ZingTruyen.Info

Anh trai của bạn gái

Chương 26.

Hamistore

HAMIstore
=*=*=*=*=*

Chu Huy từ trong túi lấy ra một lá bùa bình an màu vàng được gấp thành hình tam giác, đưa cho Cao Viễn Hạ: "Lần trước xin bùa bình an trong chùa, cho anh."

Cao Viễn Hạ chỉ nhìn chằm chằm lá bùa hình tam giác đang đung đưa theo gió, không cử động. Bùa bình an được làm bằng vải, có thể lờ mờ nhìn thấy phía trên được dùng mực đỏ vẽ lên, một sợi dây đỏ xuyên qua góc để treo lá bùa, Chu Huy cầm lấy hai đầu sợi dây, thắt nút, đeo lên cổ đối phương.

Làm xong, Chu Huy lùi lại một chút, sau khi xem xét một hồi thì không nhịn được cười: "Hahaha, thật không hợp với khí chất của anh chút nào."

Cao Viễn Hạ im lặng một hồi, đưa tay sờ sờ mặt lá bùa trên cổ, ngón tay miết nhẹ lên miếng vải thô. Chu Huy tưởng anh tức giận muốn cởi ra, liền vội vàng dùng tay giữ lại tay anh, cười cười: "Tôi đùa thôi, nhìn rất xinh đẹp, anh đeo cái gì cũng đẹp."

Người đối diện đôi mắt trong veo, mặt mày sạch sẽ, lòng bàn tay phủ lên mang theo chút độ ấm, Cao Viễn Hạ giữ nguyên tư thế, hỏi: "Chỉ có một cái? Còn em thì sao?"

Chu Huy bỏ tay ra, nhún nhún vai: "Anh đeo đi, cái này vốn là để cho anh mà.

"....Vì sao?"

Giọng đối phương rất thấp, Chu Huy miễn cưỡng nghe rõ, do dự một hồi mới mở miệng: "Tôi không muốn anh chết. Cao Viễn Hạ, tôi chỉ còn anh thôi." Chỉ có anh là người có thể nói chuyện.

Chu Huy xoay người dọn dẹp tro tàn, người phía sau một mực im lặng, mãi đến khi cậu thu dọn xong đặt đồ ra ngoài cửa, đối phương vẫn còn ngồi trên sofa phát ngốc, vô thức vuốt ve lá bùa bình an trước ngực, Chu Huy gọi mấy lần, anh mới nhẹ giọng nói: "Em hình như, rất ít gọi tên tôi."

Chu Huy sửng sốt, nói: "Không phải tôi không thích gọi tên anh, chỉ là lúc tôi gọi anh thường không trả lời, vậy nên mới ít gọi." Cậu từ lâu đã phát hiện, Cao Viễn Hạ đối với tên của mình thường không phản ứng, cậu đứng sau gọi anh mấy lần, đối phương thường không đáp, có đôi khi phải mất mấy giây mới phản ứng.

"Lời em vừa nói, có thể nói lại một lần không?" Cao Viễn Hạ cũng không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm người đối diện.

"Lời gì? Không phải tôi không...."

"Không phải câu này, câu trước đó."

"Tôi không muốn anh chết, tôi chỉ có anh." Chu Huy đọc lại.

Chu Huy đột nhiên nhớ lại lần tranh chấp trước đó, lời nói buột miệng, tưởng Cao Viễn Hạ hiểu nhầm, vội vàng giải thích: "Tôi không phải ý đó, không phải sợ anh chết liên lụy đến tôi."

Cao Viễn Hạ bỗng cười rộ lên: "Phải không? Những lời em mắng tôi muốn tôi cút đi, đừng làm liên lụy đến em, giống như mới chỉ xảy ra tối qua."

"Đây là hai chuyện khác nhau, hành vi lúc đó của anh..."Chu Huy vừa nghĩ đến cảm giác đụng chạm ướt át đêm đó, dạ dày lập tức lên men.

Có lẽ là bị động tác vô thức cùng vẻ mặt buồn nôn của cậu kích thích, Cao Viễn Hạ cau mày không nói gì.

Vừa thấy tình hình không đúng, Chu Huy cũng vội vàng ngậm miệng, nam nhân tức giận đáng sợ hơn nữ nhân nhiều, tuyệt đối không chỉ mấy câu tốt đẹp là có thể hóa giải. Chu Huy có chút luống cuống, ngoại trừ hành vi cự tuyệt đêm đó, vốn dĩ muốn trước khi chết cho đối phương một chút ôn hòa, cứ xem như là báo đáp người ta, không nghĩ tới biến khéo thành vụng, ngược lại càng giống như đâm người ta một đao.

Buổi tối, Chu Huy ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe thấy có người gõ cửa phòng mình, âm thanh trầm thấp mơ hồ từ bên ngoài truyền vào: "Em đang ngủ sao?"

Chu Huy trở mình, uể oải đáp: "Ừm."

Bên ngoài yên lặng một hồi, mới có âm thanh truyền đến: "Xin lỗi, tôi chỉ là không dám tin em sẽ nói những lời như vậy."

Chu Huy cố gắng kìm chế mí mắt muốn sụp xuống, hỏi: "Lời gì?"

Giọng nói bên ngoài rất nhẹ, nhưng rất rõ ràng: "Em nói, em chỉ có tôi."

Chu Huy uể oải đáp: "Ừm." Cậu nhếch khóe miệng tự giễu, cậu xác thực chỉ quen một người sống là anh. Chỉ là lời này qua tai Cao Viễn Hạ dường như có hàm nghĩa khác.

Cao Viễn Hạ đứng bên ngoài, trán áp vào cửa, thấp giọng nói: "Tôi có thể cho là em đang quan tâm đến tôi không?"

Đêm qua lăn lộn với mấy con quỷ một trận, Chu Huy nằm trên giường cả ngày vẫn còn mệt lả, lúc này mí mắt sắp không chống cự được nữa, người bên ngoài vẫn còn cẩn thận thăm dò. Nhưng cậu hoàn toàn không muốn chấp nhận ý tứ của đối phương, nói ra những lời đó vốn là muốn biểu đạt sự trân trong của mình với anh, không nghĩ tới lại thành tỏ tình.

Có lẽ cái chết sắp đến, rất nhiều chuyện đã không còn tâm trạng so đo, ý thức của Chu Huy dần dần trầm xuống, trước khi ý thức bị cơn buồn ngủ chiếm lấy, cậu do dự một hồi mới đáp: "Ừm..."'

Âm  cuối vừa dứt, Chu Huy rốt cuộc chìm vào giấc ngủ say, ngoài cửa trở nên yên tĩnh. Trong màn đêm hôn ám, một mùi hương kỳ dị tràn ngập trong không khí, lành lạnh, thoang thoảng.

Buổi sáng, lúc Chu Huy tỉnh dậy phát hiện phần giường bên cạnh cự nhiên lạnh như băng, còn lõm xuống, có lẽ đêm qua cậu đi vệ sinh xong thì chuyển qua bên khác ngủ.

Cậu vò mãi tóc rối tung đi đến phòng khách, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng thịnh soạn.

Trong phòng bếp, có người đạng quay lưng về phía này bận rộn gì đó.

Chu Huy ngồi xuống, vừa nhét bánh bao vào miệng vừa ngửi mùi thơm trong không khí, ngoại trừ thức ăn, dường như còn thoang thoảng mùi hương khác, mang theo vị ngọt.

Vừa ăn xong một cái bánh bao, một cái chén đã được đặt xuống trước mặt.

Là chè hạt sen.

Kỳ quái không phải chè hạt sen, mà đây là lần đầu trong bữa sáng xuất hiện món ngọt, không biết vì sao, ngoại trừ sữa bò Cao Viễn Hạ không cho phép trong bữa sáng xuất hiện món ngọt, ngay cả bánh mì lát cũng không kèm phô mai. Chu Huy nghi hoặc nhìn chằm chằm chèn chè trước mặt, không dám vọng động, sợ ăn xong Cao Viễn Hạ lại bắt cậu nôn ra.

"Sao vậy? Em trước kia không phải rất thích ăn chút điểm tâm ngọt trong bữa sáng sao, còn nói ăn xong tâm trạng sẽ tốt cả ngày?" Cao Viễn Hạ ngồi xuống đối diện Chu Huy hỏi.

Chu Huy rốt cuộc cũng cầm lấy chén chè, múc một muỗng bỏ vào miệng, mùi vị quen thuộc, ngẩng đầu hỏi: "Sao anh biết tôi thích ăn cái này?"

Cao Viễn Hạ sửng sốt một hồi mới nói: "Trong bếp có hạt sen."

Chu Huy không nhớ mình mua thứ này lúc nào, có lẽ là Tống Noãn cất trữ lúc còn sống, chuyển nhà liền mang theo. Sau khi ăn xong vẫn còn một vài chuyện quan trọng cần làm nên cậu cũng không nghĩ nhiều.

Hôm nay trời quang mây tạnh, không có mây, là thời điểm nhân khí sung túc nhất.

Cậu đến Tống gia, phát hiện nơi này còn chưa bị bán đi hay bị một người họ hàng xa nào đó của Tống gia chiếm lấy, toàn bộ không khác gì ngày đưa tiễn Tống lão thái, lão thái thái là chủ nhân cuối cùng của căn nhà, lại chết không báo trước, căn nhà liền thành vô chủ.

Chu Huy dễ dàng tiến vào bên trong, gia cụ trong nhà đều đã phủ một tầng bụi mỏng.

Cậu đứng giữa phòng khách, quan sát những thứ đã từng rất quen thuộc.

Còn nhớ lần đầu đến Tống gia làm khách, ở trước cửa nhà lưỡng lự rất lâu. Cậu lúc nhỏ, ánh mắt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn chằm chằm ngôi nhà to đến đáng sợ trước mặt, sống trong này thật sự không phải Kim Cang sao?
(Lực sĩ Kim Cang hay còn gọi là Na La Diên Kim Cang, một vị thần bảo hộ trong Phật giáo, được miêu tả để trần thân trên, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, một tay cầm pháp khí hay kết ấn, một tay để ngang hông sẵn sàng bảo hộ giáo pháp và người con của Phật)

Hôm trước Tống Noãn nghỉ học, quấn lấy cậu muốn cậu cuối tuần đến nhà cùng cô ấy làm bài tập, mặc dù mẹ luôn dặn không được tùy tiện đến nhà người khác làm khách, nhưng con gái mềm mại thỉnh cầu rất khó cự tuyệt, cậu liền căng da đầu đồng ý.

Tiểu Chu Huy cẩn thận ấn chuông cửa, lúc chuông vang lên thì nhanh chóng thu tay lại, khẩn trương nắm chặt dây quai sách.

Mở cửa là một anh trai xa lạ, dáng người rất cao, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp nhưng lại không có chút biểu cảm gì, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm thằng nhóc trước mặt, dọa tiểu Chu Huy hoảng sợ lui lại phía sau mấy bước, sau đó mới đứng im rụt rè hỏi: "Ca, ca, ca ca, em đến tìm Tống Noãn."

Người ở cửa không nói tiếng nào, chỉ hơi dịch người ra hiệu Chu Huy tiến vào.

Chu Huy không dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cúi thấp đầu chạy vào trong.

Tiến vào Tống gia, tiểu Chu Huy bị sự trang hoàng lộng lẫy bên trong dọa ngốc, nửa ngày cũng không nói nên lời. Tống Noãn căn bản không ở đây, phòng khách rộng lớn cũng không có người khác, cậu quay đầu liếc nhìn người đang đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm, do dự không biết có nên nhanh chóng rời đi hay không.

Người kia từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện, không biết có phải bị câm hay không. Đến cũng đến rồi, nếu rời đi, bị Tống Noãn biết lại tức giận, cậu suy nghĩ một hồi liền cố lấy dũng khí đi về phía người mặt không cảm xúc kia hỏi: "Ca ca, Tống Noãn ở đâu?"

Đối phương giơ tay chỉ vào một căn phòng trên lầu hai, Chu Huy lần này rất nhanh đã hiểu ý anh, nói một tiếng cám ơn liền chạy lên lầu.

Tống Noãn quả nhiên ở đây, Chu Huy kinh hồn táng đảm tiến vào phòng, ngồi xếp bằng trước bàn nhỏ in hình hoạt hình của Tống Noãn, nghĩ tới thiếu niên đáng sợ lúc nãy, nhăn mày hỏi: "Người vừa mở cửa cho mình là ai vậy, thật đáng sợ."

Chu Huy cắn bút: "Anh ấy biết nói không?"

Tống Noãn kỳ quái nhìn cậu: "Anh trai mình đương nhiên biết nói rồi, chỉ là không thích nói chuyện với người lạ mà thôi."

"Ô ~~"

Chẳng trách ánh mắt nhìn mình khủng bố như vậy, lạnh lùng băng lãnh, cứ như muốn ăn người.

Buổi trưa, lúc Tống Hàn bưng điểm tâm gõ cửa phòng Tống Noãn, Chu Huy sợ hãi trốn trong chăn như chim cút, khiến Tống Noãn cười nhạo cả nửa ngày.

Cậu biết hành vi của mình không lễ phép, vì vậy trước lúc rời đi có chạy đến đầu khác của phòng khách, đưa cho Tống Hàn đang ngồi chơi đàn Cello một quả táo trong cặp mình, cái này vốn là mẹ bảo cậu mang đến cho Tống Noãn, nhưng sau khi tiến vào Tống gia mới biết lễ vật của mình keo kiệt thế nào, ngại không lấy ra. Lúc đó ngoại trừ thứ này cậu cũng không còn thứ gì để tặng.

"Ca ca, đây là táo nhà em trồng, tặng cho anh, tạm biệt!"

Chu Huy nói xong liền chạy đi như một làn khói. Tống Hàn một tay cầm đàn, một tay cầm quả táo vẫn còn lưu lại độ ấm, ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info