ZingTruyen.Info

[AOT Fanfiction] Wings of Freedom- Quyển 1 (Hoàn Tất)

Chương 15

Writer186

Sau một lúc nói chuyện với Hanji, cả hai người cùng nhau tiếp tục công việc nghiên cứu của mình. Mất gần một ngày trời, cả hai đưa ra kết luận rằng Titan vốn không cần thức ăn hay nước uống. Chúng có cơ quan phát âm, ấy thế mà lại không cần thở. Tất cả những gì chúng cần là sống dưới ánh nắng. Gemin đặt ra câu hỏi rằng nếu như cách ly hoàn toàn Sawney và Bean khỏi ánh nắng thì chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng Hanji lại không muốn liều mạng hy sinh hai mẫu vật quý giá này. Vì vậy câu hỏi của Gemin đành phải gác lại.

Dù vậy, Hanji và Gemin vẫn đi đến bước nghiên cứu tiếp theo, đó là kiểm tra cảm giác đau đớn bằng việc tương tác trực tiếp với chúng.

Đây là công việc vô cùng khó khăn đối với đội trưởng Hanji, vì cô ấy phải cầm giáo nhọn đâm vào người của chúng. Làm việc này Hanji sẽ rất đau lòng, vì cô ấy rất thương Sawney và Bean, nhưng cô ấy lại không để bất kì ai làm công việc này thay cô ấy. Gemin đứng ở một bên kiểm tra tình hình của hai Titan bị thương, nghe tiếng la của cô ấy lúc đâm còn lớn hơn tiếng kêu của Bean.

Sau hơn nửa giờ đồng hồ cực hình đó, đội trưởng Hanji đưa ra kết luận rằng Titan không có thêm điểm yếu nào ngoài gáy. Sawney và Bean đều không có phản ứng đối với giao tiếp, cũng không có bất kì phản ứng tự nhiên nào với đau đớn, nên từ đó xem như cuộc nghiên cứu của họ vẫn dừng lại ở đó, tất cả những gì họ biết được chỉ là về cơ chế sinh học của Titan mà thôi.

Nhưng những thông tin sau đó Hanji chia sẻ với Gemin càng có ích hơn rất nhiều. Cô ấy kể lại rằng lúc cô ấy lần đầu cầm chi của Titan lên, cô ấy nhận ra trọng lượng của những chi mà cô ấy cầm thật sự rất nhẹ. Vì muốn Gemin hiểu cảm giác đó, nên Hanji đã phải cắt một chi của Sawney và đưa cho Gemin cầm thử. Quả thật là nhẹ đến khó tin, phần bị cắt lại nhẹ hơn hẳn so với bề ngoài to lớn của nó. Sawney dù bị cắt chi vẫn có thể bình thản ngồi đó, nó chỉ đưa mắt nhìn hai người cùng bàn với nhau cái gì đó, còn chồm người tới muốn cắn cổ Hanji, nhưng may là cô ấy và Gemin né ra kịp thời.

Những phát hiện này với Gemin mà nói là vô cùng mới mẻ, cô vội vã viết vào quyển sổ của mình, hành động đó khiến Hanji lại càng vui vẻ hơn khi biết mình đã không chọn nhầm người.

Gần đến tối muộn, Gemin và Hanji mới về tới Cựu Tổng Hành Dinh. Lúc Gemin thả ngựa vào chuồng xong quay lại đã không thấy Hanji đâu nữa, có chút lo lắng đi vào bên trong. Tòa lâu đài này rất lớn, cô lại không nhớ được tầng dưới mà đội trưởng Levi đã nói là ở chỗ nào. Đi lòng vòng cũng chỉ có tiếng bước chân của cô là vang vọng bốn bề vách tường đá, những ngọn đuốc cứ lập lòe cháy tạo những cái bóng thoát ẩn thoát hiện trên tường.

Có tiếng bước chân đâu đó vọng lại không xa, Gemin vội đuổi theo hướng phát ra tiếng bước chân, nhưng lại không nhìn thấy ai. Mãi cho đến khi tiếng bước chân biến mất cô vẫn không tìm được lối thoát.

- Thì ra cô là kẻ cứ đi loanh quanh ở đây. Có biết là rất ồn hay không?

Gemin đã phải cố gắng nhiều như thế nào để ngăn không cho bản thân hét toáng lên vì giật mình. Cô nhận ra chủ nhân của giọng nói này, nhưng không có nghĩa rằng việc nghe đến sẽ không bị dọa cho sợ. Cô quay đầu nhìn Levi đang đứng ở sau lưng mình, nhỏ giọng nói xin lỗi vì sự phiền toái mà mình đã gây ra. Levi vẫn không có vẻ gì là vui vẻ với việc bị Gemin làm phiền, anh ta nheo mắt hỏi cô đang làm cái gì ở đây.

- Tôi... tôi nghĩ mình đã lạc đường, tôi không biết phòng mà anh giao cho tôi là phòng nào, kết quả tôi đã... nhưng làm sao anh biết tôi ở đây, không lẽ tiếng động tôi đi lại lớn đến như vậy sao- Á! Anh làm gì vậy!!

Gemin còn chưa nói xong đã bị đội trưởng túm lấy cổ áo kéo lê một đường mà đi về hướng nào đó, vừa đi vừa kêu cô câm miệng. Dù biết bản thân đã tạo ra những tiếng ồn không đáng có, nhưng Gemin đang rất khó thở, đi cũng không đi được, có cảm tưởng cô sẽ bị anh ta kéo đến không thể thở được.

Đột nhiên cơ thể đang bị lôi kéo thì ngưng lại, và rất nhanh cô bị thả té ngửa ra đất. Vì không kịp phòng bị nên đầu đập thẳng xuống sàn lát đá thô rất đau. Gemin tay ôm đầu không ngừng xuýt xòa, mắt kèm nhèm nước nhìn Levi đang đứng cúi đầu nhìn với đôi mắt ghét bỏ, chậm rãi nói:

- Đây là phòng của cô. Nếu tôi còn nghe được bất kì tiếng động làm phiền nào từ cô thì cô có thể nói tạm biệt với chân của mình. Nhớ lấy.

Nói xong anh ta đi sang căn phòng đối diện, thô bạo đóng sầm cửa lại như đang muốn dằn mặt Gemin. Cô tủi thân ôm đầu ngồi dậy, nhìn cánh cửa phòng của mình rồi nhìn sang cánh cửa phòng đối diện, không thể ngờ rằng cô lại ở chung một tầng với đội trưởng Levi. Nghĩ đến việc lời đe dọa vừa rồi, Gemin sợ hãi luống cuống ngồi dậy, vội vàng chui vào phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ rằng chỉ cần phát ra bất kì tiếng động nào thì Levi từ căn phòng đối diện sẽ đi sang mà bẻ gãy luôn chân của cô.

Mãi cho đến khi Gemin lên giường mơ màng ngủ, cô mới mơ hồ nhớ ra, vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của đội trưởng Hanji đâu.

Sáng sớm ngày hôm sau, cửa phòng đột nhiên bị đập rất lớn tiếng. Gemin từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh dạy, vội vàng kéo thân mình còn đang tê dại chạy tới mở cửa phòng. Levi nhìn thấy Gemin đầu tóc rối tung chạy ra mở cửa cũng không để ý, chỉ ngắn gọn bảo cô nhanh chóng chỉnh trang bản thân cùng anh chạy về trại nghiên cứu của Hanji, nơi đó đã xảy ra chuyện. Dù không biết là chuyện gì, nhưng để đội trưởng đích thân gọi dậy kêu đi cùng thì không phải chuyện tốt lành gì. Gemin cố gắng chỉn trang lại bản thân, sau đó chạy ra chuồng ngựa, cùng Levi xuất phát.

Khi bọn họ đến nơi đã nghe thấy tiếng thét rất lớn của Hanji, Gemin từ trên lưng ngựa còn đang chạy mà nhảy xuống, vội vàng chạy vào trong xem chuyện gì đã xảy ra. Sawney và Bean, hai Titan mà Hanji yêu quý nhất giờ đây chỉ còn là bộ xương khổng lồ bốc khói nghi ngút. Đội Trưởng Hanji đau đớn gào thét tên của hai Titan, quỳ rạo trên mặt đất than khóc đến thảm. Eren cũng đã ở đó, đứng chết trân nhìn hai bộ xương lớn ghim đầy đinh to.

Gemin đi đến vỗ vai cậu, sau đó đến bên cạnh Hanji, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng. Sawney và Bean tuy có rất nhiều lần có ý định cắn chết Hanji và cô, nhưng tiếp xúc với cả hai con Titan này Gemin ít nhiều cũng cảm thấy không đành lòng.

Theo như báo cáo lại từ Moblit, cả hai Titan đều đã bị giết trước lúc bình minh, khi bị nhóm Cảnh vệ phát hiện thì thủ phạm đã tẩu thoát bằng Thiết Bị Cơ Động Ba Chiều. Như vậy ở chỗ của nhóm lính mới nhất định sẽ có cuộc điều tra về chuyện này. Đột nhiên sau cổ lại bị kéo mạnh bạo, Gemin theo quán tính đưa hai tay ra chụp lấy, khó thở muốn nói gì đó với đội trưởng Levi, nhưng anh ta lại không màng để ý đến, cứ như vậy lôi kéo cô rời khỏi hiện trường.

Sau khi kéo Gemin lê lết cả một đoạn dài, anh ta lại thô bạo vứt cô lên lưng ngựa, đưa chân đá con ngựa của cô chạy theo ngựa của Eren, còn mình lại cưỡi ngựa cùng Erwin đi sang hướng khác.

Không lâu sau đó, hai người Eren và Gemin về đến nơi liền thấy Petra và Oruo đang ngồi ở ngoài sân, Gunther và Erd đi phía sau cũng vừa đến, đều cùng nhau dắt ngựa vào chuồng. Eren đi chung với hai người vào chuồng ngựa, học cách tạo mối quan hệ với ngựa của mình thông qua việc cho ăn, còn Gemin thì phụ trách đi múc nước từ giếng cho ngựa uống. Petra và Oruo hai người ngồi cãi nhau ở bên ngoài, nội dung vẫn là xoay quanh về đội trưởng Hanji.

Vì không có nhiệm vụ nào được giao cho nên cả đội đều vô cùng nhàn nhã không có gì làm. Gemin và Eren quyết định giam mình ở chỗ chuồng ngựa để tránh khỏi vụ cĩa nhau của Petra và Oruo. Cậu đưa tay vuốt ve bờm ngựa, trầm mặc một lúc rất lâu mới lên tiếng:

- Khi nãy trưởng đoàn Erwin đột nhiên hỏi mình nghĩ ai là kẻ địch. Không hiểu sao mình lại có cảm giác gì đó rất lạ. Gemin, cậu nghĩ có phải mình đã nghĩ quá nhiều không, hay thật sự lời của ngài Erwin có ẩn ý gì đó?

- Mình không biết, Eren ạ. Nhưng theo mình nghĩ lời ông ấy nói chỉ đơn giản là hỏi cậu nghi ngờ ai đã giết chết Titan mà thôi. Nhưng như vậy cũng không có lí lắm, ý mình là... người sử dụng thiết bị cơ động nhiều vô kể, ngài ấy hỏi cậu như vậy, có khi nào đã biết ai là kẻ đã giết Titan hay không?

- Mình cũng ngờ ngợ điều đó, nếu ngài Erwin đã biết, vì sao lại không bắt người ngay? Có khi nào ngài ấy cũng giống như chúng ta, đang suy đoán xem ai là người đã giết Titan hay không?

Cả hai người chẳng mấy chốc bị cuốn vào vo vàn những giả thuyết mà họ đặt ra, bản thân Gemin giờ phút này khi nghe cũng không khỏi bị lôi cuốn. Nhưng đến cuối cùng những suy đoán của họ cũng chẳng đi đến đâu. Con ngựa của Gemin thấy cô lơ là việc chải lông cho mình, giận dỗi hí vài tiếng. Cả con ngựa của Eren cũng bất mãn theo, móng guốc chân không ngừng cào trên những phiến rơm kêu lộc cộc.

Sau khi hoàn tất việc chăm sóc cho ngựa của mình, Eren mang xô cỏ đi chuẩn bị chăm những chú ngựa khác. Gemin bước ra chỗ giếng nước để múc thêm một xô nước cuối cùng. Gunther và Erd ngồi ở một bên sưởi nắng, cùng nhau bàn về việc điều tra ở bên chỗ của những lính mới. Xem ra Đội Cảnh Vệ đã sớm đến đó để điều tra, không biết nhóm Mikasa và nhóm Reniner thế nào rồi.

Đột nhiên Gunther hướng Eren gọi, hỏi trong khóa của cậu có ai muốn gia nhập Quân Đoàn Trinh Sát hay không. Eren nghe vậy liền trả lời có, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên tia quẫn bách, dường như chính cậu ấy cũng không chắc chắn liệu có hay không.

Gemin đưa xô nước đến giúp Eren cho ngựa uống, nhìn thấy Eren đang nhìn cô như muốn tìm kiếm sự đồng tình nào đó, nhưng Gemin chỉ mím môi lắc đầu, tránh né ánh nhìn của Eren:

- Nghiêm!

Tiếng vó ngựa dồn dập tiến vào trong, mọi người nghe hiệu lệnh ai nấy cũng đều đứng thẳng dậy làm tư thế nghiêm. Levi ngồi trên lưng ngựa, mạnh mẽ kéo cương ngựa, đôi mắt sắc lạnh liếc qua cả đội của mình, yêu cầu bọn họ hãy mau chóng chuẩn bị để đi tuần. Khi ánh mắt đội trưởng dừng trên Eren và Gemin, anh nheo mắt gằn giọng yêu cầu cả hai người bám sát theo anh, tuyệt đối không được để có khoảng cách quá lớn, sau đó lại giục ngựa chạy ra ngoài.

Sau sự chuẩn bị cấp tốc, mọi người nhanh chóng thúc ngựa đi theo ngựa của Levi. Gemin đội chiếc mũ trùm xanh lên che đi ánh náng gắt của buổi trưa, cố gắng bám sát theo đội trưởng Levi. Eren đi song song cũng rất căng thẳng, đôi mắt tập trung nhìn về phía trước.

Tiếng vó ngựa trải dài trên suốt một chặng đường không ngơi nghỉ, bầu trời cũng đã thay lên chiếc đầm tím trang nhã, chuẩn bị đón chào sự hiện diện của những vì sao.

Màn đêm bao trùm lấy mọi vật, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng vó ngựa đến rồi đi, hệt như một cơn gió lướt qua và chẳng để lại chút gì ngoài cát bụi. Gemin lúc này lại nhìn lên bầu trời đêm, trầm tư nghĩ về nhóm Mikasa và nhóm của Reiner một lúc rồi lại chuyển dời tầm mắt tập trung về phía trước. Eren cả đêm qua đã không ngủ, quầng mắt tham đen từ sáng đến giờ vẫn rõ như vậy, nhưng cậu ấy vẫn giữ tinh thần tỉnh táo, thúc ngựa chạy băng qua những cánh rừng. Levi đi phía trướ từ đầu đến cuối đều không nói một tiếng nào, cả một cái quay đầu cũng không, tựa như anh ta biết được Gemin và Eren vẫn luôn bám sát theo anh ta.

Mãi cho đến khi trời sáng, Levi mới quyết định dừng ngựa nghỉ chân tạm thời. Gunther nhanh chóng lấy xuống bản đồ, chậm rãi chỉ rõ những vị trí cho Gemin và Eren hiểu. Đó là một bản đồ với những hình vẽ rất đơn giản, chỉ các bày trận mà Đội Trinh Sát cần phải tuân thủ. Khi anh ta chỉ về điểm gần cuối và nói rằng đó là vị trí của bọn họ, Eren thắc mắc lên tiếng hỏi vì sao lại phải cuối như vậy.

Guther giải thích rằng nơi đó là nơi an toàn nhất trong đội hình, vì họ sẽ được bảo vệ tốt hơn cả các xe tiếp tế:

- Lần này chúng ta sẽ chỉ ra ngoài xong rồi quay lại thôi. Lần trinh sát này ngắn là để tập cho chuyến đi của các bạn đến Shiganshina.

Eren nghe xong khẽ gật đầu, nhưng khuôn mặt lại có vẻ gì đó lo âu, cậu nhỏ giọng nói rằng bản thân vẫn chưa biết nên dùng sức amjnh này vào việc gì. Gemin có chút thông cảm cho sự rối rắm của Eren, cô đứng thẳng dậy vươn vai và nhìn ra những vị trí xung quanh. Cách đó không xa, Levi đang đứng vuốt ve con ngựa đen tuyền của mình, ánh mắt lúc này lại có phần nhẹ nhàng hơn so với lúc anh nhìn cô và Eren, nhìn anh ta lúc đó thật sự rất hòa nhã và gần gũi.

Có vẻ như đội trưởng phát giác được có người đang nhìn mình, liền sắc bén liếc nhìn sang, Gemin giật mình như kẻ trộm bị bắt, vội quay đầu nhìn sang Oruo đang ngáp một hơi dài. Gunther lúc này đang hỏi Eren có hiểu câu hỏi của trưởng đoàn Erwin hay không, xem ra chỉ có cô là không nghe được. Mọi người nhìn nhau rồi lắc đầu không iết, Gunther thở dài vừa cuộn tấm bản đồ vừa nói:

- Có thể nhiệm vụ này còn có một mục đích khác nữa. Nhưng trưởng đoàn đã quyết không cho binh sĩ được biết chuyện. Để chúng ta có thể tập trung đi đến đó và trở về. Eren, hãy tin vào chỉ huy.

Eren ngồi trên bãi cỏ gật đầu, rầu rĩ nhìn Gunther xoay lưng đi về phía ngựa của mình. Buổi tập hôm nay kết thúc, mọi người ai nấy đều chuẩn bị trở về. Gemin leo lên lưng ngựa, nhẹ nhàng vỗ bờm nó rồi đi đến bên cạnh ngựa của Eren. Cậu ấy lúc này trông có vẻ rất mệt mỏi, nhưng phần nhiều vẫn là đang suy nghĩ cái gì đó. Cô khom người đưa tay vỗ vai cậu, bảo cậu hãy lên ngựa để chuẩn bị trở về. Nhìn thấy cái mỉm cười nhẹ của Gemin, Eren gật đầu mỉm cười gượng gạo đáp lại, leo lên ngựa và cùng cô thúc ngựa đi theo Levi trở về.

Khi bọn họ về đến nơi thì trời đã ngả hoàng hôn, Gemin vừa tháo yên ngựa thì nhìn thấy đội trưởng Levi đang dắt ngựa của mình đi vào. Trong khoảnh khắc khi phát hiện ngựa của Levi ngay bên cạnh ngựa của cô, Gemin căng thẳng đến hít thở không thông, vội vàng hoàn tất công việc tháo dụng cụ cưỡi ngựa xuống để còn chạy ra ngoài.

- Này, cô kia! Xúc phân ngựa, chải lông ngựa, xúc cỏ và đổ nước vào máng cô đã làm hay chưa? Hay cô muốn để tôi làm công việc này cho cô?

- Không, thưa đội trưởng! Tôi lập tức làm ngay!

Gemin gần như hoảng cả lên, vội vàng quay trở lại làm cho xong những công việc mà Levi vừa liệt kê. Trong chuồng ngựa đột nhiên yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng ngựa hí, tiếng chải bờm ngựa của Gemin và tiếng Levi vỗ về con ngựa của mình. Nhưng như vậy với Gemin lại đặc biệt thoải mái mà không hiểu vì nguyên nhân gì, có lẽ là vì Levi không làm khó dễ cô. Đột nhiên đội trưởng xoay người đi đến chỗ của Gemin, trái tim đang bình ổn lại đập nhanh khác thường, tay cầm đồ chải bờm cũng trở nên căng thẳng hơn. Anh ta với tay cất đi dụng cụ xúc cỏ, ánh mắt nguy hiểm cúi xuống nhìn Gemin, không nhanh không chậm nói:

- Ngày mai tập trung ở sân gần giếng nước trước bình minh, chúng ta sẽ bắt đầu buổi huấn luyện đặc biệt. Đừng đến trễ.

Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài, bỏ lại Gemin đứng chôn chân tại chỗ. Ngày mai sẽ bắt đầu buổi huấn luyện với Levi, như vậy quá nhanh rồi, cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để giáp mặt với anh ta nữa. Nghĩ tới lời vừa rồi của Levi khiến Gemin sợ đến lúng túng, không biết phải làm sao. Chú ngựa nâu của Gemin thấy cô run rẩy không ngừng liền dùng đầu cọ đến, hí mấy tiếng như muốn trấn an nỗi sợ của cô, nhưng dường như vẫn không đủ để giúp chủ nhân của mình bình tĩnh lại.

Mất một lúc Gemin mới dám tiếp nhận sự thật, rầu rĩ đi ra ngoài, lại nhìn thấy Eren đang rất vui vẻ cùng bạn bè hội ngộ. Armin nhìn thấy Gemin đi ra liền vô cùng mừng rỡ, chạy đến ôm chầm lấy cô. Mikasa còn đang nguyền rủa Levi, thấy Gemin đang ôm chặt lấy Armin khuôn mặt cũng liền trở nên hòa nhã hơn, cùng Eren đi đến chỗ của Gemin. Christa nhìn thấy Gemin liền trở nên rất niềm nở, kéo Ymir đang trưng bộ mặt sưng xĩa khó chịu mà chạy đến chào cô. Sasha và Connie đều rất háo hức, cả hai người đều có chuyện muốn kể, nhưng lại tranh nhau nói nên tạo thành một trận rất náo nhiệt, bị Ymir quát cũng không có ý định ngậm miệng lại.

Bertolt đứng lặng ở đó cùng với Reiner, chỉ đưa mắt nhìn Gemin đang cười rất vui vẻ với bạn bè của mình. Reiner thở dài một hơi, huých cùi chỏ vào hổng của Bertolt, hất đầu hướng Gemin rồi bước đến tụ hội với một nhóm ồn ào. Bertolt cúi đầu mím môi, nhưng rất nhanh anh ngẩng đầu đi đến chỗ của Gemin với một nụ cười thường trực, vì anh biết cô ấy rất thích nhìn thấy anh mỉm cười.

Eren và Gemin đều rất vui vì được gặp mọi người ở đây, nhất là Eren khi cậu ấy có cảm tưởng đã một thập kỉ trôi qua khi không có những người bạn thân quen bên cạnh mình. Cậu ấy nhìn lướt qua mọi người thì thấy không có Annie, Jean và Marco, liền hỏi mọi người có phải ba người bọn họ đều đã chuyển sang đội Cảnh Vệ hay không.

Nghe đến đó, bầu không khí vui tươi liền lắng đọng lại, mọi người ai nấy cũng đều cúi đầu khiến Eren rất khó hiểu mà nhìn sang Gemin như muốn tìm một sự tương đồng, nhưng đến cả Gemin cũng không giữ dược bộ dáng vui vẻ, càng khiến Eren thêm phần hoang mang.

Đúng lúc này có tiếng bước chân ở phía sau, Eren quay đầu nhìn lại thì thấy Jean đã đứng trước mặt cậu, khuôn mặt cau có ngày nào vẫn còn đó, nhưng có lẽ tâm của cậu đã không còn sự bồng bột như trước kia. Gemin cụp mắt quay đầu như muốn rời đi, nhưng lại bị cánh tay của Bertolt nhẹ nhàng đưa ra giữ lại.

Anh cúi đầu nhìn cô với ánh mắt lo lắng, hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì. Chỉ mới rời khỏi anh không bao lâu, nhưng dường như anh trở nên gầy đi không ít, Gemin chua xót lắc đầu, nhào vào lòng anh và để mặc anh ôm cô an ủi. Bên tai cô vẫn là giọng nói trầm ấm của Bertolt, khi anh chậm rãi hỏi cô những ngày qua ở đây có phải đã chịu không ít khổ cực. Nhưng tất cả Gemin đều không muốn nói đến, cô chỉ muốn trốn vào lòng anh, để anh dùng tay ôm lấy cô, che chở cho cô giống như ba năm trước vậy.

Khi đó mọi người vui vẻ biết bao, không lo không nghĩ, chỉ cần mỗi ngày được cùng nhau luyện tập đã là quá đủ. Ba năm đó yên ả đến nỗi Gemin dường như đã quên mất rằng sau ba năm bọn họ sẽ phải đón nhận nguy hiểm như thế nào.

- Marco...Marco chết rồi...cậu ấy đã đi thật rồi...

Vùi mình vào sự ấm áp vốn có của Bertolt, Gemin run rẩy nói ra điều làm cô đau đớn. Marco đã không còn nữa, cả lần tiễn biệt cuối cùng cô cũng không ở đó, còn xứng đáng để gọi tên cậu ấy sao? Sự ra đi của Marco chẳng khác nào là một đòn đánh đau đớn để khiến Gemin tỉnh dậy từ giấc chiêm bao, để hiểu ra rằng thế giới tuyệt đẹp này có bao nhiêu tàn nhẫn.

Eren khi nghe tin Marco đã chết từ Jean cũng không khỏi sững sờ, chính cậu ấy cũng không muốn tin vào sự thật rằng Marco đã ra đi. Có lẽ sự chia ly đau đớn nhất, khó chấp nhận nhất chính là khi cuộc chia ly diễn ra, ta vẫn không kịp nói lời tạm biệt. Jean run rẩy nói rằng cái chết của Marco đã không một ai biết được, cũng không có một ai chứng kiến được sự đau đớn mà cậu ấy phải chịu đựng như thế nào.

Bầu không khí trầm xuống, ai nấy cũng đều tiếc thương cho sự ra đi của Marco, đến cả Ymir cũng không nhịn được mà buông tiếng thở dài. Reiner đứng bên cạnh Bertolt, đưa bàn tay to lớn ra xoa đầu Gemin, cũng trầm mặc không nói tiếng nào.

- Này lính mới, lại đây! Đồng phục của các cậu đây!

Tiếng của một người lính vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, Bertolt cúi đầu đưa tay quẹt nhẹ má của Gemin, mỉm cười hỏi cô cùng anh đi lấy đồng phục được không. Vẫn nụ cười ấm áp đó, bao dung và tha thứ cho tất cả mọi lỗi lầm của Gemin, cô mỉm cười gật đầu, cùng anh đi về phía người lính để nhận đồng phục.

Tối hôm đó mọi người vẫn còn muốn cùng Eren và Gemin nói chuyện, nhưng Gemin đã từ chối với lí do phải dậy sớm, vì vậy nhanh chóng trở về phòng của mình. Tầng Gemin và Levi ở bây giờ đã có thêm vài người vào ở cùng, sự căng thẳng trong lòng cô nhờ vậy cũng đã giảm đi không ít. Khi định đi vào phòng của chính mình, cô thấy cánh cửa phòng của đội trưởng hơi khép hờ, không khỏi băn khoăn mà tiến đến kiểm tra.

Giờ này mọi người đều đang ở dưới tầng hầm cùng Eren nói chuyện, căn bản không có người ở đây mới đúng. Liệu có phải có ai đó đột nhập và phòng của đội trưởng hay không? Nghĩ ngợi một lúc, Gemin hơi đẩy cửa phòng của ngài Levi nhìn vào bên trong.

Dưới ánh nến trên bàn làm việc, Levi đang ngồi tựa vào chiếc ghế, tay cầm giấy tờ tựa như anh ta đang làm việc. Nhưng đôi mắt của anh ta lại nhắm nghiền, dường như đã ngủ rồi. Gemin còn đang đắn đo không biết có nên vào gọi anh ta dậy hay không thì vô tình đụng chân vô cửa, tiếng động nhỏ đó đã đánh thức Levi, anh ta khó chịu mở mắt nhìn đến hướng có tiếng động, khi nhìn thấy Gemin đang đứng chết trân nhìn anh, Levi nhíu mày:

- Tự tiện vào phòng của chỉ huy mà không gõ cửa, là do cô đã quên những gì được dạy trong suốt ba năm, hay do cô vốn không có học nên không biết nguyên tắc cơ bản đó?

- Tôi... tôi xin lỗi, đội trưởng, tôi không cố ý vào mà không xin phép. Là do tôi không biết anh đang ở trong phòng, và cánh cửa phòng thì-...

- Vậy nếu như tôi thật sự không ở trong phòng thì cô có thể tự tiện vào?

Gemin bị những lời chất vấn của đội trưởng làm cho hoảng sợ, không khỏi luống cuống vội cúi đầu luôn miệng nói xin lỗi với anh, vừa nói vừa đưa tay mở cửa muốn chạy đi. Ngay lúc này, từ đằng sau đột nhiên có tiếng động rất lớn. Gemin còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Levi đã ở ngay sau lưng cô. Anh bắt lấy tay đang muốn mở cửa của Gemin, dễ dàng dùng đòn khóa tay cô ra sau lưng, ấn mạnh cô vào cửa.

Gemin vì bị bẻ tay ra đằng sau đau đớn hét lên, cô không ngừng cựa quậy tìm cách thoát khỏi, nhưng trong lúc này tâm trí cô rất hỗn loạn, không nghĩ ra được cách gì:

- Câm miệng, đó không phải là câu trả lời mà tôi muốn nghe. Tự tiện vào đây như vậy có phải muốn đánh cắp thông tin nội bộ hay không? Cô cũng gan lắm, tưởng rằng bản thân có Hanji chống lưng thì muốn làm gì thì làm sao?

Gemin nghe vậy lại càng hoảng sợ hơn, liên tục lắc đầu nói rằng bản thân cô vốn chưa từng nghĩ như vậy. Rõ ràng cô là vì lo lắng có kẻ đột nhập nên mới vào kiểm tra, tại sao lại bị nghi ngờ thành kẻ đột nhập chứ? Càng nghĩ càng quẫn bách, cảm giác uất ức ứ nghẹn ở cổ họng, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống thành dòng. Levi dường như không hề để tâm đến biểu cảm đau đớn của cô lúc này, anh không chút ngần ngại dùng thêm sức bẻ tay cô. Trong tiếng kêu la đau đớn của Gemin, Levi thấp giọng bên tai cô từng lời chậm rãi nói:

- Nếu như còn có lần sau thì tôi sẽ từ từ bẻ gãy xương cô.

Nói xong, Levi mở cửa đẩy ngã cô ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại như muốn cảnh cáo cô đừng bén mảng bước vào thêm nửa bước. Gemin từ trên đất đứng dậy, ôm cánh tay bị bẻ đau, bất mãn trở về phòng.

Đêm nay Gemin quả thật không thể ngủ, cô cứ nằm trở mình trên giường với cánh tay đau nhức, một bụng ấm ức không biết phải giải tỏa như thế nào. Cuối cùng cô bước xuống giường, mở cửa sổ và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Từ khi cô bắt đầu nhận thức được với vạn vật xung quanh, cha cô đã dẫn cô lên một ngọn đồi cao nào đó để ngắm nhìn bầu trời đêm. Ông chỉ cô cách nhận biết phương hướng, kể cô nghe những câu truyện thần thoại thuộc về vô số những vì sao trên trời. Mỗi mùa qua đi, thiên thu vạn vật đều sẽ thay đổi, cả những ngôi sao cũng sẽ như vậy.

Cha cô đã từng nói, mỗi một ngày sẽ có người chết đi, những người đó sẽ hóa thân thành những ngôi sao trên trời. Họ sẽ ở đó để chỉ hướng cho những người lạc đường, giúp đỡ và che chở những người còn sống. Với ông ấy, cái chết chỉ giống như là một điểm dừng ở thế giới này, để có thể đi đến một thế giới khác. Thế giới đó sẽ đẹp hơn rất nhiều so với thế giới mà họ đã từng sống, nhưng họ sẽ rất cô đơn nếu thiếu đi những người mình yêu thương. Vì vậy họ sẽ gửi gắm chính mình trên bầu trời đêm, và chờ đợi những người mà họ yêu thương để cùng nhau đi đến một thế giới khác.

Gemin rất nhớ cha và mẹ, cô không lúc nào không tự hỏi liệu họ có ở đó để chờ cô hay không. Nếu như ngày đó không có người lính của Quân Đoàn Trú Phòng cứu, có phải cô sẽ được đoàn tụ với họ để không phải nhìn thấy cảnh bạn bè bị Titan giết chết, mòn mỏi chờ đợi ngày cái chết đến với mình hay không? Quan trọng nhất chính là, cô sẽ không phải gặp người đàn ông như đội trưởng Levi, để chịu đựng cảm giác sợ hãi và khuất phục trước anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info