ZingTruyen.Info

App Viet Truyen Kinh Di

"Các người có tin tôi báo cảnh sát không? Quản lý của tôi sẽ tống tất cả vào tù."

"Cô bình tĩnh đã, ở đây đâu có phải mỗi cô bị bắt cóc đâu. Tôi cũng không biết tại sao bị đưa đến đây."

"Nói dối, chắc chắn trong số các người có kẻ bắt cóc!"

Vũ Văn Hàn nằm mơ nhận được tiền lương tháng đầu tiên, người đàn ông khen nấy khen để, bảo hắn tháng tiếp theo tiếp tục phát huy. Ấy vậy mà khi hắn chuẩn bị cầm tiền thì bị tiếng ồn ào đánh thức.

Hắn hé mi mắt liếc nhìn một chút, chưa thấy rõ cái gì lại quyết định ngủ tiếp, không nắm được tiền trong tay thì quyết không tỉnh.

Âm thanh cãi vã ngày một lớn, có tiếng đàn ông mắng chửi, tiếng phụ nữ khóc nức nở và cả tiếng trẻ con kêu đói bụng.

Bụng của Vũ Văn Hàn réo lên một cái như muốn tham gia vào đợt âm thanh hỗn loạn. Hắn do dự rất lâu về việc lựa chọn giữa đói chết và thiếu tiền muốn chết. Cuối cùng vẫn chọn thiếu tiền, dù sao thì nếu để bụng đói lâu sẽ thành bệnh, có bệnh lại tốn tiền chữa.

"Cốc cốc cốc."

"Có ai trong đó không? Ra ngoài đi."

Vũ Văn Hàn mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, dường như có ai đó gõ cửa phòng ngủ của hắn. Điều này rất kỳ lạ, hắn ở nhà một mình, phòng ngủ ở sâu bên trong, ai có thể đi qua cổng nhà hắn rồi đi đến phòng ngủ gõ cửa? Chẳng lẽ là ông chủ nhà?

Hắn gục đầu xuống lớp chăn mềm mại, hai tay vò loạn mái tóc rối bù của mình, than thở: "Ài thật là phiền phức, tháng này mình đóng tiền nhà chưa nhỉ?"

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào tấm gương lớn phía đối diện.

Điều kỳ diệu đã xảy ra.

Hắn trông thấy một người mặc bộ poet shirt màu trắng đang ngồi trên chiếc giường Canopy màu vàng kim thiết kế kiểu hoàng gia. Dây áo trước ngực người đó chưa được buộc chặt rơi xuống tận eo làm cổ áo mở rộng hết cỡ, lộ ra lồng ngực săn chắc màu bánh mật. Mái tóc lộn xộn màu chocolate rủ trước trán, che khuất đôi mày rậm, chạm đến lông mi hình rẻ quạt của cặp mắt một mí có đuôi mắt cụp xuống toát ra biểu cảm ba phần đờ đẫn bảy phần lười nhác.

"Ôi giống mình vãi!"

Cảm thán xong, Vũ Văn Hàn trợn trừng mắt nhìn "người trong gương" hành động và biểu cảm y như hắn, xém đột quỵ.

Thật không ngờ, ngủ một giấc hắn biến thành hoàng tử lúc nào không hay.

Hoàng tử bước xuống giường, chạm chân vào thảm lông mềm mại, chất lông này không giống áo khoác lông hắn hay mặc vào mùa đông mà giống lông của động vật sống.

Căn phòng hắn đang ở có một chiếc giường, một tủ quần áo, một kệ sách, một bàn uống nước, một cửa ra vào và một khung cửa sổ đóng kín.

Hắn đến chỗ cửa sổ, vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Đập vào mắt hắn là một vườn hoa huệ trắng xóa, vây quanh vườn hoa là hàng rào sắt cao hai mét, vượt qua hàng rào là thảm cỏ xanh rờn kéo dài đến tận thung lũng ở đằng xa.

Hoàng tử trầm ngâm hồi lâu, phun ra một câu chửi tục: "Đậu mè——! Còn tưởng nơi này là cung điện chứ."

Cung điện nào lại trồng một vườn hoa tang thế này? Muốn nguyền rủa hoàng tử chết sớm hay gì?

Chửi xong hắn liền ngước mắt nhìn lên trên. Không nhìn thì thôi, nhìn một cái bị dọa hú hồn.

Ngay ban công phía trên hắn có một người mặc váy trắng cúi đầu nhìn xuống. Người nọ có mái tóc đen nhánh, dài thượt, bị gió thổi ngược lên phủ kín gương mặt, chỉ để lộ cặp mắt xanh biếc như màu nước biển.

Vốn dĩ là một cảnh tượng đẹp đẽ mở đầu cho câu chuyện cổ tích tình yêu lãng mạn, vậy mà nhân vật hoàng tử bỗng nhắm tịt hai mắt lại, miệng nhẩm "a di đà phật" rồi giật phăng rèm lụa che kín cửa sổ.

Người đứng trên ban công bị hắt hủi, câm lặng: "..."

Trái tim Vũ Văn Hàn đập thình thịch liên hồi, không phải vì rung động mà là sợ sắp són ra quần. Hắn cảm thấy mình đang mơ, mà trong giấc mơ thường gặp thứ gì nhất? Là ma chứ còn gì nữa! Cái "người váy trắng tóc dài" kia, tám phần mười không phải người.

"Này có ai ở bên trong không?"

Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.

Vũ Văn Hàn suy nghĩ nếu người ngoài cửa là đồng bọn của ma nữ phía trên, hắn mở cửa ra là coi như xong rồi. Nhưng mà xem xét khắp căn phòng này thì chỉ có đường thoát ở cánh cửa lớn, cửa sổ hắn không dám nhảy.

Hắn chọn một quyển sách dày cộp trên giá sách, giấu ở sau lưng rồi đi mở cửa. Hết cách rồi, hắn không tháo được chân bàn hay chân giường làm vũ khí, cứ phải dùng "cục gạch" này thôi.

Bên ngoài là một người đàn ông mũi to mặc áo blouse, trông thấy hắn thì ông ta có vẻ hơi bất ngờ, sau đó trách móc nói: "Sao tôi gọi lâu như thế mà cậu không ra?"

Vũ Văn Hàn tìm đại một cái cớ: "Tôi vừa ngủ dậy."

Người đàn ông cảm thấy bực mình với thái độ thản nhiên của hắn.

"Mọi người tập hợp ở tầng dưới. Cậu mau đi theo tôi, tôi dẫn cậu đến phòng khách."

Vũ Văn Hàn "à" một tiếng, tùy tiện vứt quyển sách lên giường ngủ. Dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn theo đuôi ông ta.

Hai người đi qua dãy hành lang dày đặc các phòng ngủ, đến nơi được gọi là phòng khách.

Phòng khách đặt một chiếc sô pha lớn bên cạnh lò sưởi, trên sô pha có vài người đang ngồi.

"Cậu ngồi xuống đi, mọi người cùng giới thiệu bản thân sau đó tôi sẽ giải thích cho tất cả cùng hiểu hoàn cảnh hiện tại của chúng ta." Bác sĩ mũi to nói.

Vũ Văn Hàn ngồi tạm xuống ghế sô pha đơn ở ngoài rìa, lặng lẽ quan sát từng người ở đây.

Người phụ nữ mặc váy bó ở mé trái sô pha có gương mặt tầm trung nhưng thân hình lại rất nóng bỏng, cô rụt rè nói: "Tôi tên là Viên Tâm Như, tôi là nhân viên công chức, đây là con trai tôi, Viên Hựu."

Trong lòng Viên Tâm Như ôm một bé trai khoảng năm, sáu tuổi. Đứa nhỏ Viên Hựu này rất ngoan, bị vòng một nặng trĩu của mẹ nó đè kín đầu cũng không hé răng nửa lời.

Mé phải sô pha là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, cô mặc quần áo bệnh nhân, trông vẻ mặt đang rất tức giận: "Mấy người nhìn mặt tôi không nhận ra tôi là ai sao?"

Mọi người đều im lặng, chỉ có Vũ Văn Hàn lên tiếng hỏi: "Cô là ai vậy?"

Người đẹp nổi giận, chỉ tay vào mặt hắn nói: "Anh vậy mà không biết tôi? Tôi là siêu sao nổi tiếng toàn quốc đấy. Hình Phi, anh có biết không?"

Hắn "ồ" một tiếng, giả vờ nhớ ra: "Hoá ra cô là Hình Phi."

"Không! Hình Phi là quản lý của tôi!" Người đẹp đỏ mặt thét lên.

Mọi người: "..."

Vũ Văn Hàn bịt tai, thầm nghĩ vừa nãy cái âm thanh ồn ào như cãi lộn làm hắn tỉnh giấc chắc chắn là tiếng của cô gái này. Đến đối phương là ai hắn còn không biết thì sao biết được quản lý của cô ta chứ.

Bác sĩ mũi to bắt buộc phải xen vào đối thoại của hai người: "Cô ấy là Trần Thiên, ngôi sao nổi tiếng. Còn cậu, cậu giới thiệu đi."

Ngón tay Vũ Văn Hàn gảy dây nơ buộc trước ngực mình, miệng hắn cười có chút bất cần: "Vũ Văn Hàn, thất nghiệp."

Hắn vừa nói xong thì nghe thấy tiếng cười khinh thường của Trần Thiên, cô ta nói: "Lần đầu tôi thấy một người đẹp trai sáng sủa như anh mà lại thất nghiệp đấy."

Vũ Văn Hàn bị chế nhạo không có vẻ gì giận dữ, hắn còn đồng tình với cô ta: "Đúng vậy. Tôi cũng cảm thấy người như tôi mà thất nghiệp thì thật lãng phí. Chỉ có điều đi xin việc ở đâu người ta cũng nói sợ các đồng nghiệp nữ đấu đá nhau, đồng nghiệp nam tự ti bỏ việc nên không dám nhận tôi."

Mọi người nghe xong trên mặt đều viết chữ: "Ảo thật đấy người anh em!"

Ngồi giữa sô pha là một người đàn ông mặc áo vest quần tây trông rất cao lớn, anh ta nói: "Tôi là Thẩm Bác Vĩ, là một bartender. Buổi tối tôi còn phải đi làm, mong rằng chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện bây giờ."

Người cuối cùng ngồi trên ghế sô pha đơn đối diện Vũ Văn Hàn nhưng lại cách xa hắn nhất, bởi vậy mà khi bước vào hắn không hề chú ý tới.

Đối phương khoác trên mình bộ Chiton màu trắng thuần khiết để lộ bờ vai chắc nịch, mái tóc đen dài rủ xuống ngực. Dáng ngồi thong dong, khuỷu tay tựa vào thành ghế, bàn tay chống trên sườn mặt.

Người nọ mắt sâu mũi cao, bờ môi đầy đặn, khuôn cằm góc cạnh, ngũ quan đẹp đẽ như một vị thần Hy Lạp. Giọng nói của đối phương cũng xa cách như thần, thờ ơ xen lẫn sự lạnh lùng: "Tỉnh Thời, họa sĩ."

Vũ Văn Hàn trong thoáng chốc không tài nào rời mắt khỏi Tỉnh Thời. Hắn tưởng tượng bản thân đang ở trong viện bảo tàng và phía đối diện chính là một bức tượng điêu khắc thời cổ đại. Ánh sáng ngoài trời phủ trên người anh giống như lồng kính trong suốt ngăn cách bất kỳ kẻ ngoại lai nào muốn chạm vào.

Tỉnh Thời đăm chiêu nhìn những bông huệ trắng bên ngoài cửa sổ, như phát hiện ra điều gì, anh quay đầu lại, đối diện với cặp mắt đang nhìn mình.

Bốn mắt chạm nhau, trên mặt Vũ Văn Hàn xuất hiện nét kinh ngạc thoáng qua rồi bị hắn giấu nhẹm đi. Bởi vì màu mắt của Tỉnh Thời giống hệt "con ma" ở trên ban công mà hắn nhìn thấy. Tóc dài cũng giống, bộ Chiton kia không nhìn kỹ sẽ tưởng lầm là váy. Hoá ra hắn gặp người chứ không phải ma.

Tỉnh Thời nhận ra một đầu tóc màu chocolate rối bời và đôi mắt lờ đờ như người thiếu ngủ lâu năm của Vũ Văn Hàn. Anh nhớ lại khoảnh khắc đứng bên ban công rọi mắt xuống dưới và đụng phải một người ngẩng đầu nhìn lên. Trông người đó rất giống bé cún nhỏ mà anh được tặng ngày hôm qua, nó có bộ lông xù và ánh mắt hoang mang như thế.

Vũ Văn Hàn mà biết Tỉnh Thời nhìn hắn giống chó Chow Chow, hắn sẽ phản biện ngay: "Im đi Samoyed, tôi phải là chó núi Bern nhé!"

Tối qua vừa ăn mừng sinh nhật hết mình, sáng sớm tỉnh dậy Tỉnh Thời đã hết hồn khi phát hiện bản thân biến thành người Hy Lạp. Vì không để bản thân mất bình tĩnh, anh đi một vòng quanh biệt thự dò xét tình hình, sau đó ở ban công tầng hai bắt gặp Vũ Văn Hàn dưới cửa sổ tầng một.

Đến lượt bác sĩ mũi to giới thiệu: "Tôi tên là Vương Thịnh Bình, ngoài đời tôi làm nghề buôn bán bình thường."

Thẩm Bác Vĩ tinh ý nhận ra điểm khác thường, anh ta hỏi: "Chú nói ngoài đời là sao?"

Vương Thịnh Bình không lập tức trả lời anh ta, ông ta lấy ra một chiếc điện thoại trong túi áo, mở màn hình lướt vài cái sau đó giơ ra trước mặt mọi người: "Mỗi người ở đây đều cài đặt cái ứng dụng này rồi phải không?"

Vũ Văn Hàn nhổm người dậy, thấy đó chính là trò chơi App viết truyện kinh dị mà hắn mới tải hôm qua, trong lòng cảm thấy bất an.

Đậu má, chẳng lẽ công ty hắn ký hợp đồng là lũ bắt cóc buôn người? Không ổn rồi, nếu là sự thật thì hắn phải nghĩ cách trốn khỏi nơi này.

Giọng của Trần Thiên gắt lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Văn Hàn: "Cái ứng dụng đó là trợ lý của tôi cài đặt, liên quan gì đến tôi chứ? Đừng có dông dài nữa. Nói thẳng cho tôi biết tại sao tôi lại ở đây và đây là đâu đi."

Vương Thịnh Bình hít một hơi sâu, dùng giọng nặng nề nói: "Đây không phải thế giới thực, chúng ta đang ở trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị. Nguyên nhân là vì các người đã đăng ký tài khoản tham gia ứng dụng này."

Vũ Văn Hàn thốt lên một câu "Ảo vãi" sau đó vội che miệng mình lại, làm ra vẻ mặt ba phần trầm tĩnh, bảy phần suy tư giống ai đó.

Sau khi trầm tư khoảng ba phút, hắn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, khẽ hỏi: "Vậy giờ chúng ta đi về có được không?"

Vương Thịnh Bình thở dài đáp: "Không về được."

"Ông nói vớ vẩn cái gì thế hả?" Trần Thiên nổi giận hất tung khăn trải bàn trước mặt lên, không ngờ trên mặt bàn lại có thứ làm cô ta sởn gai ốc.

"Chữ... chữ quỷ gì thế này?"

Một dòng chữ đỏ thẫm như máu xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, nó ghi: [Chào mừng bạn đến với Biệt thự Gương. Đừng ngủ khi mặt trời lặn, đừng chết trước bình minh].

Viên Tâm Như che mắt con trai mình, giọng nói hơi run hỏi: "Chỉ là trò đùa của ai đó thôi đúng không?"

Trực giác của Vũ Văn Hàn mách bảo đây không giống trò đùa nhưng hắn vẫn an ủi mọi người: "Đúng thế, cái này chắc là dùng sơn đỏ dọa chúng ta thôi."

Hắn vừa dứt lời, một người đột ngột tiến tới, ngón tay trắng như sứ của anh cầm góc khăn trải bàn chấm nhẹ vào dòng "sơn đỏ".

Tỉnh Thời im lặng quan sát vài giây, sau đó thả một quả bom cho bọn họ: "Không phải sơn, là máu."

______

Lời nhắn của tác giả:

Chó Chow Chow:

Chó núi Bernese:

Chó Samoyed:

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info