ZingTruyen.Asia

Amor Fati

22

makasako

Cloud bước ra khỏi cửa tiệm kim hoàn hai bước thì thấy một vệt màu bạc lao về phía mình. Cậu thậm chí còn không biết nó là gì, hoặc đó là ai - nhưng bản năng đã chiếm lấy cơ thể và điều khiển chân chạy trốn. Quá tệ, Cloud hầu như không thể quay đầu về chiếc xe máy đang đỗ, thứ duy nhất có thể giúp cậu an toàn, trước khi một bàn tay nắm chặt lưng quần áo, đập mạnh vào tường đến nỗi cậu nhìn thấy những ngôi sao.

Cloud bị ghim chặt, toàn bộ cơ thể nhấc lên không trung, đôi chân giằng co vô ích, những ngón tay ấn sâu vào bề mặt cáu bẩn, thô kệch, cố thoát ra. 'Buông tôi ra!' Cậu gầm lên, hoảng loạn cất giọng. Đây là ai - tại sao lại đột nhiên tấn công - họ muốn gì?

Đôi chân chạm lại mặt đất một cách may mắn, và bàn tay ở sau lưng thả lỏng đủ để Cloud có thể ngẩng đầu lên trong sợ hãi và tức giận, chỉ để nhìn vào một ánh mắt màu xanh ngọc bích cũng đang giật mình không kém.

Cloud đóng băng.

'Cloud.' Giọng nói trầm khàn, đen tối và quyến rũ - nó đưa cậu trở lại hai năm trước. Tâm trí vô tình lóe lên khoảnh khắc khi đôi mắt của Sephiroth nhắm lại, bàn tay anh vẫn nằm trong vòng tay của Cloud, và những giọt nước mắt của Cloud chảy xuống như một dòng suối mặn chát. Thỏa thuận chư hầu mà cậu đang nắm giữ, rằng Sephiroth tự nguyện để quyền lựa chọn lại cho cậu... và bất chấp tất cả, Cloud đã chọn cách bỏ đi.

Nhục nhã và hối hận tuôn trào trong cơ thể, và những giọt nước mắt đe dọa sắp trào ra. Cậu không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Sephiroth trong khoảng cách gần như vậy; Cloud đã từ bỏ ý tưởng rằng nó sẽ xảy ra một lần nữa trong cuộc đời này từ lâu. Cậu thất vọng khi nhận thấy rằng đôi tay của chính mình đang run rẩy, và với một cái vặn người nhanh, cơ thể cậu đã thoát khỏi sự kìm kẹp lỏng lẻo của Sephiroth.

Nhưng bàn tay của Sephiroth vươn ra, thực sự quá dễ dàng, đưa ngón tay và lòng bàn tay lên ngực Cloud, giữ chặt cậu, ghim vào tường, ngăn cậu di chuyển ra xa. Nhưng lần này thì nhẹ nhàng hơn lần đầu tiên. Cloud nhận ra rằng phần mũ của chiếc áo choàng đã rơi xuống phía sau, và vì thói quen, cậu kéo nó lại trên đầu. Có phải bộ não của cậu nhận ra rằng đã quá muộn? Rằng cậu đã bị nhìn thấy?

Cloud từ chối nhìn anh, nhưng đôi mắt thì không nghe lời. Chúng lướt qua mặt Sephiroth như những con quái vật nhỏ đói khát. Đã không thể thấy cảnh tượng yêu thích của mình quá lâu, chúng làm tất cả những gì có thể bây giờ để đắm mình trong vẻ đẹp lạnh lùng, khác lạ đó. Dường như cũng tương tự với Sephiroth - ánh mắt của anh rất mãnh liệt và thẳng thắn, nó khiến Cloud nao núng vì xấu hổ.

Sephiroth giơ ngón tay đeo găng lên vuốt má và Cloud nhắm nghiền mắt. Cái mùi da quen thuộc, sự âu yếm dịu dàng, tình cảm yêu thích trong mắt anh- tất cả là quá nhiều. Quá nhiều, và quá bất ngờ. Tất cả những gì cậu có thể nghe thấy là hơi thở nặng nề của chính mình và lồng ngực phập phồng, nỗ lực điên cuồng để lấy oxi và cung cấp năng lượng cho bộ não đang choáng váng.

Nhưng cậu không phải là người duy nhất, Cloud biết.

'Làm ơn,' Cloud thở ra. Làm ơn gì? Để cậu đi? Cho cậu một cái ôm? Điên cuồng làm tình? Giả vờ rằng họ đã không nhìn thấy nhau? Cloud không biết liệu bản thân mình muốn gì. Tất cả, có lẽ vậy.

Cloud nhìn thấy vô số những biểu cảm không thể đo lường được chạy qua mặt khuôn mặt bình tĩnh của Sephiroth, và cậu không thể nhận được dù chỉ một cái. Nhưng những gì Sephiroth nói tiếp theo làm Cloud giật mình.

'Đừng,' Sephiroth nói. 'Đừng chạy. Chúng ta cần nói chuyện. '

Chẳng có gì để nói. Bất cứ thứ gì từng có giữa họ đã kết thúc; số phận của họ với nhau đã kết thúc từ ngày cậu từ bỏ lâu đài Nibelheim. Ôi, nhưng nó hấp dẫn đến mức nào? Sephiroth đã sống trong những giấc mơ ngắn ngủi của mình suốt hai năm nay và giờ có thể nhìn thấy cậu bằng xương bằng thịt, được gần gũi, để Cloud có thể chạm vào anh... Đó là một sự cám dỗ khủng khiếp.

Sephiroth cuối cùng cũng buông cậu ra, và lùi lại một bước. Cloud ngay lập tức thở dễ dàng hơn một chút. Chưa xong, lồng ngực họ vẫn nặng trĩu, có lẽ là do sự căng thẳng bất ngờ khi gặp lại nhau. Trái tim đập một cách mạnh mẽ trong nỗ lực gửi thêm máu lên não.

Cloud quay đầu lại khi ai đó gọi tên mình. Cậu bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Zack. "Là cậu. Thực sự là cậu." Zack ngập ngừng nhìn giữa Cloud và Sephiroth, không muốn can thiệp mặc dù vẻ mặt của anh như hét lên hãy thận trọng. Anh ấy nhìn Sephiroth, như thể anh sẽ phát cuồng và giận dữ, và sau đó đến Cloud, như thể sợ cậu sẽ biến mất.

'Zack." Cloud lặng lẽ thừa nhận. "Thật tốt khi gặp cậu."

Rồi một sự im lặng khủng khiếp phủ xuống không khí. Không ai biết phải nói gì.

Sephiroth phá vỡ sự im lặng trước.

"Tướng Fair, nếu cậu hộ tống em ấy đến phòng khách sạn của tôi, điều đó sẽ được đánh giá cao." Sephiroth nói, giọng cụt lủn. Cloud đã quên mất Sephiroth có thể cộc lốc như thế nào, và làm thế nào để đối phó với sự lạnh lùng đó. Rồi Sephiroth đi trước họ, không để lại dù chỉ một ánh mắt.

Nhưng Cloud hiểu anh đủ để biết rằng cuộc hội ngộ của họ đã làm Sephiroth rung động. Cậu không thể trách anh được. Bàn tay của chính cậu run rẩy như chiếc lá trong gió. Cậu quay sang Zack, ôm bạn mình và được đáp lại một cách dễ dàng.

"Tướng Fair?" Cloud nói nhẹ nhàng bất chấp sự run rẩy trong giọng nói. "Tôi đoán cậu đã được thăng chức?"

"Đúng vậy." Zack mỉm cười. "Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong vài năm qua."

'Tôi biết." Cloud thì thầm.

Zack lúng túng xoa tay sau gáy. " Nghe này, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, giữa cả hai người. Tôi thực sự choáng váng khi thấy cậu ở đây. Khi Sephiroth chạy đi, tôi nghĩ anh ấy sẽ giết ai đó. Heck, tôi chỉ lo lắng một nửa thôi, bởi vì nếu ai đó có thể tự bảo vệ mình thì chắc chắn... Nhưng khi thấy người anh ấy chộp lấy, tôi chỉ là... Dù sao đi nữa. Ừm... Tôi hy vọng cậu vẫn ổn, Cloud. Cậu có sẵn lòng cùng tôi đến phòng của Sephiroth không? "

Một cơn hoảng loạn lan vào trái tim Cloud. Nếu đến phòng của Sephiroth, cơ hội thoát ra của cậu là bao nhiêu? Sephiroth sẽ kéo mông cậu trở lại Midgar và sau đó nhốt lại vĩnh viễn trong Tháp? Cloud đã dành hai năm để chạy trốn, nhưng Sephiroth đã không có bất kỳ động thái nào để đuổi theo cậu. Có phải anh ấy đã đổi ý?

Nhưng sau đó, cậu không thực sự có lựa chọn nào ở đây. Cloud không thể trốn hoặc đánh bại Zack, và nếu cố gắng chạy ngay bây giờ, không nghi ngờ gì nữa, Sephiroth chỉ đơn giản là quay đầu và tóm lấy cậu. Cloud nuốt khan. Chiếc xe máy của cậu đang đỗ trong hẻm, chỉ cách vài bước chân. Cơ hội trốn thoát cao đến mức nào?

Không cao.

Vì vậy, Cloud gật đầu một lần và để Zack dẫn đường.

Cậu nên biết rõ hơn là không nên liều lĩnh thử vận may của mình theo cách này. Cloud đã biết rõ rằng Sephiroth đang thực hiện chuyến công du khắp lục địa của mình và nó bao gồm cả một điểm dừng ở Mideel. Bản thân cậu đã tới thị trấn vì tiệm kim hoàn này, nơi được biết đến là kín đáo và rất hào phóng với giá cả. Và với sự kiêu ngạo của mình, cậu đã tự nghĩ, nếu mình cẩn thận, Sephiroth sẽ không có khả năng biết cậu ở đó. Cloud đã ghi nhớ lịch trình chính thức của Sephiroth, và cẩn thận tránh tất cả các sự kiện công khai mà Sephiroth phải đến tham dự. Và cậu chắc chắn đã kiểm tra kỹ và tiệm kim hoàn không có trong chuyến hành trình của Sephiroth. Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Cloud chỉ cho phép mình nhìn thoáng qua, và từ xa, khi Sephiroth đi thăm một trong những suối phun mako nổi tiếng trong thành phố.

Và nói thẳng thắn, Cloud chỉ muốn liếc nhìn vị tướng tóc bạc. Chỉ một lần nữa thôi.

Hài lòng với quyết định của chính mình, cậu khá chắc chắn rằng Sephiroth đã hoàn thành lịch trình hôm nay của anh và quay trở lại khách sạn khi Cloud chuyển sang làm nhiệm vụ của mình - lý do tại sao cậu ở Mideel ngay từ đầu.

Đó là trước khi cậu thực sự bị đập vào tường bởi một Sephiroth đang giật mình, rất sốc.

Cậu cảm thấy như đang đi đến giá treo cổ. Mọi bước đi đều nặng nề, những câu hỏi tình cờ tò mò vô hại từ Zack nảy ra, và cậu tự động trả lời như một con robot. Cuộc hành trình dường như dài hơn cần thiết, ngay cả khi Cloud kéo mũ trùm lên tóc, và cúi đầu xuống, như thói quen trong vài năm qua.

Không có lối thoát, không biết phải làm gì tiếp theo. Khi bước vào phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng Cloud như một hồi chuông báo tử khủng khiếp.

Cloud đứng đó, im lặng trước cánh cửa đóng kín, tự hỏi điều gì tiếp theo. Trái tim đã bình tĩnh lại một chút, nhưng sự lo lắng vẫn chạy rầm rầm trong huyết quản, và ruột cậu xoắn lại vì sợ hãi. Cậu từ chối đi đến chỗ người đàn ông đứng đối diện, nhìn mình bằng đôi mắt màu xanh lục, nhìn thấu cậu một cách đáng sợ.

Cloud nâng cằm đủ để nhìn vào ánh mắt đó.

Cậu cảm thấy mình như bị hút vào vòng xoáy từ tính mãnh liệt của Sephiroth một lần nữa. Đây là người đàn ông cậu yêu, đang đứng trước mặt, bằng xương bằng thịt. Và những cảm xúc cũ kỹ, những cảm giác xấu hổ mà cậu nghĩ rằng đã chôn kín trong góc sâu thẳm nhất của trái tim mình, lại nổi lên. Vả mạnh, nhấn chìm, cảnh báo suốt hàng năm trời và nói rằng cậu nên căm ghét người đàn ông này, bởi vì anh đã phá hủy mọi thứ cậu từng yêu mến.

Quá nhiều. Nó đơn giản là quá nhiều. Cậu rời mắt và oằn xuống dưới áp lực quá lớn như tấm kim loại rẻ tiền dưới máy ép thủy lực. Đơn giản là không có cách nào khác để mô tả nó - cảm xúc vỡ vụn xung quanh cậu như một bức tường bị ăn bớt vật liệu xây dựng. Những giọt nước mắt không nguôi đó rơi tự do, nhuộm màu bởi cả niềm vui và nỗi buồn khi nhìn thấy người đàn ông yêu dấu này, người mà cậu đã yêu và bỏ rơi trong cùng một nhịp thở.

Cloud không cáu kỉnh giống một đứa bé như cậu muốn - nước mắt của cậu tràn đầy sự xấu hổ, chúng đủ sự tự ái để một người đàn ông không có tính dâm dục* bị sa lầy vào cảm xúc của chính mình. Trong hai năm, Cloud đã buộc mình phải giám sát các hoạt động xây dựng lại trong khi cố gắng sống sót. Cậu phải thành công, hoặc chết khi cố gắng, vì không còn lựa chọn nào khác khi cậu đã hy sinh cuộc hôn nhân của chính mình và một vương quốc để hoàn thành nghĩa vụ.

Rất chậm, Sephiroth bước tới, tiếp cận cậu như một con sư tử rình rập con mồi. Khi anh đứng đủ gần để cảm nhận hơi thở ấm áp của Sephiroth trên má, anh đưa tay lên má Cloud, ngón tay cái vuốt ve những giọt nước mắt. Một lần nữa, cử chỉ âu yếm quen thuộc đó khiến Cloud giật mình, nhưng không đủ để cậu nâng cằm lên và nhìn thẳng vào mắt Sephiroth. Cậu không thể.

Rồi Sephiroth cúi xuống gần hơn, cọ đôi môi mát lạnh vào gò má ướt át, mặn chát của Cloud, chỉ là một cái gặm nhấm nhanh chóng. Anh tách ra, chỉ cách Cloud vài cm, rồi nhẹ nhàng nghiêng cằm cậu lên để mắt họ có thể chạm nhau.

Ánh mắt của Cloud bị nhòe bởi những giọt nước mắt, làm ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp. Sephiroth bây giờ đã già hơn một chút, sắc bén hơn một chút, đôi mắt cảnh giác hơn một chút. Nhưng mái tóc đó vẫn giống như một thác nước bạc, che phủ họ khỏi thế giới bên ngoài. Anh cúi xuống gần hơn một chút, đặt những nụ hôn nhỏ lên những vệt nước mắt khô. Rồi anh cúi xuống, khẽ mím môi.

Đôi môi của Cloud tách ra, đôi mắt họ khóa lại. Đôi môi của họ chạm nhau, nhưng lần này thì khác. Nó thật tàn bạo, như một sự trừng phạt, và hơn hết, nó có vị như nỗi buồn. Cloud cảm nhận được sức nóng từ lưỡi của Sephiroth làm đau miệng mình, trong niềm vui buồn lẫn lộn. Dù vậy, bàn tay đeo găng đó vẫn ôm lấy má cậu thật dịu dàng.

Cloud biết họ không nên làm điều này. Bất cứ thứ gì họ có đã bị cắt đứt hai năm trước, và chỉ đơn giản là không khôn ngoan khi cố gợi lại nó. Tuy nhiên, cơ thể cậu dường như không quan tâm. Cloud khát khao và thèm muốn bất cứ thứ gì Sephiroth sẵn sàng trao cho mình, và nụ hôn, nóng bỏng với một chút giận dữ và lộn xộn, cảm giác, đúng, giống như cách cơ thể họ hoà vào nhau, với bàn tay kia của Sephiroth chạm xuống lưng dưới, đẩy cậu lại gần hơn, và cánh tay của Cloud tự động ôm chặt lấy đôi vai rộng lớn đó để có thể đứng trên mũi chân và làm nụ hôn sâu hơn nữa.

Thứ đã lâu không được sử dụng của cậu cựa quậy sống lại, và những ký ức nhớp nháp khi hai làn da nóng bỏng cọ sát vào nhau, trút hết dục vọng lên đối phương đè bẹp lên bất cứ suy nghĩ logic hay lý trí nào còn sót lại trong não. Cậu ấn sâu hơn, phát một tiếng rên rỉ.

Âm thanh rên rỉ của vui sướng của chính cậu đã đẩy Cloud ra khỏi ham muốn dục vọng. Cậu lùi lại, vật lộn xâu chuỗi suy nghĩ lại với nhau. "Chúng ta không nên làm điều này. Tôi không thể - chúng ta không thể..." Cloud ước gì mình có thể xóa tan nỗi thất vọng và sự lo lắng. "Tôi rất bụi bặm và bẩn thỉu do di chuyển trên đường. Tôi chỉ cần phải...'' Cậu lùi lại một bước, rồi lại một bước nữa. "Phòng tắm," Cậu nói vội vàng, không quan tâm nếu Sephiroth không biết mình đang cố nói gì.

Cloud đi về phía phòng tắm, và đóng sầm cửa lại, thở dốc.

Suy nghĩ, Cloud tự nhủ. Hãy suy nghĩ. Xử lý việc này thật cẩn thận trước khi lại phạm vào sai lầm khác.

Chân cậu bắt đầu đi đến vòi hoa sen, và mở mức cao nhất. Cloud lắng nghe âm thanh của nước đập vào gạch phòng tắm, và trái tim bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Đây là những gì cậu đã muốn từ lâu. Đó vẫn là những gì cậu luôn muốn, nhưng Cloud có thể có gì để theo đuổi nó?

Không có gì, không thể nhìn thấy bất cứ kết quả nào tốt.

Vậy mà Cloud vẫn muốn, hơn bất cứ thứ gì cậu muốn từ lâu lắm rồi.

Nhưng không thể. Cloud không thể.

Cloud cần câu cho bản thân một chút thời gian.

Cậu để mọi thứ mình mang theo xuống đất, và sau đó trút bỏ quần áo đang mặc. Gấp chúng gọn gàng thành một chồng trên bệ toilet.

Cloud bước vào dưới vòi hoa sen. Để nước lạnh rơi xuống người mình, gột rửa mọi điểm yếu và sự bất hợp lý. Cậu vuốt một bàn tay qua mái tóc ướt, và áp hai lòng bàn tay vào mắt.

Cần phải lùi lại một bước. Bỏ qua ham muốn cháy bỏng muốn được chạm vào bàn tay của đối phương.

Cloud nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng bước chân lặng lẽ trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng. Nhìn lên và chỉ thấy hình ảnh Sephiroth lờ mờ bên cạnh.

Anh đưa tay vuốt ve những sợi tóc ướt của Cloud. Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, nhưng lần này ít có chủ ý hơn, dù thực tế là họ hầu như không thể rời mắt ra khỏi nhau. Có một cái gì đó xoáy sâu trong đôi mắt màu xanh lục. Có lẽ là cứu rỗi. Lú lẫn. Đói khát. Sợ sệt.

"Anh đang bị ướt," Cloud nói khẽ. Mặt trước áo khoác và giày của Sephiroth hoàn toàn ẩm ướt.

'Ta sẽ không nói mấy thứ nhảm nhí." Sephiroth thì thầm. "Em không biết ta đã nhớ em đến mức nào. Ngay bây giờ, ta tự hỏi liệu em có phải là thật hay không."

Cloud cắn môi trước những giọt nước mắt bất ngờ trào ra. Cậu chớp mắt lại. "Anh sẽ biết nếu đụ tôi."

Sephiroth bước lên, ánh mắt xanh lục của anh nhìn sâu vào Cloud. Rồi anh xoay vòi, và tắt nước.

Họ trượt cơ thể ướt đẫm trên giường sau khi đi ra khỏi phòng tắm, Sephiroth đánh dấu những nụ hôn tuyệt vọng xuống xương quai xanh của cậu, ngực và từng phần cơ thể. Cái miệng đó dần lùi xuống, cái lưỡi ẩm ướt của anh lướt thành những vệt nóng bỏng xuống làn da của cậu. Khi nó vòng qua núm ngực và mút một cách mạnh mẽ, cậu không thể ngăn mình giật lên, dây thần kinh bắt đầu râm ran với dự đoán. Cậu nhìn Sephiroth ngẩng dậy, tự cởi quần áo.

Cloud luôn thích xem Sephiroth cởi quần áo. Anh là một người đàn ông cơ bắp, hấp dẫn, thân hình cân đối, với phần thân trên rộng thon vào một vòng eo hẹp trước khi mở rộng ra với cặp đùi mạnh mẽ và đôi chân dài vô lý. Và cái thứ nằm giữa hai chân anh có chiều dài tuyệt vời ngay cả khi mềm, thứ mà chắc chắn không mền lúc này. Cơ thể đó đáng lẽ phải được khoe ra mỗi ngày, ở mọi nơi. Nhưng ngay cả khi anh che đậy nó, anh vẫn tuyệt đẹp, vóc dáng cao và mảnh khảnh ấy làm bất cứ thứ gì anh mặc đều trở nên hoàn mỹ, hài lòng mọi ánh nhìn.

Khi anh hoàn toàn khỏa thân và nửa cứng, anh đi vào hướng phòng tắm và trở về với một lọ chất lỏng nhỏ trong tay. Cloud quan sát khi Sephiroth thả người xuống, đầu gối đặt ở hai bên hông cậu.

Nó cảm thấy quá kỳ lạ, quá lạ lẫm khi khỏa thân và lại tiếp xúc với người đàn ông mà cậu đã chạy trốn trong hai năm qua. Nhưng cơ thể Cloud biết rõ hơn chính cậu, háo hức dang rộng hai đùi để cho phép ngón tay của Sephiroth dễ dàng thâm nhập. Và khi ngón đầu tiên vòng qua mép, trêu chọc và gãi nhẹ trước khi ấn vào bên trong, cậu chỉ có thể thở hổn hển. Nó cảm giác như bị xâm phạm, không thoải mái, và cậu phải tránh nó thật xa.

Sephiroth ấn thêm ngón tay thứ hai vào, và Cloud phải cố không nhảy khỏi giường. Sự căng chật và cháy bỏng vừa quen vừa lạ, sự tương phản làm cậu choáng váng. Cloud thường luôn tự làm điều đó - mỗi ngày, ngay trước thời điểm dự đoán Sephiroth rất có thể sẽ đập mình xuống nệm. Cậu sẽ duỗi một ngón tay vào, rồi hai, rồi ba, với lượng lớn chất bôi trơn. Cậu sẽ có được một niềm vui sướng ổn định, yên tĩnh, kéo dài, tâm trí tưởng tượng về khoảnh khắc cái lỗ ẩm ướt, chặt chẽ này sẽ bị phá vỡ bởi con cặc cứng rắn của Sephiroth. Cậu sẽ di chuyển các ngón tay của mình vào và ra, yêu cái cách các ngón tay của chính mình trượt vào và rút ra chỗ trơn bóng đó.

Nhưng ngay tại đây và bây giờ, những ngón tay dài hơn của Sephiroth rất cẩn thận, thậm chí dịu dàng khi nới rộng nó ra. Hơi thở của Cloud bị nghẹn lại, và cậu cố gắng trói buộc, nắm chặt tâm trí mình vào lúc này. Bên dưới cậu co giật trong bàn tay nắm chặt của Sephiroth, vuốt ve nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Nhưng Sephiroth vẫn giữ những ngón tay của mình, ánh mắt nhìn vào cái miệng nhỏ đang dần giãn ra của Cloud.

Khi ngón tay thứ ba trượt vào, cậu nhắm mắt và siết chặt cơ bụng, gần như cuộn tròn mình lại. Nhưng bàn tay kia của Sephiroth giữ đùi Cloud lại và mở ra, vì vậy không có lựa chọn nào khác ngoài việc nương theo những cảm giác đó. Cậu đã từng yêu thích niềm vui sướng này, nhưng bây giờ, nó cảm thấy rất xa lạ. Cloud rên rỉ dài và lớn, nén lại thành tiếng thút thít khi những ngón tay đó bắt đầu cuộn tròn, thúc vào tuyến tiền liệt.

Cậu cảm thấy trơn và ướt ở dưới, và khi Sephiroth rút ngón tay ra, Cloud gần như thở hổn hển trước cảm giác trống rỗng bên trong mình. Cloud nhìn lên đôi mắt xanh lục đó, một lời cầu xin không thể nói ra trong mắt. Sephiroth cúi xuống, mím môi lại. Anh kẹp hai tay lên đùi của Cloud, chèn một cái gối dưới hông cậu và đẩy vào.

Cloud không biết làm thế nào để mô tả nó, chỉ là cậu đã mất trí ngay khi Sephiroth đâm vào trong. Một niềm vui thích hòa cùng một cơn đau nhẹ, và cảm giác hạnh phúc kì lạ đó bay lơ lửng bên trong, làm dịu sự lo lắng trong ngực và khiến cậu muốn giữ chặt hơn.

Cloud chuẩn bị tinh thần để chịu nhiều đau đớn hơn, vì biết rằng Sephiroth có thói quen bạo dâm khi tiếp tục mà không cho cậu thời gian để điều chỉnh. Nhưng cậu bị sốc khi Sephiroth vẫn giữ nguyên, cơ bụng căng cứng giữ chặt cả hai. Cloud buộc cơ thể mình phải thư giãn, cơ bắp vẫn không ngừng siết chặt. Và rồi cậu mở đùi ra, huých vào hông Sephiroth.

Các vị thần ở trên cao, cậu cảm thấy rất đầy, và yêu cái cảm giác này. Anh kéo đầu gối lên cho đến khi cậu gần như bị bẻ làm đôi. "Chết tiệt, làm mạnh hơn đi."** Cậu thì thầm và thấy con ngươi xanh của Sephiroth tối sầm vì ham muốn. Anh rút ra được một nửa, rồi thúc mạnh đến nỗi Cloud sẽ văng ra khỏi giường nếu tay của Sephiroth vẫn không giữ cậu tại chỗ.

Tiếng khóc xé ra từ cổ họng cậu vang lên, bởi vì tất cả những gì Cloud có thể cảm nhận được là Sephiroth di chuyển, một cách tàn nhẫn và bạo lực, đến nỗi cậu có thể cảm thấy những quả bóng của Sephiroth đập vào mông mình. Cloud yêu nó, cậu thực sự yêu. Bằng cách nào mà mình có thể sống suốt hai năm qua mà không có nó? Cloud điên cuồng nghĩ. Cậu cảm thấy những áp lực tích tụ quá nhanh xuống bụng, nhưng ngay cả cơn cực khoái cũng khiến cậu bất ngờ. Quá sớm, nó quá vội vàng, và chắc chắn là quá bất ngờ.

Trái tim vẫn còn đập ầm ầm bên tai và máu chảy khắp cơ thể, Cloud cảm thấy đầu mình nhẹ bẫng. Cậu tập trung vào người ở trước mặt. Sephiroth vẫn đang thúc mạnh mẽ, vẻ mặt bình thản, nhưng có một niềm vui không thể chối cãi xung quanh mắt anh. Cloud nhìn xuống cơ thể mình. Cậu đã tạo ra một mớ hỗn độn.

Nhưng Sephiroth vẫn tiếp tục, dừng lại một giây để lật cậu lại và hất hông lên, mông Cloud lơ lửng trong không khí. Và cậu cảm thấy bẩn thỉu không chịu nổi, nhưng Cloud yêu nó. Sự thay đổi góc độ khiến Sephiroth đâm mạnh vào tuyến tiền liệt, và các dây thần kinh quá nhạy cảm của cậu giờ đang hét lên để đáp lại sự tấn công dữ dội. Cloud hơi cứng người, biết điều này có nghĩa là gì. Nhưng đã quá muộn để gồng mình, bởi vì những cơn sốc khoái cảm giờ đã trở nên mãnh liệt và chạy liên tục ở trong cơ thể.

Cậu thở hổn hển, hơi thở gấp gáp khi phổi chiến đấu để hít được nhiều không khí hơn. Cloud chống hai tay lên nệm để đỡ trọng lượng của chính mình và tác động của Sephiroth từ phía sau, nhưng tất cả đều quá nhiều, quá nhanh. Cánh tay cậu lùi bước, không thể chịu được. Tất cả những gì cậu có thể cảm nhận là sự mềm mại của chiếc khăn trải giường áp lên má, hai bàn tay siết chặt trên lớp vải để cố chống đỡ.

Bên dưới cậu lại cứng lên - chuyện đó xảy ra khi nào? Và thậm chí tệ hơn, cậu cảm thấy như mình đang ở trên bờ vực sắp cơn cực khoái thứ hai. Làm thế quái nào mà nó thậm chí có thể xảy ra? Cậu tự nghĩ thầm. Và rồi Sephiroth hơi nghiêng người sang trái. Thứ dày cứng đó trượt vào và ra, ấn vào tuyến tiền liệt của cậu cứ sau hai hoặc ba lần, và dây thần kinh của cậu sốc vô cùng. Cloud chảy nước dãi và hét lên trong khoái cảm vào tấm trải giường, như một con rối vô tâm và mất trí, quá phấn khích vì niềm sung sướng của chính mình để có thể hình thành bất kỳ suy nghĩ mạch lạc nào.

Và rồi cậu lại bắn. Lần này, cơn cực khoái quá mạnh, tinh dịch bắn khắp nơi trên tấm trải giường, vào chăn, gối và xuống đùi của chính mình. Cậu không thể chịu được nữa. Mọi bộ phận trên cơ thể đều yếu dần, nhượng bộ và cậu ngã gục xuống.

Đằng sau, Sephiroth nhấc một đùi lên và tiếp tục đập mạnh vào cơ thể cậu. Cloud rên rỉ yếu ớt, và cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm vì Sephiroth có phần chậm lại. Với một cái rùng mình và một tiếng thở hổn hển, Sephiroth cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm, anh đã rút được nửa đường trước khi bắn hạt giống của mình khắp cả hai người.

Cloud cảm thấy dính trên mọi bộ phận của cơ thể, mồ hôi và chất lỏng hòa lẫn vào nhau tạo thành một thứ kinh tởm. Họ đã tạo một mớ hỗn độn như vậy. Nó thật bẩn thỉu, quá nguyên thủy - nhưng cậu không thể phủ nhận rằng cũng có sự dịu dàng. Có phải nó luôn ở đó không? Hay là mới, được sinh ra từ nhận ​​thức về hoàn cảnh họ gặp lại nhau?

Cậu ngồi dậy, tâm trí hoạt động trở lại sau cơn cực cảm, bộ não được tôi luyện hét lên và nói với cậu rằng điều này hoàn toàn không nên xảy ra. Cái mông đau nhói, và cơ bắp chậm chạp, gần như bất hợp tác. Cloud đứng dậy, lảo đảo vào phòng tắm để dọn dẹp, cẩn thận không nhìn về phía Sephiroth.

Cậu tắm rửa và mặc quần áo. Sephiroth vẫn còn ở trên giường, một cánh tay gác qua trán anh. Anh khỏa thân, lẽ ra nên trông sơ hở, dễ bị tổn thương. Thay vào đó, anh trông giống như một con mèo hoang khổng lồ chỉ đơn thuần là nhắm mắt lại trước khi nhắm vào con mồi tiếp theo.

Trong im lặng, Cloud kéo chiếc áo choàng qua vai. Cậu không nên chạy, cậu biết. Nhưng chỉ là không thể ở lại. Không thêm một giây nào nữa. Cloud rón rén đi về phía cửa, lặng lẽ nhấc thanh kiếm Fusion để móc nó ra sau lưng, và nhét chân vào đôi giày. Cậu di chuyển nhanh chóng và im lặng, nhưng thực sự không ngạc nhiên khi đứng lên, và đã có hai cánh tay chắn ngang cậu với cánh cửa.

Cậu thở dài. "Sephiroth." Cloud có thể cảm thấy cơ thể trần trụi, cứng rắn trên lưng mình.

"Ở lại." Sephiroth nói, và nó nghe như một mệnh lệnh.

"Tôi không muốn." Cậu nói khẽ. "Chúng ta không nên làm điều này." Sự xấu hổ len lỏi vào giọng nói. "Đừng giam tôi ở lại đây."

"Ta không." Sephiroth nói. "Em có thể tự do bước ra khỏi cánh cửa này. Ta sẽ không ngăn em lại."

Cloud lườm vào cửa vì không muốn quay lại. "Vậy nói với cái
người đang chặn cánh cửa bỏ tay ra."

Sephiroth nhận lấy gợi ý và làm theo. "Đó."

Cloud nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín. Cậu nên đi ra ngoài bây giờ, trước khi bị cuốn vào trái với ý muốn của mình. Trước khi lại sa vào những cám dỗ và điểm yếu của mình một lần nữa. Nhưng đôi chân ngu ngốc không chịu di chuyển. Tay không chịu với tới nắm cửa. Không phải khi Sephiroth ở đó, ngay sau lưng cậu, đứng rất gần.

Làm đi, Cloud tự nhủ một cách nghiêm khắc.

Đây là người đàn ông đã phá hủy nhà của mày, quốc gia của mày, vương quốc của mày. Hai năm qua mày đã chạy trốn để người đàn ông này không thể hất mày lên và kéo cái mông ngu ngốc của mày trở lại Midgar. Chỉ có các vị thần mới biết làm thế nào mà cậu có da mặt đủ dày để nhìn vào khuôn mặt Sephiroth và không vỡ vụn thành một đống vì xấu hổ.

Vậy mà Cloud vẫn không thể di chuyển.

Tay của Sephiroth vuốt tóc cậu, và vuốt xuống lưng. Cloud cứng đờ. Cậu không muốn Sephiroth chạm vào mình, vì ghét cái cảm giác xuất hiện bên trong tâm trí. Nó khiến cậu muốn ở lại, muốn nhiều hơn những gì đang có bây giờ.

Và cậu biết rõ hơn bất cứ ai rằng mình không xứng đáng.

Cloud nuốt nước bọt. "Đừng," Cậu nói.

"Đừng gì?" Sephiroth dỗ dành, trong âm điệu trầm thấp, quyến rũ. Nó rất gợi tình vào những thời điểm tốt, nhưng bây giờ, khi cậu đã bị lung lay, yếu đuối vì sự đụng chạm của anh, nó đơn giản là quá nhiều.

"Anh biết những gì mình đang làm." Cloud nói ra. "Chúng ta không thể bắt đầu lại chuyện này, Sephiroth. Đã hai năm rồi. Chúng ta có thể coi đây chỉ là một sai lầm ngu ngốc, và trở lại... đi tiếp con đường của riêng mình? "

"Ta không biết nếu ta có thể. Điều gì xảy ra nếu đây là... cơ hội thứ hai?" Sephiroth nói, và điều này gây ra những cơn hack não Cloud.

"Không, không phải thế." Cloud nói, ngay cả khi tay Sephiroth lướt trên thân mình, rúc vào bên dưới áo. Tiếng râm ran dục vọng bắt đầu nhảy lên xuống xương sống của cậu một lần nữa, vuốt ve núm ngực phải, rồi đến cái còn lại. Và rồi những ngón tay đó di chuyển đến sợi dây treo ở giữa và giữ chặt nó.

Cloud cứng người ngay lập tức, cùi chỏ huých vào Sephiroth, kẹp tay xuống mặt dây chuyền mà cậu đeo. Nhưng Sephiroth thậm chí còn nhanh hơn. Anh xoay Cloud lại, vén áo lên để xem thứ cậu giữ chặt trong nắm tay. Và Cloud biết mình đã mắc phải một sai lầm, nhưng đó là một hành động bản năng thay vì suy nghĩ cẩn thận.

"Cái gì đây?" Sephiroth hỏi, chỉ vào mặt dây chuyền mà Cloud giữ trong nắm tay.

"Không có gì." Cloud trả lời, trái tim cậu đập mạnh đến nỗi Sephiroth cũng có thể nghe thấy nó.

Sephiroth nghi ngờ nhìn cậu. "Em không bao giờ đeo vòng cổ hay mặt dây chuyền trước đây. Ta nhận thấy nó khi em nằm ngửa."

"Không phải việc của anh." Cloud gào lên. Phải bình tĩnh trước khi ném mọi thứ ra ngoài cửa sổ.

"Ngược lại." Sephiroth nói. "Ta đã thấy một phần của nó, và bây giờ ta tò mò muốn xem nó là gì."

Mẹ kiếp. Cloud biết đó là một ý tưởng tồi, nhưng hai năm trước, nó phần nào đã là một ân huệ cứu rỗi cậu. Khi cảm thấy cô đơn, cảm thấy buồn bã, cảm thấy sợ hãi, cậu sẽ siết chặt tay mình trên hộp vuông nhỏ bằng nhựa trong suốt, và cậu sẽ bình tĩnh lại. Nó là một thứ ngu ngốc, vô nghĩa, nhưng nó đã giúp cậu vượt qua những khoảnh khắc tồi tệ nhất trong hai năm rưỡi qua.

"Anh không cần phải xem nó." Cloud nói.

"Nó có chữ ký của ta trên đó." Sephiroth nói. "Ta nghĩ rằng mình có quyền nhìn thấy nó, thực sự."

Có một dòng máu dồn lên đầu cậu. "Chết tiệt, Sephiroth. Bây giờ, nếu anh đã thoả mãn thì tôi muốn rời đi. Chắc chắn anh sẽ không giữ tôi ở lại đây trái với ý muốn của tôi chứ?"

"Khôn." Sephiroth chậm rãi nói. "Ta chỉ muốn biết tại sao rõ ràng thứ cuối cùng ràng buộc chúng ta một cách hợp pháp vẫn còn tồn tại trong khi ta đã nghĩ khác suốt hai năm nay.'' Ánh mắt anh rơi xuống mặt dây chuyền mà Cloud vẫn nắm chặt, và trái tim cậu rơi ra khỏi lồng ngực.

Tay cậu từ từ hạ xuống. Không thành vấn đề nếu Sephiroth biết, Cloud nghĩ. Nó không còn quan trọng nữa. Đã hai năm rồi, và những gì Cloud làm với nó không phải là việc của Sephiroth.

''Em đã không phá hủy nó." Sephiroth nói nhẹ nhàng và dịu dàng, có gì đó trong trái tim Cloud vặn vẹo. ''Thỏa thuận chư hầu.''

"Tôi có." Cloud nói một cách bướng bỉnh.

''Nhưng không phải trang cuối cùng.'' Trang cuối cùng với hai chữ ký pháp lý ràng buộc họ với thỏa thuận, với nhau.

Cloud không thể trả lời. Cậu mím chặt môi vào nhau.

Đôi mắt của Sephiroth dò xét cậu.

Có thể là vài giây hoặc vài phút, nhưng cảm giác trôi qua như vĩnh cửu trước khi một trong hai người di chuyển. Chính Sephiroth là người di chuyển trước, thu hẹp khoảng cách giữa họ, cánh tay anh giữ chặt eo của Cloud. Nụ hôn đó nói lên tất cả những gì họ không thể nói.

Khi Sephiroth cuối cùng cũng phá vỡ nụ hôn, anh áp trán mình vào Cloud, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại và nghiêng về phía trước.

''Tôi không thể làm điều này một lần nữa." Cloud nói, và đột nhiên đầu gối khuỵu xuống bên dưới cơ thể mình. Chỉ đơn giản là gục xuống tại chỗ. Cậu cảm thấy vòng tay của anh bao quanh mình. Giọng nói của chính cậu vỡ vụn. ''Chúng ta không thể. Chúng ta không... Chúng ta không xứng đáng với điều này. Tôi không xứng đáng với điều này." Câu cuối cùng cất lên trong tiếng nấc nghẹn ngào. ''Chúa ơi, những việc chúng ta đã làm.''

Sephiroth ôm Cloud một lúc, ngay cả khi cậu nghẹn ngào, để dòng cảm xúc không thể giải mã tràn ra khắp cơ thể. Cậu ấn mu bàn tay run rẩy vào miệng, thậm chí không thể nhìn vào mắt anh.

Cloud không biết mình ngồi đó bao lâu, run rẩy với sự căng thẳng. Sephiroth nói khẽ, ''Chúng ta không cần phải nói về nó nếu em chưa sẵn sàng. Chúng ta không cần phải.. nghĩ xa hơn thế này ngay bây giờ. Chỉ cần... ở lại với ta cho đến khi ta phải đi.''

''Khi nào anh rời đi?'' Cloud hỏi, không thể ngăn được nỗi sợ hãi và lo lắng tràn ra. Cậu muốn Sephiroth rời đi, hay ở lại? Nhưng chính sự tuyệt vọng trong giọng điệu của Sephiroth khiến cậu muốn ở lại.

''Ta sẽ khởi hành khỏi Mideel tối mai." Sephiroth nói. ''Ở lại với ta cho đến khi đó. Làm ơn.''

Cloud chuẩn bị tinh thần cho nhiều hơn. Nhưng không còn nữa. Không có yêu cầu cậu quay lại, ở lại với Sephiroth, trở lại Midgar.

Cậu ngẩng đầu lên và đưa tay xoa một sợi tóc bạc giữa các ngón tay. ''Tối mai." Cậu hứa. Chỉ một ngày nữa thôi, cậu tự hứa với mình. Và rồi anh sẽ đi.

Cloud để Sephiroth dẫn mình trở lại giường.

-----

*Ở đây là luxury, để là dâm dục hay sang trọng, xa xỉ thì hợp hơn nhỉ?
**Dịch tự động chỗ này ghi là 'cố lên anh nhé', tui tí thì phụt nước vào máy điện thoại luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia