ZingTruyen.Com

Anh trai của bạn gái

Chương 38.

Hamistore

HAMIstore
=*=*=*=*=

Thân thể Chu Huy lạnh đến thấu xương, cả người khẽ run lên bần bật, trầm giọng nói: "Anh giết chết Lương Tĩnh, giết chết người bằng hữu duy nhất của tôi, người duy nhất quan tâm tôi trên thế giới này, anh còn hỏi vì sao?"

Trong những tháng qua, dù là Tống Noãn hay Cao Viễn Hạ , từ đầu đến cuối ở bên cạnh mình vẫn luôn là một người. Cậu cuối cùng cũng hiểu câu "đừng tin tưởng bất kỳ ai" của Lương Tĩnh là có ý gì, Lương Tĩnh có lẽ đã đoán ra được ý đồ của người này từ sớm.

Người ngồi đằng sau ôm lấy cậu, qua một lúc lâu đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Giết người đền mạng, không phải chuyện đương nhiên sao?"

Chu Huy quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm đối phương: "Anh có ý gì?"

Ngữ khí cậu trống rỗng, nhãn thần hốt hoảng, trong đầu lóe lên hình ảnh từng thấy ở Tống gia, bóng lưng người đụng tay đụng chân với xe của Tống Hàn tựa hồ có chút quen thuộc, trong tiềm thức không muốn liên hệ đối phương với người bạn tốt nhất của mình.

"Haha, người hại anh bị tai nạn xe, không phải em đã thấy sao?" phản ứng của cậu không thoát khỏi ánh mắt Tống Hàn.

"Không, không phải, không thể nào." Chu Huy lắc đầu: "Cậu ấy sẽ không làm chuyện như vậy."

Cậu làm sao có thể tin tưởng, người bạn tốt nhất của mình, người trước khi chết vẫn vì mình mà lo lắng, sẽ giết người một cách hung tàn như vậy?

Tống Hàn nghiêng đầu, dừng lại sau tai Chu Huy, liếm nhẹ vành tai cậu, giọng điệu châm chọc: "Em nói em hận anh, sợ anh, bởi vì anh giết hắn. Vậy hiện tại thì sao?"

Khóe môi Chu Huy giật giật: "Anh...."

"Đừng lại sợ anh, anh sợ mình sẽ mất đi kiên nhẫn."

Người phía sau ôm chặt lấy cậu, khí lạnh thổi nhẹ qua tai.

Chu Huy sững sờ, giống như khối băng ngàn năm, bị ngọn lửa hừng hừng quấn lấy, trong thân thể tựa hồ có thứ gì đó đang nứt ra.

Qua một lúc lâu, nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng lên, người phía sau mang theo giọng điệu thỏa hiệp___

"Hắn vốn dĩ là tôi. Nếu em thích bộ thân thể này, tôi có thể trở về, tiếp tục dùng nó ở bên cạnh em...."

Chu Huy nhìn chằm chằm cái xác trong tay mình phát ngốc, đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, cậu lẩm bẩm: "Tôi chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình đạm....vì sao lại muốn đối xử với tôi như vậy, nếu chết rồi thì tốt biết bao nhiêu..."

"Em cho rằng chết thì có thể thoát khỏi tôi sao? Haha, nếu em đã không muốn sống, vậy thì xuống đó bồi tôi đi!"

Đáy mắt trầm tĩnh của Tống Hàn từ từ tràn ngập sát khí quyết tuyệt, cánh tay ôm lấy đối phương bắt đầu siết chặt từng chút, giống như một con mãng xà hung ác, muốn khảm người vào sâu trong ngực, âm thanh 'răng rắc' vang lên càng lúc càng lớn.

Nhiệt độ trong nhà đã không thể giảm xuống được nữa, chậu cây đông thành đá rơi xuống đất vỡ tan. Thân trên của Chu Huy bị người siết chặt, ngực càng lúc càng thiếu dưỡng khí, xương sườn sắp bị bóp nát. Một giọt chất lỏng lạnh như băng lướt qua cần cổ cậu, người phía sau dùng giọng điệu âm lãnh, từng chữ phát ra tràn đầy oán hận: "Vì sao...tiếp nhận tôi khó lắm sao?"

Có lẽ là hồi quang phản chiếu trước khi chết, đầu óc Chu Huy đột nhiên thanh tỉnh, ý thức vô cùng rõ ràng, thậm chí bắt đầu suy xét lời đối phương: Khó sao?

Lúc nghĩ đến nan đề phải sinh hoạt cùng một con ma, ý thức Chu Huy bắt đầu mơ hồ.

.........

"A Huy, thúc dậy, thức dậy."

Âm thanh có chút quen thuộc dừng ở bên tại, nhẹ thổi khí vào trong, vô cùng phiền phức.

Cậu hiện tại rất buồn ngủ, chỉ muốn làm một giấc thật ngon.

Nhưng thanh âm kia không có dấu hiệu dừng lai, tiếp tục gọi, thật sự phiền muốn chết.

Bị người quấy nhiễu không thể ngủ được, cậu cuối cùng cũng khó khăn mở mắt.

Đây là nơi nào?

Đập vào mắt là một khoảng trắng bệch, Chu Huy sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà phía trên.

"A Huy! A Huy! Con tỉnh rồi?"

Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên đỉnh đầu Chu Huy, là mẹ Lương Tĩnh.

"Bác gái..." Chu Huy muốn mở miệng, lại phát hiện cổ họng vừa khô vừa rát.

Một dòng nước ấm áp từ miệng tràn vào, thức tỉnh tri giác cậu.

Nhìn tình hình hiện tại, bản thân có lẽ còn chưa chết, không biết vì sao Tống Hàn lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.

Người sống sót sau tai họa thường có một loại cảm giác không chân thực, đề phòng, một lúc sau cậu mới nhẹ giọng hỏi: "Bác gái, đây là đâu?"

Mẹ Lương dìu Chu Huy ngồi dậy nói: "Đây là bệnh viện a, ta nhận được một cuộc điện thoại, kêu ta đến xem con, không nghĩ tới vừa mở cửa đã thấy con té xỉu trên mất đất, không còn ý thức, liền vội vàng đưa tới bệnh viện."

"Điện thoại? Điện thoại của ai?"

"Là Cao Viễn Hạ. Lúc ta đến đã không thấy bóng dáng thằng bé đâu, cũng không biết chạy đi đâu rồi, lại vứt con một mình ở lại đó. Người trẻ tuổi bây giờ thật không đáng tin, haiz!" Lương mẫu thở dài, lấy khăn giúp Chu Huy lau người: "Con xem con, một thanh niên hơn 20 tuổi đầu, sao lại không biết chiếu cố tốt bản thân."

Chu Huy ngơ ngác nhìn động tác của mẹ Lương, lúc bà cúi đầu hỏi, thoáng nhìn thấy mấy sợi tóc bạc hai bên thái dương, đột nhiên nghĩ đến rất nhiều người và rất nhiều chuyện, lơ đễnh hỏi: "Bác gái, Lương Tĩnh có phải người tốt không?"

Động tác của mẹ Lương thoáng dừng, một lúc sau mới nói: "Người cũng đã đi rồi, nói những cái này để làm gì."

"Con biết chuyện này đối với người rất tàn nhẫn, nhưng con nghĩ không thông một vài chuyện." Chu Huy nói: "Bác có tin Lương Tĩnh sẽ giết người không?"

Mẹ Lương phản xạ mắng: "Nó dám, ta liền đánh chết nó!"

Tay Chu Huy vô thức nắm chặt chăn bông: "Nếu hắn thật sự đã giết người?"

Mẹ Lương buột miệng: "Vậy thì ta sẽ bắt nó lấy mạng đền cho người ta!"

Qua mấy giây, bà tựa hồ nhớ tới gì đó, đột nhiên như già đi mấy chục tuổi, yên lặng thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.

Chu Huy nhìn chằm chằm bóng lưng gù xuống của bà, mũi chua xót.

Sau mấy ngày điều dưỡng, cậu liền xuất viện về nhà.

Trong khoảng thời gian này, vị cảnh sát Lý Tư Niên có đến xem cậu, hỏi mấy câu liền mang theo thần sắc phức tạp rời đi.

Liên quan đến những chuyện đã xảy ra, Chu Huy không muốn nhắc lại, trong số bọn họ không có ai là vô tội, bao gồm cả bản thân cậu.

Chu Huy bán cửa hàng tiện lơi, chuyển nhà, không muốn liên quan gì đến quá khứ nữa.

Cậu thậm chí còn không biết liệu những trải nghiệm đau khổ trong thời gian qua có phải là một giấc mơ, hay sinh hoạt thoải mái hiện tại mới là mơ. Tống Hàn không xuất hiện nữa, Chu Huy cảm thấy mọi chuyện thật không chân thực, cậu thậm chí điều tra rất nhiều báo cáo và tư liệu, phát hiện người nhà họ Tống thực sự đã chết, Lương Tĩnh cũng đúng là chết thảm, tất cả mọi chuyện thực sự từng phát sinh.

Chẳng ai sẽ tin lời cậu, chỉ có thể để nó thối rữa trong bụng, nửa đêm nào đó còn sợ dưới gầm giường hoặc trong chăn sẽ lộ ra một khuôn mặt trắng bệch. Cậu mất mấy năm mới từ từ chấp nhận được sự thật.

Mấy năm sau, cậu mua loại hoa Tống Noãn thích nhất và loại thuốc lá Lương Tĩnh yêu thích, đến mộ quét tước dịp tết Thanh minh.

Cậu đã ngoài 30, ảnh trên bia mộ đã có chút cũ kỹ, người trong ảnh trầm mặc, lãnh đạm, vẫn là dáng vẻ như trước.

Cậu để hoa và rượu cạnh mộ Tống Noãn, một cơn gió thổi qua, những cánh hoa màu vàng bay lên trời, trong không khí tràn ngập mùi hương thơm mát. Trước đây, cô thích nhất là tắm bồn bằng cánh hoa, Chu Huy thường chế nhạo là thú vui nhỏ của bé gái, mà hiện tại, Chu Huy đang chìm trong mùi hương, đột nhiên hiểu ra dụng ý của cô.

Cậu hơi ngẩng đầu, ngửi hương thơm mê người trong không khí.

Trong mấy năm qua, cậu đã tìm được một công việc bình thường, kết bạn với một số người, tìm được một cô gái đơn thuần thiện lương kết hôn, hai người trải qua một cuộc đời bình đạm, thoải mái tự tại.

Tống Hàn cứ như vậy biến mất, anh âm thầm xâm nhập vào cuộc sống của cậu, sau khi mọi chuyện vỡ lỡ liền vô thanh vô tức biến mất khỏi thế giới này, giống như chưa từng xuất hiện, ngay cả trong mơ cũng không có.

Trong màn đêm u tĩnh, Chu Huy mở mắt, sững sờ nhìn những thứ xa lạ xung quanh, cuộc sống hiện tại là thật sao?

......Vì sao cậu vẫn cảm thấy cô đơn như vậy?

Cô gái nằm bên cạnh ngủ say, khuôn mặt trầm tĩnh thanh tú, hơi thở sạch sẽ. Chu Huy vươn tay vuốt má cô, làn da dưới tay ấm áp tinh tế, nhưng trong đầu cậu lại nghĩ đến cái ôm lạnh băng cả người kia, cùng tiếng thì thầm ướt át bên tai.

Bên cạnh có vợ, gia đình mĩ mãn, lại không phải luôn lo lắng sợ hãi, nhưng cậu bỗng khao khát có người đàn ông kia bầu bạn, ý niệm này khiến Chu Huy sợ hãi đến mức cả đêm không ngủ, trằn chọc bất an. Có phải con người không bao giờ biết thỏa mãn?

Trong suy nghĩ thầm kín, cậu bắt đầu quỹ đạo nhân sinh của mình, sinh con dưỡng cái, nuôi lớn một đôi trai gái, cùng vợ già đi, mọi thứ đều hợp tình hợp lý. Cuối cùng, rốt cuộc cũng hoàn thành mộng tưởng nhân sinh lúc trẻ của mình.

Bản thân về già nằm trên giường khuôn mặt héo rũ, nắm lấy tay vợ, xung quanh con cháu quây quần, rụt rè nhìn ông già gầy gò chỉ còn trơ lại lớp da.

Thân thể Chu Huy vốn đã trống rỗng, thậm chí còn không có sức để nói thốt ra một chữ, mỗi một tấc da thịt trên người phủ đầy những vết đồi mồi, khiến người ta đồng tình lại thương cảm.

Cậu mấp máy miệng, thê tử lập tức hiểu ý, lấy từ trong ngăn kéo ra một bức họa, là cậu lúc mười mấy tuổi.

Bức họa được bảo tồn rất tốt, nhưng khuôn mặt thiếu niên lại mơ hồ không rõ, cậu vươn ngón tay gầy gò, nhẹ nhàng vuốt ve người trong ảnh. Khóe mắt chứa lệ, cuối cùng tích thành một giọt nước mắt trượt dài xuống thái dương.

Cậu đã không thể nói rốt cuộc là ai sai, chỉ biết hiện tại bản thân muốn đi gặp người đó.

Thật tốt, cậu sống một đời, đã hoàn thành cuộc sống mà mình mong muốn, hiện tại rốt cuộc có thể bồi thường cho người khác.

"A Tĩnh, tiểu Noãn, Tống Hàn..."

Ông lão nằm trên giường dùng chút khí lực còn sót lại, nhẹ nhàng gọi tên từng người.

Con cháu thấy nhãn thần của ông mất đi ánh sáng, đồng tử dần giãn ra, lo lắng kêu lên.

Cậu đã không còn nghe rõ, tầm mắt mơ hồ, vô thức nói:
"Thật...nhớ...anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com