ZingTruyen.Info

Anh trai của bạn gái

Chương 29.

Hamistore

HAMIstore
=*=*=*=*=

Đối phương khẽ cúi đầu, nhưng chỉ đứng đó, ánh mắt rơi vào thân ảnh người đang ngủ say trên giường.

Chu Huy tiến lại gần, biết rõ người trước mắt không thể nghe thấy, nhưng vẫn nhịn không được mắng: "Đều là anh làm đúng không? Bánh quy và sữa bò ăn vào một hồi sẽ buồn ngủ. Tống Noãn luôn mang mấy thứ này cho tôi, luôn để tôi ăn chúng...đều là anh cái kẻ điên này!"

Cậu đưa tay muốn túm, lại vô vọng nhìn cánh tay của mình xuyên qua người đối phương hết lần này đến lần khác, đột nhiên cảm thấy vô cùng kiệt sức, thoát lực dựa vào trên tường.

"Cho dù tôi có làm bao nhiêu chuyện em cũng không chú ý đến tôi....vĩnh viễn cũng không..."

Tầm mắt đối phương luôn không di chuyển, đứng bên giường, đầu cúi xuống, âm thanh trầm thấp.

Chu Huy dựa vào bức tường sau lưng, không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ từ ngữ điệu nghe ra cảm xúc đạm mạc, vô lực.

Cậu nhìn người vẫn còn là thân thể của thiếu niên, bóng lưng gầy gò đơn bạc có chút còng xuống, một khắc đó, cậu thậm chí sinh ra ảo giác, những lời này là đang nói với chính mình phía sau.

Người đó nhẹ nhàng ngồi trên giường, phủ chăn bông lên, cẩn thận dém lại góc chăn.

Người trên giường ngủ say như chết, nhưng như sợ đánh thức đối phương, động tác của thiếu niên rất nhẹ nhàng. Chu Huy nhìn chằm chằm ngón tay thon dài gần như trong suốt của anh, nghĩ tới người này nhiều năm sau sẽ bị chính em gái ruột của mình hại chết, đột nhiên lại có chút thư sướng.

Thiếu niên sau khi dém chăn bông, tay vẫn không buông lỏng, nhẹ nhàng xoa xoa góc chăn, dọ dự một hồi, ngón tay chầm chầm vươn đến khuôn mặt đang an tĩnh ngủ say, từng chút một, nhẹ nhàng sờ soạng làn da mỏng manh của đối phương, từ cằm đến tai, lại đến trán.

Ngay lúc anh cúi thấp đầu, Chu Huy bên cạnh nhìn đến ngơ ngác mới kịp phản ứng lại, vô thức hét lên: "Dừng lại! Đừng đụng vào tôi!"

Chu Huy không ngờ thiếu niên trên giường thưc sự dừng lại động tác, môi hai người cách nhau chưa đến 3 cm, liền dừng lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm người kia, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, như có một bàn tay điên cuồng bóp chặt dạ dày, cậu khó chịu ôm bụng, dựa vào tường trượt xuống.

"Rất khó chấp nhận đúng không? Giống như tôi lúc đầu vậy."

Thiếu niên đã đứng dậy, quay lựng lại với Chu Huy, đè thấp giọng nói gì đó mà cậu nghe không hiểu.

Chu Huy không xác định được đối phương đang nói chuyện với người trên giường, hay là với người phía sau, cậu chỉ có thể yên lặng ngồi đó quan sát hành động của anh.

Một lúc sau, cuối cùng người đó cũng lên tiếng: "Em bất quá mới chỉ chịu tội có mấy tháng, mà tôi, mười mấy năm nay ngược lại chỉ có thể trốn ở một góc mà người khác không nhìn thấy, trộm nhìn em, nhìn em trưởng thành, nhìn em yêu đương, nhìn em cười với người khác, nhìn em nỗ lực sống...mà toàn bộ mọi thứ lại không có chút quan hệ gì với tôi..."

Chu Huy cuối cùng cũng xác định đối phương có thể nhìn thấy mình, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của thiếu niên, cau mày nói: "Vậy thì sao, cuộc sống của tôi vốn dĩ không có quan hệ gì với anh, anh vốn có thể trải qua một cuộc đời hoàn mĩ, nhưng anh điên rồi, anh lại muốn kéo tôi vào bóng tối, để tôi phải giống như một con quái vật không thể thấy ánh sáng, phải sống trong dè dặt sợ hãi!"

Đối phương cười lạnh một tiếng, ngón tay lưu luyến trên khuôn mặt người trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm trong trẻo trầm thấp chỉ có của thiếu niên: "Ha, tôi vốn nghĩ một mình ở trong bóng tối quan sát cũng tốt, nhưng em ngay cả một chút hy vọng cũng không cho tôi, em muốn cùng người khác kết hôn, cùng người khác sinh hoạt mà không phải tôi... Tôi không thể chịu được, tôi làm không được..."

"Tôi không muốn nói nhảm với anh, nhanh thả tôi ra!" Chu Huy phát hiện đã không còn gì để nói với người này.

Thiếu niên không để ý đến cậu, chỉ yên lặng ngồi trên giường, tầm nhìn chưa từng di chuyển. Chu Huy nhìn ngón tay trắng nõn của anh từng chút lướt qua cổ và gò má 'mình', bản thân lại không thể làm gì, cảm giác buồn nôn lại trào lên, cậu che miệng chạy ra khỏi phòng.

Trong đầu đều là hình ảnh người kia sờ soạng khuôn mặt 'mình', cậu ngồi xổm trên đất thở hổn hển, trong dạ dày không có thứ gì nên chỉ có thể nôn khan, mắt ngấn lệ.

Đợi sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện giam cầm đã biến mất, cậu thuận lợi xuyên qua bức tường, đi đến một nơi khác.

So với căn phòng vắng vẻ vừa rồi, đại sảnh này thực sự rất náo nhiệt, cảnh tượng ồn ào khiến Chu Huy có chút luống cuống.

Mẹ Tống mặc y phục tinh xảo, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, đang hưng phấn hô hào gì đó, mấy trưởng bối và thân thích của Tống gia trong tay cầm thức ăn tinh xảo, nhanh chóng chạy qua chạy lại giữa phòng khách và phòng bếp, cảnh tượng này rất giống hôm sinh nhật Tống Noãn lúc nhỏ, người nhà cô bận bịu chuẩn bị sinh nhật cho cô. Nhưng Chu Huy chắc chắn đây không phải tái hiện lại hiện trường sinh nhật, bởi vì Tống mẫu nhìn có chút già dặn, không phải dáng vẻ trẻ trung như cậu gặp qua lúc nhỏ.

Cậu chầm chậm xuyên qua đám đông ồn ào, bản thân giống như đang tham gia một bộ phim, nhưng mình lại chỉ là một người qua đường nào đó, cậu không tương tác với các nhân vật chính, chỉ im lặng theo dõi cốt truyện.

Trong số những người đang chạy lươt qua, một thân ảnh cao gầy chững chạc đứng trong góc đặc biệt dễ thấy, Chu Huy tò mò đi tới, đứng sau lứng đối phương.

Người đó cầm điện thoại đặt bên tai, qua một hai phút lại đặt xuống, sau đó nhấn một vài nút, lại đặt nó lên tai.

Thả xuống cầm lên, tiếp tục thả xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy một hồi. Chu Huy cũng phải lo lắng điện thoại trong tay anh sẽ bị cầm hư, cậu tò mò đi tới trước mặt đối phương, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh một hồi, suýt chút thì bật thốt lên.

Cậu từng nhìn thấy khuôn mặt này trên bia mộ, cũng nhìn thấy trong căn phòng u ám của Tống gia, nhưng dưới ánh sáng là lần đầu tiên, sống mũi cao thẳng, khuôn hàm góc cạnh, mỗi một bộ phận đều cực kỳ rõ nét, như đưa tay là có thể chạm đến.

Chu Huy sợ hãi vô thức lùi về phía sau, không dám tin tưởng nhìn người trước mặt.

Trong ấn tượng, cậu không nghe nói anh trai Tống Noãn sau khi xuất ngoại từng trở về nhà, lần đầu trở lại hình như là một ngày trước khi chết.

Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc lớn treo trên tường, hiện tại đã là buổi trưa, cách thời điểm anh mất không xa. Đối phương không biết vì sao liên tục bấm điện thoại, trông rất cáu kỉnh, Chu Huy cũng bị anh vô cớ chọc tức, lắc lắc vai nhắc nhở: "Đừng gọi nữa, anh sắp chết rồi!"

Tống Noãn không có nhà, theo trí nhớ của Chu Huy, cô lúc này hẳn đang ở bên cạnh mình. Cậu đi xuống gara xe, quả nhiên nhìn thấy một người lạ mặt đang loay hoay gì đó dưới gầm xe.

Chu Huy xoay người muốn quay lại đại sảnh vừa rồi, ngẩng đầu thì thấy một người đang sải bước đi tới, xuyên qua thân thể cậu leo lên xe.

Tống Hàn vẫn không ngừng gọi điện thoại, Chu Huy cứ đi theo anh, đột nhiên muốn ngăn cản đối phương lên xe, nói cho anh biết chiếc xe này có vấn đề, nhưng cái gì cậu cũng không làm được. Cuối cùng lý trí cứu người bị dục vọng muốn báo thù che khuất, chỉ trơ mắt đứng nhìn mọi chuyện phát sinh.

Lúc chiếc xe lái đến đường chính, hình ảnh chở Lương Tĩnh tối đó hiện lên trong đầu, nhớ tới vẻ mặt dữ tợn của bạn thân, cậu đột nhiên nảy sinh cảm xúc hưng phấn muốn báo thù, từng tế bào trong cơ thể đều đang gào thét: "Tôi muốn hắn chết, tôi muốn nhìn thấy hắn chết."

Chiếc xe bắt đầu phát ra chút động tĩnh dị thường, nhưng đáng tiếc Tống Hàn đang cuồng loạn bất an vẫn không ngừng bóp cò, không ngừng tăng tốc vượt lên, không để ý đến khác thường của nó.

Lúc lốp xe nới lỏng, chiếc xe trượt khỏi mặt đường, phát ra một tiếng rít chói tai, Chu Huy quay đầu nhìn sang hướng khác.

Tất cả những người xung quanh biến mất, mọi thứ khôi phục hình dạng như cũ, cả thế giới đều an tĩnh lại. Im lặng đến mức chỉ có tiếng nức nở của Chu Huy, cậu nhìn chằm chằm chiếc xe biến dạng, vô lực ngồi bệt xuống đất. Cậu đến cùng cũng chỉ có thể làm một kẻ thất bại, nhu nhược đến mức hận cả bản thân mình.

Chiếc xe phát ra tiếng sột soạt, Chu Huy ngẩng đầu nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh, một người từ trên xe bước xuống, áo sơ mi trắng dính đầy máu, loạng choạng đi về phía cậu.

"Em...không nỡ để tôi chết đúng không?"

Gò mà đối phương dập nát, không ngừng đổ máu, chậm rãi đi về phía này.

Cậu muốn chạy, nhưng cả người không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt anh, tay chân vặn vẹo dị dạng, từng bước từng bước lại gần cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info