ZingTruyen.Info

Anh trai của bạn gái

Chương 12.

Hamistore

HAMIstore
=*=*=*=*=

Chu Huy đứng trong phòng, mọi thứ diễn ra xung quanh đều khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Cậu nhìn ra được, ngay góc đường mà Lương Tĩnh cùng mình đi qua thuở nhỏ, thân ảnh bạch sắc kia chính là trốn ở đó, nhìn chằm chằm hai người đang kề vai sát cánh, trong ánh mắt dường như ẩn chứa một tia oán hận không rõ?

Tống lão thái đã sớm được người đón đi, Chu Huy cầm đồ lên đi ra ngoài, phát hiện trời vậy mà đã tối, không nghĩ tới mình lại ở đó lâu như vậy.

Trong căn nhà này đã chết nhiều người như vậy, mặc dù có thể xem là thân nhân, nhưng vừa nghĩ tới việc bọn họ sau khi chết vẫn sinh hoạt như người sống trong mấy tháng trời, Chu Huy thật sự không có dũng khí ở lại. Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đây, ai biết người anh em biến thái kia lúc nào sẽ chạy đến, chơi chết cậu?

Trong nhà không có điện, điện thoại của Chu Huy cũng không biết hết pin từ lúc nào, chỉ có thể lần mò trong bóng tối, đỡ lan can cầu thang xuống lầu.

Biệt thự nhà họ Tống nằm ở vùng ngoại ô, hàng xóm xung quanh đều là các gia đình giàu có nên cách nhau rất xa. Chu Huy kinh hồn bạt vía đi từng bước, trong căn nhà trống rỗng vang vọng tiếng hít thở.

Cậu lần đầu phát hiện cầu thang của Tống gia lại dài như vậy, rõ ràng đã đi rất lâu, nhưng mãi vẫn chưa xuống tới nơi.

Đầu cầu thang truyền đến âm thanh tích tắc tích tắc, Chu Huy đã không có dũng khí quay đầu lại nhìn. Trong đầu hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất là rời khỏi đây, rời đi, nhanh chóng rời đi, đi khỏi nơi này sẽ an toàn.

Nhưng đôi khi làm một việc gì đó, trong lòng càng gấp gáp càng dễ phạm sai lầm. Lúc nhấc chân bước xuống bậc thang tiếp theo, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó túm lấy cổ chân, kéo mạnh một cái khiến Chu Huy ngã thẳng xuống dưới.

Cậu ngã trên bậc thềm, lúc chuẩn bị đứng dậy phát hiện có một cánh tay thối rữa từ lan can thò ra, ngón tay lộ cả xương trắng đang túm lấy cổ chân Chu Huy. Cậu nén cơn buồn nôn, liều mạng vùng vẫy, cố gắng hất bay bàn tay kia ra.

"A Huy....anh....không cần...em nữa....sao?"

Đang hoảng loạng, một âm thanh ôn nhu từ sau cánh tay thối rữa truyền đến.

Chu Huy bị giọng nói làm cho giật mình, bất động tại chỗ.

Giọng nói này đã quá quen thuộc với cậu, đã có lúc Chu Huy cho rằng bọn họ sẽ tiến đến cuộc sống hôn nhân, sinh con dưỡng cái, nắm tay nhau đi qua một đời bình đạm nhưng hạnh phúc.

"Tiểu Noãn..."

Bên chân Chu Huy truyền đến âm thanh thân thể ma sát trên mặt đất, cậu nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng động, bàn tay kia dùng sức túm lấy bắp chân cậu, dường như muốn mượn lực bò lên.

Qua một lúc lâu, từ trong bóng đêm lộ ra một đầu tóc dài, sau đó, là một bộ thân thể.

Thân thể đang bò kia đã vô cùng thối rữa, mặc một kiện y phục không nhìn ra màu sắc, khuôn mặt tàn tạ như ẩn như hiện, đúng là Tống Noãn.

Chu Huy sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc, nhất thời không kịp phản ứng. Trong miệng cô phát ra tiếng anh anh anh, bàn tay túm lấy bắp chân cậu, không ngừng leo lên đùi, chỉ một lúc đã cưỡi lên eo cậu.

Trên mặt dường như có chất lỏng nhỏ xuống, lạnh như băng, hai tay Chu Huy chống đất, không quan tâm đến dịch thể ướt át trên người. Cậu nhìn chằm chằm xác chết trong lòng, cố nhịn không đẩy cô ra, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Noãn, là em sao?"

Thứ trước mặt càng giống như một xác chết không có ý thức, dường như không hiểu lời của Chu Huy, cúi đầu trong miệng phát ra âm thanh "ô ô" quái dị, hơn nửa ngày mới cứng ngắc gật đầu một cái. Một lúc sau, lại bắt đầu phát ra tiếng anh anh anh.

Nghe cái miệng thối rữa phát ra tiếng nức nở, Chu Huy sởn cả da đầu.

Đây nếu là Tống Noãn trước kia, Chu Huy nhất định sẽ ôm chặt lấy cô, vỗ lưng cô ôn nhu an ủi. Nhưng người trước mặt này khiến Chu Huy vô cùng sợ hãi, cậu chỉ biết ngây ngốc nhìn vào khuôn mặt thối rữa vặn vẹo, máu xông thẳng lên đầu, không dám nhúc nhích.

"Không phải yêu cô ấy sao?"

Một âm thanh lạnh băng trôi nổi trong bóng tối.

"Là ai? Ai, ai đang nói chuyện? Đừng có trốn trốn núp núp!" Chu Huy ngẩng đầu, hoảng sợ hỏi. 'Người' trong lòng đã đủ dọa cậu sợ chết khiếp, giọng nam nhân thanh lãnh trên đỉnh đầu càng khiến cậu cảm thấy khủng bố.

Giọng nói kia càng trở nên lạnh hơn: "Tôi xuất hiện, em sẽ nhận ra tôi chứ?"

Ngữ khí rét lạnh khiến Chu Huy như đoán được là ai. Cho đến lúc này, trong những cơn ác mộng của mình, cậu vẫn sẽ mơ thấy nụ cười lạnh của người này lúc hiệu sách bị đốt cháy. Tuy lúc nhỏ chỉ từng gặp qua mấy lần, nhưng lại khiến Chu Huy sợ như chim cút.

.......anh vẫn là đừng xuất hiện đi.

Giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Đang nghĩ gì vậy?"

Người này sao giống em gái mình như vậy, thích hỏi người khác đang nghĩ gì?

Tôi hy vọng anh biến mất.

Nhưng Chu Huy không dám nói ra, cậu cúi đầu quên đi xác chết còn trong tầm mắt, cậu không muốn biến thành bộ dạng như Tống Noãn cùng hai vị trưởng bối Tống gia. Trong đầu không ngừng xoay chuyển, nghĩ cách chạy trốn, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt: "Anh một lúc hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, tôi biết phải trả lời thế nào?"

Có thể hành vi cường liệt của cậu khiến đối phương tức giận, sau khi nói xong, thật lâu không có tiếng trả lời.

Chu Huy tranh thủ thời gian đẩy Tống Noãn trên người mình, lăn thẳng xuống lầu. Cả căn nhà yên tĩnh như một nghĩa trang khổng lồ, trên thực tế đúng là đã có rất nhiều người chết ở đây, Chu Huy có lý do để tin tưởng tối nay mình cũng sẽ chết ở chỗ này, đến ngày mai chữa chắc có người phát hiện.

"Ha."

Một tiếng cười lạnh vang vọng trong phòng khách.

Chu Huy không có dũng khí quay đầu lại, quyết tâm muốn trốn khỏi đây.

Tay nắm cửa dường như đã hỏng, cánh cửa thế nào cũng không mở ra được. Cậu vặn nửa ngày, phát hiện không có chút tích sự gì, lắc lắc bàn tay đau nhức, túm lấy cái ghế ở trong góc, dùng sức muốn đập mạnh lên cửa thủy tinh.

Cậu nâng chiếc ghế lên đầu, dùng toàn lực đập mạnh vào cửa thủy tinh. Nhưng ai biết cái ghế phía trên lại bất động, làm cách nào cũng không dịch chuyển được.

Chu Huy vừa giật mạnh chiếc ghế vừa ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng không có gì cả, nhưng thứ trong tay như bị người khống chế, không chút di chuyển.

Thấy vậy cậu chỉ có thể buông tay, chiếc ghế lơ lửng trên không bất ngờ đổ ập xuống, đập thẳng vào đầu Chu Huy, cậu đau đến mức kêu ngao ngao: "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn giết thì giết! Vì cái gì xem người khác như khỉ mà đùa giỡn vậy!"

"Nếu em muốn chết, tôi ngược lại sẽ vô cùng cao hứng."

Một bóng người màu trắng xuất hiện ở cuối cầu thang, nghiêng đầu giống như đang nhìn con mồi, lạnh lùng quan sát Chu Huy

Truyền thuyết vĩnh viễn không chấn động bằng hiện thực, ngay cả khi đã trải nghiệm qua ba người nhà họ Tống, thời điểm đại boss chân chính xuất hiện trước mắt, Chu Huy lập tức hoảng sợ, cả người ngồi bệt xuống đất.

Đối phương nhếch khoé miệng không quá rõ ràng, dùng một loại ánh mắt thưởng thức quan sát bộ dạng khủng hoảng của cậu.

Chu Huy rất muốn hỏi đối phương, cái chết của Lương Tĩnh có liên quan gì đến anh không, tại sao lại muốn sát hại cha mẹ mình, tại sao ngay cả người em gái vô tội nhất cũng không buông tha.

Thẳng đến khi thân ảnh đối phương biến mất ở cuối cầu thang, Chu Huy vẫn ngồi dựa vào góc tường run rẩy, không thốt nên lời.

Cậu sợ, sợ người chết tiếp theo sẽ là mình. Cậu thậm chí không biết vì sao mình vẫn còn sống.

Về đến nhà, Chu Huy bắt đầu sống qua những ngày mơ mơ màng màng.

Chỉ cần rảnh rỗi sẽ thu mình vào trong góc ngồi đờ đẫn, không hiểu tại sao mọi chuyện cứ liên tiếp phát sinh như vậy, khiến cậu mất đi tất cả những người mà mình trân quý nhất.

Ông chủ tiến vào đưa thực đơn, thấy Chu Huy thẫn thờ liền nhét đĩa thức ăn trên bàn vào tay cậu, đẩy người ra khỏi phòng bếp: "Đi đi đi, mang món ra ngoài, đừng có suy nghĩ lung tung nữa."

Chu Huy thần tình hốt hoảng, lúc bê đồ, nước canh đổ ra ngoài, rơi trúng vai một người đàn ông mập mạp, cậu vội vàng lấy khăn ra lau cho đối phương, người đàn ông tất nhiên không dễ dàng bỏ qua, mắng cha chửi mẹ giáo huấn Chu Huy một trận. Mãi đến khi ông chủ tươi cười bước ra, miễn tiền cho bàn của nam nhân béo mới xong chuyện.

Lúc trở lại phòng bếp, ông chủ tức giận cầm mấy trăm đồng đập vào ngực Chu Huy, thở hổn hển: "Đây là lương tháng này của cậu, cầm tiền rồi nhanh chóng cút đi!"

Chu Huy không nhận, mấy tờ tiền đỏ tươi bay tứ tung, rơi xuống mặt đất.

"Không cần, tôi phạm lỗi tôi tự chịu, số tiền này cầm lấy đi bồi thường cho người ta đi." Cậu thở dài cởi bỏ bộ đồng phục trên người, vứt lên bàn, cầm lấy y phục của mình liền rời đi.

"Ai! Cái người này thật là ngang bướng, cho cậu thì cậu cầm đi." Ông chủ nhặt những tờ tiền trên mặt đất lên phủi phủi.

Chu Huy xuyên qua đại sảnh, nam nhân béo vẫn chưa rời đi, ngồi trên bàn vừa ăn vừa chửi rủa.

Cậu cũng không muốn lý luận, cúi đầu đi về phía cửa.

Ngay lúc tay chạm vào tay nắm cửa, còn chưa mở ra, đã nghe thấy âm thanh ồn ào truyền ra từ phía sau, đủ tiếng gào to nhốn nháo__

"A Cường, cậu sao vậy? Này này này!"

"Ai bảo hắn ăn nhanh như vậy? Có phải bị nghẹn rồi không?"

"Hắn giống như không thở được?"

Chỉ thấy tên béo vừa chửi Chu Huy đang dùng hai tay bưng cổ, mặt đỏ bừng, lưỡi thè dài, giống như có thứ gì đó mắc ở cổ họng.

Thấy dáng vẻ đáng sợ của hắn, mấy người bạn đi cùng mới phản ứng lại, hét to 'không hay rồi', cùng tiến lên muốn khống chế anh ta, một người cầm lấy đôi đũa trên bàn, muốn cạy miệng tên béo chọc vào họng hắn.

Nhưng nam nhân béo khí lực mạnh đến mức tránh thoát khỏi mấy người kia, bưng lấy cổ họng, khuôn mặt tím tái chạy về phía Chu Huy, Chu Huy không kịp lùi lại, bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.

Nam nhân béo níu lấy cổ áo Chu Huy, trong miệng y y ô ô, không biết muốn nói cái gì. Chu Huy bị một người đàn ông hơn 200 cân đè ép, chỉ cảm thấy không thở nổi, cậu liều mạng đẩy người phía trên ra, nhưng đối phương như người đuối nước túm được cộng rơm cứu mạng, chết cũng không buông tay.

Ông chủ và một vài đầu bếp từ bên trong chạy ra, thấy vậy vội vàng nâng nam nhân béo dậy, đặt hắn lên ghế. Chu Huy nhanh chóng bò dậy, bị dáng vẻ của đối phương doạ chết khiếp.

Nam nhân béo vẫn đang bưng kín cổ họng, mặt tím ngắt, có vẻ vô cùng khó chịu, mấy người bạn theo cùng không biết phải làm gì, gấp gáp chạy quanh hắn.

Người trong tiệm vội vàng gọi cấp cứu, nhưng vừa cúp điện thoại, nam nhân trên ghế đột nhiên ngửa cổ ra sau, hai chân duỗi thẳng, giống như có người đứng ở hai đầu muốn kéo hắn về hướng ngược nhau.

Không tới một phút, tên mập như quả bóng xì hơi, toàn thân mềm nhũn, đầu lệch qua một bên, không còn hô hấp.

Hình ảnh này quá khủng bố, quần chúng bị doạ không ngừng lui lại, ngay cả mấy người bạn của hắn cũng dựa sát vào tường, chỉ muốn ôm chặt lấy nhau, không ai dám bước lên phía trước.

Mấy phút sau, xe cấp cứu đến.

Nhân viên y tế sơ cứu hơn nửa tiếng đồng hồ, sau khi xác định người đã không còn sinh mệnh mới nâng lên xe chở đi.

Chu Huy ngồi ở bậc thềm trước cửa tiệm cùng mấy thực khách, nhìn mấy nhân viên y tế vội vàng như chuyển nhà, đến nhanh đi cũng nhanh.

Chu Huy lần nữa bước vào đồn cảnh sát. Trong hai tháng, cậu đến đây ba lần. Bơi vì đều có liên quan trực tiếp đến các vụ án vô cùng chấn động, người trong toàn bộ đồn cảnh sát đều nhận ra Chu Huy, chỉ thiếu không tiến lên nói một câu: "Ai, lại đến à."

Chu Huy ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn chằm chằm tách trà trước mặt phát ngốc.

Vẫn là vị cảnh sát lần trước, anh ta đặt quyển sổ lên bàn: "Xin chào, tôi nghĩ không cần phải tự giới thiệu nữa, có thể kể lại tình hình lúc đó được không?"

Chu Huy chuyển tầm mắt từ tách trà lên khuôn mặt đối phương, gật gật đầu.

"Anh ta vẫn luôn dùng hai tay ôm cổ?" Đợi Chu Huy kể xong, viên cảnh sát hỏi lại.

Chu Huy gật đầu: "Đúng vậy, ôm rất chặt, giống như bị mắc nghẹn gì đó không ra được, không ngừng dùng hai tay bóp cổ, người bên cạnh căn bản kéo không ra."

Viên cảnh sát mở tập tài liệu trên bàn, nói: "Qua kiểm tra sơ bộ, phát hiên trong cổ họng người chết có một khúc xương chưa được nuốt xuống gây tắc cổ họng, nguyên nhân cái chết là bị ngạt thở. Vậy nên chúng tôi bước đầu phán định đây là một sự cố ngoài ý muốn. Theo như camera giám sát của cửa tiệm cùng lời khai những vị khách khác cũng có thể chứng thực điều này."

Bị ngạt chết?

Nếu là trước kia, Chu Huy sẽ nhịn không được thở dài, vừa kinh ngạc vừa cảm khái một hồi lâu, nhưng trải nghiệm trong hai tháng nay, khiến cậu nhìn nhiều chuyện cũng đạm mạc hơn nhiều. Ra khỏi đồn cảnh sát, ánh nắng mặt trời có chút chói mắt, Chu Huy giơ tay lên che.

Dưới cái nắng như thiêu đốt, mấy con đường dưới chân Chu Huy tản ra tứ phía, nhưng cậu không biết mình nên đi con đường nào, lại có thể đi con đường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info