ZingTruyen.Info

Âm Hôn Cùng Người Lạ (Âm Hôn Bất Tán)

Chương 13

bachhoamot

"Sau đó..."

Liễu Thăng chợt ho khan một tiếng.

Nắm chặt tay, anh ta có vẻ hơi ngượng ngùng, ánh mắt chợt quét ra bên ngoài ngôi nhà đá.

Sợ có chuyện gì không hay, tôi nhanh chóng quay đầu lại xem, liền thấy một người phụ nữ có khí chất rất tốt đang đứng ở bên ngoài tựa như tập trung lắng nghe Liễu Thăng nói.

Thấy anh ta bỗng không nói gì, còn chớp mắt nghi ngờ: "Sau đó thì sao?"

Vừa rồi đang nói đến điểm mấu chốt, đầu óc tôi toàn là Doãn Băng Tế nên cũng nhìn về phía Liễu Thăng.

Con hamster trên vai anh ta duỗi chân gãi gãi những sợi râu quanh miệng, phát ra mấy tiếng lèo xèo tựa như đang cười trộm, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Liễu Thăng qua kẽ hở của bàn chân.

Vành tai Liễu Thăng đỏ cả lên, ho khan một tiếng nói: "Âm dương hòa hợp, linh hồn giao hòa, tự nhiên sẽ không sao nữa."

Nói thật là bí ẩn, tôi không nghe hiểu, nhưng nhìn thấy màu đỏ hồng lan từ tai xuống mặt của Liễu Thăng, thậm chí cả cổ anh ta cũng đỏ hết lên, lại liên tưởng đến những gì anh ta hỏi trước đó, tôi lập tức hiểu ra chuyện.

Lòng tôi hơi thảng thốt, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.

Mà Liễu Thăng lại nắm lấy con hamster, đặt nó lên bàn, nói với tôi: "Nhưng lần này kết thành thì sẽ không thể giải trừ được nữa, tương lai cô cũng không thể kết hôn, cô phải ở bên hắn đời đời kiếp kiếp, hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu cô muốn đi thì Túc Tinh sẽ chỉ đường cho cô!"

Nói rồi vội vàng bước ra ngoài, nói với người phụ nữ kia, "Tôi ướp dưa hấu trong giếng, phải đi lấy nó về đã."

Sau đó đi nhanh như chạy trốn, người phụ nữ sững sờ nhìn bóng lưng anh ta, không biết chợt nghĩ đến cái gì, vành tai từ từ đỏ lên, cũng chạy đuổi theo.

Thế rồi con hamster tên là Túc Tinh dường như nhớ ra việc phải làm, nó trèo xuống gầm bàn, lèo xèo kêu hai tiếng, gọi đến một chú sóc nho nhỏ.

Nói với tôi: "Tộc sóc đông lắm, chính họ đã tìm thấy nơi giấu tro cốt, cả tên Du Hoài kia họ cũng biết ở đâu. Tôi sẽ bảo Tiểu Hôi đi với cô, minh hôn không tiện để người lạ biết, cô tự cẩn trọng một chút là được rồi."

Sau đó nó chui thẳng vào khe nứt của ngôi nhà đá và biến mất.

Chú sóc nhỏ không sợ người, vội vàng nói cho tôi biết địa điểm, tôi vừa nghe thì là hai cái.

Du Hoài đã không mang cái hũ đi rất xa, theo lời Tiểu Hôi thì lúc ấy hắn cầm theo cả bịch máu chó đen, sau khi trộm được hũ tro thì đổ thẳng máu con chó đen vào rồi mới vứt lại bên vệ đường lên trên núi của nghĩa trang.

Còn Du Hoài thì trốn ở một khác, sau khi tôi nhiều lần xác nhận địa chỉ với sóc nhỏ, tôi gọi điện luôn cho cảnh sát để họ tới bắt Du Hoài.

Cứ ngỡ rằng Du Hoài chỉ muốn dùng hũ tro cốt đe dọa tôi, ai ngờ ngay từ đầu hắn đã không có ý định bỏ qua cho Doãn Băng Tế.

Lòng tôi hơi hoảng, không dám nghĩ tiếp nữa, tôi dắt chú sóc nhỏ chạy xe ra nghĩa trang để tìm cái hũ.

Lúc rời đi, tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn thì thấy Liễu Thăng đang ôm quả dưa hấu nói chuyện với người phụ nữ lúc trước, hai người hình như có chút căng thẳng, nhưng ánh mắt lại giao nhau, lộ rõ vẻ ái muội.

Thảo nào tai của Liễu Thăng lại đỏ bừng khi nói đến "âm dương hòa hợp" trước mặt cô ấy, có lẽ họ vẫn chưa phát triển đến mức đó.

Tôi lái xe đi thẳng, từ đây đến nghĩa trang ngoại ô cách một quãng đường khá xa.

Trên đường đến đó, cảnh sát gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng Du Hoài đã bị bắt, nhưng hắn nhất quyết không chịu nói hũ tro cốt ở đâu mà chỉ muốn gặp tôi.

Tôi nói thẳng luôn là không muốn gặp hắn, còn gặp làm cái gì, Du Hoài vẫn còn mặt mũi gặp tôi sao hả?

Lúc xe chạy đến ngoại ô thành phố thì trời đã tối, tới ngọn núi gần nghĩa trang, sóc nhỏ bảo tôi xuống xe để đi lên đường núi.

Tôi đi theo sóc nhỏ vào trong núi, vào sâu bên trong còn có một con chuột núi dẫn đường nữa mới tìm thấy hũ tro cốt của Doãn Băng Tế để trong một khe núi bị bụi cây và lá rụng che khuất hết.

Chiếc bình đã mở ra và đổ đầy máu, bên cạnh là vài cái túi nhựa cùng chai lọ loang lổ máu.

Ngay từ đầu Du Hoài đã không hề có ý định mang cái hũ đi, sau khi trộm được, hắn đã đổ luôn máu chó đen vào đó.

Tôi nhìn đống tro cốt trong bình, tro đã đông lại thành một quả cầu đẫm máu, trái tim vốn đã ấm ách khó chịu của tôi lại càng thêm khó chịu hơn.

Tôi ôm cái hũ bước ra ngoài.

Sóc nhỏ vẫn ở bên tôi, trên đường lái xe ra sông, cha Doãn đã gọi điện cho tôi hỏi tôi đang ở đâu, đã ăn uống gì chưa.

Nói Du Hoài đã bị bắt rồi, hũ tro của Doãn Băng Tế cứ để từ từ tìm, bảo tôi quay lại ăn cơm đã.

Chính giọng nói của cha Doãn cũng nghẹn ngào, nhưng ông vẫn nhiều lần bảo tôi quay lại.

Tôi xin ông cứ chăm sóc kỹ mẹ Doãn, đợi trong nhà, tôi đi đưa Doãn Băng Tế trở về.

Đang lái xe trên đường, mấy lần liếc lại, thấy tấm ảnh dính máu của Doãn Băng Tế dán trên hũ, cảm giác quen thuộc kia càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Con sông nơi xảy ra vụ tai nạn là ở ngoại ô, dòng nước chảy từ đây cũng rất xiết.

Vì tai nạn nên không ai còn bén mảng tới đây nữa.

Bưng cái hũ bước ra khỏi xe, vì người cũng đã dính bê bết máu nên tôi ôm thẳng nó đến chỗ bãi sông cạn, dầm mình xuống, mặc cho nước cuốn đi từng chút từng chút tro cốt và máu.

Trong bóng đêm, máu đỏ tươi vây lấy tro cốt lập tức bị dòng sông cuốn trôi.

Tôi ngâm cổ tay phải và con rối bện từ cành liễu vào trong nước, gọi tên Doãn Băng Tế như Liễu Thăng đã dặn, chờ đợi sợi dây màu đỏ xuất hiện để buộc nó vào con rối bằng liễu, sau đó thì có thể đưa Doãn Băng Tế trở lại rồi.

Nhưng tới tận khi tôi ngâm mình đến phát lạnh, sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay vẫn chưa xuất hiện.

Trái tim tôi cũng dần dần chìm xuống. Rốt cuộc thì máu chó đen được cho là có tác dụng trừ tà trấn quỷ, tro cốt của Doãn Băng Tế đã bị ngâm trong máu chó suốt cả ngày trời, lỡ như...
Thực sự hồn phi phách tán thì sao?

Trên thực tế, tôi không biết hồn phi phách tán sẽ như thế nào, nhưng đại khái là sau này có lẽ không thể nhìn thấy hồn ma của Doãn Băng Tế nữa...

Anh ấy từng hỏi tôi liệu sinh thời chúng tôi đã bao giờ gặp nhau chưa...

Nhưng anh ấy gặp được tôi, cũng chưa chắc đã là điều tốt đẹp gì.

Nếu không phải là vì tôi, anh đã không xuất hiện trước mặt Du Hoài, cũng không bị hắn ngâm tro cốt vào máu chó.

Chân tôi yếu đến mức khuỵu xuống, chỉ biết ngồi dưới lòng sông, nước ngập tới lồng ngực, cảm giác ngột ngạt đến khó tả.

Cơ thể như bồng bềnh trôi nổi, đôi tay còn ở dưới sông lay động theo làn nước.

Chiếc nhẫn trên tay ngâm dưới dòng sông róc rách chảy, phản chiếu ánh trăng, lấp lánh sáng từ lúc nào không hay.

Chạm vào chiếc nhẫn, tôi thở dài: "Doãn Băng Tế, thực ra, tôi cũng đã luôn cảm thấy quen thuộc mỗi khi nhìn thấy anh. Có lẽ việc anh cứu Du Hoài chính là để dẫn lối cho chúng ta đến gặp nhau đấy."

"Liễu Thăng nói, nếu lần này tôi đưa anh trở về, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau, anh không muốn trở về cùng tôi sao?"

Nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nước ra thì cũng chỉ còn mỗi tiếng nước.

Con sóc nhỏ đứng trên vai tôi thở dài.

Trái tim tôi cũng chùng xuống, nhưng cũng chính tại lúc này, cổ tay phải của tôi bỗng nhiên giật giật, theo đó là một sợi dây màu đỏ dọc theo cổ tay, từng chút một lan ra trong nước.

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info