cậu về quy tắc cấm đổi trang phục của nhân vật trong tiểu thuyết. Tôi thành thật xin lỗi hai người. Khi đó tôi cảm thấy có nói thì cũng đã muộn rồi."

Vương Thịnh Bình đứng dậy, gập người một góc 90 độ, nhận lỗi với Vũ Văn Hàn.

Đầu hắn gật gù, mỉm cười nói: "Hóa ra là thế."

Sau đó, vẻ mặt ông ta lại biến hoá, cứ cảm thấy có gì sai sai: "Nếu Tỉnh Thời đổi đồ của cậu thì chỉ có cậu ta bị tấn công, tại sao có cả cậu nữa?"

"À, bọn tôi chung phòng đấy." Vũ Văn Hàn nói.

Vương Thịnh Bình tái mặt: "Vậy là do các cậu rồi. Không được phép chuyển phòng đâu."

Mới tham gia đã cố ý phá vỡ hai quy tắc thiết lập nhân vật, bọn họ đủ cứng!

"Vậy cậu có thể nói cho chúng tôi biết hôm qua cậu và Tỉnh Thời trải qua những gì không?"

Bao nhiêu cặp mặt đều hướng vào người Vũ Văn Hàn. Hắn khoa trương thuật lại sự tình kịch tính đêm qua cho bọn họ nghe.

"Trời khuya trăng thanh gió mát, tôi đứng bên cửa sổ gặp mặt con ma nữ đó. Tôi kéo Tỉnh Thời chạy, giữa đường anh ta còn bị tóc của ma nữ quật ngã. Tôi mạnh mẽ cứu Tỉnh Thời khỏi tay ma nữ, chúng tôi chạy lên tầng hai..."

Hắn bla bla đủ thứ linh tinh về đại chiến ba trăm hiệp với ma nữ dài như phim Ấn Độ, làm nhóm Vương Thịnh Bình muốn bịt mồm hắn lại, bỏ cuộc không nghe nữa.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng nghe được thứ hữu ích: "Hai chúng tôi cùng cô ta cầu nguyện đến tận sáng."

Vương Thịnh Bình bừng tỉnh: "Gợi ý có tác dụng cứu người."

Vậy có thể suy luận các gợi ý khác, trừ cái [Đừng nhìn vào gương] thì [Đừng ngủ khi mặt trời lặn, đừng chết trước bình minh] và [Cầu nguyện trước chúa] chính là yêu cầu bọn họ phải thức đêm cầu nguyện, ai không làm vậy sẽ bị ma nữ đuổi giết.

Mục tiêu của ma nữ không cố định, đêm qua do Vũ Văn Hàn và Tỉnh Thời nổi bật hơn người nên mới được ưu ái.

Vũ Văn Hàn mang ba cái bánh mì về phòng, hắn biết Tỉnh Thời không ăn nhiều, cố ý chọn loại mình thích để nếu anh không ăn không hết thì hắn sẽ xơi nốt.

Tỉnh Thời lúc này đang ngồi trên giường đọc sách. Trông anh nhàn hạ như thế, hắn liền muốn chọc anh.

Vũ Văn Hàn ngã uỵch xuống giường, làm đệm giường nảy lên.

Cả người Tỉnh Thời vì thế cũng hơi bay lên, anh nhíu mày nói: "Cậu hết chuyện để làm rồi à?"

Hắn cười cợt nói: "Tôi vừa phát hiện một điều thú vị lắm. Anh muốn biết không?'

Tỉnh Thời tính thuận miệng bảo không, nhưng nhìn dáng vẻ mong chờ của ai kia anh lại có chút thay đổi.

Vũ Văn Hàn không hề biết trong mắt Tỉnh Thời bây giờ hắn cực kỳ giống chó. Chỉ cần gắn thêm cái đuôi phe phẩy phía sau mông, hắn sẽ y như chú chó nhỏ háo hức chờ chủ nhân ném đồ chơi.

Tỉnh Thời không nhìn vào hắn nữa, mi mắt anh rủ xuống, giọng nói có độ ấm hơn bình thường: "Chuyện gì thú vị hửm?"

Vũ Văn Hàn vui vẻ nói đến sự việc trên bàn ăn, tất nhiên là bỏ qua câu chuyện tầm phào của hắn.

Sau khi kết thúc bữa ăn sáng, mọi người mở cuộc tham quan các phòng ngủ, bọn họ muốn kiểm tra từng phòng để kiếm thêm gợi ý. Vũ Văn Hàn giản lược cho Tỉnh Thời chi tiết mỗi phòng.

Bảy căn phòng lần lượt là phòng bệnh của Trần Thiên, phòng khách sạn tình yêu của Viên Tâm Như, phòng phẫu thuật của Vương Thịnh Bình, phòng ngủ chung cư của Thẩm Bác Vĩ, phòng chứa bánh kẹo của Viên Hựu, phòng bùn đất của Tỉnh Thời và phòng hoàng tử của Vũ Văn Hàn.

Hiện tại những người khác đang bóc vỏ kẹo trong phòng Viên Hựu vì phát hiện trên vỏ có chữ cái. Vũ Văn Hàn cũng muốn tham gia nhưng hắn nhớ đến Tỉnh Thời chưa ăn gì nên đem đồ ăn về cho anh, tiện thể truyền đạt thông tin.

Tỉnh Thời gật đầu, rất hài lòng với tình báo của hắn.

"Anh không có gì để nói với tôi à?" Vũ Văn Hàn dí mặt đến gần, ngắm nhìn làn mi đen tuyền của anh.

Tỉnh Thời áp cuốn kinh dày vào mặt hắn, đẩy đầu hắn ra xa.

Anh nói: "Mở trang 382."

Vũ Văn Hàn làm theo lời anh.

Sáng sớm ma nữ rời đi để lại con số này ở chỗ cô ta ngồi. Tỉnh Thời cảm thấy đây chính là gợi ý. Anh tốn công sức đọc hết kệ sách chỉ có trong phòng của Vũ Văn Hàn.

Quả thật đã tìm thấy!

Vũ Văn Hàn nhìn vào đề mục [Bảy hoàng tử của Địa ngục], bên trong nói đến bảy hoàng tử địa ngục đại diện cho bảy mối tội đầu của con người.

Hắn lật đi lật lại trang 382, hỏi: "Cái này liên quan đến phòng ngủ của chúng ta à?"

"Ừ."

"Anh nói rõ xem?"

Tỉnh Thời biết Vũ Văn Hàn lười động não, anh kiên nhẫn chỉ vào dòng chú thích trên trang giấy: "Bảy đại tội bao gồm kiêu ngạo, lười biếng, phàm ăn, đố kỵ, phẫn nộ, tham lam, dục vọng. Nhân vật cậu đóng là hoàng tử, thân phận hoàng tử cao quý hơn người thường, phòng của cậu mang tội kiêu ngạo."

Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều.

"Vãi, tôi hiểu rồi!" Vũ Văn Hàn vỗ đùi nói: "Phòng của anh là đố kỵ, trông nghèo nàn như thế còn không ghen tỵ với người khác sao."

Tỉnh Thời lắc đầu phủ nhận: "Không, phòng của tôi là phẫn nộ."

Hắn ngớ người ra: "Sao lại thế chứ?"

"Vì nhân vật của tôi là nông dân thời Hy Lạp cổ đại. Nông dân bị địa chủ bóc lột, đa số bọn họ đều phẫn nộ."

Vũ Văn Hàn trả cuốn kinh thánh cho Tỉnh Thời rồi nằm ngửa bụng trên giường: "Theo ý anh thì tôi đoán phòng của Viên Hựu là phàm ăn, phòng của Viên Tâm Như là dục vọng."

"Ừ."

Căn phòng của hai mẹ con họ Viên dễ suy luận nhất.

"Phòng của Thẩm Bác Vĩ là tham lam nhỉ? Anh ta đóng vai doanh nhân giàu có, không có tay tư sản nào không tham vọng cả."

Tỉnh Thời kéo hết chăn qua hông mình, cổ vũ hắn: "Nói tiếp đi."

"Vương Thịnh Bình đóng vai bác sĩ, ông ta không thể nào lười biếng được. Ngược lại là Trần Thiên, bệnh nhân không phải làm gì, luôn cần nghỉ ngơi, cô ta chính là lười biếng. Như vậy suy ra Vương Thịnh Bình là đố kỵ."

Người bên cạnh gật đầu: "Chính xác."

Đoán trúng hết rồi!

Đôi mắt nâu của Vũ Văn Hàn sáng rực lên trong phút chốc vì suy nghĩ bản thân quá là thông minh.

Tỉnh Thời chăm chú nhìn, tự dưng đưa tay đến sờ vào đầu tóc rối của hắn.

Anh xoa xoa vài cái, ngữ điệu trở nên dịu dàng: "Giỏi lắm."

Ba giây sau, Vũ Văn Hàn lập tức dùng đạo cụ [Thẻ phát ra tiếng lòng] với Tỉnh Thời.

Hắn nhăn mày hỏi: "Anh vừa làm cái gì thế?"

Hắn nghi ngờ anh bị ma nhập.

Quả nhiên, Tỉnh Thời bị ép nói ra suy nghĩ trong lòng, anh trả lời một cách máy móc: "Tôi vừa xoa đầu cậu như xoa đầu chó đấy."

Vũ Văn Hàn: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com