ZingTruyen.Com

Angels

Chap 9: Khó ở

JanePhan610

Thời gian trôi qua và bụng cậu cũng càng ngày phùng to hơn, các bé con của cậu và anh đang lớn dần trong người cậu, cậu rất vui vì quá trình phát triễn của các con không gặp chút vấn đề gì cả. Nhưng mấy ai ngờ được là trong khoảng thời gian gần đây Phượng rất gắt gỏng, không phải trước kia cậu không gắt mà là bây giờ cậu gắt ở mọi nơi mọi thời điểm bất chấp đó là cậu không quan tâm, làm cho Trường phải luôn khổ sở nhưng anh không bao giờ khó chịu lại với cậu vì anh biết đó là tâm lí của những người mang bầu, anh thương cậu còn không hết thì mắng cậu là anh không bao giờ nỡ làm cả. Phượng của anh là một người vô cùng mỏng manh, nhất là những thời điểm như bây giờ, chỉ cần một lời la mắng cũng đủ khiến cậu khóc cả tuần, huống hồ gì lại mang thai, khóc nhiều khóc tốt cho các bé của anh nên anh không bao giờ trách mắng cậu, anh luôn chiều chuộng cậu, quan tâm và yêu thương cậu nhiều hơn trước. Anh hiểu rõ là cậu cần sự quan tâm và yêu thương của anh vào những thời gian này. Anh luôn kề bên cậu mà xoa dịu các cơn bực tức của cậu, vì bực tức nhiều sẽ dẫn đến động thai và anh không thích điều đó. Anh quá là một người chồng tốt, nhưng con Mèo nhỏ kia lại không hiểu cho anh, cậu luôn cho rằng anh là sự phiền phức, mỗi lần thấy anh là cậu lại gắt gỏng với anh mặc cho anh không làm gì sai cả. Anh đã nhiều lần thầm nghĩ " huhu ông trời thương con hiểu cho con với ", lúc đó anh luôn phải chịu đựng nghe cậu la mắng mà khóc trong lòng một dòng sông. Hôm nay cũng không ngoại lệ, cậu cũng gắt với anh

- CÁI ĐỒ MẮT HÍP NHÀ ANH BIẾN ĐI, PHIỀN PHỨC QUÁ ĐI ~ cậu quát lên um sùm khi vừa thấy anh bước vào phòng hai người

Anh lắc đầu ngán ngẫm, anh chỉ biết cười khổ mà đến bên cậu xoa cái mái đầu mượt mà của cậu mà nhẹ nhàng lên tiếng

- Mèo nhỏ ngoan anh thương nè. Anh mang trái cây lên cho em, anh đút em ăn nhé ?

- HỨ, anh làm gì thì làm ~ cậu đanh đá nhìn anh nói, vì được võ ngọt nên cậu đã bớt gắt lại đôi chút

- Há miệng nào ~ rồi anh cầm một miếng táo đưa tới miệng cậu

-...~ cậu chị biết há miệng ra đón nhận miếng táo mà không nói điều gì, nhưng mặt cậu vẫn gắt

- Ngon không em~ anh nhìn cậu cười híp cả mắt hỏi

- Ngọt lắm, em.. muốn nữa, anh..đút..em ~ vế sau cậu nói nhỏ dần vì ngại

- Em thích là tốt rồi, há miệng tiếp nào ^^ ~ rồi anh lại tiếp tục đưa táo tới miệng cậu cứ như thế cho đến khi hết dĩa

- Mèo nhỏ ngoan lắm, anh đi xuống cất dĩa và nấu đồ ăn chiều cho em và nhà Dũng Chinh ăn, em ở đây nằm nghỉ nhé, nấu xong anh kêu em xuống ăn nhé ~ anh ấm áp nói với cậu

- Ừ, biến đi ~ cậu lại gắt gỏng với anh

Thấy cậu gắt với mình, anh chỉ biết cười khổ rồi từ từ đi ra, trước khi ra anh vẫn không quên để lại trên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng và ấm áp. Xong rồi anh bước ra cửa mà đi thẳng xuống bếp, xuống tới bếp anh nhìn thấy một khuôn mặt đen xì đang ngồi ủ dột ở bàn ăn. Nhìn vào là anh biết ngay có chuyện gì. Anh cười cười nhìn tên đó mà nói

- Sao thế Dũng bộ Chinh nó mới làm gì mày hay sao mà ngồi đừ ở đây vậy ~ anh không nhìn mặt Dũng mà bước thẳng vào bếp cất dĩa nói

- Số em khổ quá anh ơi huhu, nó không những mắng em còn đánh đá em. Ban nãy nó cũng vậy, đánh em xong đuổi em ra khỏi phòng luôn ~ Dũng đau khổ nói với anh

- Thời điểm bây giờ mày cần phải dỗ ngọt nó thì mới được, mày nhìn anh mày mà học hỏi đây nè. Mày thấy Phượng còn gắt hơn cả Chinh nhưng anh mày vẫn không sao. Tệ nhất tối ngủ dưới sàn hay phòng khách chứ không đến nỗi bị trọng thương nặng nề như mày ~ anh với cương vị là người đồng cảm đưa lời khuyên cho Dũng

- Huhu em biết là vậy, nhưng nó không cho em mở nửa miệng là nó đã đánh em túi bụi rồi ~ Dũng với khuôn mặt ĩu xìu nói

- Thôi dẹp qua một bên đi, nghe anh kệ đi lát nó cũng tự nguyện hết gắt thôi, chú phụ anh nấu cơm cho các bà à không ông bầu ăn chiều đi nè. Anh đảm bảo với mày ~ anh nhìn Dũng cười rồi nói

- Vâng ạ ~ nói rồ hai anh em cũng bắt tay vào nấu đồ ăn chiều cho hai người khó tính kia

*5h30 chiều*

- Mày ở đây dọn đồ ăn ra bàn đi anh đi lên kêu vợ anh và vợ chú xuống ăn ~ nói rồi anh cũng bước đi bỏ lại Dũng đang loay hoay trong bếp. Nói là cả hai cùng làm thì quá sai, Dũng chỉ biết phá còn lại là Trường làm

- Anh khỏi kêu Chinh, em dọn xong lên kêu nó cho. Mắc công nó đi đứng không đàng quàng lại chết em ~ Dũng la lên khi thấy anh bước đi

- Phượng ơi, xuống ăn cơm em ơi ~ anh biết vào phòng kêu cậu. Nhưng đáp lại anh là một cái gối bay thẳng vào mặt mình khiến cho anh không kịp phòng bị mà ngã nhào xuống đất

- Tên tồm kia biến đi, lên đây làm gì. BIẾN BIẾN CHO KHUẤT MẮT ÔNG MÀY, HỪ ~ Phượng bực bội quát

- Ay..da, sao em lại đối xử với anh như thế huhu, đau chết anh đây này ~ Trường nức nở ôm đầu nhìn Phượng

- TẠI ÔNG MÀY THÍCH, LÀM GÌ ĐƯỢC NHAU ~ Phượng vẫn tiếp tục quát lên, đến nỗi khóe mắt tựu bao giờ đã ngấn lệ. Trường thấy thế thì liền chạy bên Phượng mà dỗ dành

- Thôi mà, thôi. Anh thương, đừng khóc, Mèo nhỏ khóc xấu lắm, đừng khóc nữa, anh thương ~ Trường chạy lại ôm Phượng khi thấy cậu chuẩn bị rơi lệ

- XẤU THÌ MÀY ĐI ĐI, LY DỊ ĐI, CƯỚI NHAU LÀM GÌ, BIẾN BIẾN NGY, CON TAO ĐỂ MỘT TAO NUÔI CŨNG ĐƯỢC ~ Phượng vùng khỏi vòng ôm ấm áp của anh mà chạy qua một góc phòng ngồi đó mà khóc lớn hơn

- Phượng...~ nhìn cậu như thế anh đau lắm, lòng đau như cắt, anh cảm giác như có hàng ngàn con dao sắc nhọn đâm vào tim mình. Anh đau lắm, anh chỉ biết đi lại và ôm chặt cậu vào lòng mà tiếp tục vỗ về, cho cậu tựa vào vai mình mà khóc

- Anh không có ý đó, anh xin lỗi. Anh yêu em và các con nhiều lắm, nhiều hơn bất cứ thứ gì, anh không bao giờ hối hận vì yêu em, em là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời từng tặng anh, anh sẽ không giờ bỏ em, cho dù em có chán chê anh thì anh vẫn tiếp tục ở bên em. Khi nào em thực sự hết yêu thì lúc đó anh sẽ buông tay để em tìm hạnh phúc mới ~ nói xong thì khóe mắt anh cũng dần ngấn lệ, anh ôm chặt cậu hơn vì anh rất sợ mất cậu và các con, anh rất sợ, mất cậu như thế giới sập. Anh vùi mình vào hỏm cổ cậu mà hít hương thơm của cậu. Còn cậu thì vẫn tiếp tục khóc to hơn nữa, khóc ướt cả vai áo của anh. Được một lúc thì cậu cũng dần bình tĩnh lại

- Hức..hức..Tr..Trường..ơ..hức..hức..ơi ~ Phượng thụt thịt kêu anh

- Anh đây ~ anh xoa mái tóc của cậu mà đáp

- Hức..e..em..hức..em yêu anh ~ cậu vùi mình vào lòng anh nói

- Anh cũng yêu em ~ anh dịu dàng đáp lại cậu rồi sau đó hôn lên khóe mắt nhằm xoa dịu nỗi đau của cậu

- ...

- Mình xuống ăn em nhé ? ~ Trường ấm áp hỏi cậu

- Vâng ạ ~ cậu cũng nín khóc mà đáp lại anh

Sau đó anh bế cậu vào phòng tắm rửa mặt, rửa đi những nỗi đau của cậu rồi anh mới bế cậu đi từ từ xuống bếp ăn cùng nhà Dũng Chinh

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Về phía Dũng lúc dọn đồ ăn xong. Khi đã xong xui hết cậu liền lên phòng hai người mà gọi cục muối xuống ăn

- Chinh ơi, xuống ăn thôi em~ dứt lời anh bước vào phòng tìm cục muối của mình, nhưng đáp lại anh là sự im lặng đến đau lòng và một màn đêm đen tối âm u trong căn phòng

-...

- Chinh ? ~ Dũng lo lắng kêu cậu, nhưng căn phòng vẫn im lặng

- Đừng làm anh sợ Chinh ơi, em đâu rồi ~ Dũng thật sự hốt hoảng tìm cục muối nhà mình

-...

Dũng thấy không tốt rồi, cậu liền mở công tắc đèn lên thì thấy có bóng dáng nhỏ nhỏ của ai kia ở một bên góc phòng đang gục mặt vào đầu gối của mình. Thấy thế anh liền chạy lên bên cậu, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, sau khi thấy bản mặt của Chinh Dũng đã hốt hoảng ôm Chinh vào lòng

- CHINH, tại sao em lại khóc ~ Dũng lo lắng hỏi

- Hức..hức..Dũ..Dũng ơi ~ rồi cậu lại bật khóc to hơn nữa

- Anh đây, anh đây ~ anh nhẹ nhàng xoa mái tóc đen láy của Chinh đáp

- Hức..hức..em xấu lắm đúng không anh..hức hức.. Chinh không xứng đáng ở bên Dũng hức..hức.. Dũng tìm người mới đi, Chinh không tốt..hức..hức ~ nói đến đây Chinh khóc càng to hơn lúc nãy

- Em nói gì vậy Chinh, anh yêu em và con nhiều lắm, anh sẽ không bao giờ bỏ em và con cả. ANH YÊU EM, EM NGHE RÕ KHÔNG CHINH, ANH SẼ KHÔNG BAO GIỜ BỎ CHINH CỦA ANH CẢ, BỞI VID TIM CỦA BÙI TIẾN DŨNG NÀY CHỈ ĐẬP KHI CÓ EM BÊN CẠNH THÔI ~ Dũng nói lên lời yêu của mình với Chinh

Dứt câu, Dũng ôm Chinh vào lòng để Chinh khóc cho thỏa hết nỗi lòng. Khi thấy Chinh hết khóc thì cậu cuối xuống chiếm lấy đôi môi ngọt ngào như kẹo của Chinh, đó là một nụ hôn sâu, nụ hôn ấy như chứng tỏ với Chinh rằng tình yêu mà cậu cho Chinh vô cùng lớn và sẽ không bao giờ phai mờ. Sau đó Dũng đặt lên trán một nụ hôn nhẹ nhàng

- Em cũng yêu anh ~ Chinh cười tươi nói với Dũng

- Chinh của anh đừng bao giờ như thế nữa nhé ~ Dũng cũng cười lại với Chinh

- Xin vâng lời ông xã ~ Dứt câu Chinh ôm lấy Dũng

- Bây giờ xuống ăn nào vợ yêu ~ cậu lau đi những giọt nước mắt còn động lại trên khóe mắt Chinh rồi cũng bế Chinh xuống bếp, ngồi vào bàn ăn đợi anh Trường và anh Phượng. Ngồi được một lúc thì hai người đó cũng xuống và vào bàn ăn

- - - - - - - - - - - - - - - - - -

Bửa cơm tràn đầy tiếng cười của hai bên gia đình, không còn sự khó chịu nào nữa mà thay vào đó là những nụ cười vui vẻ và hạnh phúc. Và như mọi lần, ăn xong người rửa bát là Dũng và Trường còn Chinh và Phượng thì ngồi chơi. Một buổi tối của hai gia đình như thế đấy, đơn giản và âm cúng. Người ta nói tình yêu cần phải có sự kiên nhẫn và thấu hiểu nhau thì mới bền vững, Trường và Dũng đã làm đều đúng đắn luôn kiền nhẫn và thấu hiểu cho đối phương để họ luôn tin tưởng và yêu thương hết lòng
_______END CHAP 9________
Buổi tối vui vẻ nhé các reader, thấy Jane giỏi chưa, một ngày 2 chap^^

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com