ZingTruyen.Info

Âm Hôn Cùng Người Lạ (Âm Hôn Bất Tán)

Chương 5

bachhoamot

Ngoài căn nhà đang sống hiện tại, nhà họ Du còn sở hữu một căn hộ nhỏ từ nhiều năm trước nằm ở gần sông, ngoài vùng ngoại ô, là một căn hộ trong kiểu nhà tự xây tự bán.

Trên đường tôi lái xe đi, mưa ngày càng nặng hạt, mặt đất cũng bắt đầu đọng đầy nước.

Trước lúc gặp, tôi bật máy ghi âm lên, bỏ điện thoại cũ vào túi quần jean, chỉ để lộ chút mắt camera.

Khi tôi gõ cửa tiến vào, ba mẹ Du đang ăn trưa bên trong, tất cả đều là đồ ăn sẵn nhưng gà thịt vịt cá đủ cả.

Nhìn thấy tôi, họ lại bắt đầu khóc.

Mẹ Du Hoài thậm chí còn nói sau khi âm hôn xong, nhà họ Doãn vẫn không chịu đăng video. Sáng sớm, một số cư dân mạng đã đến công ty của Du Hoài gây rối nên Du Hoài mới nghĩ quẩn bị buộc phải nhảy sông, giờ sinh tử chưa rõ, có khi thật sự trả mệnh lại cho Doãn Băng Tế rồi.

Tôi liếc nhìn đống đồ ăn trên bàn: "Du Hoài đâu? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với hắn."

"Nó nhảy xuống sông rồi mà." Mẹ Du vẫn cố giảo biện.

Tôi trầm giọng nói: "Giờ tôi cần phải gặp được Du Hoài, nếu hắn dám không xuất hiện, đừng trách tôi đoạn tình tuyệt nghĩa. Các người tin hay không tôi cũng sẽ mở live stream cho các người một cú đá phản!"

"Rốt cuộc là cô ở phe nào vậy hả?" Mẹ Du lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ vào tôi nói: "Cô là bạn gái của Du Hoài, thế mà lại không giúp Du Hoài! Làm sao? Giờ đã gả cho con ma kia lại thật sự muốn giúp đỡ nó rồi sao?"

Bà ta vừa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên một tiếng sấm rền, sợ tới mức bà ta hét lên một tiếng.

Tôi nhìn bà ta chằm chằm: "Bà gọi Du Hoài ra đây đi!"

Mẹ Du còn toan vờ thút thít mấy tiếng, nhưng cha Du đã chọc chọc bà ta: "Không phải bà vẫn luôn muốn con bé kết hôn với Du Hoài sao? Sau này vẫn là người một nhà, đừng có gây bung bét ra."

Theo lời, ông ta thế mà thật sự lấy một bộ đàm ở phía dưới tủ, nói vào đó vài câu.

Tôi nhìn mà tức đến bật cười, họ đúng là chuẩn bị kỹ lưỡng ghê nhỉ!

Căn nhà tổng cộng có bảy tầng, tầng tám là tầng lửng, thường thì mua bảy tặng tám, nhưng vì không có ai ở, bên trên toàn chất đồ lặt vặt, thế nên Du Hoài mới trốn vào trong đó.

Khi hắn đi xuống, nhìn thấy tôi, còn mỉm cười đầy vẻ lấy lòng: "Thiều Ảnh, em tới rồi."

Tôi chỉ liếc hắn một cái: "Anh có ý gì hả?"

"Anh cũng không muốn thế này đâu." Du Hoài cũng có chút áy náy, vội lấy khăn lông đưa cho tôi, "Em lau mặt đi đã."

Tôi không nhận, chỉ nhìn hắn và nói: "Người ta vì cứu anh mà mất cả mạng, anh còn bẫy người ta? Chuyện minh hôn không phải do các người đề ra sao? Bây giờ lại đổ lỗi cho người ta?"

Họ chỉ biết rằng minh hôn không hợp lẽ thường và sẽ bị dư luận đàn áp, nhưng cha mẹ nhà họ Doãn chắc chắn không nỡ từ chối nên mới để tôi và Doãn Băng Tế minh hôn!

Du Hoài xoắn cái khăn lông trong tay, cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: "Anh cũng đâu có bảo hắn cứu anh."

Tôi nghe xong thì bật cười: "Vậy nên anh giả bộ nhảy xuống sông? Nói sẽ trả mạng lại cho người ta, nhưng thật ra là lén trèo lại lên bờ rồi."

Góc camera của di động bị hạn chế và sẽ có những điểm mù.

Kỹ năng bơi của Du Hoài cũng không tồi, nếu không thì làm sao lại dám bơi ngoài trời chứ, sau khi nhảy xuống sông thì lặn đến góc chết rồi trèo lên, để điện thoại lại đó rồi tự mình lén chạy về, thế là thành cục diện như hiện tại.

"Long Thiều Ảnh." Du Hoài thế mà lại còn dám nổi giận, ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi: "Không phải em không biết giờ bắt cóc đạo đức* và bạo lực mạng khủng bố đến mức nào."

(*Dùng đạo đức để ép buộc người khác làm những điều phi lý)

"Chuyện này gây sự lớn như vậy, sau này tôi sẽ phải chịu sự giám sát của cộng đồng mạng, cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì vẫn luôn nợ Doãn Băng Tế một mạng, cả đời này tôi sẽ phải tận tâm đối tốt với cha mẹ của Doãn Băng Tế, nếu có chút làm lỗi, nhất định cũng sẽ bị cư dân mạng lôi ra, đóng đinh lên cột đạo đức rồi bị đánh đòn thêm một lần nữa. "Du Hoài siết chặt chiếc khăn.

Rồi chậm rãi cúi đầu: "Cách tốt nhất là không mắc nợ gì họ nữa."

Không muốn mắc nợ và hắt nước bẩn vào người khác lại là hai chuyện tương đồng sao?

Tôi thực sự không dám đồng tình, nhìn chằm chằm Du Hoài và nói: "Vậy thì khi nào anh định xuất hiện trước công chúng để giải thích? Chờ nhà họ Doãn nếm đủ mùi vị của bạo lực mạng sao?"

"Đáng đời bọn họ thôi!" Mẹ của Du Hoài vừa gặm chân gà hầm vừa hừ lạnh, "Cửa và cửa sổ của nhà chúng tôi đã bị đập vỡ rồi, công việc của Du Hoài cũng thất bát, lúc ấy sao họ không ra mặt giải thích cho chúng tôi đi. Ờ, thì là nhà chúng tôi đề ra việc để cô và con trai họ minh hôn trước đấy, nhưng không phải họ cũng vui tươi hớn hở đồng ý đó sao?"

"Là tự con trai bà ta muốn trổ tài anh hùng cứu người, chúng tôi cũng chẳng xin hắn, không có bản lĩnh thì đừng có khoe khoang chứ!" Bà ta phun xương gà ra, mặt mũi còn đầy phẫn uất.

"Các người không xin anh ấy cứu người, nhưng chính các người đề ra chuyện minh hôn rồi đi cầu xin tôi. Giờ tôi bị bạo lực mạng, các người lại không muốn giải thích giúp tôi tí nào sao?" Tôi nhìn chằm chằm Du Hoài, lạnh lùng nói, "Chẳng phải anh còn sợ người khác không biết tôi trông như thế nào ư, còn lấy ảnh của tôi làm thành người giấy, để tôi và Doãn Băng Tế ghép thành một đôi, vừa đốt vừa chụp ảnh cơ mà!"

"Thiều Ảnh..." Du Hoài buông lỏng chiếc khăn, muốn kéo tôi nhưng bị tôi đẩy ra.

Mẹ Du lại ở một bên lành lạnh đáp: "Trên đời này có ma hay không không ai biết, nhưng thà tin là có còn gì. Chúng tôi cũng chỉ xoa dịu con ma đó thôi, chẳng phải hắn không có vợ sao, chúng tôi đốt cho hắn hình nhân giấy thì cũng xem như tặng cho hắn một cô vợ, một mệnh đổi một cô vợ, lời thế còn gì."

Thế nên bọn họ xuất ra một còn hình nhân giấy, còn tôi – cái đứa không cần bỏ tiền này – làm nhiều như vậy cũng chỉ là toi công thôi.

Tôi liếc nhìn mẹ Du, bà ta còn cho rằng mình nắm chắc phần thắng rồi, vừa gặm chân gà vừa nói với tôi: "Chưa ăn cơm phải không? Ăn cùng nhau đi. Chẳng phải chúng tôi đã nói rồi sao, vụ minh hôn này là do nhà họ Doãn ép buộc, cô cũng chỉ là nạn nhận thôi, lại chẳng phải chuyện gì to tát, đợi hai ngày là êm rồi."

Du Hoài chỉ ngượng ngùng nhìn tôi: "Thiều Ảnh, đợi sóng gió qua đi, chúng ta lập tức kết hôn, anh sẽ không nợ gì em cả..."

Tôi nghe một tiếng khịt mũi lạnh lùng, nhìn chiếc khăn trên tay Du Hoài đã bị xoắn thành sợi dây thừng, lần đầu tiên cảm thấy người mà tôi quen biết bảy tám năm nay hoá ra lại xa lạ như vậy.

Ngay từ đầu tôi đã biết rằng hắn nhát gan sợ phiền phức và không có đảm đương, nhưng tôi đã nghĩ rằng dù sao tôi cũng sẽ không gây chuyện, sống một cuộc sống bình bình đạm đạm cũng không sao cả.

Ai mà ngờ hắn ta lại thế này...

Thế nên đúng như lời bố mẹ tôi nói đó, Du Hoài sợ tôi thực sự sẽ chia tay, nên hắn ta mới làm bung bét chuyện âm hôn của tôi với Doãn Băng Tế ra để không ai dám lấy tôi cả, thế là sau này tôi sẽ chỉ có thể cầu xin hắn lấy tôi.

Lạnh lùng hừ một cái với Du Hoài, tôi xoay người toan bước ra ngoài.

Nhưng khi tôi vừa xoay người, Du Hoài đã túm lấy tôi, mắt liếc nhanh qua túi quần jean trên thắt lưng tôi: "Em quay video đúng không?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info