ZingTruyen.Info

ÁM DỤC

Ám dục - Ngoại truyện 3 - Phần 2 (Hết)

feelregret82

A Nguyên đứng bên trái che kín hai mắt không giấu giếm, thê thảm không nỡ nhìn mà... Không biết hôm nay có thể ăn được gì nữa.

Phục vụ đánh dấu từng món, lại nhìn lại lần nữa, "Tước thiếu, xác định là muốn dùng những món này?"

"Ít nói nhảm, mau mang lên đây."

Không bao lâu, từng món từng món được mang lên đầy đủ, 8 súp, 5 dĩa tôm, 9 loại đồ ngọt dùng sau bữa cơm.

Mọi người nhìn mặt nhau, lại không dám nhiều lời, tốc độ Đồng Đồng rất nhanh, thò tay ra muốn lấy tôm trước mặt. Nam Dạ Tước thấy thế, bưng dĩa tôm kia đến trước mặt bé con, sau khi để bé ngồi ngay ngắn trong lòng, bắt đầu bóc tôm cho bé con.

"A Nguyên, chuyện tôi căn dặn cậu sao rồi?"

"Đại ca, đã sắp xếp thỏa đáng, anh yên tâm."

Nam Dạ Tước bóc tôm xong cho vào chén nghiền nhỏ, lại múc một muỗng nhỏ đút cho con gái, anh lơ đãng ngẩng đầu, lại thấy mấy người đang cầm đũa, không biết sao lại hạ lệnh, "A Nguyên, gọi thức ăn."

"Vâng." A Nguyên vội vã gọi phục vụ, lần sau nếu đi cùng có tiểu tổ tông này, vẫn là có thể tránh thì tránh, nếu không không bị hành hạ đến chết không được mà.

Đồng Đồng một hơi ăn rất nhiều con tôm, tính ham chơi nổi lên, thừa dịp Nam Dạ Tước không chú ý, nắm lấy một nắm vỏ tôm trên bàn bỏ vào dĩa, đợi đến khi bàn quay quay dĩa vỏ tôm đến trước mặt người khác, chỉ biết giương mắt nhìn đống vỏ tôm đó.

Trẻ con lớn cỡ này, thích nhất là cầm nắm đồ vật.

Bé con đối với cái gì cũng rất hiếu kỳ, nhìn thấy rượu đỏ trong ly sáng lóng lánh, liền giơ tay bắt lấy.

Nam Dạ Tước nhanh tay lẹ mắt, vội nghiêng người, cả ly rượu đỏ liền đổ lên người anh, A Nguyên thấy vậy, vội đứng dậy, "Đại ca."

"Không sao."

Phục vụ tiến đến lau dọn sạch sẽ. A Nguyên không khỏi mỉm cười, người đàn ông này, sợ rằng chỉ có hai mẹ con đó mới có thể thu phục được.

Sau khi ăn xong, Nam Dạ Tước ôm Đồng Đồng ra khỏi nhà hàng trước, lên xe, anh vẫn để Đồng Đồng ngồi trên đùi mình, sau khi thắt dây an toàn xong, đặt hai tay con gái lên tay lái.

Sự nuông chiều của anh với con cái, ngay cả Dung Ân có đôi lúc cũng bất mãn.

Về đến Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân đang trong phòng khách bày ra từng món đồ vừa mới mua, thấy họ đã về, liền tiến lên đón, "Quên mua sữa bột mất rồi."

Nam Dạ Tước giao Đồng Đồng vào tay Vương Linh, "Vậy giờ đi."

Dung Ân cầm túi xách đi theo ra ngoài, ngồi lên xe, mới phát hiện áo sơ mi người đàn ông có một vết bẩn lớn, "Lại là con nhóc đó phá phải không?"

"Một ly rượu thôi mà."

"Anh cứ chiều nó đi."

Xe đi ngang trước cửa Cám Dỗ, Nam Dạ Tước lại cố tình dừng lại, đối diện gương mặt đầy nghi ngờ của Dung Ân, anh chỉ phía đối diện, "Nhìn kìa."

Dung Ân nhìn theo ngón tay anh chỉ, là Duật Tôn.

Nhưng mà, lại không chỉ có một mình anh, đứng bên cạnh Duật Tôn còn có một cô gái, từ cách ăn diện có thể thấy, lại giống với học sinh của học viện nào đó.

"Thằng này, lại đùa giỡn với gái mới lớn rồi."

Duật Tôn dáng người cao to vững chãi, lúc đứng trước mặt cô gái kia, vừa vặn che kín ánh đèn chói lọi sau lưng, vẻ mặt âm u bất định, ngón tay đang kẹp điếu thuốc sau khi chậm rãi giơ lên thì xoa mặt cô gái.

Cô ta cũng không dám động đậy

"Em dám bỡn cợt với tôi?"

"Em không dám." Lời cô nói là thật.

"Hôm nay tôi thực sự là muốn em chắc rồi đó, em thấy sao thì được?" Anh ngữ khí kiên định ung dung, thái độ thản nhiên, vẫn là bộ dạng, khí chất mê hoặc lòng người như cũ.

Cơn gió lạnh ở bên ngoài thổi cuộc đối thoại của hai người đến một cách rõ ràng, Dung Ân trườn lên cửa sổ, nhìn nửa bên mặt lạnh lùng của cô gái, cô dường như là nhìn thấy chính mình và Nam Dạ Tước khi đó.

Động tác Duật Tôn cực nhanh, ra tay rất mạnh, bàn tay to lớn nắm sau cổ cô gái, cả một cơ thể rắn chắc ép chặt sau lưng cô, trong chốc lát đã khiến cô không động đậy được, má trái chật vật áp tại chỗ cong lại của cánh tay.

"Hôm nay em không theo tôi, nếu sau này có muốn, thì sẽ không đơn giản vậy đâu."

Thấy anh ta như muốn dùng vũ lực, Dung Ân vội đẩy cửa xe muốn đi xuống.

"Em muốn làm gì vậy?" Nam Dạ Tước một tay đã kéo cô trở lại.

"Anh ta..."

"Với chúng ta không liên quan," Nam Dạ Tước khởi động động cơ, lái xe phóng đi trên một con đường khác, "Đồng Đồng đang đợi uống sữa đấy, ở đâu còn có tâm trạng lo chuyện bao đồng vậy."

Anh cũng không muốn Dung Ân ngốc nghếch đi phá hỏng chuyện tốt của Duật Tôn.

Dung Ân cúi đầu, như có tâm sự, Nam Dạ Tước thấy thế bắt đầu giảng đạo, "Yên tâm đi, Duật Tôn không thích bạo lực."

"Anh ban đầu cũng nói mình không thích bạo lực." Cuối cùng, còn không phải là ép cô đi đến bước đường cùng, nhưng nghĩ lại bây giờ, khoảng thời gian đã qua đó cũng không biết là tốt hay xấu.

"Thù dai." Nam Dạ Tước cười cô, kéo tay Dung Ân nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mua xong sữa về đến Ngự Cảnh Uyển, vừa mở cửa, liền một màn làm cho người ta phải dở khóc dở cười.

Con chó nhỏ Dạ Dạ cũng mới quen bạn trai, hơn nữa lại vừa sinh ra bốn bé tiểu Dạ Dạ đáng yêu, bám theo tường, Dạ Dạ ở phía trước dẫn đầu, những đứa con dễ thương tròn vo giống như những quả cầu tuyết đi theo sau, một hai ba bốn...

Không đúng.

Nam Dạ Tước va Dung Ân liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía trước.

Theo sau bốn con chó nhỏ, là Đồng Đồng. Bé nhóc đã biết học bò, đây là đang lấy đám Dạ Dạ để cùng luyện tập đây mà. Nam Dạ Tước không nhịn được cười, tiến lên trước xách bé con lên.

Dạ Dạ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn nhìn, thấy Nam Dạ Tước, mang theo bốn đứa con dang chân bỏ chạy.

Dung Ân nhìn ra ngoài vườn, lá của những cây bạch quả kia, lại bắt đầu ngả vàng.

Những tháng ngày hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt, người bạn nhỏ Đồng Đồng đã 4 tuổi rồi, có đôi khi hiểu chuyện đến nỗi làm người ta phải dở khóc dở cười.

Dung Ân nhìn thấy cô bé thì rất đau đầu, một cô bé nhỏ xíu, lại nghịch ngợm đến có thể lên trời.

Trong phòng khách của Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước gác một chân lên xem tin tức, Dung Ân và Vương Linh đã học được thêm mấy kiểu áo len mới, giờ đang nghiên cứu học hỏi bên lề, Đồng Đồng mặc đầm công chúa mới mua, lúc lắc cái mông chạy đến bên cạnh mẹ.

"Mẹ..."

Dung Ân thấy anh mắt đảo quanh lanh lợi của con quỷ nhỏ này, trong lòng khẳng định không có chuyện tốt gì rồi, "Sao vậy?"

"Con còn muốn ăn thêm một túi khoai tây chiên được không ạ?" Đồng Đồng nghiêng đầu, hai cánh tay mập mạp ôm lấy chân Dung Ân.

Cô buông sợi len trên tay xuống, "Đi mà hỏi ba con."

Đồng Đồng vui đến nỗi thiếu chút nữa là nhảy tưng lên, nên biết rằng, Nam Dạ Tước lại đúng là cưng chiều bé con nhất. Bé con chạy lon ton đến trước mặt người đàn ông, giọng nói ngọt ngất ngây, "Ba..."

Cánh tay Nam Dạ Tước đặt sau sô pha nhấc lên rồi chống lấy cằm, ra hiệu cho bé con mở miệng.

"Đồng Đồng còn muốn ăn một túi khoai tây chiên."

"Không được."

Ặc, bộ dạng dứt khoát.

Nam Dạ Tước tuy rằng thường ngày nuông chiều cô bé, nhưng từ trước đến nay nói một là một hai là hai, loại thức ăn tạp nham này, nếu không phải là Dung Ân đồng ý, anh ngay cả đụng cũng không muốn cho bé con đụng vào một chút nào.

Mặt Đồng Đồng đầy ủy khuất, xoay người, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã bình tĩnh lại, cô bé lại lúc lắc mông chạy đến trước mặt Dung Ân, giọng nói lảnh lót trẻ con cố ý nói lớn, "Xem đó, ba cũng đã nói không thể ăn nhiều rồi mà."

Những lời này nghe ra, sao lại có chút kỳ kỳ vậy?

Dung Ân lúc này mới ý thức được là đã bị con bé này chơi xỏ một vố, cô ngẩng đầu nhìn hướng Nam Dạ Tước, quả nhiên thấy anh đang nhìn chằm chằm con bé, đấy nhìn đi, là bộ dạng bị anh cưng chiều đến hư rồi đấy.

Đồng Đồng vui tươi hớn hở ở vòng vòng bên cạnh chơi, tiểu Dạ Dạ xoay vòng quanh hai chân con bé, bị con bé một tay xách lên, ném ra khỏi phòng khách.

Con bé thật sự rất nghịch ngợm, không bao lâu liền cảm thấy chán, lại lúc lắc mông chạy đến trước mặt Nam Dạ Tước, "Ba, con muốn lên ban công chơi."

"Không được."

Đồng Đồng mân mê miệng, đứng mãi bên cạnh, thấy Nam Dạ Tước chuyên tâm xem TV, liền rón ra rón rén tự mình mở cửa kính đi ra ngoài. Ban công tầng trệt đặt mấy giàn hoa, con bé chơi không được bao lâu thì xoa xoa đầu gối chậm chạp đi đến, "Y da, Đồng Đồng đụng phải đầu gối rồi."

Con bé khom lưng xuống, nhìn thấy quả thật là đã bị đụng phải.

Nam Dạ Tước liếc mắt, "Đáng đời."

Đồng Đồng từng bước nhỏ đi đến trước mặt anh, chăm chú nhìn người đàn ông một hồi lâu, Nam Dạ Tước không thèm nhìn con bé, cầm lấy tách cà phê trên bàn.

"Ba có còn là người không?"

Phụt...

Câu này Dung Ân thường hay nói, cũng không biết cô bé đã học được từ lúc nào, hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa, nhưng lại dùng được rất đúng chỗ.

Phần lớn thời gian, hai người đều bị cô bé lém lỉnh này làm cho đau đầu.

Nhân duyên của Đồng Đồng ở nhà trẻ rất tốt, có rất nhiều bạn tốt. Hôm nay tan học về nhà, đã đợi Nam Dạ Tước rất lâu, tỏ vẻ bí mật, giống như là có chuyện gì. Dung Ân truy hỏi liên tục, nhóc con vẫn rất kín miệng, một mực không chịu nói.

Từ sau khi kết hôn, Nam Dạ Tước thường về nhà rất sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đồng Đồng trườn người trên cửa sổ nhìn thấy xe của anh vừa lái vào trong sân, liền chạy như bay ra của nghênh đón. Nam Dạ Tước ở trước cửa khom lưng, con bé đã chuẩn bị xong xui dép cho anh.

"Đồng Đồng ngoan quá." Người đàn ông xoa đầu con.

"Ba..." con bé cứ bám theo sau Nam Dạ Tước. Thấy anh ngồi xuống ghế sô pha, cũng theo đó bám sát vào, cô bé nắm lấy tay người đàn ông, tìm kiếm phía trước, lục lọi phía sau, "Sao không có vậy?"

"Tìm gì đó?" Dung Ân mang bánh mì miếng đã được nướng xong đặt lên bàn trà.

Đồng Đồng nắm lấy cánh tay Nam Dạ Tước, hai chân đung đưa trên ghế sô pha, "Mẹ, như thế nào có Đồng Đồng vậy?"

Trẻ con lớn cỡ này, là tò mò nhất.

Dung Ân ấp a ấp úng, "Con là được sinh ra từ trong bụng mẹ."

"Mẹ gạt người ta" Nhóc con không chịu nể mặt, gương mặt tức giận đến tròn ra, "Tiểu Cường trên lớp con đã nói rồi, mấy cục cưng đều là từ nòng nọc nhỏ của ba mà biến ra đó, nhưng trên người ba không có, oa oa oa..."Mặt con bé giống như trăng tháng 3, nói đổi là thay đổi ngay, "Đồng Đồng là nhặt được, ba, người giấu nòng nọc nhỏ đi đâu rồi?"

Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy trên trán treo đầy dây nhợ đen thui, cùng Dung Ân đối diện, hai mắt nhìn nhau.

"Đồng Đồng đau lòng rồi, con muốn xem nòng nọc nhỏ trông như thế nào..."

Anh chỉ đành ôm con gái ngồi trên đầu gối, "Bọn bạn Tiểu Cường trên lớp con nhất định là đã từng nhìn thấy, ngày mai con kêu bạn ấy đem đến cho con xem thử không phải là sẽ biết được rồi sao?"

Dung Ân nghe vậy, khóe miệng kéo nhẹ, hai cha con này, không giống lông cũng giống cánh.

Đồng Đồng thút tha thút thít, ngay cả khi vừa dừng khóc rống lên, dù sao cũng còn nhỏ, tư tưởng đơn giản, ngay lập tức nín khóc mỉm cười, "Ba nói đúng đó, ngày mai con mang theo cái bình nhỏ đi, mang nòng nọc nhỏ về nuôi." Con bé lau nước mắt, lại cảm thấy không đúng, "Nhưng mà ba không có, khi Đồng Đồng mang về rồi, ba mau sinh một đứa em trai cho Đồng Đồng..."

Cô bé đoán chắc Nam Dạ Tước không có nòng nọc nhỏ, người đàn ông lắc lắc chân, chỉ qua Dung Ân, "Chuyện này phải có mẹ con đồng ý mới được."

"Tại sao phải có mẹ đồng ý?" Đồng Đồng ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, "Mẹ nuôi nòng nọc nhỏ chơi sao?"

"Đúng rồi, "Khóe mắt Nam Dạ Tước mỉm cười, tầm mắt đen tối không trong sáng nhìn vào Dung Ân, sự ám muội trong ánh mắt lan ra không giới hạn, "Mẹ nói thích chơi nòng nọc nhỏ, con nói mẹ cho con một đứa em trai đi."

"Dạ," Đồng Đồng cho là thật, trượt từ trên gối Nam Dạ Tước xuống, đi về phía Dung Ân làm nũng, "Mẹ, mẹ..."

"Ngoan, Đồng Đồng không phải là rất thích chuột Mickey sao? Ngày mai mẹ dẫn con đi mua."

"Thật không? Đồng Đồng muốn mua con lớn nhất, Đồng Đồng còn muốn mua váy đẹp."

"Được, được..." Dung Ân thật không dễ dàng đánh lạc sự chú ý của Đồng Đồng, trẻ con lớn cỡ này, sao lại khó đối phó đến vậy chứ.

Ăn cơm tối xong, Dung Ân dỗ con ngủ xong trở lại phòng ngủ, vừa lúc Nam Dạ Tước từ trong phòng tắm bước ra, mái tóc ngắn màu rượu đỏ còn đọng đầy nước, một chút chảy qua xương quai xanh, theo khuôn ngực rắn chắc chảy xuống bụng.

"Ngủ rồi hả?"

Cô xoa trán, ngồi ở mép giường, "Vâng, bắt em phải hát bài Tiểu Yến Tử cho nó nghe bằng được."

Nam Dạ Tước lấy ly nước trên đầu giường đưa về phía vợ yêu, "Bữa sau đưa nó sang nhà mẹ anh, để nó quậy tơi bời thật đã."

"Mệt thật, " Dung Ân uống miếng nước, đầu tựa lên vai Nam Dạ Tước "Vừa rồi lại hỏi em chuyện nòng nọc nhỏ, còn bảo em chuẩn bị hồ cá."

"Xem ra, chỉ có một cách thôi." Nam Dạ Tước giả vờ tỏ ra thật tình.

"Cách gì?"

"Sinh cho Đồng Đồng một đứa em trai, để tránh việc nó bám theo mỗi ngày."

"Không thèm, một đứa thôi cũng đã mệt chết em rồi."

"Bản thân em cũng đâu cần lo lắng gì, không phải có bảo mẫu rồi sao?" Nam Dạ Tước một tay ôm lấy vai cô, áp cô xuống giường lớn, "Nếu em không đồng ý, anh sẽ nói với Đồng Đồng, em gạt nó..."

"Nam Dạ Tước, anh..."

Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị anh hôn, nuốt vào trong.

Màn đêm ben ngoài dày đặc, cơn gió lạnh quét qua hai người đang quấn lấy nhau trên giường, ánh trăng sáng tỏ hình như cũng ngượng ngùng, lặng lẽ núp giữa những đám mây.

Hai tháng sau, Đồng Đồng vui vẻ chạy tung tăng quanh vườn tại Ngự Cảnh Uyển, ba nói mẹ có em trai rồi, vậy mình cũng không phải là được ẵm tới rồi.

Mùa hè nóng bức nhất vừa trôi qua, gió thu lành lạnh, ánh mắt trời ấm áp sau buổi trưa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá của cây bạch quả chiếu xuống, trên võng, Dung Ân đang nằm trên ngực Nam Dạ Tước, đang nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, mũi chân cô khẽ chạm mặt đất, sự đong đưa khơi dậy những ánh nắng vàng long lanh.

Cách đó không xa, Đồng Đồng đang cùng mấy chú chó con chơi đùa thỏa thích, hôm nay con bé vui vẻ, thì cũng không ức hiếp bọn chúng nữa.

Dung Ân lấy tay che trán, ánh mặt trời nhỏ vụn làm xuất hiện muôn vàn màu sắc xanh đỏ chàm tím, cô từ từ giãn mặt ra, một tay khác ôm lấy thắt lưng săn chắc của người đàn ông, Dung Ân yên lòng nhắm mắt lại, mặt nhẹ nhàng cọ vài cái giữa cổ anh.

Mọi người đang ở trên thiên đường, xin hãy yên tâm.

Mọi người nhất định đã thấy rồi, tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Tôi nhất định sẽ mang theo tất cả niềm hy vọng của mọi người, tiếp tục sống hạnh phúc...

Hết.
Feelregret

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info