ZingTruyen.Info

Anh trai của bạn gái

Chương 30.

Hamistore

HAMIstore
=*=*=*=*=

Vết máu trên áo sơ mi trắng của Tống Hàn dần dần thối lui, vết máu trên da cũng nhanh chóng khô lại rồi biến mất, khuôn mặt dập nát cũng từ từ lành lặn, thẳng đến khi khôi phục dáng vẻ tuấn tú sạch sẽ.

Nụ cười trên mặt đơn thuần lại nóng rực, trong mắt lóe lên tia lửa không chút che dấu.

Chu Huy cam chịu đứng nguyên tại chỗ, mãi đến khi được bao bọc bởi một thân hình cao lớn.

Lần đầu tiên cậu phát hiện thì ra thân thể đối phương cũng có thể ấm áp, thậm chí có thể nói là nóng rực.

Nếu người chết cũng có nhịp tim, cậu nhất định có thể cảm thấy nhịp tim cuồng nhiệt của đối phương.

Tống Hàn ôm chặt lấy cậu, hai tay vòng qua thân trên của cậu, mặt cọ vào má trái và cổ cậu, hơi thở nóng rực phả lên làn da khiến cậu không khỏi nổi da gà.

Sau đầu Chu Huy bị một bàn tay ấn mạnh, cảm giác da thịt chạm nhau vô cùng chân thực, khiến người khác rất khó chịu. Cả người cậu khẽ run lên, hai tay buông thõng, muốn liều mạng đẩy người đang ôm mình ra, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích.

Hơi thở ấm áp và sự đụng chạm của đối phương dần dần kéo dài từ cổ đến cằm, và cuối cùng là môi.

Khi môi cậu bị một đôi môi ôn nhu mềm mại khác dán lên, Chu Huy hoàn toàn sụp đổ, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang dán chặt vào mình.

Bọn họ gần nhau đến nỗi cậu có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mi khẽ rung của người kia, cùng khao khát đang dâng trào trong đôi mắt đó.

Cậu sợ hãi rên lên một tiếng, trong tiềm thức muốn mở miệng kêu cứu, nhưng lại bị đối phương nhân cơ hội tiến vào khoang miệng.

Cằm bị niết mạnh, khiến cậu buộc phải mở miệng, chiếc lưỡi mềm mại của đối phương càn quét trong khoang miệng, ôn nhu lại bá đạo, không bỏ xót một tấc nào, âm thanh nhớp nháp quanh quẩn bên tai.

Chu Huy cảm giác cổ họng như sắp bị chọc thủng, không ngừng co rút. Vật thể mềm mại linh hoạt xâm nhập khoang miệng như muốn kéo dài vô định, không ngừng thăm dò, truy đuổi áp sát, cuốn lấy lưỡi cậu.

Tống Hàn như một con dã thú đói khát đã lâu, cuối cùng cũng tìm được nguồn nước, một khi đã nếm được vị ngọt thì không chịu rời đi.

Sau khi quấn lấy một lúc lâu, ý thức của Chu Huy bắt đầu mơ hồ, miệng tê rần, thân thể và đầu bị ôm chặt, dán sát lồng ngực và đôi môi của đối phương.

Không biết đã qua bao lâu, trói buộc trên người rốt cuộc biến mất, cậu chịu không nổi nữa, cúi xuống nôn đến thiên hôn địa ám.

Đáng tiếc cả ngày hôm nay chưa ăn gì, bụng quặn lên, cổ họng như muốn trào ra ngoài.

Sau lưng được người nhẹ nhàng vỗ về, một bàn tay vươn ra trước mặt dịu dàng giúp cậu xoa bụng, Chu Huy liếc mắt nhìn khuôn mặt người bên cạnh, giống như bị kích thích, bụng không nhịn được lại nôn khan một trận.

Đợi đến khi bình ổn hô hấp, cậu đẩy người đang đỡ mình ra: "Cút đi! Đồ biến thái!"

Sau khi không ngừng nôn mửa, cậu hiện tại hoàn toàn vô lực, một cú đẩy như vậy, đối phương không hề dịch chuyển, ngược lại bản thân còn theo quán tính lui lại sau hai bước. Cậu trừng mắt nhìn nhiệt hỏa trong mắt Tống Hàn vẫn chưa thối lui, "phi" một tiếng, hung hăng trà sát đôi môi, tức giận mắng: "Anh đến cùng có thấy buồn nôn không hả? Không biết xấu hổ hay sao? Anh cái đồ quái vật!"

Cậu và Tống Noãn kết giao đã mấy năm, đều chưa từng làm qua hành vi thân mật như vậy, thế mà lại bị một tên đàn ông, còn là một kẻ đã chết tùy ý xâm phạm, vừa nghĩ đã cảm thấy khó chịu.

Tống Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Chu Huy, sau khi liếm sạch vệt nước còn sót lại trên môi, anh đưa tay vuốt ve môi dưới, như đang hồi tưởng lại vị đạo vừa rồi, vui vẻ cười cười: "Quái vật?"

"Anh cười cái gì?"

Ý cười trên mặt Tống Hàn dần dần biến mất, dục vọng trong mắt cũng tản đi, đáy mắt hiện lên một tia kiên quyết: "Tại sao em lại xuất hiện trên thế giới này? Trong mười mấy năm tôi luôn sống theo ý nguyện của bọn họ, cho dù vất vả đến đâu tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi vốn có thể chịu đựng tất cả, nhưng chính em đã biến tôi thành một con quái vật như vậy!"

"Anh nói bậy! Tất cả mọi chuyện đều là do anh tự chọn, đều là anh tự làm tự chịu!"

Chu Huy khàn giọng gầm lên, cậu không chịu nổi nữa, vì cái gì cậu phải gánh chịu hậu quả xấu xa của người khác.

Tống Hàn tươi cười vặn vẹo: "Nếu đã như vậy, vậy tôi liền thuận theo ý nguyện của mình, giết chết người cuối cùng bên cạnh em, sau đó....liền kéo em cùng xuống địa ngục!"

Trong đầu Chu Huy hiện lên tên một người, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Anh...anh đừng làm loạn. Đừng cho rằng anh có thể tùy ý làm bậy, cẩn thận gặp phải báo ứng!"

Tống Hàn khó hiểu cười một tiếng, thân thể bắt đầu trở nên trong suốt, cúi người mổ lên môi Chu Huy một cái trước khi biến mất.

Chu Huy có thể thấy rõ sự giảo hoạt trong mắt đối phương, vừa định lên tiếng cảnh cáo, thế giới đột nhiên xoay chuyển, lần nữa thay đổi dáng vẻ.

Cậu bối rối nhìn xung quanh, phát hiện còn đang trong căn phòng ban đầu, mọi thứ xung quanh đều bị phủ một tầng bụi mỏng, mọi chuyện vừa rồi giống như chưa từng phát sinh, không lưu lại chút dấu vết nào.

Rốt cuộc phải làm sao mới có thể cứu được Cao Viễn Hạ?

Phải làm sao mới có thể thoát khỏi người kia?

Trong đầu Chu Huy suy nghĩ biện pháp, cả người hư nhược đứng lên ra khỏi phòng, xuống phòng khách, lại nhìn thấy khung ảnh bốn người Tống gia.

Cậu chợt nhớ tới những gì Tống lão thái và Cao Viễn Hạ từng nói, liên quan đến ba năm trước khi Tống Hàn lên đại học, cậu đột nhiên hiếu kỳ trong ba năm đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ có quan hệ với cái chết của nhị lão Tống gia.

Cậu do dự một lúc, vẫn quay người đi về phía căn phòng xa lạ trên lầu hai.

Cậu đã không có thời gian lo lắng liệu Tống Hàn có còn ở trong căn nhà này hay không, dù sao đi đâu cũng không trốn thoát được, vẫn nên làm rõ mọi chuyện thì hơn.

Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, đồ vật bên trong còn chưa bị thu dọn.

Lên lầu, đi về phía căn phòng lớn nhất ở cuối hành lang, đây là phòng ngủ chính của Tống gia.

Chu Huy đi đến trước cửa, nhẹ nhàng mở ra, tình cảnh bên trong còn hoang phế hơn cả phòng của Tống Noãn, không chỉ nhiều bụi, mà rất nhiều đồ vật cũng bắt đầu hư hại.

"Kỳ quái, Tống lão thái chẳng lẽ không dọn dẹp căn phòng này? Sao lại loạn như vậy."

Cảnh tượng trước mắt có chút nằm ngoài dự liệu, Chu Huy lẩm bẩm bước vào trong.

Gian phòng rất lớn, chính giữa đặt một chiếc giường đôi, ga trải giường đã bị dọn đi. Trên đầu giường treo bức ảnh hai vợ chồng ôm một bé trai, bé trai nhìn chưa đến 2 tuổi, mới mọc vài chiếc răng cửa, đôi mắt to tròn, nở nụ cười thiên trân khả ái, trong đầu Chu Huy lóe lên khuôn mặt người này lúc trưởng thành, không khỏi thở dài một hơi.

May mắn đồ vật trong này vẫn chưa bị thu dọn toàn bộ, còn sót lại chút sổ sách, vật dụng vân vân, có lẽ là bác Tống Noãn sau khi tiếp quản đã cố ý bảo trì nguyên dạng. Trên mặt đất tích một tầng bụi dày, mơ hồ có một vài dấu chân nhỏ nhắn, theo kích thước thì hẳn là chân của phụ nữ trưởng thành, bên cạnh dấu chân còn có từng vết tròn nhỏ, giống như dấu vết của cây gậy.

Chu Huy nhớ Tống lão thái có chống quải trượng, nghĩ hẳn là bà từng đến đây.

Chỉ là không biết tại sao, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn trong phòng lại không dọn dẹp, ngược lại quay người bỏ đi.

Cậu đi đến chiếc bàn giữa phòng, tiện tay lật xem những thứ trên đó. Cha Tống xuất thân từ gia đình thuộc phần tử tri thức, lúc trẻ du học nước ngoài, là một người học thức uyên bác, trong góc bàn có đặt mấy quyển sách tâm lý học bằng tiếng Anh, Chu Huy lật vài trang, nhìn thấy đống chữ tiếng Anh ngoằn ngoèo thì đầu liền muốn phình ra.

Cậu trước kia từng lo lắng về mối quan hệ của mình và Tống Noãn, mỗi lần đến cửa bái phóng đều bị cha Tống giới thiệu rất nhiều sách, còn thường nghe ông ấy thảo luận mấy thứ có chiều sâu như tâm lý học, triết học này nọ. Chu Huy nếu thích đọc sách cũng sẽ không trải đời sớm như vậy, lúc đó còn cảm thấy khó chịu áp lực, nhưng hiện tại nghĩ lại những lời cha Tống nói, về lý thì có thể hiểu được.

Chỉ là cha Tống đối với con rể chưa qua cửa đã nghiêm khắc, huống chi là con trai ruột bản thân đặt nhiều kỳ vọng. Chu Huy nhớ lại mỗi lần đến đây, anh trai Tống Noãn đều ở trong phòng hoặc ở phòng khách luyện đàn, thời gian dài hẳn là rất dồn nén.

Một bên tường phòng được đặt một cái tủ kính, trong tủ bày đầy các loại cúp và huy chương cùng bằng tốt nghiệp của người trong nhà, bao gồm cả cha Tống mẹ Tống, còn có của Tống Hàn Tống Noãn. Chu Huy ngẩng đầu nhìn chiếc tủ đầy ngắc, bản thân cả đời cũng không dám nghĩ đến huy chương cùng bằng tốt nghiệp, kinh ngạc đến mức không khép được miệng.

Trước đây cậu từng giây từng phút đều cảm nhận được giáo dưỡng cùng phẩm chất cao quý của người nhà Tống gia, nhưng chưa từng nghĩ tới học lực của gia đình này lại cường đại như vậy.

"Đáng tiếc..."

Cậu thở dài, đưa tay chạm vào một chiếc cúp.

Đột nhiên phát hiện trên chiếc cúp có dấu vân tay, là dấu tay dính lên sau khi bị phủ bụi, ngoại trừ Tống lão thái, cậu không nghĩ ra ai sẽ tiến vào đây, chạm vào đồ vật trong này. Nếu là bà ấy, vậy có lẽ cũng biết cấu tạo trong này, nói không chừng còn có tầng ngầm gì đó. Chu Huy xoay chiếc cúp một hồi, quả nhiên nhìn thấy một bộ phận có chút bất đồng, cậu ấn mạnh, trong một góc phát ra tiếng kêu cót két, giống như có thứ gì đó được mở ra.

Cậu ngồi xổm xuống tìm kiếm, phát hiện ngăn dưới cùng của tủ kính có một vết nứt nhỏ, thử đẩy nó qua một bên, liền lộ ra một cái két sắt nhỏ được giấu bên trong. Cậu lấy két sắt ra, thấy chìa khóa còn cắm ở trong, có thể là Tống lão thái mở ra quên khóa lại.

Chu Huy từ trong két lấy ra một cuốn sổ, là một quyển nhật ký, mặt trên là bốn chữ viết tay: Nhật ký điều trị.

Nét chữ uyển chuyển, thanh mảnh, khá giống với chữ của mẹ Tống.

Chu Huy lật trang đầu tiên, phía trên ghi lại mấy thứ:

"Ngày 12 tháng 4 năm xxxx, tiểu Hàn gần đây mỗi ngày đều không về nhà đúng giờ, ở trong nhà cũng rất không bình thường, tôi quyết định theo dõi thằng bé, xem thử nó rốt cuộc mỗi ngày sau khi tan học đi làm gì."

"Ngày 14 tháng 4 năm xxxx, tôi phát hiện tiểu Hàn sau khi tan học luôn trộm đến ngoài cửa sổ một lớp học, không biết đang nhìn gì. Đó là phòng học của tiểu Noãn và tiểu Huy, có lẽ thằng bé đi nhìn em gái. Nhưng nó trước giờ luôn rất lãnh đạm với con bé, này không giống tác phong của nó. Tôi quyết định quan sát thêm một thời gian." 

"Ngày 20 tháng 5 năm xxxx, tôi phát hiện tiểu Hàn có chút bất thường, trong lòng rất lo lắng, nhưng tôi hy vọng người làm mẹ như mình chỉ là nghĩ nhiều mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info