ZingTruyen.Info

Anh trai của bạn gái

Chương 3.

Hamistore

HAMIstore.
=*=*=*=*=

Máu đặc quánh bao phủ sàn nhà, cả căn phòng bốc lên mùi gỉ sét nồng nặc.

Cảnh sát đến nơi, trong phòng lập tức một trận hỗn loạn.

Chu Huy cúi đầu ngồi phịch xuống sàn ngoài hành lang, đầu gối ướt đẫm nước mắt, cậu nhớ mới mấy tiếng trước đó, lúc đến phòng Lương Tĩnh kiểm tra, hắn vẫn đang nằm trên giường.

Nhớ tới đống máu nhầy nhụa trên mặt đất cùng khuôn mặt vặn vẹo của Lương Tĩnh, bụng Chu Huy lại bắt đầu lên men.

Thẳng đến khi một đôi giày da sáng loáng dừng lại trước mặt, Chu Huy vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngơ ngác ngác nhìn thẳng mũi giày của đối phương. Sau một vài giây, cậu di chuyển tầm mắt nhìn lên, cuối cùng dừng lại trên chiếc cằm trắng của người đàn ông.

Cái cằm đối diện khẽ nhúc nhích: "Xin chào, tôi có thể hỏi vài câu được không?"

Chu Huy đờ đẫn gật gật đầu, viên cảnh sát nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, im lặng một lúc mới lấy sổ tay ra, ngồi xổm bên cạnh bắt đầu tra hỏi.

Sau khi hỏi xong một số câu hỏi, viên cảnh sát đứng dậy rời đi.

Chu Huy nhìn chằm chằm pháp y dùng dụng cụ bọc lại nội tạng và thi thể của Lương Tĩnh, không tới một lúc đã được mang đi.

Trong đầu chưa kịp suy nghĩ, lúc bị đưa đến đồn cảnh sát ghi lời khai cũng luôn đờ đẫn, uể oải, bị vị cảnh sát đối diện gõ vào cánh tay không biết bao nhiêu lần mới miễn cưỡng viết xong.

Mãi đến gần tối cậu mới được thả ra.

Thất hồn lạc phách trở về nhà, Chu Huy không bật đèn, đi thẳng đến sofa nằm xuống. Cậu ngủ đến mơ mơ màng màng, cơn đau đầu kéo đến cũng không muốn tỉnh lại. Trong mơ hiện lên rất nhiều hình ảnh liên quan đến Lương Tĩnh....

Cùng trốn học, cùng đánh nhau, cùng lừa gạt, cùng viết những bức thư tình...Mơ thấy những điều này, khóe miệng Chu Huy bất giác nhếch lên, hơi thở chậm rãi.

Nhưng cảnh đẹp bỗng nhiên vặn vẹo xoay chuyển, biến thành một màu đỏ tươi. Đứng trước cửa phòng, cậu nhìn thấy Lương Tĩnh không ngừng ho khan, từ trong ngăn kéo lấy ra một con dao, chậm rãi xé mở lồng ngực, móc ra nội tạng. Sau đó hắn nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, khoang ngực bị khoét ra như một lỗ đen, máu cùng dịch thể không rõ ràng không ngừng trào ra.

"A Tĩnh!!! Đừng!"

Chu Huy mãnh liệt chạy tới, nhưng lại bị một lực bất ngờ kéo lại.

"Chu Huy, tỉnh lại, tỉnh lại."

Chu Huy cảm thấy cánh tay nhẹ nhàng lay động, một giọng nói quen thuộc khẽ gọi tên cậu. Cậu cố gắng giữ mí mắt, đôi môi nứt nẻ mấp máy, nhưng cảm thấy bản thân thậm chí không còn sức lực để nói dù chỉ một chữ.

Tống Noãn giơ tay sờ trán cậu thở dài: "Anh phát sốt rồi."

Đưa tay lau đi giọt nước trên khóe mắt, xoay người rót một cốc nước, đỡ Chu Huy lên rót vào miệng cậu, lại tìm một ít thuốc cho cậu uống.

Chu Huy cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhưng lục phủ ngũ tạng lại nóng đến khó chịu. Dòng nước lạnh đi qua cổ họng, tiến vào ruột khiến cậu rùng mình, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút. Người cậu không hy vọng phải lo lắng cho mình nhất là tiểu Noãn, cố nặn ra một nụ cười an ủi: "Anh không sao, lúc anh về không thấy em ở đây, hôm nay em đi đâu vậy?"

"Em vừa biết tin đã đến đây, không đi đâu cả." Tống Noãn đáp: "Chu Huy, người chết không thể sống lại, đừng tự trách, đó không phải là lỗi của anh."

"Sao có thể không phải lỗi của anh? Nếu như tối qua anh đến nhìn hắn nhiều hơn..." Trong đầu Chu Huy hiện lên hình ảnh nội tạng đẫm máu, bụng lại bắt đầu quặn lên, nhưng dạ dày trống rỗng, lục phủ ngũ tạng âm ỉ không ngừng, giống như đánh trống, cơn đau khiến cậu toát cả mồ hôi lạnh.

Tống Noãn trầm mặc, chỉ cúi xuống ôm lấy Chu Huy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi.

Lúc Chu Huy tỉnh dậy vào buổi sáng, thấy bản thân đang nằm trên giường của mình. Tống Noãn ở trong bếp nấu cháo, đơn giản kể lại chuyện tình nhà mình, tang lễ của anh trai đã lo liệu xong xuôi, cha cũng đã trở về nhà bồi mẹ.

Chu Huy mặc dù biết bản thân tọc mạch nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Anh không thấy ba em ở tang lễ, sao ông ấy không xuất hiện___"

"Anh có phải cảm thấy ông ấy rất máu lạnh?" Tống Noãn ngắt lời.

Ác ý của mình bị người khác chọc thủng, Chu Huy có chút sững sờ, sau đó lúng túng liếc nhìn nồi nước đang bốc khói, trầm giọng giải thích: "Thực xin lỗi, anh chỉ cảm thấy hơi kỳ quái."

Tống Noãn múc cháo ra bát, cẩn thận bưng tới bàn cạnh sofa: "Anh hiếu kỳ là chuyện bình thường, nếu ông ấy không phải cha em, em cũng không thể lý giải, trên đời này sao lại có người cha máu lạnh như vậy?"

A? Chu Huy nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhắn của Tống Noãn, nhất thời không biết nên nói cái gì, đành yên lặng chờ câu sau, ai biết Tống Noãn lại xoay người kéo cậu ngồi xuống sofa, đưa tới một cái muỗng: "Ăn chút gì đi."

Gia đình nào cũng có chuyện khó nói, tiểu Noãn không nói là có nỗi khổ của mình, Chu Huy đành im lặng ngoan ngoãn uống cháo.

Qua mấy ngày, Chu Huy lại bị triệu tập đến đồn cảnh sát tra hỏi.

Sau khi khám nghiệm tử thi, bước đầu loại trừ nghi án giết người.

Lần này Chu Huy lãnh tĩnh hơn nhiều, có thể bình tĩnh nhớ lại những thông tin đối phương tra hỏi.

"Cậu xác định sau khi từ bệnh viện trở về người chết vẫn ổn?" Viên cảnh sát hỏi.

Chu Huy trừng mắt: "Đúng vậy, là Lương Tĩnh tự mình lên xe, vừa ngồi xuống đã ngủ thiếp đi, tôi còn cõng hắn lên lầu."

"Trên đường cậu ta không có động tĩnh gì, sao cậu có thể chắc chắn cậu ta vẫn còn sống?"

"Tôi...cậu ấy vẫn còn thở, tôi có nghe tiếng, lúc tôi cõng hắn lên thì cơ thể vẫn nóng ran."

Chu Huy nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cậu nhớ rõ ràng lúc dừng xe bên đường hút thuốc, có nghe được tiếng hít thở nhẹ.

Đối phương dùng đầu bút gõ lên bàn, dừng một chút, một lúc sau lại bắt đầu gõ gõ, sau đó mới đặt bút xuống: "Căn cứu theo báo cáo của chúng tôi, thời gian tử vong của người chết là từ 2 đến 4 giờ sáng, nguyên nhân tử vong là dùng dao rạch ngực, lấy nội tạng ra và chết do mất máu quá nhiều."

Chu Huy trợn tròn mắt, không thể tin vào lỗ tai mình: "Lúc còn sống...tự mổ ngực...còn....không, chuyện này không thể nào!"

"Chúng tôi tìm thấy một camera lỗ kim trên trần nhà hiện trường vụ án." Do dự một lúc, đối phương bật máy tính lên, chuyển màn hình đến trước mặt Chu Huy.

Hình ảnh rất tối, nhưng chỉa thẳng vào giường, trên giường có một người đang nằm, mặc dù ánh sáng kém, nhưng nhìn cách bài trí, Chu Huy có thể nhận ra đó là phòng của Lương Tĩnh.

Cơ thể Lương Tĩnh run lên, có thể thấy hắn ho khan một tiếng, không ngừng lấy tay che ngực, có vẻ rất khó chịu.

Hắn ho rất lâu, thời gian ở góc bên phải màn hình nhanh chóng chuyển đến 4h sáng, người trên giường đột nhiên an tĩnh lại.

Thời gian từng chút trôi qua, màn hình không chút chuyển động.

Ngay lúc Chu Huy cho rằng hắn đã ngủ, người trên giường bỗng nhúc nhích, sau đó ngồi dậy, xuống giường, cũng không bật đèn, dùng hai tay sờ soạng thứ gì đó trong ngăn bàn.

Chu Huy không khỏi cúi người tiến lại gần màn hình, khi nhìn thấy thứ trong tay, cậu hoảng sợ theo bản năng lùi về phía sau.

Đó là một con dao, chính là thứ Lương Tĩnh cầm trên tay khi chết.

Cảnh tượng sau đó là thứ mà cả đời này Chu Huy không bao giờ nguyện ý nhớ lại___

Lương Tĩnh đối diện với camera, đâm một nhát vào ngực một cách gọn gàng dứt khoát.

Sau đó hắn đưa con dao xuống một cách khó khăn, từng chút một xé mở lồng ngực.

Sau khi rút dao ra, hắn cúi đầu xuống, nhưng không chút nhúc nhích, như thể đang nhìn vết thương của mình. Sau một lúc, hắn đưa tay vào ngực sờ soạng một hồi, như đang tìm kiếm gì đó.

Chu Huy nín thở nhìn màn hình, đoán được giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, tim đập loạn xạ, đầu đau nhói. Trong tiềm thức thầm niệm "dừng lại, dừng lại, đừng động", nhưng sự tình vẫn phát sinh.

Giây tiếp theo, Lương Tĩnh mò mẫm một hồi lâu, tựa hồ cuối cùng cũng xác định được vị trí mình muốn, vài giây sau, bàn tay dừng lại, rút nội tạng trong lồng ngực ra.

Cả người như một con rối vô ý thức, không hề cảm thấy đau đớn, chỉ di chuyển một cách máy móc.

Một lúc sau, người trong video mất đi chống đỡ, thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Cả người Lương Tĩnh giật nhẹ một cái, hai mắt mở to như đang nhìn thẳng vào camera, đối diện với Chu Huy ở phía ngoài, giống như muốn nói gì đó với cậu.

Chu Huy giữ nguyên tư thế, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, hồi lâu vẫn chưa thể hồi thần.

Viên cảnh sát tắt màn hình: "Căn cứ theo đoạn phim thu được, chúng tôi bước đầu suy đoán người chết đã tự sát. Đây có thể là một vụ tự tử do mộng du, vẫn cần điều tra thêm một bước để biết nguyên nhân chi tiết hơn."

Chu Huy lau nước mắt, lắc đầu: "Nhưng Lương Tĩnh gần nhất còn nói muốn đi du lịch, người như vậy sao có thể tự sát, lại còn dùng đến cách thức này. Tôi quen biết hắn hơn 10 năm, lúc nhỏ đi chơi về muộn còn cùng nhau ngủ chung, trước giờ chưa từng thấy hắn mộng du, càng chưa từng nghe hắn nhắc đến việc bản thân mộng du."

"Việc này..." Đối phương tạm dừng

Chu Huy đột nhiên nghĩ tới chuyện gì: "Tôi nghe nói có một loại thuốc mê, có thể khiến người ta làm ra một vài hành vi, thường được sử dụng để làm một số chuyện phạm pháp, ví dụ như buôn người, trộm mật mã vân vân, Lương Tĩnh có khi nào trúng phải loại thuốc đó không?"

Cảnh sát lật cuốn sổ trong tay: "Dựa theo báo cáo, không phát hiện ra thành phần nào giống thuốc mê trong thân thể người chết."

Chu Huy nhớ lại động tác của Lương Tĩnh trong video, một loại cảm giác cứng ngắc không thể giải thích, giống như con rối bị người điều khiển. Nếu không phải bị ảnh hưởng bởi thuốc, sao có thể có tình trạng tê liệt như vậy?

Trong lòng đột nhiên dấy lên nỗi sợ hãi khó tả, nếu việc Lương Tĩnh tự sát là bị người khống chế, với quan hệ thân mật của hai người, liệu cậu có phải là mục tiêu tiếp theo?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info