ZingTruyen.Info

App Viet Truyen Kinh Di

Vũ Văn Hàn đứng trước tủ đồ, phân vân một hồi vẫn không biết nên chọn bộ nào để đem đi tắm. Hắn xoay trái xoay phải, dứt khoát đi đến chỗ bàn trà, huých vai chàng hoàng tử áo đen đang chuyên tâm đọc sách.

"Đi tắm chung không?"

Tỉnh Thời nhướn mày: "Không đi."

Bọn họ thân thiết đến mức đấy từ khi nào?

"Đi đi, tôi kỳ lưng cho anh." Đổi lại anh cũng phải kỳ cọ cho hắn. Từ lúc vào căn phòng thối hoắc kia hắn cảm thấy cả người đều không sạch sẽ.

"Không."

Tỉnh Thời không thích chung đụng với người khác. Đặc biệt là Vũ Văn Hàn, tên này hở tí là táy máy tay chân với anh. Nếu không phải anh cảm thấy hắn có chỗ hữu dụng thì đã cho hắn một trận rồi.

Không thể trách Vũ Văn Hàn thích sán lại gần anh. Bởi vì Tỉnh Thời thực sự rất đẹp, anh chỉ ngồi một chỗ thôi cũng biến khung cảnh xung quanh thành một bức tranh nghệ thuật.

"Thế thôi tôi không tắm, đêm nay chung giường anh chịu khó một chút nhé." Vũ Văn Hàn gãi gãi da đầu, gàu trắng không may rớt xuống trang sách Tỉnh Thời đang đọc dở.

"Bụp" một tiếng, anh gấp sách lại, con ngươi xanh biếc nhìn hắn: "Đi tắm đi."

Hắn hỏi lại: "Anh có đi không?"

Tỉnh Thời chịu thua, "Đi."

Bọn họ đi đến phòng tắm chung ở gần phòng bếp. Kể ra cũng lạ, biệt thự sang trọng có đồ đạc đắt đỏ mà lại không thiết kế phòng tắm riêng trong phòng ngủ.

Hai người đụng mặt một người mặc vest đen trước cửa phòng tắm.

Là Thẩm Bác Vĩ.

Nhân vật anh ta đóng là giám đốc công ty, phải mặc áo vest quần tây và sơ mi phẳng phiu. Thế nhưng dáng người anh ta rất đô con, chiều cao hai mét và cơ bắp cuồn cuộn khiến người khác cảm thấy áp lực như gặp phải đại ca xã hội đen chứ không phải một doanh nhân. Thật không hiểu quán bar nào ngoài đời lại tuyển một bartender trông lực lưỡng như vậy.

Vũ Văn Hàn thản nhiên bắt chuyện với anh ta, giọng điệu của hắn giống như bọn họ tới từ một băng đảng: "Tắm sớm thế anh trai."

Thẩm Bác Vĩ cười nói: "Tôi tranh thủ thời gian để các cậu không phải đợi lâu đấy."

Vũ Văn Hàn giơ tay vỗ bôm bốp vào bắp chuột cứng như đá của anh ta, khen ngợi: "Anh tốt bụng quá!"

Thẩm Bác Vĩ liếc nhìn Tỉnh Thời ở sau lưng hắn, thân hình cao to hơi còng xuống, thì thầm hỏi: "Làm sao cậu làm thân được với cậu ta thế?"

Tỉnh Thời trong mắt tất cả mọi người là một người trầm lặng khó gần, Vũ Văn Hàn thì thuộc kiểu thần kinh bất thường, anh ta vắt óc cũng nghĩ không ra tổ hợp hai người có thể đi chung với nhau. 

Hắn tỉnh bơ trả lời: "Thì cứ làm thôi."

Làm thân như bình thường ấy, bắt chuyện hỏi han này nọ.

Nhưng Thẩm Bác Vĩ nào có nghĩ như thế, anh ta làm trong quán bar, kinh nghiệm về mặt quan hệ xã hội rất phong phú, lập tức hiểu sang ý khác.

Thẩm Bác Vĩ vặn nhỏ âm lượng xuống mức cực hạn, thì thầm hỏi tiếp: "Cậu trên hay cậu ta trên thế?"

Vũ Văn Hàn sửng sốt: "Trên dưới cái quỷ gì?"

Chúng ta có nói chung một chủ đề không đấy?

Hắn còn đang nghi ngờ thì bị ai đó đá vào mông hắn, đối phương lạnh lùng "ra lệnh" cho hắn: "Cậu tắm trước đi."

Vũ Văn Hàn không quay đầu cũng biết là ai, chỉ thấy hơi kinh ngạc vì Tỉnh Thời chủ động tiếp xúc "thân mật" với hắn.

"Ôi tôi phải đi tắm đây, bái bai anh Vĩ nhé." Hắn vẫy tay tạm biệt Thẩm Bác Vĩ rồi lăn vào trong phòng tắm.

Vũ Văn Hàn rủ Tỉnh Thời đi tắm chung chủ yếu là vì hắn cần người canh cửa. Trong các tiểu thuyết kinh dị thì 75% phòng tắm là nơi xảy ra án mạng, đi tắm một mình 90% sẽ chết. Hắn mới vào trò chơi ngày đầu đã bị reset thì nhục lắm.

Tỉnh Thời khoanh tay trước ngực, hai con mắt nhắm lại, tấm lưng thẳng tắp dựa vào mặt tường. Thẩm Bác Vĩ thấy anh không có hứng nói chuyện đành chào một tiếng rồi đi mất.

Tiếng nước róc rách chảy khoảng năm phút thì Vũ Văn Hàn đem đầu ướt sũng thò ra.

"Này, tôi hát cho anh nghe. Anh mà thấy tôi hát sai nhịp hay không hát nữa thì xông vào cứu tôi nhé."

Tỉnh Thời hé mắt "ừ" một tiếng nhỏ nhẹ.

Hắn vui vẻ chui vào trong, vừa nghịch nước bồn vừa cất tiếng hát mê người.

"Baby shark, doo doo doo doo doo doo. Baby shark, doo doo doo doo doo doo. Baby shark, doo doo doo doo doo doo. Baby shark!"

Tỉnh Thời bịt tai lại: "..."

Chung cư trước đây anh ở có ba mươi tầng, chứa hơn một trăm căn hộ thì chín mươi hộ gia đình bật bài hắn đang hát để dỗ trẻ nhỏ. Anh buộc phải chuyển đi nơi khác vì không muốn nghe âm thanh "doo doo" vang vọng trong đầu suốt mười hai tiếng một ngày.

Vũ Văn Hàn hát hết bài Cá mập con thì bỗng im bặt.

Tỉnh Thời lên tiếng hỏi: "Cậu xong chưa?"

Hắn không đáp.

Tỉnh Thời nhăn mày, lớn giọng hơn gọi tên hắn: "Vũ Văn Hàn."

Phía trong im ắng như không có người.

Khi anh rục rịch muốn hành động thì Vũ Văn Hàn cười khì khì bước ra: "Chết tiệt, sao tôi lại đẹp trai như vậy. Đứng soi gương thôi mà cũng thất thần."

Tỉnh Thời nhìn hắn như một thằng khùng.

Hắn nháy một bên mắt, "Tôi biết trong lòng anh nghĩ gì nhưng mà đừng nói ra, đến lượt anh rồi đấy."

Anh thở ra một hơi bất lực.

Vũ Văn Hàn đứng canh ngoài cửa phòng tắm không yên thân như Tỉnh Thời. Hắn huýt sáo chán chê thì bắt đầu tìm chuyện để nói.

"Sữa tắm hương cà phê thơm lắm nhưng hương sữa với trái cây cũng được. Nếu anh khó chọn quá thì trộn cả ba mùi như tôi này."

Tỉnh Thời thầm nghĩ, anh không có dở hơi như hắn.

"Tôi có một cửa hàng tạp hóa, nào anh đến mua hàng tôi sẽ giảm giá cho anh. Vì anh đặc biệt nên mới được ưu đãi đấy."

Tỉnh Thời không biết bản thân có chỗ nào đặc biệt, nhưng đối với anh thì Vũ Văn Hàn quá mức "đặc biệt". Đến khi anh tắm xong hắn vẫn chưa hết lảm nhảm.

Anh hỏi: "Cậu có khát nước không?"

Vũ Văn Hàn không nghĩ tới Tỉnh Thời sẽ quan tâm hắn, hắn cảm động đáp: "Có!"

Tỉnh Thời chẳng qua là muốn hắn ngậm mỏ lại, anh nói: "Về phòng uống nước đi."

Bọn họ trở về phòng ngủ thì không đi ra ngoài nữa, cả hai quyết định đi ngủ sớm. Thứ nhất là do không có hoạt động đặc biệt, thứ hai là để bản thân có cảm giác an toàn.

Nửa đêm Vũ Văn Hàn chợt tỉnh vì nóng, thật là nóng, mồ hôi chảy khắp người hắn. Hắn xuống giường đi đến cửa sổ, mở toang nó ra.

Màn đêm bao phủ khắp trời, không thấy trăng cũng chẳng thấy mây nhưng có gió thổi rất mạnh, quất tả tơi mấy bông hoa huệ ngoài vườn, cũng thi nhau tạt tới tấp vào mặt hắn.

Vũ Văn Hàn vừa kéo vừa rũ cổ áo mướt mồ hôi, muốn mượn gió hong khô nó.

Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại ngẩng đầu nhìn lên. Không nhìn thì thôi nhìn một cái bị dọa hú hồn.

Ngay ban công bên trên có một người cúi đầu nhìn xuống, người nọ váy trắng tóc dài, mái tóc bị gió thổi ngược lên che kín gương mặt.

Vũ Văn Hàn mất vài giây hoảng hốt, sau đó chửi ầm lên: "Tỉnh Thời!!! Con mẹ nó nửa đêm anh dọa ai thế?!"

Phía sau hắn vang lên một giọng nói hơi khàn như vừa bị đánh thức: "Tôi làm gì cậu?"

Vũ Văn Hàn quay đầu lại, thấy Tỉnh Thời ngồi trên giường hắn, biểu cảm của anh muốn có bao nhiêu lạnh giá thì có bấy nhiêu, giống như truyền nhân của Yuki Onna.

Tỉnh Thời ở đây thì ai đang ở trên ban công?

Hàm răng hắn đập cầm cập, da đầu lạnh toát, cần cổ cứng ngắc xoay chuyển, đôi con ngươi trợn trừng hướng lên ban công.

Gió đã ngừng thổi, tóc tai rối loạn chỉnh tề rủ xuống, một gương mặt bị dòi bọ bâu kín và hai hốc mắt trống rỗng đối diện tầm nhìn của hắn.

Vũ Văn Hàn không nghĩ ngợi nhiều, hắn nhảy tót lên giường, ôm cứng eo Tỉnh Thời, ngữ điệu run rẩy nói: "Có con ma ở trên ban công, nó vừa nhìn tôi!"

Tỉnh Thời định đá hắn ra chợt dừng lại, anh nói nhỏ: "Cậu bình tĩnh đã."

"Sao mà bình tĩnh được? Nó sẽ vào đây đấy!"

"Đừng nói gở..."

Tỉnh Thời còn chưa dứt lời, bọn họ cùng nhìn thấy gương mặt đáng sợ của ma nữ dán chặt vào mặt kính cửa sổ. Cô ta bay lơ lửng ở ngoài, dùng ánh mắt ác độc theo dõi hai người.

"Miệng cậu xui thật đấy."

Vũ Văn Hàn lo lắng đến mức siết chặt eo anh: "Làm sao bây giờ? Có phải đánh nhau với ma không?"

Tỉnh Thời khâm phục suy nghĩ của hắn: "Cậu lấy gì xử lý cô ta?"

Anh chỉ hỏi vậy thôi, không mong hắn nghĩ ra được cách gì. Nhưng hắn thực sự vận động não bộ.

Vũ Văn Hàn buông Tỉnh Thời ra, chạy đến trước mặt ma nữ, nghiêm túc tụt quần xuống.

Ma nữ: "..."

Tỉnh Thời thất thố lớn giọng: "Cậu làm cái gì thế?"

Vũ Văn Hàn đang kéo quần ngoái đầu lại giải thích: "Nghe nói nước tiểu xử nam có tác dụng trừ tà."

Tỉnh Thời trông vẻ mặt ma nữ có xu hướng nổi lên giông bão, dứt khoát kéo tay hắn lôi đi.

Thấy bọn họ bỏ chạy, ma nữ đuổi theo sát rạt, mái tóc tủa ra như xúc tu quấn vào bắp chân Vũ Văn Hàn.

Hắn ngã sấp mặt xuống, tư thế không khác gì Trần Thiên ban sáng, mà còn xấu hổ hơn thế vì chưa kịp mặc quần tử tế.

Tỉnh Thời từ trong thắt lưng lôi ra một con dao gọt hoa quả cắt phăng tóc đen của ma nữ, còn tiện tay xếch quần lên hộ hắn.

"Chạy mau!" Giọng anh gấp gáp.

Sức mạnh tiềm ẩn của Vũ Văn Hàn bộc phát, hắn nắm bàn tay Tỉnh Thời chạy một mạch lên tầng hai. Có lẽ bọn họ chạy quá nhanh hoặc tầng hai có thứ gì đó làm ma nữ chần chừ không dám tiến lên nên hai người có thời gian thở dốc.

Vũ Văn Hàn vuốt xuôi ngực, câu từ ngắt quãng nói: "Sao anh ngăn cản tôi? Biết đâu nước tiểu có tác dụng thì sao?"

Tỉnh Thời nhàn nhạt nói: "Cậu không sợ ma nữ bẻ luôn bé cúc cu của cậu à?"

Vũ Văn Hàn: "..."

Anh nói mới làm hắn sợ đấy.

"Tại sao chúng ta làm ra hành động lớn đến thế mà không có ai chạy đến giúp đỡ?"

Ngoài hai người bọn họ ra thì còn năm người nữa, những người kia một là bị giết rồi hai là ngủ say như chết mới không nghe thấy tiếng hét của Vũ Văn Hàn.

Không biết Tỉnh Thời lấy đâu ra một dải lụa, anh thong thả buộc gọn tóc ra sau gáy.

"Bọn họ coi chúng ta là người chết."

Nghe anh nói thế, hắn trợn trừng hai mắt, cảm thấy không tài nào tin được.

Vũ Văn Hàn đặt tay lên ngực, lẩm bẩm than: "Ôi loài người!"

Loài người rất ích kỷ, có thể vì mình mặc kệ sống chết của người khác. Nhưng cũng có thể vì người khác hy sinh bản thân mình cho dù người ta không cần.

Tỉnh Thời lười nói chuyện với hắn. Anh tập trung suy nghĩ việc ma nữ đột nhiên di chuyển chậm chạp, chắc chắn không phải cô ta muốn bỏ qua cho bọn họ mà là e ngại điều gì đó. Tầng hai này có cái gì đáng sợ? Căn phòng chồng chất xác người ư? Không, căn phòng đó phải là nỗi sợ của bọn họ.

Có hai khả năng. Một là có con quỷ khác ở đây, nó mạnh mẽ hơn ma nữ kia nhiều. Hai là Chúa, ma quỷ sợ hãi quyền uy của Chúa rất bình thường. Nếu là khả năng một, hai người sẽ không sống sót qua đêm nay, còn cái thứ hai, bọn họ phải thử vận may.

Tỉnh Thời ngồi xuống vị trí buổi tối anh ngồi cầu nguyện.

Vũ Văn Hàn bắt chước theo anh. Hắn khoác tay lên thành ghế, ngoảnh đầu ra sau, thấy ma nữ bước từng bước chậm rì đến chỗ họ, giống như một bộ phim kinh dị được tua chậm.

Hắn toát mồ hôi lạnh, hai mắt căng ra nhìn đăm đăm vào con ma, bàn tay lay lay người Tỉnh Thời: "Má ơi, cô ta đang đến đây, chúng ta nhảy xuống ban công được không?"

Tỉnh Thời mà bảo không hắn sẽ giải quyết "nỗi buồn" tại chỗ luôn. Phàm là những chuyện xấu hổ, Vũ Văn Hàn đều không ngại.

May thay anh không phản đối ý kiến của hắn, anh nói: "Cậu nhảy đi."

Hắn hỏi: "Còn anh thì sao?"

Tỉnh Thời đan các ngón tay vào nhau, nhẹ nhàng đáp: "Tôi cầu nguyện."

Vũ Văn Hàn thấp giọng chửi: "Mẹ nó giờ này cầu nguyện có ích gì?"

Mọi người cùng nhau cầu nguyện cả buổi tối còn chả có cái vẹo gì, hai người bọn họ cầu nguyện sẽ ra cái gì đó chắc?

Tỉnh Thời tốt bụng thúc giục hắn: "Cô ta tới rồi, cậu mau nhảy ban công đi."

Ma nữ đến càng gần thì mùi thịt chết ủ kho lâu ngày càng nồng hơn, cái mùi kinh khủng đó làm Vũ Văn Hàn trở nên nóng nảy.

Cuối cùng hắn ngồi phịch mông xuống, nhắm mắt chắp tay cầu nguyện.

"Xin Chúa ban phước cho con, con hứa từ rày về sau sẽ không cởi quần trước mặt bất kỳ cô gái nào khác. Dù là người sống hay chết."

Tỉnh Thời: "..."

Anh muốn nhắc nhở hắn nói bé một chút nhưng ma nữ đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tóc cô ta dài tới chân, quét qua đầu gối Tỉnh Thời. Tuy anh không mở mắt nhìn nhưng vẫn cảm nhận được ma nữ ghé sát gương mặt cô ta đến, nhìn chằm chằm anh.

Được một lúc lâu, ma nữ chuyển sang Vũ Văn Hàn.

So với Tỉnh Thời điềm tĩnh như không thì Vũ Văn Hàn phải gồng cơ mặt thít cơ mông cố gắng nín thở.

Hắn đợi mãi không thấy ma nữ rời đi, cuối cùng vì quá nghẹn mà thở ra một hơi lớn.

"Phù." Vũ Văn Hàn gan to bằng trời thổi gió vào mặt ma nữ.

Hắn sợ đến cứng đờ người, thầm nghĩ bản thân đã đánh răng rồi nên ma nữ sẽ không nổi giận đâu. Mà kể cả không vệ sinh thì miệng hắn cũng thơm hơn mùi của cô ta

Quả nhiên, ma nữ không chê, à không cô ta không động thủ với Vũ Văn Hàn. Giống như hắn đã được cơ chế nào đó bảo vệ nên cô ta cũng bỏ qua hắn như Tỉnh Thời.

Bỏ qua không có nghĩa là rời đi, ma nữ ngồi ngay cạnh Vũ Văn Hàn, cùng hai người cầu nguyện với Chúa.

Vũ Văn Hàn: "..."

Tỉnh Thời: "..."

Trong đầu bọn họ lúc này cùng có một suy nghĩ: "Biết vậy đã đi nhảy ban công rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info