ZingTruyen.Info

Ăn Hết Giới Giải Trí

C112

Nguyetlacmanki

Chương 112

Trans:Atiso

Bởi vì tập bốn là chủ đề cha mẹ- con cái, thế nên trong phòng được bố trí vô cùng đáng yêu mà tràn ngập tính trẻ con.

Trừ Niên Niên nhà Thẩm Chi Diễn và Khương Đào ra, còn có "khuê nữ" Tiểu Linh Đang của Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục, cùng với cặp song sinh Diêu Diêu và Hoàng Hoàng nhà Tần Ngộ Tang Linh.

Khi ba CP đem các bạn nhỏ xuất hiện, tức khắc bình luận trên màn hình bộc phát ra vô cùng nhiệt tình.

[Hu hu hu hu! Bảo bối Niên Niên đáng yêu quá, cảm thấy bộ dáng giống Khương Khương và anh Thẩm ghê, thật sự không phải là anh Thẩm sinh sao (bushi)]

[Tiểu Linh Đang ngọt ngào quá đi! Vừa nhìn là biết một chiếc áo bông nhỏ ấm áp!]

[Ha ha ha ha ha ha ha anh Tần đáng thương quá, tóc sắp bị Hoàng Hoàng nhổ trụi rồi!]

Tần Ngộ cứng nhắc ôm lấy em trai Hoàng Hoàng trong cặp song sinh, để cậu bé rời xa khỏi tóc của mình.

Thế nhưng Hoàng Hoàng không chịu buông tha, duỗi cánh tay ra nắm, nắm nửa ngày cũng nắm không tới, môi bẹp ra, bắt đầu khóc oa oa.

Hoàng Hoàng vừa khóc, Diêu Diêu cũng khóc theo.

Giống như mở một cái công tắc nào đó, chẳng mấy chốc, trong mắt của Niên Niên cũng chứa nước mắt, sau đó bắt đầu khóc to, Tiểu Linh Đang mặt mày ngơ ngác, nhìn trái nhìn phải, cũng khóc theo.

Ba cặp "cha mẹ" lính mới ở hiện trường luống cuống tay chân vỗ về, nhưng căn bản không ngăn được nước mắt của bọn chúng.

Cuối cùng vẫn là để Khương Đào ra tay.

"Muốn chơi tàu bay không?"

Nháy mắt tiếng khóc của Niên Niên ngừng hẳn, mím môi vẫn còn đang nức nở: "Muốn~"

Khương Đào đặt câu bé trên vai, nhẹ nhàng nhảy lên một mét.

Niên Niên: "Oa~oa~ lại lần nữa lại lần nữa~"

Thấy hai người bọn họ chơi vui chết đi được, vốn ban đầu các em bé khác đang khóc hăng say cũng mở to mắt nhìn, ngưng tiếng khóc.

Hoàng Hoàng ngậm một tay trong miệng, một tay nắm lấy tóc của Tần Ngộ.

Để không cho thằng bé khóc, Tần Ngộ đã từ bỏ kiểu tóc rồi.

Sau đó Hoàng Hoàng nhìn anh: "Baba, muốn bay bay."

Tần Ngộ: "...Không được."

Miệng Hoàng Hoàng lại bắt đầu méo xẹo.

Tần Ngộ vội vàng đáp: "Ba dẫn con đi tìm cô Khương Khương nhé."

Anh bế Hoàng Hoàng tới trước mặt Khương Đào.

Thế nhưng Niên Niên vẫn chưa chơi đã, ôm chặt lấy Khương Đào không chịu buông.

Hoàng Hoàng: "Hu hu hu, baba, muốn chơi tàu bay~"

Tần Ngộ cắn răng: "Khương Khương, cô để Hoàng Hoàng chơi tàu bay nhé, tôi mời cô ăn cơm."

Khương Đào trừng to mắt, căn bản cô tính để cho các bé mỗi đứa chơi một lần, không ngờ còn có thu hoạch như thế này.

"Được!"

Một tay cô ôm Niên Niên, một tay ôm Hoàng Hoàng, không hề tốn sức mà tiếp tục trò tàu bay.

Hoàng Hoàng vui vẻ kêu oa oa.

Chỉ có trái tim Tần Ngộ âm thầm nhỏ máu: Con, con có biết trò tàu bay này đắt đỏ biết bao nhiêu không!

Khương Đào cho Niên Niên và Hoàng Hoàng chơi xong, cũng không quên còn hai bạn nhỏ nữa, cho hai bé bay một vòng.

Đợi tới sau khi bay xong, cô đã trở thành người được hoan nghênh nhất trong lòng bọn trẻ.

[Hu hu hu hu, tôi cũng muốn được Khương Khương ôm chơi tàu bay, điên cuồng ăn chanh*!]

*ý nói rất ghen tỵ

[Sau khi có Niên Niên, anh Thẩm liền bị thất sủng rồi ha ha ha ha]

[Sau khi sinh con, anh Thẩm vô dụng rồi (đầu chó)]

Thẩm Chi Diễn bất lực thở dài một hơi.

Khương Đào và các bạn nhỏ chơi vui đến mức quên lối về, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh, ngay cả Tần Ngộ còn có Tang Linh có thể đấu võ mồm, chỉ có anh, cô đơn giống như hòn vọng thê.

Cũng may, chẳng mấy chốc tới giờ cơm trưa rồi.

Tất cả các bạn nhỏ đều lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với Khương Đào, đi theo "ba mẹ" của mình về ăn cơm.

Chỉ có Niên Niên giống một nhà vô địch, ôm lấy cổ Khương Đào, hất cao cằm.

Hoàn toàn quên mất dáng vẻ sợ hãi cô trước đây của bản thân.

Hoàng Hoàng vụng về hỏi Tần Ngộ: "Baba, ba có thể lấy hai vợ không? Con cũng muốn cô Khương Khương làm mẹ của con."

"Không được." Tần Ngộ không hề do dự từ chối cậu bé, "Một bạn nhỏ chỉ có thể có một ba và một mẹ."

"Hơn nữa, con thấy cái chú Thẩm kia không? Nếu cướp vợ của chú ấy, chú ấy sẽ trói ba lên ngựa cho chạy một tiếng đồng hồ đó."

Hoàng Hoàng bắt đầu nghiêm túc suy xét: "Vậy con có thể lấy cô Khương Khương làm vợ không?"

Tần Ngộ cố ý hỏi thằng bé: "Con không sợ chú Thẩm của con à?"

"Không sợ." Hoàng Hoàng vỗ ngực Tần Ngộ, tri kỷ mà an ủi, "Baba, một tiếng trôi qua nhanh lắm! Ba làm được mà!"

Tần Ngộ: "..."

[Ha ha ha ha ha ha ha Hoàng Hoàng thật là một đứa bé lanh lợi chuyên hãm hại cha nó!]

[Nếu giá tiền để cưới Khương Khương làm vợ, là để anh Tần trói trên lưng ngựa chạy một tiếng đồng hồ, vậy tôi cũng có thể!]

[Ha ha ha ha ha anh Tần khóc ngất trong nhà vệ sinh!]

Đợi sau khi tất cả mọi người trở về phòng, Kiều Thi Thi mới tuyên bố nhiệm vụ, cũng chính là bọn họ phải phụ trách làm cơm trưa cho các bạn nhỏ, còn phải đút cho mấy bé ăn xong.

Tổ tiết mục đã sớm chuẩn bị nguyên liệu xong, đặt trong tủ lạnh.

Phòng nhỏ của Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục vô cùng ấm áp.

Đoạn Nhạc Nhạc đang chơi trò chơi với Tiểu Linh Đang.

Mà Từ Tử Dục thì ở phòng bếp nấu cơm, trước đây anh vẫn không có cơ hội để thể hiện tay nghề, những đồ ăn được mang ra khiến người ta thèm ăn tràn trề.

Tiểu Linh Đang cũng rất nể mặt, lúc Đoạn Nhạc Nhạc đút cho cô bé ăn, ăn cũng rất sạch sẽ.

Ăn cơm xong, ba người ra ngoài tản bộ, Đoạn Nhạc Nhạc lại hát ru cho Tiểu Linh Đang ngủ.

Mà tới cặp đôi của Tang Linh và Tần Ngộ.

Hai người đều không phải kiểu người biết nấu cơm, mặc dù Tang Linh tạm thời làm gấp, nhưng cũng miễn cưỡng dùng bán thành phẩm mà tổ tiết mục cung cấp, nấu chín đồ ăn coi như được rồi.

Tần Ngộ nhìn thức ăn bề ngoài khó coi kia, nghi hoặc hỏi: "Thật sự muốn mang ra sao?"

Tang Linh: "..."

Cô cũng hiếm khi lâm vào cảnh không tự tin thế này.

Không ngờ, bọn họ không ra, Diêu Diêu lại kéo Hoàng Hoàng bước vào với đôi chân ngắn ngủn.

Mặc dù Hoàng Hoàng hay gài bẫy baba, nhưng lại là vua cơm khô*chính tông, dưới sự lôi kéo của cậu bé, món ăn bề ngoài khó coi ban đầu dường như cũng trở nên thơm ngon, hai bạn nhỏ chị một miếng em một miếng, ăn ngon dễ sợ.

*chỉ người một lòng chỉ muốn ăn, ăn rất nhiều, không quan tâm ngon hay dở.

Thế nhưng, hết thảy tới căn phòng của Thẩm Chi Diễn và Khương Đào, phong cách bức tranh hoàn toàn thay đổi.

Khương Đào nhìn bát nhỏ mà nhân viên công tác chuẩn bị cho Niên Niên, nhíu mày: "Chút này, sao mà ăn đủ?!"

Các bé con vẫn đang phát triển cơ thể, không ăn nhiều chút sao mà được!

Mặc dù nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh rất luyến tiếc, nhưng Khương Đào nghĩ, suy cho cùng cũng là con mình mà, thế là bất chấp, lấy hết đồ trong tủ lạnh ra, làm cơm cho thằng bé.

Khương Đào nấu ăn tùy tâm sở dục.

Các khán giả nhìn cô rắc gia vị có chút kinh hồn bạt vía, nhưng cho dù cô có giày vò như thế nào, thành phẩm cuối cùng lại rất tốt.

Nghĩ lại thì suy cho cùng là thượng khách của mấy vị đầu bếp nổi tiếng, nên hình như cũng không có gì khó hiểu.

[Hu hu hu hu, hâm mộ Niên Niên quá, tôi cũng muốn làm cục cưng của Khương Khương, để cô ấy bế tôi chơi tàu bay, nấu cơm cho tôi]

[Hôm nay, là một ngày biến chất của fan mama, tôi muốn trở thành fan con gái!]

[Fan chị gái cũng muốn trở thành fan con gái!]

[Khương Khương, chị còn thiếu con gái không? Cái loại mà học xong đại học rồi chỉ biết ăn thôi ấy!]

[+1]

[Số cmnd]

Thế nhưng đợi đến khi Khương Đào đem tất cả đồ ăn bày lên bàn, lại đưa cho Niên Niên cái bát đầy ắp đồ ăn.

Niên Niên: "..."

Tổ tiết mục: "..."

Khán giả: "..."

Khương Khương chịu đựng đau lòng, nói: "Nhanh ăn đi, không đủ trong nồi vẫn còn."

[Ha ha ha ha ha ha, Khương Khương nghiêm túc hả? Bạn nhỏ có thể ăn nhiều như vậy sao? Sẽ không chết no chứ!]

[Mặc dù thế nhưng mà, tôi cảm thấy Hoàng Hoàng có thể ăn hết...]

[Fan con gái xin xuất trận! Tôi cũng có thể ăn hết!]

Niên Niên ăn được mấy miếng, lại không ăn ớt chuông, lại không ăn cà rốt và cải thìa, trên miếng thịt có một chút mỡ cũng không chịu ăn, kèo nhèo nửa tiếng đồng hồ, chén cơm mới chỉ ăn được mấy hạt, lại không chịu ăn nữa.

Khương Đào nhíu mày: "Ăn thêm miếng nữa."

Niên Niên đã chơi trò tàu bay trước đó, đã không hề sợ Khương Đào nữa, vặn vẹo trên ghế làm nũng: "Con ăn không nổi nữa."

Khương Đào liếc thấy trong tay bé đang cầm thanh chocolate lớn, lườm Thẩm Chi Diễn: "Anh đưa à?"

Thẩm Chi Diễn: "..."

Trước đây khi bệnh kén ăn của anh phát tác, nhất định ăn đồ ăn không vô, thế nên nhân viên công tác ở phòng làm việc của anh sẽ đem theo rất nhiều đồ ăn bên người, một khi anh có hứng thú với cái nào, sẽ không hề do dự mà đưa cho anh.

Anh thấy Niên Niên không muốn ăn cơm,vẫn luôn nhìn chằm chằm thanh chocolate trên bàn, liền theo bản năng đưa cho thằng bé.

Khương Đào nghiêm túc nói: "Trong "Một trăm quy tắc giáo dục trẻ nhỏ" có nói, bạn nhỏ nhất định phải ăn ít đồ ăn vặt ăn nhiều cơm, đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng."

[Ha ha ha ha ha, vụng trộm đưa đồ ăn vặt cho bạn nhỏ, anh Thẩm không nghĩ tới anh thế mà lại là loại người này!]

[Tổ hợp mẹ hổ bố mèo ha ha ha ha]

"Nhưng con ăn không nổi nữa, dinh dưỡng của con đã đầy đủ lắm rồi!" Niên Niên làm nũng.

"Thật vậy sao?" Khương Khương có chút nghi ngờ, nhưng suy cho cùng cô chưa từng nuôi đứa trẻ nhân loại nào, nghĩ tới trước đây cùng Đoạn Nhạc Nhạc còn cả Tang Linh ăn cơm, bọn họ thường ăn mấy miếng liền nói no rồi, vậy phỏng chừng lượng ăn của trẻ con cũng sẽ không lớn lắm.

Cô gật đầu: "Nếu đã như thế, vậy con đi chơi đi."

Niên Niên mở to hai mắt, trước đây cậu bé không ăn cơm, ba mẹ ông bà nội đều sẽ luôn ép cậu bé ăn, không ngờ mẹ Khương Khương lại đồng ý dễ như vậy, cậu bé lập tức tặng cô một nụ hôn ngọt ngào: "Niên Niên yêu mama nhất~"

Khương Đào thỏa mãn rồi.

Lượng ăn của trẻ con không lớn, rất dễ nuôi!

Niên Niên hôn mẹ xong, nhớ tới thanh chocolate ba đưa cho, vô cùng vô tư mà "lạch bạch" chạy qua, cũng hôn lên mặt anh một cái.

"Niên Niên cũng yêu baba~"

Thẩm Chi Diễn sờ má, Niên Niên vừa hôn Khương Khương, vậy bọn họ...cũng tính là tiếp xúc gián tiếp nhỉ.

Trong lúc anh đắm chìm trong hạnh phúc khó có được này.

Khương Đào đã vui vẻ dùng đồ ăn của hôm nay.

Đợi tới lúc Thẩm Chi Diễn lấy lại tinh thần, trên bàn đã chỉ còn lại cái đĩa không.

Thẩm Chi Diễn: nụ cười biến mất.

Mà lúc này, Khương Đào đã ăn uống no say, liền đi tìm Niên Niên chơi.

Thẩm Thế An nhìn bức tranh vợ hiền con thảo trong màn hình, không cầm được nước mắt.

Thẩm Thận: "Ba, bình tĩnh một chút, đây là giả mà."

Thẩm Thế An: "..."

Càng muốn khóc hơn.

*** 112 ***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info