ZingTruyen.Info

Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 61: Anh trai gặp lại người quen

TienSacXam

Khan có cảm giác nỗi niềm mong muốn được trở về nhà sớm của mình đang dần tiêu tan, và linh tính mách bảo càng thêm vững chãi khi hắn bước chân vào trụ sở Bồ Câu Mỏ Xanh.

Cứ tưởng Bồ Câu Mỏ Xanh cũng hòa nhập vào bầu không gian yên tĩnh đến tột cùng của thị trấn Batista, hóa ra mấy con bồ câu này ranh ma hơn hắn tưởng. Khan nhìn cánh cửa mở sẵn cùng một người thanh niên đứng đợi ở đó như biết trước sự xuất hiện của họ.

Thanh niên đó cúi đầu rồi nghiêng mình làm động tác mời bọn họ vào trong. Có lẽ Molly đã dàn xếp ổn thỏa. Bất ngờ thật đấy.

Khan không hỏi gì nhiều mà tiên phong bước vào, những người ở phía sau lục tục đi theo hắn.

Trong cốt truyện, Bồ Câu Mỏ Xanh chỉ được miêu tả sơ sài là nơi cung cấp tình báo và thông tin lớn mạnh nhất Đế quốc, ngay cả Hoàng gia cũng nhiều lần tin tưởng và nhờ cậy. Và cả phong thái trung lập trên mọi mặt trận của Bồ Câu Mỏ Xanh, khôn ngoan không nghiêng theo cuộc tranh đấu chính trị nào, biết rút lui đúng lúc mỗi khi ngửi thấy mùi nguy hiểm ảnh hưởng đến quyền lợi của mình.

Song, với cương vị là anh trai của tác giả viết ra Huyền Thoại Tái Sinh, nhiều lần bị bắt buộc nhỏ em gái luôn mồm nói về nội dung cốt truyện, Khan biết được phần nào lãnh đạo đứng sau điều hành Bồ Câu Mỏ Xanh có thân thế không hề đơn giản.

Cốt truyện có thể đã vỡ, nhưng những mấu nối cơ bản của cốt truyện vẫn còn ở đó. Sức mạnh thông tin của Bồ Câu Mỏ Xanh không hề suy suyển, hơn nữa tình cảnh hiện tại đã cho thấy Bồ Câu Mỏ Xanh đáng gờm thế nào rồi.

Hắn đã chứng thực được từ Homer về vấn đề cả thị trấn sẽ say ngủ sau nửa đêm cho dù đối phương muốn hay không. Tính cưỡng chế đó lại vô hiệu với người của Bồ Câu Mỏ Xanh.

Bên Thương hội Nửa Đêm có biết chuyện này không hay cũng bị che mắt?

"Khách quý đang chờ ở đây." Thanh niên đó dẫn họ đến một căn phòng, cửa đóng kín. Cậu không mở cửa ra cho họ mà cúi người lịch thiệp chào rồi bỏ đi. Được một đoạn, cậu đứng tại chỗ ngoảnh đầu lại. "Chúng tôi vẫn còn rất nhiều phòng trống, có thiết kế cách âm và cấm chế cẩn thận, nếu ngài muốn dùng thì cứ nói cho tôi biết. Bồ Câu Mỏ Xanh rất hoan nghênh phục vụ ngài." Cậu ta lạnh nhạt nhìn Homer tả tơi tàn tạ đang bị Lai xách trên tay, không còn bộ dạng bóng bẩy màu mè như ban đầu.

Người này có vẻ biết Homer, hoặc là bồ câu đều biết Homer và chẳng ưa gì gã.

"Cảm ơn cậu, thế thì lát nữa ta sẽ làm phiền cậu vậy. Giờ ta muốn nói chuyện với người của mình một chút."

"Tôi rất hân hạnh ạ, thưa ngài."

Sau khi thanh niên kia rời đi, Khan dự định bước vào trong thì cửa bật mở trước khi hắn chủ động, và hai cái bóng nhỏ chạy ùa ra nhảy vồ lên người hắn. Cả người hắn loạng choạng suýt nữa là ngã vì lực đẩy mạnh bất ngờ, may sao có Saul ở bên cạnh đưa tay ra đỡ nên hắn có thể tránh được tình trạng ngã chổng vó xấu hổ.

"Cha ơi!"

"Cha về rồi!"

Cặp sinh đôi là hung thủ gây ra sự giật mình này, Khan cười chịu thua chẳng biết nên nói gì. Dù sao thì hắn có thể nhận vẻ lo lắng nôn nao của hai đứa qua ánh mắt tha thiết kia, sau đó là sự nhẹ nhõm hiện rõ trên gương mặt khi chúng chạy vòng quanh kiểm tra xem hắn có bị thương ở đâu không.

"Mừng ngài an toàn." Molly đứng ở trước cửa với tư thế chống hông, cô thở hắt ra một hơi. "Thật tình, ngài cứ gặp nguy hiểm thế này mãi thì tốt nhất đừng có rời khỏi nhà nữa."

Nói cái gì vậy? Cô tính giam cầm chủ nhân của mình đấy à? Nghe kinh dị lắm rồi đấy.

Khan lờ đi vẻ đồng tình hiện mồn một lên mặt của những người xung quanh mình, đến cả Saul vậy mà cũng hưởng ứng trông có vẻ nhiệt thành nữa chứ. Lai và Elijah lẩm bẩm gì đó với nhau nghe giống như đang khen ngợi sáng kiến này thật tuyệt vời, trong khi đó Ibrahim và Kelcey không nói tiếng nào mà chỉ bày tỏ tán thành bằng một cái gật đầu chắc nịch. Những lúc thế này mà Khan chẳng có lấy một đồng minh nào làm hắn rất nghi ngờ vị trí chủ nhân của mình.

Nếu có Alessandro và tên Irwin ở đây, chắc hẳn hai tên đó sẽ nghĩ tổ hợp này thật quái gở. Song, sau khi giải cứu Irwin và cầm tờ giấy nợ có đóng dấu vân tay từ Alessandro, họ đã lập tức tách ra và bỏ đi. Khan không hỏi lộ trình của hai người đó. Hắn có thể đoán được ở đây Alessandro vẫn có thể tìm được tay chân của gia tộc Công tước và nhờ họ giúp đỡ.

Gia tộc Evangeline không có giao tình sâu đậm với các gia tộc khác trong giới thượng lưu, kiêm thêm đống nợ bài bạc chưa xử lý khiến gia tộc rơi vào cảnh khốn đốn, thành ra không có chi phí để mở rộng kỵ binh hay hiệp sĩ, hoặc là tay chân tai mắt ở các lãnh địa khác.

Nhưng bây giờ hắn đã có chút tài sản rồi.

Molly không biết trong lòng Khan đã dậy sóng gì, ánh mắt cô ta quét qua một lượt thấy họ trở về đầy đủ và bình an, không thiếu một ai, không thiếu tứ chi nào. Cô yên tâm rồi xoay người vào trong. "Tôi biết ngài có nhiều điều muốn nói cũng như tôi có nhiều điều cũng muốn hỏi ngài lắm đây, nhưng mà thiết nghĩ là ngài nên gặp một người trước đã..."

Giọng điệu của Molly có chút lạ, cả nội dung lập lờ đó nữa. Cô ta không có ý định nói rõ ra mà nghĩ rằng hắn nên trực tiếp nhìn và nghe. Một người. Tức là người này hắn có quen biết. Là ai nhỉ? Khan đoán không ra, cũng không nhọc sức để đoán tới lui làm gì khi vài bước nữa thôi là mọi thứ sẽ sáng tỏ.

Trong lúc bước vào trong, cặp song sinh bám rịt lấy hắn không buông. Như thể sợ hắn sẽ biến mất một lần nữa vậy. Cảm giác này khá lạ lẫm với hắn, và cũng có chút quen thuộc.

Ở kiếp trước, cũng có vài lần An cũng bám theo hắn như thế này để làm nũng và tỏ vẻ đáng thương, sau đó con bé sẽ dùng hắn làm vũ khí mà đi đối đầu với bọn bắt nạt nó ở trong xóm.

Nhưng mà cặp song sinh không phải An, và An cũng là đứa em gái không ai có thể thay thế được của hắn.

"Cậu chủ!"

Bên trong là một căn phòng rộng, nó giống như phòng hội nghị dành cho một buổi họp tề tựu đông người. Đoàn hộ tống đều ở trong đây cả, và khi nhóm của Khan bước vào cũng không có cảm giác chật chội. Khá khác với dáng vẻ bình thường khiêm tốn ở bên ngoài nhìn vào.

"Mọi người vất vả rồi." Khan gật đầu nói với đoàn hộ tống.

Họ lắc đầu luôn miệng nói không hề vất vả, sau đó là một màn thú tội và tự trách bản thân mình vô dụng, không thể bảo vệ hắn chu toàn. Khan cảm thấy đoàn hộ tống có lẽ bị tổn thương lòng tự trọng rồi, bây giờ họ chẳng khác gì thủy tinh, kích thích một chút nữa thôi là sẽ vỡ tan tành.

Khan còn tính cổ động và nói lời hay ho với đoàn hộ tống một chút thì hắn chợt để ý Molly đang đứng kế bên ai đó, cô hất cằm khi thấy hắn nhìn lại đây.

Quả thật người này xuất hiện khiến Khan rất bất ngờ. Khan cứ tưởng hắn ta đã chết ở thành Jarrod luôn rồi.

"Walsh?"

Khan đã bỏ lại Walsh ở hầm ngục hôm ấy, tuy rằng hắn có chủ tâm để Walsh bất tỉnh ở nơi kín đáo vì biết rằng trước sau gì đám thú nhân trốn ngục rồi cũng sẽ đi qua con đường đó. Chỉ là hắn không ngờ Walsh có thể còn sống.

Khan vẫn còn nhớ rõ hình ảnh của ngần ấy linh hồn bay lên không trung, tập trung lại và bị hút vào một khối cầu bí ẩn. Cảnh tượng đó khiến hắn rợn cả tóc gáy. Thật khó tin khi nghĩ rằng vẫn còn kẻ sống sót.

Hiện tại, Walsh đang quỳ trên sàn với hai tay và hai chân bị còng xích. Ngay cả miệng cũng bị rọ mõm lại nên hắn không tài nào mở lời được. Nhưng ánh mắt trừng trừng như muốn giết người của hắn ta đã nói lên tất cả. Hắn ta căm hận Khan từ tận đáy lòng.

Chắc hẳn, hắn đã nghĩ Khan là kẻ âm mưu và đứng sau thảm cảnh diệt thành Jarrod.

"Chuyện này là sao thế?" Khan ngồi vào bàn, tay đan vào nhau và chống hờ dưới cằm chờ Molly giải thích.

"Ừ thì tôi đến Bồ Câu Mỏ Xanh để kiếm chút thông tin về thị trấn này, cũng như tìm chỗ trốn tạm thời. Cho dù thị trấn này có quái dị thế nào thì Bồ Câu Mỏ Xanh luôn có mánh khóe của chúng mà giữ mình an toàn. Nên tôi nghĩ nấp dưới cánh bồ câu là lựa chọn tốt nhất rồi."

Nhìn thấy Khan gật đầu đồng ý với suy nghĩ của mình, tâm tình của Molly lập tức tốt lên. Giọng kể cũng trở nên hăng hái hơn vừa rồi.

"Ban đầu bọn họ không thèm chào đón tôi cơ, chắc là vì lý do nào đó mà bọn họ có vẻ hạ mình không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của thị trấn dị hợm này. Cho đến khi tôi đưa ra giao dịch với họ, lấy thông tin đổi thông tin." Molly cẩn thận để ý đến sắc mặt của Khan khi nói ra những câu cuối cùng, khi thấy được sự bình tĩnh không đổi trên khuôn mặt hắn. Molly nhẹ nhõm nói tiếp. "Vì thông tin tôi đưa ra rất có giá trị nên họ đồng ý cấp chỗ trú ẩn tạm thời cho chúng ta, sau đó... không biết vì lý do gì mà họ đưa hắn ta tới."

Walsh dường như muốn lao đến giết Khan cho rồi, nhưng sợi xích còng tay chân hắn lại có yểm ma thuật khiến hắn không thể điều khiển cơ thể theo ý mình được.

"Đưa tên Homer đi trước đi."

"Vâng ạ!" Lai trả lời to rõ rồi xách Homer lên như bao tải mà rời khỏi phòng.

Cặp song sinh nhìn theo Homer không nói gì, chúng chỉ tò mò giương mắt nhìn mà chẳng biết những gì Homer đã gây ra cho Khan.

Trong lúc đó, Molly có phần lúng túng khi đối diện với ánh mắt của Khan. Dẫu cho hắn chẳng hề nhìn chăm chú gì đến cô cho cam. Mà chỉ là do cô đơn phương nhìn Khan đăm đăm, theo dõi phản ứng và động thái của cậu chủ.

"Ta muốn nghe hắn nói chuyện một chút."

Khan chẳng hỏi gì cả.

Molly có phần nhẹ nhõm xen chút bất ngờ. Quả thật là, cô chưa từng gặp được người nào giống như Khan. Cô cong môi không nói gì, sau đó cúi người xuống cởi rọ mõm cho Walsh.

Mồm miệng được tự do, cả phòng lập tức ngập tràn tiếng chửi.

"Thằng chó chết nhà mày!!! Sao mày dám xuất hiện trước mặt tao! Tao sẽ giết mày, tao giết mày theo cách đau đớn nhất! Thằng khốn kiếp!!! Mày là thằng khốn kiếp!!!" Walsh phẫn uất gào khản giọng với tất cả cảm xúc cuồng nộ mà mình có. "Đáng lẽ tao nên giết quách mày ngay từ đầu!!! Tên đáng nguyền rủa khốn kiếp nhà mày!! Tại sao mày có thể ra tay tàn sát cả một tộc mà còn có thể thảnh thơi như thế!!! Mày là tên máu lạnh hơn cả rắn!!! Tao sẽ giết mày!!! Chính tay tao sẽ giết chết mày!!!"

Vẻ mặt Khan không hề biến chuyển trước những câu từ thóa mạ của Walsh, trong khi đó tất cả mọi người ở trong phòng đều sa sầm mặt mày và ném về phía Walsh cái nhìn lóc da lóc thịt. Nhưng hắn ta đang bị những cơn sóng cảm xúc lấp đầy tâm trí của mình, hắn ta chẳng trông ra ai với ai và họ đang như thế nào, hắn ta chỉ hướng mắt về phía Khan không dời. Ánh mắt ấy như thể hóa thành vạn mũi tên lao tới giết người.

"Thế ta cho ngươi đoàn tụ với tộc của mình nhé? Trông ngươi cô đơn đến thế mà." Molly nghiêng đầu nhìn Walsh, lạnh lùng lên tiếng.

Nếu không phải sợi xích yểm ma thuật đang chế ngự hắn thì có lẽ hắn cũng xông lên cắt đứt cổ Molly nếu có thể.

"Thế mà ngươi vẫn còn sống. Bất ngờ đấy."

Khan rất bình thản. Không lên tiếng biện bạch cho tội danh không phải của mình, cũng không có ý định sẽ giải thích gì cả. Cứ như hắn đang ngầm thừa nhận mình chính là thủ phạm.

Walsh gào lên một tiếng vô nghĩa, gầm gừ như thú hoang và khóc nức nở. Hàng nước mắt tuôn dài trên gương mặt. Tấm lưng thẳng còng xuống đầy mệt mỏi, như thể hắn không thể gánh vác được điều gì nữa ngoài nỗi tiếc thương vì mất đi tộc nhân của mình. Toàn bộ.

Tiếng khóc gào cứ văng vẳng, sau đó dần im ắng.

Molly thở hắt ra một tiếng, bầu không khí căng thẳng trong phòng cũng tan đi.

"Tại sao... ngươi làm thế..." Walsh gục đầu xuống khiến không ai nhìn được mặt mũi của mình bây giờ.

"Đáng lẽ ra Tresha không nên làm thế." Khan nói như thể đó là điều hiển nhiên. "Nếu bà ta không vứt bỏ Kane và Leander thì mọi chuyện cũng sẽ không tồi tệ như bây giờ."

Walsh ngẩng đầu lên, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt. "Làm... làm thế nào mà mày biết được chuyện đó?" Đó là chuyện chỉ có những thân tín của ngài Tresha mới biết được. Và bọn họ tuyệt đối trung thành với Ngài Tresha nên sẽ không có chuyện tiết lộ cho người ngoài biết, huống chi tên nhân loại này còn là kẻ ngoại tộc!

"Chuyện đó còn quan trọng sao?" Khan cười nhạt hỏi ngược lại.

Walsh nghiến răng, trong mắt ánh lên tia điên cuồng và rồi từ ngữ tuôn ra không ngừng.

"Mày thì hiểu cái quái gì? Ngài ấy chỉ muốn mang về vinh quang và một cuộc sống an lành cho tộc Thú nhân! Con người sao có thể hiểu được những ngày tháng nhục nhã mà tộc Thú nhân phải chịu đựng? Chúng mày chỉ biết mỗi bản thân mình thì làm sao có thể hiểu được hả???"

"Nhiều lần chúng ta đã yêu cầu liên minh với con người để chống lại lũ Ác ma, nhưng chúng mày đã làm gì? Đưa ra những yêu cầu quá quắt, bắt chúng ta phải cung phụng chúng mày những thứ không tưởng! Chúng mày coi thường tộc tao, chỉ coi bọn tao là những con thú hoang ngoài kia, mọi rợ và dơ bẩn! Ngài Tresha không muốn chịu đựng những điều đó nữa nên ngài buộc phải hiến tế chính con cái của mình thay vì lấy con cái của con dân mình! Ngài ấy phải làm gì nữa? Mày không biết cái quái gì cả!!!"

"Vì lý do đó mà các người liên hệ với phù thủy sao?"

"Vì lý do đó? Ha ha... Mày nói nghe đơn giản quá nhỉ? Đám nhân loại chúng mày đúng là một lũ khốn!"

"Vì muốn Thú nhân trở nên mạnh mẽ hơn, vừa có thể chất kháng ma thuật, vừa giữ được sức mạnh của Thú nhân mà vẫn có thể sử dụng ma thuật như các tộc khác nên Tresha đã đồng ý hiến con cái của mình, đầu tiên là Kane và Leander. Lion biết được chuyện đó nên muốn hạ bệ mẹ mình bằng mọi cách, vì hắn không muốn mình trở thành vật hiến tế tiếp theo."

Walsh cười khùng khục chẳng thèm trả lời, Khan bình thản tiếp.

"Bề ngoài thì Tresha đối xử với con mình hiền từ nhưng sự thật đằng sau thì chưa chắc. Con cái của bà ta chắc hẳn cũng đã phải chịu khổ nhiều rồi. Sợ rằng cái thí nghiệm tiến hóa Thú nhân đã bắt đầu từ khi Tresha còn tại vị. Chỉ là bà ta biết suy nghĩ và dè chừng mà thực hiện kín đáo hơn thôi, bà ta không muốn nhận được sự chú ý từ các chủng tộc khác nên rất giữ mình mà hoạt động thí nghiệm một cách cẩn trọng. Trong khi Lion thì muốn gây chiến với cái danh là mở rộng lãnh thổ để che giấu sự thật mong lật tẩy được người mẹ tuyệt tình của mình nhỉ? Song, hắn ta thua và bị đuổi đi. Sau đó cũng bị diệt khẩu không chừng."

Walsh run lên, đồng tử giãn to nhìn Khan trân trân. "Mày... mày chỉ đang suy đoán?"

Hắn cứ tưởng, Khan đã biết tất cả. Vậy ra từ nãy đến giờ hắn nổi điên lên và nói ra mọi chuyện chỉ là để cung cấp thông tin cho tên khốn này sao?

"Ngươi có biết Leonard là Leander không?"

"Không... không thể nào?! Không phải là ngài Lion sao?" Đây chính là lý do mà Walsh mới biết Khan chỉ đang suy đoán mọi sự chứ không phải hắn biết tất cả.

"Vậy ra là ngươi không biết. Thật đáng thương làm sao, tộc Sư tử ở thành Jarrod đều không biết mình chỉ là những con cờ vô tri trên một ván cờ đã định sẵn kẻ chiến thắng."

Khan làm dáng chơi cờ trên chiến bàn trống, tay cầm quân cờ vô hình đặt xuống bàn cờ vô hình. Cũng vô hình chung khiến mọi người xung quanh nín thở, không dám lên tiếng phá hỏng bầu không khí căng thẳng hiện tại.

"Ta không rõ chính xác các ngươi đã phải chịu khổ gì dưới tay Ác ma, nhưng xét theo địa hình của hai bên khá gần thì chuyện xích mích cũng là bình thường nhỉ? Song vì có Đồi Lặng Thinh cắt ngang nên các ngươi không đến nỗi dẫn ra chiến tranh. Ác ma có trong tay nhiều nguồn tài nguyên ma thuật hơn và cái đầu quỷ quyệt không biết điểm dừng của chúng nữa. Các ngươi bị thiệt về cái gì? Lương thực? Tài nguyên? Tộc nhân?"

Khan liếc nhìn bả vai Walsh hơi giật khi nghe đến từ đó.

"Hẳn là tộc nhân. Vì ở lãnh thổ Ác ma thì chuyện buôn bán nô lệ không được coi là lệ cấm. Chúng chỉ xem chuyện phạm pháp đó là chuyện muỗi. Các ngươi thì không cam lòng khi cứ phải bán đi tộc nhân của mình cho chúng làm nô lệ để đổi chác tài nguyên và lương thực nên các ngươi đã báo lại bên phía nhân loại để cầu cạnh. Nhưng cuối cùng, nhân loại cũng chẳng để ý đến các ngươi."

"Vì thế mà Tresha đã tìm đến phù thủy."

Walsh hoàn toàn im lặng.

"Phù thủy trao Tresha một thứ để thay đổi vận mệnh Thú nhân. Cây Ước Nguyện." Khan không nghĩ phù thủy sẽ dễ dàng trao ra thứ này, nhưng hắn không nghĩ ra được lý do nào hợp lý. Hơn nữa theo phản ứng của Walsh thì có lẽ suy đoán của hắn là đúng.

Walsh ngẩng phắt đầu, không tin vào mắt mình khi Khan có thể lần được đến tận chi tiết đó.

"Cây Ước Nguyện có thể ban cho các ngươi điều ước, chỉ cần các ngươi trả giá. Tresha đã lấy con cái của mình ra làm giá. Và đổi lại được thứ gì đó, hẳn là cách để tộc Thú nhân tiến hóa hơn nữa. Nhưng các ngươi không ngờ Tresha sẽ chết dưới tay của Leonard, mà các ngươi đã nghĩ là Lion trở về nhờ vào Tư tế bí ẩn đi bên cạnh hắn ta. Hẳn là Leonard đã đồng ý sẽ tiếp tục thí nghiệm nên các ngươi cũng im lặng và tiếp tục thờ phụng Thành chủ tân nhiệm. Tất cả chỉ vì sự mù quáng với vinh quang tương lai mà Thú nhân sẽ nhận được."

"Chúng ta không mù quáng!" Walsh gầm gừ không cam.

"Nhưng các ngươi không biết Leonard chính là Leander, cũng không biết rằng Kane vẫn còn sống và trở thành Sứ Thần đâu nhỉ?"

"Cái... cái gì?"

"Kane chính là người đã khiến Eulalia trở thành Đứa con của Thần linh, à chắc các ngươi nghĩ là Eugenia, nhưng không phải đâu. Dù sao thì cả hai cũng là chị em sinh đôi mà. Các ngươi phân biệt được sao?" Khan khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế. "Leonard cũng mong chờ vào kết quả của cuộc thí nghiệm tiến hóa nên đã trở nên mù quáng. Và kết cục thì như các ngươi đã chứng kiến. Cả thành Jarrod bị diệt, Kane thành công thu hồi thành quả."

"Mày... mày đang nói cái quái gì vậy?"

"Cây Ước Nguyện là của bọn Ác ma. Chúng là loài rất biết khơi gợi lòng tham của kẻ khác. Không may là Tresha và các ngươi đã rơi vào cái bẫy đó rồi dẫn đến kết cục thê thảm. Mọi chuyện thành ra thế này, là do các ngươi tự làm tự chịu."

"Tự làm tự chịu? Thế tại sao cả thành Jarrod phải chết!!! Bọn ta, bọn ta... chỉ bọn ta thôi là người trả giá... Không phải sao?" Walsh nức nở lên tiếng, bấy giờ trông hắn yếu đuối hơn bao giờ hết. "Thần Vạn Thú vĩ đại ơi... người không thấy con dân của mình đang khóc sao?"

"Thần Vạn Thú của các ngươi không thấy đâu." Khan lắc đầu. "Vì chính thần linh là kẻ gây ra chuyện này mà. Chắc hẳn thần của các ngươi cũng bị che mắt không chừng, hoặc chăng có thấy đi chăng nữa cũng chẳng thể làm gì được vì đây chính là tội mà các ngươi phải chịu."

Lần này không chỉ là Walsh, mà ai nấy cũng đều giật mình nhìn Khan đang thốt ra lời không tưởng.

"Các người không thấy kế hoạch này rất vòng vèo sao? Chỉ để lấy mạng của một tộc nhân? Nếu muốn giết người lấy nhiều linh hồn như thế thì cứ nổ chiến tranh là xong. Nhưng một kế hoạch lớn vẽ ra chỉ để tộc Sư tử tự diệt."

"Nhân quả." Saul lập tức lên tiếng, ánh mắt hướng về phía Khan. "Nếu thật sự là thần linh gây ra chuyện này thì chỉ là để tránh nhân quả nên mới phải tạo ra kế hoạch phức tạp như thế. Cuối cùng thì cái chết của thành Jarrod cũng do tộc Sư tử gây ra. Không dính dáng gì đến thần."

Khan gật đầu. "Đúng vậy."

"Không thể nào... Tại... tại sao thần linh phải làm vậy? Là vị thần nào chứ?"

"Ngươi ngu ngốc đến nhường nào vậy, mèo con?" Ibrahim lắc đầu cảm thán, ông ta nói. "Không phải Chính thần đã làm thì chỉ còn lại Tà thần. Có vị thần nào tàn ác và mưu ma hơn Tà thần chứ?"

Mặt mày Walsh tái mét không còn chút máu. Hắn ta không tin được những gì mình vừa nghe.

-----

Lời tác giả: Viết chương này muốn trọc đầu, vì tui phải liên tục check lại mấy chi tiết chương cũ để suy đoán của Khan nó không vả nhau bôm bốp. Giờ tui hiểu nỗi khổ khi viết truyện dài rồi đó. Nếu có sai sót gì mọi người cứ gáy liền để tui xách đít đi sửa nha huhu. Tại có khi chính tui cũng không nhìn ra vấn đề dù có kiểm tra lại rồi ý.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info