ZingTruyen.Info

App Viết Truyện Kinh Dị

Biệt thự Gương III

iamthebestTRAP

[Câu truyện bắt đầu.]

[Hãy chọn đúng căn phòng của bạn.]

[Thời gian đếm ngược còn: 7 ngày]

Vũ Văn Hàn tựa lưng trên cửa, đọc xong thông báo hắn liền mò mẫm các chức năng khác của ứng dụng. Mục cốt truyện có thể xem danh sách các nhân vật tham gia, tên của Trần Thiên vẫn sáng đèn chứng tỏ cô chưa gặp chuyện gì.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng đối diện mở ra, Vũ Văn Hàn nâng mí mắt lên, quan sát người anh em chuẩn bị tranh giành vương quyền với hắn.

Tỉnh Thời đã thay quần áo trong tủ đồ của hắn. Anh chọn bộ poet shirt màu đen, cổ áo viền ren thắt một đóa hồng nơi yết hầu, so với cổ áo buộc dây lỏng lẻo của Vũ Văn Hàn thì thanh nhã hơn nhiều. Quần dài bó sát ôm trọn cặp chân dài, gấu quần cất cẩn thận trong boot da bò, không giống Vũ Văn Hàn mặc quần suông đi giày vải trông cực kỳ lôi thôi.

Khỏi phải so sánh nhiều, Vũ Văn Hàn tự biết mình thua rồi. Hoàng quyền sẽ rơi vào tay vị hoàng tử mới.

"Anh xem điện thoại chưa?"

"Xem rồi."

"Vậy thì đi thôi, tìm Trần Thiên trước rồi tính sau."

Nghe xong câu nói của Vũ Văn Hàn, Tỉnh Thời khẽ liếc mắt đánh giá hắn. Nếu anh không thấy danh hiệu trống không trong hồ sơ cá nhân của Vũ Văn Hàn thì anh nghĩ hắn phải là nhân vật cũ, tức người đã có kinh nghiệm tham gia tiểu thuyết khác.

Vũ Văn Hàn cất điện thoại vào túi quần, sóng vai với Tỉnh Thời đi tới phòng khách lúc trước mọi người họp mặt.

Phòng khách có một người ngồi xổm lau chùi bàn uống nước, là bác sĩ mũi to họ Vương.

Vương Thịnh Bình thấy hai người đi tới thì giật nảy mình, suýt ngã ra sau. Không biết là bị bộ đồ đôi của bọn họ dọa sợ hay là do ông ta đang làm chuyện mờ ám.

"Chú Bình làm sao thế?"

Vũ Văn Hàn ân cần chạy đến nắm bả vai ông ta.

Vương Thịnh Bình vuốt mồ hôi trên trán. Trước mắt ông ta là hai nhân vật mới, hai kẻ ngu ngốc không biết nhân vật trong tiểu thuyết đã được định vai không thể thay đổi đặc tính như mặc quần áo của người khác. Tiểu thuyết trước ông ta tham gia có kẻ đã chết vì lý do chẳng ai ngờ đến này.

Ông ta nhớ từng người có trang phục như nào, biết Tỉnh Thời thay đồ của Vũ Văn Hàn nhưng quyết định không nhắc nhở anh. Nếu nói Tỉnh Thời sắp đi đời nhà ma, ông ta sợ anh cá chết rách lưới. Dù sao những kẻ được gọi là nhân vật mới đều là thành phần không lường trước được hậu quả.

Vương Thịnh Bình vừa phát hiện manh mối ở bàn uống nước, khăn trải bàn dính máu từ chữ ghi trên mặt bàn nhưng vết máu rất kỳ lạ, có chỗ thấm chỗ không. Bộc phát linh cảm và kinh nghiệm từ trước, ông ta dùng khăn trải đó chà sát mặt bàn, nhưng chưa kịp chà xong thì gặp hai kẻ không mời mà đến.

"Không sao, tôi ngồi lâu chân bị tê."

"Tê thì chú mau đứng dậy đi, phải hoạt động mới hết được." Vũ Văn Hàn luồn tay qua nách Vương Thịnh Bình sốc ông ta lên.

Hành động của hắn làm khăn lụa rớt khỏi tay Vương Thịnh Bình, Tỉnh Thời khom người nhặt lấy.

"Cậu thật là, có khỏe đến mấy cũng đừng dùng nhiều sức thế." Vương Thịnh Bình được người đỡ đần mà chẳng vui vẻ gì, vì sức lực hắn lớn làm hai nách ông ta đều đau.

Sau đó Tỉnh Thời đứng bên cạnh phun ra mấy chữ kéo linh hồn Vương Thịnh Bình bay lên mây.

"Trên này có gợi ý."

Ông ta quay ngoắt đầu qua, nhìn tay anh cầm hai đầu khăn lụa, giăng nó ra trước mặt.

Vũ Văn Hàn và Vương Thịnh Bình đồng thời ngó đầu vào xem.

Những nơi không thấm máu trên khăn biến thành các chữ, dòng chữ này chính là gợi ý về cốt truyện.

[Cầu nguyện trước Chúa.]

Đọc xong Vũ Văn Hàn ngẩn ra hỏi: "Ở đây có Chúa hả?"

Vương Thịnh Bình cũng cho là không có, nào ngờ Tỉnh Thời lại đáp: "Có, trên tầng hai."

Anh đã lượn một vòng biệt thự, cũng ghi nhớ cấu trúc của nó. Tầng một gồm các phòng sinh hoạt, tầng hai là không gian giống như nhà thờ và một căn phòng bị khóa kín.

"Sao cậu biết, chẳng lẽ cậu tham quan hết biệt thự rồi?" Vương Thịnh Bình sợ sệt không dám một mình đi lên tầng trên nên tất nhiên ông ta không biết.

Tỉnh Thời gật đầu, "Đúng thế."

Vương Thịnh Bình nhìn sang Vũ Văn Hàn, thấy hắn cũng có vẻ mặt y như mình thì khẳng định là Tỉnh Thời đơn độc đi khắp biệt thự. Ông ta thầm cảm thấy đáng tiếc cho Tỉnh Thời, anh gan dạ lại bình tĩnh, là người có tài mà mệnh lại ngắn.

Ba người đang chụm đầu suy nghĩ thì một người chạy từ cửa lớn đến. Người này vấp chân vào bậc thang ngã sấp mặt xuống.

"Này! Các người đỡ tôi cái coi!"

Trần Thiên chật vật nâng người dậy không được, gào lên với bọn họ.

Ba cái đầu ngạc nhiên cùng nhìn về một phía, Vũ Văn Hàn lập tức chạy đến đỡ Trần Thiên đến sô pha. Đừng hỏi tại sao hắn ga lăng thế, Tỉnh Thời không động, Vương Thịnh Bình thì chần chừ, hắn mà không làm gì Trần Thiên sẽ khóc to cho mà xem.

Ai trong số bọn họ cũng âm thầm quan sát cô ta, ngoài trừ vài vết bẩn trên bộ đồ bệnh nhân và dáng vẻ thở hổn hển như sắp đứt hơi ra thì Trần Thiên hoàn toàn lành lặn.

"Cô đã đi đâu thế?" Vũ Văn Hàn hỏi.

Trần Thiên kể lại mình chạy ra ngoài tìm bến xe, càng chạy phía trước càng xanh một mảng. Điều kỳ quái là ngọn đồi ở ngay trước mắt cô ta cứ luôn ở vị trí đó, dù cô ta tăng tốc chạy vẫn không thấy gần hơn. Giác quan thứ sáu mách bảo cô ta nên quay về, vậy là cô ta nghỉ ngơi lấy sức, chạy trở về.

Hai quãng chạy marathon làm Trần Thiên kiệt sức đến mức vấp ngã ở cửa.

Vương Thịnh Bình đi lấy điện thoại giúp Trần Thiên, đưa cho cô ta xem rồi nói: "Cô tin lời tôi nói chưa? Chúng ta đang là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết, chỉ cần hoàn thành cốt truyện mà tiểu thuyết yêu cầu là có thể thoát ra khỏi đây."

Vũ Văn Hàn ngồi một bên rung đùi cười, hắn dám chắc Vương Thịnh Bình là NPC.

Trần Thiên vẫn có chút tức tối nói: "Tôi không đăng ký tài khoản ứng dụng đó."

"Nếu cô không tự mình đăng ký nhưng lại xuất hiện ở đây thì chỉ có một khả năng..." Vương Thịnh Bình nói một cách chậm rãi.

Vũ Văn Hàn tiếp lời ông ta: "Có người đã đăng ký giúp cô!"

Trong nháy mắt mặt Trần Thiên tím như gan heo, người cài đặt ứng dụng là trợ lý mới của cô ta, người đăng ký tài khoản chắc chắn là người đó. Cô ta có số lượng anti-fan rất đông, chẳng ngờ đến có người dùng thủ đoạn mua chuộc được trợ lý.

Để tránh mọi người còn không hiểu, Vương Thịnh Bình phải giải thích cặn kẽ: "Ứng dụng có chức năng kiểm tra thân phận người dùng điện thoại, nó chỉ chấp nhận thông tin đăng ký của chủ sở hữu điện thoại."

Trần Thiên bỏ đi vẻ kiêu căng ngạo mạn, cô mệt mỏi ngả người ra sô pha, rì rầm: "Tôi sẽ nghe theo các người. Tôi muốn thoát khỏi đây."

"Đúng! Chúng ta đồng tâm hiệp lực thoát khỏi nơi này!" Vũ Văn Hàn chộp lấy tay người nào đó hất lên cao, làm động tác cổ vũ tinh thần.

Tỉnh Thời muốn giật tay lại thì đã không kịp, đành để hắn làm trò trong phút chốc.

Thời gian trong thế giới tiểu thuyết rút ngắn hơn bình thường, Vương Thịnh Bình kêu gọi mọi người tranh thủ từng giây từng phút tìm kiếm gợi ý.

Khi ráng chiều xuất hiện, Vũ Văn Hàn và Thẩm Bác Vĩ phá cửa căn phòng bí ẩn trên tầng hai.

Người bình thường thấy cửa khóa bằng xích sắt sẽ muốn tìm thứ gì đó chặt đứt cọng xích. Nhưng ở đây chẳng có gì cả.

Vũ Văn Hàn xoa hai tay trống không, nói với Thẩm Bác Vĩ: "Anh một bên, tôi một bên, chúng ta húc bay cái cửa này."

Thẩm Bác Vĩ nhìn hai cánh cửa gỗ khổng lồ cao gấp ba lần anh ta, nín thinh: "..."

Dựa vào kinh nghiệm xem nhiều phim ảnh, độ dày cửa gỗ ước chừng bằng một viên gạch xây nhà. Dù anh ta khoẻ mạnh đến mấy cố chấp xông tới sẽ phải gãy vài cái xương.

May là Tỉnh Thời đúng lúc đi lên, anh ta lập tức túm lấy anh: "Thời này, cậu giúp cậu ta tông cửa đi."

Tỉnh Thời: "..."

Trần Thiên từ sau lưng anh lộ mặt ra, nhíu mày nói: "Mấy người bị khùng hả, tôi tìm thấy kìm cắt rồi."

Thẩm Bác Vĩ cắt xích sắt xong thì mọi người đẩy cửa vào.

Bọn họ chưa nhìn rõ bên trong có cái gì đã cảm thấy một luồng rét lạnh phả đến cùng mùi thịt thối cực kỳ buồn nôn.

Vũ Văn Hàn bước vào đầu tiên, hắn rùng mình bịt mũi lại.

Căn phòng che rèm kín mít, ánh sáng từ cửa lớn hắt vào đủ chiếu sáng một góc, nơi đó có một tấm gương đứng, trên mặt gương có chữ viết bằng máu.

[Đừng nhìn vào gương].

Lại là một gợi ý mới, nhưng gợi ý lần này hơi rùng rợn.

Khắp sàn nhà trừ bỏ xương người thì toàn là nội tạng bầy nhầy và máu đen khô cứng. Toàn cảnh căn phòng rộng lớn giống như chiến trường của một đám người sống đối đầu với quái vật ăn thịt rồi nó bị cắn chết tươi.

"Ọe!" Trần Thiên lao ra ngoài nôn khan.

Như bị cô ta kích thích, Thẩm Bác Vĩ bước vội ra ngoài. Bên trong chỉ còn hai người Vũ Văn Hàn và Tỉnh Thời.

Vũ Văn Hàn nhìn bộ phận cơ thể người rải rác trên sàn rồi nhìn sang gương mặt đẹp trai của Tỉnh Thời. Cứ như thế nhiều lần, nỗi kinh tởm và sợ hãi trong lòng hắn cũng giảm bớt. Hóa ra người đẹp có công dụng làm mờ hình ảnh xấu xí.

Hắn nín thở đến hết hơi, chửi ra miệng: "Viết chữ trên gương bảo người ta không nhìn vào gương là ý gì?!"

Tỉnh Thời cúi người ngồi xổm xuống, ở khoảng cách một bước chân quan sát mảnh xương người.

"Người này chết chưa lâu."

"Làm sao anh biết?"

"Màu sắc của thịt."

Vũ Văn Hàn nhớ tới Tỉnh Thời là họa sĩ, anh nhạy cảm với màu sắc là đúng rồi.

"Chúng ta không ở thế giới thực đâu." Hắn nhắc nhở anh, những thứ ở đây đều vượt qua nhận thức bình thường của bọn họ.

"Ừ, không cần để ý."

Ý của Tỉnh Thời là hắn có thể phủ nhận kết luận của anh.

Hai người đợi Vương Thịnh Bình lên xem rồi đóng cửa phòng, sau đó chèn thêm một chiếc ghế dài chặn cửa để mọi người an tâm.

Bụng Vũ Văn Hàn đói lả từ lúc tỉnh dậy, nghe Viên Tâm Như gọi bọn họ xuống ăn cơm là hắn phóng đi như bay.

Ngồi vào bàn ăn, mọi người tổng kết gợi ý kiếm được, tổng cộng có ba cái: [Đừng ngủ khi mặt trời lặn, đừng chết trước bình minh], [Cầu nguyện trước Chúa], [Đừng nhìn vào gương].

"Trừ tôi là nhân vật cũ ra thì toàn nhân vật mới, cốt truyện sẽ không khó đoán đâu. Gợi ý đơn giản thì độ nguy hiểm cũng không cao."

"Mong là như thế." Miệng Vũ Văn Hàn nhai nhồm nhoàng bò beefsteak, gật đầu theo lời nói của Vương Thịnh Bình. Mọi người vì sợ hãi mà nuốt không trôi, còn hắn thì ăn đến căng đầy cả bụng.

Trần Thiên hỏi: "Tôi thấy hơi sợ, tối nay tôi ngủ cùng chị Như được không?"

Vương Thịnh Bình định lên tiếng khuyên cô ta ở yên phòng mình, tránh động đến quy tắc chết của cốt truyện thì nghe Viên Tâm Như từ chối: "Tôi không quen ngủ với người lạ."

Trần Thiên thầm nghĩ đã là thời điểm nào rồi còn lạ với quen, hai người ngủ chung không phải sẽ an toàn hơn sao? Sau đó cô ta biết Viên Tâm Như cũng không ngủ với con trai mình.

"Sao không thấy Viên Hựu xuống ăn cơm?" Vũ Văn Hàn dò hỏi.

"Bé con đang ngủ, tôi để đồ ăn trong phòng rồi. Lát nó dậy sẽ tự ăn."

Từ thái độ của Viên Tâm Như cho thấy cô rất yêu thương con trai. Nhưng Vũ Văn Hàn không quên ánh mắt của Viên Hựu, chắc hẳn phải có ẩn tình gì đó. Không biết trò chơi có nhiệm vụ phụ bắt hắn giải quyết khúc mắc của hai mẹ con họ Viên không.

Hắn nghĩ Viên Tâm Như, Viên Hựu, Vương Thịnh Bình đều là NPC hết. Trần Thiên là nhân viên công ty, Thẩm Bác Vĩ và Tỉnh Thời có khả năng là cộng tác viên như hắn. Trò chơi thực tế ảo này quá đỗi chân thực, hắn càng chơi càng cảm thấy hứng thú.

Ăn uống xong xuôi mọi người làm theo gợi ý lên tầng hai cầu nguyện.

Vũ Văn Hàn ngồi ở hàng ghế đầu, đối diện với bức tượng chúa Jesus bằng sứ, hắn nhắm hai mắt lại, thành thật chắp tay.

Được đúng ba giây hắn liền quay đầu sang hỏi người bên cạnh: "Anh cầu nguyện như nào vậy?"

Không phải người theo đạo Kito nên hắn không biết khi cầu nguyện phải nói gì.

Tỉnh Thời hé mắt nhìn hắn, lời nói không lạnh không ấm đáp: "Tôi sám hối."

"À," Xem như đã hiểu, Vũ Văn Hàn thành kính cúi đầu, nói thầm: "Con xin sám hối vì tội lỗi của bản thân, tội của con chính là sinh ra đã đẹp người đẹp nết, bảnh trai lại tốt bụng."

Tỉnh Thời: "..."

Anh thật muốn mở đầu hắn ra xem bên trong chứa gì mà tên đần độn này dám nói vớ vẩn với Chúa như thế.

Buổi cầu nguyện kéo dài đến khi trời tối hẳn vẫn không có gợi ý mới, ai nấy tự đi về phòng mình, chờ đợi sự kích thích của màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info