ZingTruyen.Com

[AOV] [ZATA x LAVILLE] Thêm Một Chút Yêu

Chương 33

sb_s1jn

Ánh sáng nhẹ chói vào mặt Laville khiến cu cậu phải giật mình bừng tỉnh ngồi bật dậy nhìn lại cơ thể mình, không nhờn rích, khiến cu cậu ngơ rồi quay sang nhìn Zata, nhóc ta xoa xoa nhẹ lấy gương mặt kia, ngắm nhìn nó cả một lúc lâu rồi lại cười tươi rói: " Cậu lau người cho tớ đó hả?" Một câu hỏi vu vơ nhưng lại vô tình nhận được câu trả lời đáp lại khiến Laville phải giật mình nhìn Zata ngơ ra.
" Ừm, tôi lau"
" C-cậu... ý em là anh dậy hồi nào vậy?" Laville lóng nga lóng ngóng quay sang nơi khác vì ái ngại, mặt cậu cũng đỏ bừng lên cả rồi, Zata thấy thế lại ngồi dậy đè cậu xuống giường, nhẹ nhàn hôn lên bờ môi kia đôi chút: " Do em nhìn tôi mãi nên tôi mới tỉnh đấy? Đau không...?"
" Ưm... có, lưng em đau" Laville gật nhẹ đầu, Zata nghe thấy cũng an tâm mà gục mặt lên vai cậu, ôm ghì lấy cơ thể kia: " Em dậy sớm vậy? Không ngủ thêm chút à...?"
" Phải đi làm..."
" Tôi xin nghỉ cho em rồi, hôm nay không cần đi"
" Vậy thì an tâm rồi..." Laville cười cười nắm lấy bàn tay đang đặt trên bụng mình, nhẹ nhàn cầm nó lên để ngắm nghía, tay Zata vừa to vừa đẹp, Laville nằm một chút lại chẳng hiểu sao anh có thể cho nó vào bên trong cậu nhỉ...? Vừa nhớ đến nhóc ta đã đỏ bừng cả mặt vứt tay anh sang một bên. Zata hơi ngơ ra đôi chút rồi lại chẳng để tâm đến nữa mà ngồi dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, khi bước ra cũng đã thấy cậu mặc lại quần áo chỉnh tề quay sang nhìn Zata: " Hôm qua em lỡ ngủ quên mất nên giờ tỉnh táo quá trời"
" Còn tôi thì phải khổ cực trong phòng tắm cỡ nửa tiếng đấy?" Zata cười cười đi đến xoa xoa mái tóc mềm kia. Laville nghe xong lại sợ hãi chạy vù vào phòng tắm để tránh né, Zata thấy thế lại cười cười rồi đi ra khỏi phòng: " Tôi làm đồ ăn sáng, xong thì ra ngoài chờ tôi, còn không thì xong tôi vào phòng kêu em"

" Em nhớ rồi!" Laville lớn giọng nói vọng ra, Zata nghe thế lại an tâm đóng cửa lại, lia mắt ra ngoài thì lại ngơ ra khi thấy Tulen với Murad đang ngồi trên ghế cười khúc kha khúc khích từ lúc nào, Zata vội kéo cao áo lên một chút rồi mới dám đường đường chính chính nhìn cả hai: "... 2 người nay dậy sớm vậy?"
" Làm phần cho 2 anh với nha"
       Zata vừa nghe xong đã xị mặt nhưng vẫn nghe lời đi vào bếp kiểm tra tủ một chút rồi bắt tay vào nấu nướng, vừa đủ đồ để làm món anh thích... món đơn giản nên cũng được anh nhanh chóng hoàn thành, ở một mình khiến anh quen dần với việc bếp núc nên cũng chẳng mắt còng kềnh, ngược lại còn khá là đẹp mắt và nhanh gọn. Tulen với Murad thấy cũng tròn mắt nhìn Zata, con người khô cằn như anh vậy mà lại đảm đang đến khó tin... Zata ăn nhưng mắt cứ liên tục liếc nhìn cổ nhóc ta, cu cậu cũng cố tình mặc cả áo dài tay rồi nhưng Tulen vẫn cố ý châm chọc đôi chút: " Mày với Zata giống nhau nhỉ? Hẳn xui rủi lắm mới dính đến hai thằng có miệng như miệng chó thế này đấy?" Tulen cười cười liếc mắt sang Murad, lúc này anh ta mới để ý mà nhìn sơ người Laville một lượt rồi quay sang nhìn Tulen, nhìn xong thì đưa mắt về phía Zata cười thầm, Zata vừa nhìn cũng hiểu mà chẳng nói gì chỉ cười nhạt một cái lắc lắc nhẹ đầu còn Laville chỉ biếc cười gượng đồng tình với Tulen.

Lanh quanh loay hoay đôi chút thì buổi chiều cũng đến, cả ngày cả hai cứ bám riết lấy nhau, không cười nói giỡn hớt thì lại quay sang nghịch điện thoại, thời gian này lại khiến Zata nhớ đến những năm cấp 3, khi ấy cậu và anh cũng như thế này... mới đó đã bước sang tuổi 33 rồi, nhanh thật... Zata tiếc nuối ôm lấy lưng cậu, tì mặt vào tấm lưng kia tận hưởng những mùi hương quen thuộc, sau bao năm vẫn chẳng chút thay đổi, nếu có thì chỉ là khi đi làm nhóc ta đã dùng thêm chút ít nước hoa thôi... Zata hôn lên gáy cậu một cái rồi xoa xoa bụng cậu: " Laville... tôi hối hận lắm, tôi nhớ em nhiều lắm"
" Sao lại nhớ đến làm gì...? Không phải em đang ở bên cạnh anh rồi à?" Laville nghe xong lại lo lắng đan tay vào tay anh xoa nhẹ để an ủi, giọng nói mềm ngọt của cậu đang xoa dịu anh đây này...? Zata cười cười ôm cậu chặt hơn đôi chút:

" Phải nhớ chứ...? Tôi làm gì với em đều phải ghi nhớ mọi thứ thật kĩ lưỡng, phải nhớ rõ thiếu em tôi đau đớn đến mức nào mới chẳng dám tái phạm, phải nhớ đã tôi yêu em đến mức nào mới không bao giờ bớt yêu em dù chỉ một chút. Nhưng có lẽ cái đấy là vô dụng nhất vì tôi cứ ngày một thêm yêu em thôi... tôi trân trọng em đến từng chút hương thơm vương vẩn bên mình"

" Có ai đã từng nói với anh là bộ dạng sến sẩm, nói nhiều đến mức không ngờ này chẳng hợp với anh dù chỉ một chút chưa?" Laville nghe xong lại cười phá lên, không phải đang chê cười mà là đang hạnh phúc đến không ngờ, Zata nghe xong cũng bật cười gục mặt lên vai cậu, hôn nhẹ lên tai cậu đôi chút: " Sao lại có ai nói được? Chỉ có mình em thấy thôi"
" Thật không? Chỉ mỗi mình em?" Laville cười đầy ẩn ý khiến Zata phải xị mặt vì vốn đã biết cậu đang muốn nói đến ai, im lặng một lúc tìm kím một câu trả lời thật kĩ lưỡng rồi mới dám nói ra:
"... Không hẳn nhưng tôi chưa bao giờ tuỳ tiện nói điều này với bất cứ ai, chỉ với người khiến tôi thật sự yêu thương, như vầy đã được chưa?"

" Khôn lỏi" Laville cười cười gạt tay anh ra để quay sang đối mặt với anh, Zata vừa thấy gương mặt xinh đẹp trước mắt lại nhanh chóng không kìm được lòng mà nhào đến hôn lên trán cậu: " Em có mệt không? Có đau lắm không? Ra ngoài được chứ?"
" Một chút thôi, anh muốn đi đâu à?"

" Tôi muốn đi mua nhẫn mới..."
" À, nhắc mới nhớ anh đeo cái nhẫn này miết hả?" Laville đưa tay lên cho Zata xem, anh khẽ gật nhẹ đầu cầm lấy tay cậu hôn lên chiếc nhẫn kia một cái: " Ừm, tôi đeo để tránh ai lẽo đẽo bên mình, dễ dàng từ chối tình ý người khác..."
"... Anh buồn không? Em không như anh, em không từ chối bất cứ mối quan hệ yêu đương nào"
" Nếu nói không thì là tôi nói dối. Nhìn người mình yêu đi yêu người khác đương nhiên phải buồn, nhưng tôi không có tư cách cấm cản em, càng không có tư cách để ghen tuông... chỉ biết nhẫn nhịn cho đến khi thấy tên khốn kia lừa gạt em, lúc đấy lại chẳng nhịn được mà liền đuổi tên đấy đi"

" Sao anh giúp em...? Đáng ra nên bỏ đi thì đúng hơn..."
" Ngốc à? Tại tôi yêu em mới không muốn em lún sâu vào rồi đau khổ. Miễn em thích thì tôi sẽ để em làm, em sai thì tôi sẽ giúp... miễn em vui và tốt cho em là được" Zata cười nhạt một cái xoa lấy gò má đỏ bừng của cậu, nhóc ta lộ rõ vẻ áy náy nhìn anh, Laville ôm lấy Zata, khẽ hôn lên môi anh một cái, nụ hôn lướt qua trong thoáng chốc nhưng lại khiến anh vui vẻ lên hẳn: " Đừng có dụ ngọt tôi, tôi đã ghen nóng rang cả ngực mà chỉ biết bất lực nhìn em thôi đấy?"

" Anh đang cười tươi rói lên vì thích đấy?"
" Ở trước mặt em có vẻ như tôi không thể kìm nổi cảm xúc nhỉ?" Zata lúc này mới cười phá lên véo lấy má cậu, Laville nhìn bộ dạng vui vẻ kia cũng thích thú vô cùng... Bao năm rồi vẫn không thể chối bỏ được, cậu yêu anh nhiều đến mức chẳng từ bỏ dù chỉ một chút, riêng bản thân anh cũng thế, chưa bao giờ dám ngừng yêu cậu...
" Chờ em thay đồ chút rồi đi nha?"
" Ừm, đi đi" Zata nói xong lại buông cậu ra đưa mắt nhìn theo nhóc ta, cứ chăm chăm mắt vào cậu đến khi Laville cởi áo lại sựt nhớ mà quay sang nhìn Zata, vừa quay sang đã bắt gặp cặp mắt thèm thuồng dám chặt lấy mình khiến nhóc ta phải xị mặt chạy nhanh vào phòng tắm không quên trừng mắt nhìn anh một cái. Zata thấy thế lại cừoi khúc kha khúc khích đến cửa phòng tắm gõ gõ vào vài cái: " Có gì tôi chưa thấy đâu mà phải ngại?"
" Im đi!? Nhìn anh như muốn nuốt em tới nơi, sao mà không sợ cho được?" Laville nói vọng ra, chẳng bao lâu lại bước ra với vẻ ngoài xinh xắn như mọi khi, cậu năm nay cũng 33 rồi nhưng sao nhìn lại ra bộ dạng của tên nhóc 18 vậy nhỉ...? Zata cười cười xoa nhẹ lấy mái tóc mềm kia, anh chẳng chăm chút mấy về ngoại hình nên chỉ lấy đại một cái áo phồng rồi mặc vào, Laville nhìn xong lại nhăn mặt: "... Chăm chút cho bản thân chút đi mà?" Cu cậu đánh nhẹ vào ngừoi anh một cái rồi mở tủ tìm cho anh một bộ đồ nào đó, loay hoay một lúc thì liền đưa cho anh một bộ na ná của cậu đang mặt, Zata thì lại lười nhát nhưng vẫn miễn cưỡng cầm lấy thay ra. Laville thấy anh mặc đồ của mình mà lại tròn mắt thích thú, bình thường anh ăn mặc đơn giản nhưng đã toát lên khí chất riêng biệt đầy khác lạ rồi, nhưng khi mặc đồ của cậu lại trẻ ra vài tuổi ấy...? Năng động với đỡ ù lì hơn hẳn, không hẳn là hợp cũng không đến nỗi tệ...

" Đi mua nhẫn xong thì mua đồ cho anh nha?"
"... Không, tôi nhiều đồ lắm rồi"
" Toàn áo phông với vài bộ vest đi làm đúng không?"
"... Cũng không hẳn, lát sang nhà tôi cho em xem"
" Anh lại định dụ em ở nhà anh đúng không?" Laville cười cười nắm lấy tay Zata kéo anh xuống nhà, Zata nghe thấy cũng cười cười đáp đại một câu: " Ừm, có lẽ?"

           Cả hai đi dạo khá lâu rồi mới vào tiệm trang sức quen thuộc của Zata, anh nhìn sơ lược một chút rồi lại quay sang Laville, nhóc ta dường như lần đầu đi lựa những thứ này nên nhìn cu cậu lóng ngóng với thích thú vô cùng, đến cả mắt cũng sáng rực cả lên, cứ xem hết thứ này đến thứ khác khiến Zata hơi đau đầu một chút vì sự loi choi kia, bất chợt cậu lại dừng trước một hộp trang sức nhỏ để một góc trong tủ, Zata thấy thế cũng nhanh chân đi đến xem thử: " Em lựa được rồi à?"
" À... cái nhẫn kia nhìn khá giống cái em đang đeo"
"... Ngoan cố, em thích cái đấy thì lấy đi"
" Hả? Nhưng anh không thích mà?"
" Không hẳn là tôi không thích, chỉ là tôi sợ em nhìn nó sẽ buồn thôi" Zata xoa nhẹ mái tóc của mình rồi liếc mắt sang nhìn cô nhân viên đang đứng bên cạnh, cô nàng cũng hiểu ý liền đi lấy cặp nhẫn đó ra để nhóc ta xem kĩ hơn: " Mời anh xem ạ"

" Cám ơn" Laville cười tươi rói cầm chiếc hộp lên ngắm nghía kĩ lưỡng chiếc nhẫn kia đôi chút nhưng rồi lại lắc nhẹ đầu đặt lại lên bàn, Zata thấy vậy cũng ngơ ra nhìn nhóc ta: " Sao thế?"
" Không rõ, chỉ là không thích nữa" Laville nói xong lại xoay người đi xem quầy khác, cô nàng nhân viên kia thấy vậy liền chạy đến quầy kế bên lấy một cặp nhẫn ra đưa cho Zata coi nhưng anh lại lạnh nhạt quay đi mà đưa tay chỉ về hướng của Laville, cô nàng cười gượng rồi chạy đến chỗ cậu: " Anh ơi, anh xem thử cái này đi?" Laville nghe thấy lại quay sang nhìn vào hộp nhẫn trên bàn tay nhỏ của cô.

" Cặp này đơn giản nhưng đeo lên tay cảm giác tay rất gọn, nam đeo nhìn cũng đẹp và không quá nữ tính đâu ạ"
"... Đơn điệu quá, có điểm nhấn chút không?"
" À... vậy thì anh xem thử bên này nha" Cô nàng nghe xong lại nhanh chóng nám nhẹ lấy tay Laville kéo cậu sang quầy kế bên, Zata khẽ cau mày đi đến giật lấy tay cậu liếc nhìn cô: " Áo em dính gì thế?" Laville nghe xong lại ngơ ra nhìn lại tay áo mình, quả thật có một cọng chỉ bị vướng lên, Laville nhanh chóng lấy nó ra rồi cười cười cám ơn anh, cô nàng kia cũng hiểu chuyện mà không dám nắm cậu nữa, vẫn ngoan ngoãn làm tốt công việc của mình.

" Đây anh xem thử cặp này đi? Cái này xoắn nhẹ một vòng với đính đá nhỏ ở đây, nhìn khá lạ mắt"

" Zata, xem thử cái này đi?" Laville sáng rực mắt cầm chiếc nhẫn kia lên rồi ngoắc Zata lại gần, anh cũng ghé sát lại để xem một chút rồi nhìn nhóc ta: " Em thích cái này à?"
" Ưm, em thích, anh thấy được không?"
" Được, vậy lấy cái này nha?" Zata cười cười cấm lấy đưa cho nhân viên, cô nàng cũng cười tươi rói rồi cầm lại nhẫn đi ra quầy thanh toán, Zata cũng cùng cậu đi theo.

" Hai anh thì anh nào cưới vậy ạ? Cho em xin size nhẫn của anh và vợ anh nha" Zata nghe xong thì lại cười cười nắm lấy tay Laville đưa cho cô nàng kia: " Em lấy size của tay ngừoi yêu anh dùm"
" Hả...? À...dạ?" Cô nàng ngơ ngốc cả ra nhìn cả anh và cậu nhưng rồi lại hiểu vấn đề mà cuối gầm mặt xin lỗi rối riết, sau một lúc đo đạc chỉnh size nhẫn thì cũng nhanh chóng hoàn thành, cu cậu cầm hộp nhẫn trên tay ra về mà mặt cứ tươi rói ngắm nghía. Zata thấy thế cũng vui lây mà khẽ nắm lấy bàn tay mềm của nhóc ta. Bất chợt đi được vài ba bước anh lại phải đứng khựng lại nhìn chăm chăm vào người đàn ông đối diện, Laville cũng hơi bất ngờ mà nhìn Zata rồi đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của anh, trước mắt anh là người đàn ông lớn tuổi, nhìn thoáng thôi cũng đã thấy anh rất giống ông ta, Laville lay nhẹ người Zata gọi anh: " Zata...?"
"... Laville, xin lỗi em, chờ anh nói chuyện một chút" Zata nói xong lại nắm lấy tay cậu đi về ông ta, ông ta với bộ mặt căng thẳng, dữ tợn liếc nhìn cả hai một lượt nhưng ngay sau đó lại cười tươi rói lên chào hỏi cậu, cả 3 ghé vào một quán cà phê gần nhất để có thể nói chuyện với nhau... Laville ngoan ngoãn ra một bàn khác ngồi, mắt lâu lâu lại liếc sang bàn của anh nhưng bộ mặt nghiêm nghị của người đàn ông trước mắt khiến cậu phải lo sợ vô cùng, nhìn chẳng lệch lạc đi đâu được cả... là ba của anh nhỉ? Laville nhìn lâu quá nên dường như bị ông phát hiện ra rồi, ông khẽ quay sang nhìn cậu, ánh mắt sắ lẹm của ông lúc này lại quen thuộc đến không ngờ, Zata thật sự rất giống ba...

         Ngồi được đôi chút thì Zata nhanh chóng đi sang bàn của Laville nắm lấy tay cậu, không quên bưng lưng nước cậu sang bàn mình, Laville cũng ngơ ra chỉ biết im lặng theo anh, đối diện gần trước mặt ông như vầy lại thấy ông dữ tợn hơn khiến Laville chỉ biết cuối gầm mặt nhìn vào tay mình, hơi sợ mà siết cả hai tay lại với nhau nhưng Zata lại nhẹ nhàn xoa lấy tay nhóc ta khiến cu cậu hơi giật mình mà quay sang... Laville lúc này mới dám đưa mắt lên nhìn ba của anh: " Cháu chào bác..."
" Cháu tên gì?"
" Laville ạ..."

"...Cháu thấy Zata thế nào?"
" Hả...? À... cậu ấy tốt bụng"
" Tốt bụng à...? Trước giờ bác chỉ nghe được 2 người nói thế này, cháu là người thứ 2, người đầu tiên là Bright... cháu là bạn Zata nên chắc cũng biết mà hả?"

" À... có ạ" Laville nghe xong lại hơi khựng lại, khẽ đưa mắt nhìn Zata, cặp mắt long lanh của cậu lúc này lại khiến anh lo lắng vô cùng... Zata mấp mấy định nói gì đó nhưng lại bị ba mình lắc nhẹ đầu cấm cản nên cũng đành phải lặng đi.
" Thế cháu nghĩ xem vì sao lại có hai người?"
"C-cháu... chỉ là..." Laville tái mét cả mặt quay sang Zata, anh nhìn cậu lại cười nhẹ một cái xoa xoa mái tóc mềm kia lắc đầu.

" Sao tôi lại tốt với em? Nói tôi nghe?" Zata nắm chặt lấy tay cậu một chút rồi lại đá mắt sang nhìn cha mình, Lavillr nghe anh hỏi cũng hiểu anh muốn gì mà ráng nuốt ực một hơi hít thật sâu đưa mắt nhìn ba anh: " Do con là người Zata thương ạ... con cũng thế, con thương con trai bác!?"
"... Thế Bright thì sao?"
" Là người ở cạnh anh trước kia"

" Laville, Bright vốn đã thân thiết với gia đình bác từ trước, đã nắm lấy một vị trí nhất định ở đây" Ông ta khẽ chỉ tay lên ngực mình, dùng ánh mắt sâu sắc nhất để biểu đạt cho cậu rằng ông thương Bright nhiều đến thế nào.
" Bác vốn chỉ có mỗi mình Zata là con trai để nối nghiệp, vậy mà nó lại đi yêu đương với người cùng giới thì đã là một cú sốc lớn... nhưng ít ra người đấy bác cũng quen biết rồi cũng hiểu được sự sai lệch đó từ nhỏ chẳng kịp ngăn cản, đó rõ là lỗi lầm của bác nên cũng không nói năng gì... nhưng mà Laville này, bác chỉ để tâm đến Bright cháu hiểu không? Cháu vốn không có cơ hội để ở bên cạnh Zata khi bác vẫn còn ở đây"

       Laville nghe xong lại ngơ cả ra, đầu vẫn đang cố gắng tiếp nhận những thứ tốt đjep nhất nhưng cậu lại chẳng thể tìm kím thấy bất kì hy vọng nào trong lời nói của ba anh, Laville lo sợ nhìn cặp mắt sâu thẳm của ông rồi lại quay sang Zata, anh đang cau mày nhìn cậu, Laville thấy cặp mắt bức rứt của anh mới tỉnh táo lại đôi chút mà nhìn lại vào tay mình, anh đang nắm chặt lấy cậu... anh đang nài nỉ cậu nói gì đó...? Sao anh lại không nói gì...? Zata thấy Laville dường như không hiểu gì thì lại buông lỏng ra quay sang nhìn cha mình rồi cười gượng với cậu một cái: " Con-
" Mày câm, bây giờ tao chỉ muốn nghe tên nhóc kia nói"
"......." Zata tối sầm cả mặt quay sang nơi khác, nhìn sơ thôi cũng thấy được anh đang bực tức đến mức nào...

" Bác muốn con rời bỏ Zata, để cho con bác quen một người có thể tặng cho bác một đứa cháu kháu khỉnh, hãy để cho Zata sống trong cuộc đời an toàn nhất, cả cháu cũng sẽ tốt hơn nếu như vậy" Lời nói kia lại khiến Laville trầm lặng hẳn đi, cậu chăm chú vào ly nước trên bàn cả một lúc rồi mới ngẩng lên nhìn ông bằng cặp mắt kiên định nhất của bản thân, nhưng cho dù có gan dạ cỡ nào cũng không kiềm nén nổi nước mắt trước những lời ông vừa nói vì đau lòng:

"... Cháu xin lỗi, thật sự xin lỗi bác, xin lỗi bác vì cháu không phải con gái mà lại đem lòng thương con trai bác... xin lỗi vì không thể cho bác một đứa cháu và một gia đình giản đơn như lời bác. Nhưng mà... cháu thật sự thương Zata, cháu không muốn rời khỏi cậu ấy, cháu muốn ở bên Zata, nên là xin bác... đừng đuổi cháu đi, xin bác hãy trân trọng cháu như cách bác đã từng với Bright..." Laville mếu máo đưa tay lau nước mắt trên gương mặt nhỏ của mình, giọng nói mềm mỏng run rẩy cố gắng van xin khiến Zata phải giật mình quay sang, anh cũng liếc mắt quay sang lườm lấy cha của mình đầy dữ tợn, ông thấy thế lại nhanh chóng đứng dậy đi lại quầy nhân viên đôi chút rồi cũng nhanh chóng quay lại, bàn tay ấm, khô ráp một cách khác lạ nắm lấy tay nhóc ta, dúi vào tay cậu một ít khăn giấy, đến khi Laville ngước lên lại nhận được một nụ cười hiền hậu từ ông... do mãi nhìn gương mặt hung dữ kia nên bây giờ mới thấy ông cười thì lại nhân từ đến bất ngờ thế này?

" Đừng khóc, bác xin lỗi, bác xin lỗi, đáng ra bác không nên nặng lời như thế, bác chỉ muốn xem cháu sẽ thế nào thôi..."
"... Hả? Dạ?"

" Rõ ràng là ba quá đáng..." Zata lo lắng gỡ tay cậu ra để xoa mắt cho cậu, cặp mắt xinh đẹp kia đã đỏ ửng lên rồi, Zata xót xa xoa lấy rồi nhẹ nhàn hôn lên một cái rồi quay sang xị mặt với ba mình trong khi ông nhìn cả hai lại cứ tủm ta tủm tỉm thích thú, Laville vẫn chỉ ngơ ra chẳng hiểu gì...
" Laville, bác xin lỗi vì để cháu căng thẳng như thế... chỉ là bác không hiểu sao con bác lại thích cháu thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ của cháu khi nãy có lẽ bác cũng hiểu rồi..."

        Laville nghe thấy thế lại quay sang Zata tròn mắt nhìn anh, anh chỉ biết cười gượng một cái: " Tôi xin lỗi, đáng ra tôi nên cản ba lại mới đúng, làm em sợ rồi..."
" Cuối tuần hai đứa về nhà nha, nhẫn đã trao rồi mà bác với mẹ Zata chưa một lần được nói chuyện đàng hoàng với cháu"
" À... dạ... Zata cũng có kêu mà tại cháu sợ... nên là..."
" Bác hiểu nhưng nếu cuối tuần này cháu không đến nữa thì bác sẽ không đồng ý bất kì mối quan hệ nào đâu nhé?" Ông cười tươi rói một cái rồi đứng bật dậy vẫy vẫy tay rời khỏi đó chẳng kịp để cho Laville nói bất cứ một lời nào. Nhóc ta đỏ ửng mặt vẫy tay chào ông rồi quay sang Zata, anh cười cười xoa xoa lấy mái tóc mềm kia, nhẹ nhàn ôm lấy cậu, Laville lúc này mới nhẹ nhõm hơn hẳn mà gục vào lòng Zata: "... Em sợ chết đu được"
" Ừm... tôi cũng thế, không sao rồi, đừng lo"
"... Zata giống ba nhỉ? Gần như 70%"
" Thế à...?" Zata lúc này mới khẽ buông cậu ra. Nắm lấy bàn tay nhỏ kia rời khỏi quán.

" Ngoại hình rất giống nhưng ba anh có vẻ vui tính hơn..."
"... Có lẽ, cái đấy tôi không chắc nữa" Zata cười gượng quay sang nơi khác né tránh vì trước giờ anh luôn quen mắt với dáng vẻ dữ dằn đầy nghiêm khắc... trước giờ chỉ có mẹ bênh vực anh nhiều nhất thôi...

- End -
Hẹn gặp lại chương sau ❤️✨

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com