ZingTruyen.Info

[Âm Dương Sư đồng nhân] [Tửu Tỳ]

[Đoản/H nhè nhẹ] Âm mưu của Thanh Hành Đăng

XxSmilexHidexTearsxX



Tửu Thôn ôm cái hộp trên tay, hết nhìn trong hộp lại nhìn Thanh Hành Đăng.

"Bà là đang âm mưu cái quái gì vậy?"

Thanh Hành Đăng rất chuyên nghiệp né tránh đường mắt như điện xẹt của ai kia, bí hiểm cười.

"Ai da~ Còn không phải là đang giúp Tửu Thôn đại gia ngài đây sao? Truy người bao lâu không có tiến triển, chúng ta chỉ là tiện tay giúp đẩy con thuyền lớn ra khơi thôi~"

Mà nói thêm, không chỉ có mình ta đẩy. Còn nửa cái học viện Bình An này cùng chung tay đẩy nha. Thanh Hành Đăng tự bổ sung trong lòng.

Tửu Thôn càng lúc càng có dự cảm chẳng lành, thuận tay ném cái hộp kia vào trong tủ đồ, khóa tủ. Hắn cẩn thận thăm dò vẻ mặt gian thương của Thanh Hành Đăng, dò mãi cũng không đoán ra được đối phương đang nghĩ cái gì, liền bực giọng quay người đi thẳng.

Mà khoảnh khắc Tửu Thôn đi mất, Thanh Hành Đăng cũng suýt nữa ngã quỵ xuống đất, may mà có Yêu Đao Cơ ẩn nấp nãy giờ chạy ra đỡ kịp.

"Hú hồn...! Cái tên đó, có cần thiết phải nhìn người ta như giết người thế không? Tưởng chết đến nơi rồi..."

Yêu Đao Cơ vỗ vỗ vai cô nàng. "Không sao là tốt rồi. Nhưng mà... có nhất thiết phải đưa tên kia cái bộ đồ đó không? Hai kẻ đó giữ nguyên như bây giờ cũng tốt mà?"

"Sao lại không? Tôi săn tin hai kẻ đó suốt hơn năm trời vẫn giậm chân tại chỗ! Lần này nhất định phải có tin nóng cho đám fandom kia hóng drama!!"

*Đấy mới là mục đích thật sự à?*

===

Tửu Thôn kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn học, đưa mắt nhìn ra ngoài hành lang, chờ một cái đầu trắng xuất hiện.

Hắn và Tỳ Mộc là bạn từ nhỏ tới lớn, thậm chí còn ở chung nhà, quan hệ không tệ, ngoại trừ việc tên não toàn bông kia suốt ngày lảm nhảm mấy thứ trên trời dưới đất làm hắn muốn đánh cho một trận. Cứ nghĩ cả hai giữ mối quan hệ không xa không gần này mãi cũng được, nhưng rồi Tửu Thôn lại là người đầu tiên phát hiện ra hắn đối với Tỳ Mộc bắt đầu có chút bất thường.

Tiêu biểu là từ khi Tỳ Mộc bắt đầu cười nói với lũ con trai trong lớp, không hiểu sao Tửu Thôn bỗng nhiên có cảm giác muốn đốt trường.

Hắn ở với Tỳ Mộc lâu ngày, việc Tỳ Mộc có khuôn mặt tương đối khả ái hắn cũng biết, nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày cái vẻ khả ái ấy lại hấp dẫn một đống nam sinh.

Bị nữ sinh vây đón thì không nói, lại còn cả nam sinh??

Mấy lần như vậy, Tửu Thôn chỉ hận không thể đem Tỳ Mộc khóa vào trong tủ đồ.

"Ngươi... thích Tỳ Mộc sao, Tửu Thôn đại gia?"

Một câu của Thanh Hành Đăng xuyên trúng tim đen của Tửu Thôn, làm hắn chút nữa nhảy dựng. Từ đó trở đi, Thanh Hành Đăng trở thành cánh tay tư vấn tình cảm đắc lực của Tửu Thôn, không ít lần xúi dại hắn làm chuyện bậy bạ.

Nhưng không, hắn vẫn còn tỉnh chán.

Ờ thì hắn thừa nhận hắn thích Tỳ Mộc, một chút... được rồi, không chỉ là một chút, là rất thích. Nhưng mà hắn không dám mở miệng nói.

Hơn nữa, thằng ngốc Tỳ Mộc chưa chắc đã nghe thấu chữ "thích" của hắn nghĩa là gì.

Tửu Thôn ngồi bâng quơ, trong đầu lướt qua cái hộp ban nãy Thanh Hành Đăng đưa cho... Không không không, cái đó còn kinh khủng hơn cả mấy cái bậy bạ bả từng xúi giục hắn làm, là cảnh giới cao cấp của cái đầu óc đen tối bả sở hữu.

Tuyệt đối không nghĩ tới. Tuyệt đối không nghĩ tới. Tuyệt đối không nghĩ tới.

Hắn không thể hạ lưu đến thế, càng không thể với thằng đần não toàn bông kia.

Cửa lớp học bật mở, Tửu Thôn ngẩng đầu, nhìn thấy Tỳ Mộc đang cười nói tạm biệt với Yêu Hồ. Còn Yêu Hồ, đầy tự nhiên đưa tay nhấc cằm Tỳ Mộc, ám muội mở lời:

"Ái chà, Tỳ Mộc, có hay không tối nay rảnh rỗi cùng tiểu sinh đi dạo phố? Bông hoa đẹp như vậy thực sự cần phải nâng niu..."

Tỳ Mộc quả nhiên giật mình đỏ mặt.

Còn Tửu Thôn không kìm được tức muốn phụt máu.

Nhịn nhịn nhịn nhịn nhịn... Yêu Hồ là với ai cũng vậy, hắn không nên bận tâm, không nên bận tâm...

Nhưng mà hắn bận tâm.

"Bạn thân, cậu sao vậy? Sắc mặt không tốt nha."

Tửu Thôn ngẩng đầu, thấy chỉ còn lại Tỳ Mộc đang ở trước hắn, lửa giận trong lòng phút chốc biến mất.

"Không có gì, chúng ta về nhà."

"Nhưng mà tối tớ có hẹn chọn quà sinh nhật cho Đại Thiên Cẩu cùng Yêu Hồ."

Khựng.

Tỳ Mộc, mày thực sự thích chọc điên bổn đại gia lắm đúng không?

"Bạn thân, bạn thân giận sao?"

"Bổn đại gia không có giận! Thích thì đi đi!"

Đi thử xem. Xem mày còn sống tới sáng mai không.

Tửu Thôn một bụng lửa giận hằm hằm ra khỏi trường, chắc mẩm tên ngốc kia sẽ chạy theo hắn.

...Nhưng không.

Tửu Thôn ngồi ở cửa chờ tới quá giờ cơm tối vẫn chưa thấy người về.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh,... Chắc là kẹt xe, chắc là đang nói chuyện với ai đó, chắc là...

Đầu Tửu Thôn không ngần ngại hiện ra đáp án làm hắn muốn nổ não.

Chắc là Tỳ Mộc... đang vui vẻ đi chơi với hai tên Đại Thiên Cẩu Yêu Hồ.

Rầm!

Sàn gỗ đã bị Tửu Thôn cho lủng một lỗ.

===

"Bạn thân, xin lỗi tớ về muộn."

Tỳ Mộc trở về, sau khi khép cửa lại liền được chứng kiến cái vẻ mặt đen như đít nồi của tên nào đó đằng kia.

"TỲ... MỘC...!..."

Chính xác là bộ dạng quỷ dữ sát khí toát đầy mình ngồi chờ sẵn Tỳ Mộc đi vào cõi chết.

"Bạn... Bạn thân, là do Yêu Hồ muốn chọn quà ưng ý nhất cho nên... Cậu ăn cơm chưa? Tớ liền đi làm ngay..."

"ĐỨNG LẠI!"

Tỳ Mộc muốn lủi vào bếp thoát thân, không ngờ lại bị bàn tay lạnh ngắt của ai đó ngăn cản. Cậu lập tức co rúm người lại chờ một cơn phong ba bão táp đổ xuống đầu.

Tửu Thôn nhìn bộ dạng cún con dính nước này, tự dưng mềm lòng, đành phải dịu giọng.

"Đã ăn uống gì?"

"Chưa... chưa ăn..."

"Tốt. Bổn đại gia làm cơm chờ mày, may mà không phải đem đổ."

Ít ra không phải đi lăng nhăng với tên nào, Tửu Thôn tự thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà hắn còn chưa nhẹ nhõm được mấy hôm.

"Bạn thân, tớ làm sẵn cơm trưa cho cậu rồi, tớ đi với Yêu Hồ một lát."

"Bạn thân, Đại Thiên Cẩu đàn anh cho gọi, tớ đi một chốc liền về."

"Bạn thân, đồ này là Dạ Xoa với Bát Nhã ép tớ mặc! Tớ đi thay ngay đây."

"Bạn thân, mấy hôm nữa tớ đi với chị lớn Thanh Hành Đăng, sẽ không về nhà, đành để bạn thân tự chiếu cố vậy."

"Bạn thân..."

...

Toàn bộ đều làm Tửu Thôn sôi máu muốn thổ huyết.

Con mẹ nó tụi bây là đang có ý đồ gì hả??? Muốn cướp Tỳ Mộc của ông đây???

Còn nữa... Thanh Hành Đăng nhà ngươi cũng tham gia náo loạn???

===

Yêu Đao Cơ nhìn Tỳ Mộc gương mặt phiếm hồng vô lực ngả vào vai Thanh Hành Đăng, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

"Hành Đăng, tiệc sinh nhật của Đại Thiên Cẩu, lại để Tỳ Mộc như vậy liệu có ổn không?"

"Không sao không sao, toàn bộ đều đã tính toán hết rồi, nãy chỉ là thuốc ngủ nhẹ thôi a~"

Thanh Hành Đăng phẩy phẩy tay, gương mặt so với quỷ còn gian xảo gấp mười lần. Cô sáng nay đã đem cái hộp lần trước Tửu Thôn khóa trong tủ gửi chuyển phát tới tận cửa cho hắn là kế hoạch đã xong một nửa, bây giờ chỉ cần thi triển nốt một nửa còn lại là hoàn mĩ.

"Mọi người vui vẻ tiếp nhé, bọn này đem Tỳ Mộc về trước."

Mắt thấy Thanh Hành Đăng ra hiệu, Yêu Đao Cơ ngán ngẩm thở một hơi, đứng dậy tạm biệt rồi dìu Tỳ Mộc vào trong taxi. Tửu Thôn bị Thanh Hành Đăng cuỗm Tỳ Mộc đi mất mấy ngày, ở cách vài cây số cũng ngửi được người hắn đầy mùi thuốc súng, bây giờ còn tự mang đầu đến cho hắn chỉ sợ Thanh Hành Đăng không giữ nổi mấy cái mạng.

Mà nói đi cũng phải nói lại, ai bảo tên đần Tửu Thôn kia không nghe Thanh Hành Đăng ngay từ đầu, báo hại nàng ta bày ra cả một mặt trận mưu kế hại đời Tỳ Mộc nhà hắn.

===

Quả nhiên vừa gặp đã thấy Tửu Thôn sắp hóa quái vật tới nơi rồi.

"Rốt cuộc mấy ngày hai người đem Tỳ Mộc đi những đâu?"

Yêu Đao Cơ nhìn một lượt người này, không khỏi than khổ.

"Tửu Thôn, ông nói thẳng ra là không muốn Tỳ Mộc đi thì chắc chắc nó sẽ ở lại mà."

"Ai nói bổn đại gia muốn nó ở lại?! Nó muốn đi liền đi!"

"Vậy thì còn tức giận cái gì? Tỳ Mộc đâu còn trẻ con?"

Tửu Thôn cứng họng, tạm thời rơi vào trạng thái hóa đá. Vừa đúng lúc Thanh Hành Đăng từ trên lầu đi ngang qua phòng ló đầu vào.

"Tửu Thôn, tôi đã thay đồ cho Tỳ Mộc rồi a. Thằng bé có vẻ không khỏe lắm, ông tự xem nhé. Yêu Đao Cơ, chúng ta về."

"Không tiễn."

Tửu Thôn thậm chí còn không thèm liếc nhìn hai vị khách kia, một mực lao thẳng lên lầu.

Tỳ Mộc không khỏe, không khỏe, không khỏe... Đệch, rốt cuộc tên ngốc này đã bị hai con người kia giở trò gì mà phát ốm??

Nhưng Tửu Thôn lên phòng, đập vào mắt trước tiên là cái hộp đầy thứ "hung khí" lần trước Thanh Hành Đăng cho hắn. Còn Tỳ Mộc bị nhồi trong một bộ đồ hầu gái đang vặn vẹo trên giường.

Tửu Thôn tí nữa thổ huyết.

Âm mưu. Rõ ràng là một âm mưu.

Tỳ Mộc nhìn thấy hắn, mặt đã đỏ còn đỏ hơn.

"A, bạn thân. Bộ đồ này... là... là Thanh Hành Đăng nhân lúc tớ chưa tỉnh ngủ ép tớ mặc, tớ sẽ cởi ra ngay... Ư! Không... không với được khóa..."

Tỳ Mộc, là ngươi cố ý hay thực sự là cái váy nó ngắn như vậy?

Tửu Thôn mơ hồ cảm thấy nơi nào trên người hắn có chút biến đổi. Mà Tỳ Mộc đã thế còn đổ thêm dầu vào lửa.

"B-Bạn thân... có thể... có thể giúp tớ kéo cái khóa xuống... không?..."

Không được, ta không phải kẻ hạ lưu, ta không thể...

"Bạn thân..."

Không thể... Tuyệt đối không...

"Bạn..."

Con mẹ nó Tỳ Mộc! Ngươi cố tình sắc dụ bổn đại gia!

===

Khoảnh khắc Tửu Thôn giúp Tỳ Mộc kéo khóa xuống, sau cổ cậu lập tức truyền đến một cảm giác đau nhói.

"B-Bạn thân...? A?!"

Tỳ Mộc còn chưa kịp định thần đã nghe "cách" một tiếng, cúi xuống thấy trên cổ tay đã bị xích lại. Cái này là... còng tay?

"B-Bạn thân... đây là...?"

"Trước hết là phải kiềm hãm mày giãy giụa đã."

Tửu Thôn ấn Tỳ Mộc xuống giường, thô bạo hôn, tiện tay kéo xích tay cậu móc vào đầu giường. Tỳ Mộc vẫn còn chưa hiểu gì, sau huyệt đột ngột động.

"A... Bạn thân, cái... cái đó... ưm..."

"Trước giờ chưa phạt mày, liền không biết sợ. Sẵn tiện có người cho tao đồ tốt, phải thử một chút. Đau hả?"

"Kh-Không đau... nhưng mà...! A!..."

"Tao hỏi mày, mấy bữa trước là đi những đâu?"

"Đi... đi với Thanh Hành... Đăng... ư... lựa đồ..."

"Còn gì nữa?"

"...Tớ... thua cược Dạ Xoa... nên... phải đổi đồ..."

"Tức là nó nhìn thấy người mày rồi?"

"... Thấy... A? Bạn thân... a~ Dừng... dừng lại..."

Không biết vì cái gì, vật trong huyệt Tỳ Mộc động còn dữ dội hơn. Cảm giác này là cậu trước nay gần hai mươi năm còn chưa từng nghiệm qua, thực sự chịu không nổi.

Đột ngột, Tửu Thôn kéo thứ kia ra, ngược lại từ phía sau chậm rãi cắm vào ba ngón tay. Tỳ Mộc chốc lát không chịu được, cất tiếng thét, lại nghe đầy dụ hoặc.

"Tỳ Mộc, mày là mỗi lần bị động đều sẽ kêu như thế?"

"Kh-Không phải... tớ... ưm, bạn thân... dừng..."

"Mày không muốn bổn đại gia?"

Tỳ Mộc bất chợt mở lớn mắt. Đây là cái thể loại câu hỏi gì?

"B-Bạn thân?"

Tửu Thôn điên tiết động tay thô bạo, Tỳ Mộc đau muốn chết đi sống lại.

"Nói!"

"Ư... muốn..."

"Nói to lên. Gọi tên của tao."

"Hộc... Tửu... Tửu Thôn... Muốn... Muốn Tửu Thô-..."

Tỳ Mộc còn chưa nói hết, miệng đã bị thứ gì đó ngáng giữa. Cậu... Cậu không nói được.

Tửu Thôn kéo chân cậu qua vai hắn.

"Ngoan ngoãn nằm im cho bổn đại gia."

Thậm chí có muốn cậu cũng không cựa quậy được.

Tửu Thôn chỉ vừa tiến vào, Tỳ Mộc suýt chút nữa đã bất tỉnh, lại bị tê ngứa cảm giác ép cho tỉnh táo. Hắn kiên nhẫn để cho cậu bớt kẹp chặt, liền lập tức thúc mạnh, cậu không hét được, lại đau muốn chết, chỉ có thể trên người Tửu Thôn cựa quậy, lại vô tình kích phát ham muốn của hắn.

"Chết tiệt...!"

Tửu Thôn mất bình tĩnh, ôm lấy hông cậu, ra sức lao người tới.

"Hộc... Ưm!... Ư..."

Tỳ Mộc giãy giụa, lại không ngăn được kẻ kia ở trên người cậu động tác ngày một thô bạo, động tác kịch liệt làm cơ thể cậu không theo kịp. Tửu Thôn giống như cầm thú, giống như mất kiểm soát, ở trong cơ thể cậu vùng vẫy, lại là giam hãm cậu không thoát ra được.

"Ư... Tửu Thôn..."

Bịt miệng không biết từ lúc nào bị lỏng, Tỳ Mộc mở miệng, lại bị một đầu lưỡi vướng víu thượng.

"Câm miệng...!"

Tỳ Mộc bị dọa sợ, cố cắn răng quay đi. Thẳng đến khi Tửu Thôn chạm tới một điểm làm cậu hoảng loạn.

"Ư, Tửu Thôn... Không được!... Chỗ... chỗ đó... A!..."

"Ngoan. Tao không nhịn được."

"Đừng... đừng mà... Tửu..."

Đáp lại chỉ có gia tăng trùng kích, không thương tiếc không vào cơ thể Tỳ Mộc mặc kệ cậu cầu xin. Tửu Thôn cứ như vậy liền mấy lần bắn vọt vào, khiến bên trong cậu xâm chiếm toàn bộ toàn là hắn mùi vị. Tỳ Mộc hết sức, vô lực nằm dưới thân Tửu Thôn, mặt đỏ muốn nhỏ ra máu thấy cái nhếch mép ranh ma của hắn.

"B-Bạn thân..."

"Đã biết mình thuộc về ai chưa?"

"...Biết... Biết rồi..."

"Ngoan."

Tửu Thôn gỡ còng tay của Tỳ Mộc, nằm xuống ôm chặt cậu. Tỳ Mộc cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, vành tai đỏ ửng.

"Cảm thấy oan ức?"

"B-Bạn thân... chúng ta vừa..."

Thằng ngốc này đến bây giờ mới nhận thức được? Tửu Thôn cầm lòng không đặng muốn cắn Tỳ Mộc một cái cho bõ tức.

"Im lặng ngủ. Từ bây giờ mày là người của bổn đại gia. Cấm léng phéng với nam nhân khác."

"Bạn thân, nhưng chuyện vừa rồi, chỉ có những người... mới..."

"Đệch, còn chưa hiểu hả? Muốn bị làm lần nữa?"

"Không-... Cơ thể tớ còn chưa có..."

"Vậy thì nghỉ. Còn mấy thứ trong kia tao còn muốn cho mày thử qua."

"...!!"

...

===

"Thanh Hành Đăng, máy quay trộm là thế nào?"

"Còn thế nào? Quay được một đoạn quá hay ho luôn~ May mà tôi phòng xa."

"..."

Cạn lời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info