ZingTruyen.Com

ÁM DỤC

Ám dục - Chương 121 - Phần 2

feelregret82

Cuộc sống của Dung Ân, mỗi ngày đều là một đường thẳng, không có cái khác lấp vào.

Mấy bác gái ở trong chung cư thấy từ khi Nam Dạ Tước chết cũng đã hơn nữa năm, nhưng Dung Ân trước sau cũng không có người yêu, mọi người đều vô cùng lo lắng, tranh nhau giới thiệu đối tượng cho cô.

Con trai của cô bảy dì tám cũng đều lôi ra, mẹ Dung lúc trước chẳng qua chỉ cười, về sau cũng bị thuyết phục, liền thúc giục Dung Ân đi xem mắt. Cô tất nhiên là không chịu đi, nhưng những bác gái kia thực sự quá nhiệt tình, Dung Ân chỉ đành ngoài mặt ứng phó, nhẹ nhàng từ chối.

Tuỳ theo số trời mà sống, có đôi khi, thật rất nhanh.

Công ty cùng Tước Thức hợp tác, dự án đầu tiên hiệu quả và lợi ích không tồi, Dung Ân hôm nay đi làm ôm theo Dạ Dạ, con chó nhỏ kia cũng đã hơn một tuổi, mặc áo liền váy màu hồng phấn, cực kỳ đáng yêu.

"Ưm... Dạ Dạ, Dạ Dạ à!" Lý Hủy cực kỳ thích, "Đến đây chị ôm cái nào, hôm nay sao lại đem nó đến công ty?"

Mẹ mình trong chung cư tổ chức hoạt động gì đấy, Bác Lưu và mọi người mang bà đi ra ngoài, không ai chăm sóc Dạ Dạ " Dung Ân đem thức ăn cho chó đặt ở trên bàn.

"Này, nhóc con này cũng xa xỉ quá đó," Lý Hủy sờ đến sợi dây chuyền trên cổ nó, "Bạch kim à. Bây giờ đối với chó cũng không giống như trước kia. "

Dây chuyền kia là Nam Dạ Tước tặng cho cô, Dung Ân cũng nghĩ tới đem tháo nó xuống, nhưng cô lại cảm giác, nếu gỡ nó xuống giống như thiếu thứ gì. "Cậu thích như vậy, đợi sau này Dạ Dạ sinh bảo bối, tặng cậu một con."

"Được, hứa rồi nha."

Vốn là Dung Ân định tan việc sẽ trở về, nhưng ông chủ tự mình tuyên bố, nói Tước Thức vì các cô mấy ngày này cố gắng hợp tác nên khao, muốn mời mọi người trong công ty đi Nữ Sắc, cô vừa muốn từ chối, ông chủ liền quét mắt tới, "Ai cũng không được phép vắng mặt, cơ hội ngàn năm có một, đừng không thức thời. "

Lời nói trong miệng Dung Ân vòng vo vài vòng rồi nói, "Ông chủ, nhưng hôm nay tôi còn mang theo chó nữa. "

"Đơn giản như vậy, đem ôm chó đi cùng, không ai quy định không thể mang chó đi vào."

Dung Ân cùng Lý Hủy nhìn nhau một cái, ai nấy đều thấy được tâm tình ông chủ hôm nay rất tốt, nhìn khuôn mặt đen thui đó, bởi vì cười mà ngũ quan chen lấn nhau. "Mau thu dọn một chút, kêu xe đến." Không ai dám làm ông ta mất hứng, bằng không cuộc sống sau này nhất định khổ sở.

Dung Ân bất đắc dĩ, vẫn chỉ có thể ôm Dạ Dạ cùng đi, may mà con chó nhỏ trên đường cũng thật biết điều, gục ở trong ngực cô cũng không làm ầm ĩ.

Taxi dừng lại ở cửa Nữ Sắc, so với Cám Dỗ, nhân tài mới xuất hiện này còn lộ ra vẻ xa hoa cùng tinh tế hơn, nơi này so với lúc trước lớn gấp đôi. Đèn neon lấp lánh bao phủ khắp nơi, "Nữ Sắc" hai chữ lớn cũng đủ chiếu sáng cả con đường, đứng trước lối vào của nơi sa đọa này, bóng người cũng giống như là một ánh sáng nhỏ bé.

Người ra ra vào vào, khuôn mặt mỗi người cũng không giống nhau. Các đồng nghiệp tranh nhau đi vào, chỉ có Dung Ân ôm Dạ Dạ đứng ở cửa, hai mắt cô như đeo chì, làm sao cũng không nâng lên nổi. Dung Ân đi qua sảnh chính của Nữ Sắc, cái cổng to lớn kia giống như cái miệng khổng lồ đầy máu há ra, tim cô đập mạnh, loạn nhịp bất an, cảm giác từng bước mình bước đi giống như quanh quẩn ở cửa thiên đường cùng miệng địa ngục.

"Ân Ân, sao còn thất thần ở đây?" Lý Hủy đi vào trước một bước lại quay trở ra, kéo cánh tay Dung Ân dắt cô đi vào, con chó nhỏ mở to đôi mắt đen bóng, chân trước bất an ở trước ngực cấu mấy cái.

Bên trong Nữ Sắc gần như bố trí cũng thay đổi, hẳn là mời thiết kế đặc biệt, bên trong rộng rãi giống như là đi vào mê cung, lên đến lầu hai, dưới lòng bàn chân không phải là sàn nhà bằng gạch, mà là một chất liệu thủy tinh đặc biệt, có thể thấy đầu người đi chuyển ở phía dưới. Dung Ân cùng Lý Hủy đi theo ông chủ đi tới khúc quanh, chỗ này là phòng VIP số 1, sa hoa nhất Nữ Sắc.

Lúc đi vào, ngoài người của công ty, lại cũng chỉ có một mình Duật Tôn.

Ông chủ ân cần mời rượu, người phục vụ vẫn duy trì quy củ ban đầu của Cám Dỗ, khi rót rượu đều hai chân quỳ gối trên mặt thảm.

Dung Ân nhìn quanh bốn phía, trong phòng VIP số 1, cũng không thay đổi quá nhiều, ánh mắt cô rơi vào trên bàn trà, không khỏi nhớ đến Tư Cần.

"Cô dường như rất quen thuộc nơi này?"

Dung Ân đang xuất thần, hoàn toàn không nghe được giọng nói, Lý Hủy biết liền đụng cánh tay của cô, cô mới phản ứng lại, "Cái gì?"

"Tôi nói..." Duật Tôn nhận lấy ly rượu trong tay, ly rượu trong suốt đặt giữa môi mỏng của anh, người đàn ông nhấp nhẹ một chút rượu, cánh môi còn vươn lại một chút rượu sáng bóng "Cô trước kia đã tới đây sao?"

"Đúng, trước kia chúng tôi là nhân viên của Tước Thức, ông chủ của chúng tôi thường xuyên tổ chức chút ít hoạt động ở đây..." Lý Hủy nhìn qua sắc mặt cô có chút không tốt, liền thốt lên nói.

Người đàn ông gật đầu, "Thì ra lúc trước các cô là nhân viên của Tước Thức, vậy tại sao đi?"

"Bởi vì..." Lý Hủy giọng nhỏ lại... "Giám đốc của chúng tôi qua đời."

"Ai nói hắn đã chết?" Chân mày người đàn ông khẽ nhíu lại, khóe miệng cong lên, bộ dạng bất cần đời.

"Hả?" Lý Hủy giật mình, ngay cả Dung Ân nhịp tim cũng theo đó mà đập kịch liệt, "Anh ấy không chết sao?"

Trong mắt Duật Tôn có thâm ý, con ngươi chăm chú nhìn vào gương mặt Dung Ân, bên trong phòng bởi vì lời nói của người đàn ông mà tràn đầy yên tĩnh cùng quỷ dị, hai tay Dung Ân đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt, ánh mắt phát sáng, dường như đang mong chờ điều gì đó. Người đàn ông khẽ động khoé miệng, thả chén rượu lên bàn, "Không phải là không tìm được thi thể sao? Có câu, chết phải thấy xác. "

"Đúng đúng, Duật Tổng nói rất đúng!" Ông chủ phụ họa liên tục, vội vàng mời rượu.

"Cô tên là... Dung Ân đúng không?"

Đồng nghiệp tụm năm tụm ba bắt đầu đem ánh mắt tò mò ném lên người Dung Ân, thần tài này, dường như luôn vô ý mà nhắc tới cô.

"Đúng, cô ấy là Dung Ân, cô ấy cũng là trụ cột của công ty chúng tôi..." Ông chủ vui tươi hớn hở nói.

"Dung tiểu thư, cô có tin người khác sau khi chết còn lại hồn ma không?" Người đàn ông đôi mắt bỡn cợt mà sáng lên.

Thần sắc Dung Ân không có thay đổi, bình tĩnh mà đối diện anh, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, "Duật Tổng lại có thể tin những lời này? Nếu có rảnh, ngài nên cúng bái nhiều một chút."

"Dung Ân, sao lại nói như vậy?" Ông chủ vội vã quát bảo ngừng lại.

"Ông chủ, hiện tại công ty nào cũng thờ phụng thần tài à, tôi đây là muốn Duật Tổng làm ăn thịnh vượng mà"

"Đúng đúng, nha đầu này nói chuyện, Duật tổng đừng cười." Giám đốc sợ nhất đắc tội Duật Tôn, nói chuyện châm chước câu chữ, cũng phải nhìn sắc mặt người khác.

Người đàn ông cười yếu ớt, khóe miệng giãn ra, "Miệng lưỡi bén nhọn."

Dung Ân nhướn mày nhìn người đàn ông trước mặt, bốn chữ rất quen thuộc, mơ hồ nhớ tới, Nam Dạ Tước cũng đã nói như vậy, còn cười nói cô lại cắn người, phải đem răng nanh nhỏ của cô mà nhổ xuống. Ánh mắt Dung Ân trong trẻo lạnh lùng từ từ mà nhu hòa, tầm mắt mặc dù là dừng lại ở trên mặt Duật Tôn, nhưng rõ ràng lại nhìn rất xa.

"Chúng ta chơi trò chơi đi, như thế nào?" Cằm người ông dứt khoát hướng về phía Dung Ân.

"Được, Duật Tổng muốn chơi như thế nào?" Thay mặt mở miệng, vẫn là ông chủ.

Duật Tôn đem vỏ chai rượu đặt trên bàn, quay một vòng, "Miệng chai nhắm ngay người nào, người đó uống rượu, nếu không, cởi quần áo cũng được. "

Đây là cách chơi phổ biến nhất, khi ông chủ đi ra ngoài xã giao cũng gặp nhiều, "Được, công ty của chúng tôi nữ tướng tửu lượng rất kinh người, Duật Tổng ngài cần phải coi chừng."

"Thật sao?" Người đàn ông cười yếu ớt, khóe miệng cong lên, làm cho người ta có cảm giác vừa gần vừa xa.

Dung Ân cười lạnh, "Tôi không biết uống rượu, mọi người chơi đi!"

Ông chủ sắc mặt liền kéo xuống. "Dung Ân..."

Đây chính là bi ai của xã hội hiện thực, muốn mượn hơi quan hệ, phải dựa vào cấp dưới lấy lòng cấp trên, chả trách lúc phỏng vấn, nhan sắc cũng sẽ chiếm tỷ lệ lớn như vậy.

"Không uống rượu cũng không sao, cô cũng không phải là không có mặc quần áo, cô tự tin là tối nay sẽ bị cởi sạch sao?" Ánh mắt của người đàn ông giống như là X Quang quét về phía Dung Ân.

Cô hé miệng vừa muốn đứng dậy, đã bị Lý Hủy dùng sức kéo về, "Được, chơi thì chơi, đến lúc đó Ân Ân uống không được, tôi sẽ uống thay cô ấy."

Duật Tôn nhìn hai người, không có làm khó, ngược lại là gật đầu.

Người đàn ông đem chai rượu đẩy tới trước mặt Dung Ân. "Các cô bắt đầu trước."

"Không không, bắt đầu dĩ nhiên phải là Duật Tổng!" Ông chủ lấy chai rượu về, một mực cung kính mà đưa tới trước mặt người đàn ông.

Duật Tôn dùng ánh mắt ý bảo Dung Ân, cô nhìn sắc mặt ông chủ. "Ngài trước đi."

Người đàn ông ngón tay thon dài cầm chai rượu, nhẹ nhàng chuyển động, chai thủy tinh trong suốt kia xoay vòng vòng, thời điểm dừng lại, miệng chai rõ ràng là hướng về phía Dung Ân.

Lý Hủy không nghĩ tới vận khí của cô đen đủi như vậy, cô biết Dung Ân không biết uống rượu. "Tôi uống."

Lý Hủy không chút do dự bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, ông chủ sắc mặt đã sầm xuống, dù sao kia cũng là cháu gái mình.

Liên tục vài lần, cho dù tửu lượng khá hơn nữa cũng sẽ chống đỡ không được.

Khi Duật Tôn sắp quay, Dung Ân đưa tay lấy chai rượu "Không nhọc Duật Tổng ngài."

Người đàn ông thẳng vai lên, thần sắc vô vị, buông tay ra.

Dung Ân hôm nay cũng thật là xui xẻo, mặc dù là Duật Tôn thỉnh thoảng có uống một ly, nhưng vẫn là cô uống nhiều nhất.

Rượu này không phải là rất mạnh, nhưng vẫn ngấm từ từ, một lần sau khi cô uống rượu xong, ban đầu con chó nhỏ biết điều một chút ngoan ngoãn ngồi ở bên người nhưng nhanh chóng nhảy lên rồi chạy ra ngoài, Dung Ân vội buông ly rượu xuống đuổi theo, "Dạ Dạ!"

Người đàn ông nghe được cái tên này, khóe miệng rõ ràng là giơ lên.

Dung Ân nhớ được con chó nhỏ là quẹo phải đi ra ngoài, nhưng khi cô đi tới hành lang, cũng không thấy bóng dáng của nó.

Dạ Dạ co cẳng lên đuổi tận không buông, cái đuôi ngắn nhỏ không ngừng lay động, lúc ở cửa thang máy, vệ sĩ dùng chân ngăn đường của nó, "Ông chủ, có con chó."

Người đàn ông bước vào thang máy, hắn mặc âu phục màu trắng bạc, hai chân thon dài bao phủ bởi chiếc quần tây thẳng tắp, hắn tựa vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt phượng hẹp dài tràn ngập tàn ác, quan trọng nhất là, hắn có mái tóc ngắn màu nho, màu sắc ưu sầu này xen lẫn với màu đen nguyên thuỷ, càng nổi bật hơi thở mị hoặc khắp người.

Nghe vệ sĩ kêu lên, hắn đi tới cửa thang máy.

Dạ Dạ nhìn thấy đối phương, hai chân liền đứng thẳng lên, chân trước khua khua, vọt tới trong thang máy cắn lấy ống quần người đàn ông không buông.

"Gâu gâu..."

Bộ dạng kia, cực kỳ thân thiết.

Vệ sĩ ở ngoài cửa thấy thế cũng sợ hãi, "Ông chủ, cái này..."

"Không có gì đáng ngại." người đàn ông không chút tức giận, hắn khom lưng, ôm lấy con chó nhỏ, Dạ Dạ tựa đầu vào cánh tay hắn, vui vẻ ở trước ngực hắn cọ cọ.

Dung Ân nghe được tiếng động, khi chạy tới cửa thang máy đã bị đóng lại, còn một khe hở, lại nhìn thấy Dạ Dạ bị một người ôm vào trong ngực.

" Này, đó là chó của tôi..."

Thang máy đã chạy, khi Dung Ân chạy tới liền thấy nó dừng ở tầng 1. Cô vội vàng nhấn thang máy, cùng đi theo đến tầng 1, lúc cửa mở ra, cô cho là phải dừng ở bãi đỗ xe hoặc là cái gì đó, lại không nghĩ rằng...

Nơi này, rõ ràng là nơi ở riêng của người khác.

Dung Ân xác thực chính mình không nhìn nhầm, cô đi theo con đường nhỏ đi tới trong hoa viên, nơi này lớn như vậy, nhưng ngay cả người cũng không nhìn thấy.

Nơi này bố trí cùng Ngự Cảnh Uyển rất giống, kiến trúc phong cách Châu Âu, Dung Ân nghĩ thầm, nhất định là thang máy xảy ra vấn đề. Nhưng là cô đi cùng một hướng tới, có lẽ là không có sai.

"Dạ Dạ!" Dung Ân nhỏ giọng khẽ gọi, trước kia chỉ cần cô gọi, nhóc con kia sẽ nhanh chân chạy tới.

Cô không dám đi vào trong, chỉ có thể quanh quẩn ở bên ngoài, Dung Ân gọi mấy tiếng, nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, phía sau lưng luôn luôn tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, giống như bị người khác nhìn chằm chằm.

Cô xoay người sang chỗ khác, vườn lớn như vậy, vẫn như cũ nhìn không thấy một bóng người.

Cô thuận đường, đi tới trước một cái bể bơi.

Cô đứng ở mép hồ, có thể nhìn thấy nước đang ẩn ẩn hiện hiện ở bên trong, lăn tăn, nước xanh thẳm dường như cũng không tĩnh lặng, Dung Ân ngẩng đầu ngắm bốn phía.

Bên trong nhà, người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, Dạ Dạ đang chơi đùa, thỉnh thoảng cắn ống quần hắn, thỉnh thoảng ôm lấy chân của hắn.

Đứng ở bên trong vườn quỷ dị như vậy, trong lòng Dung Ân không khỏi rụt rè, hai tay cô đặt ở khóe miệng, đem tiếng nói ép cực kỳ nhẹ. "Dạ Dạ, Dạ Dạ."

Sau lưng, bỗng nhiên truyền đến trận gió lạnh thổi vèo đến bên cạnh cô, Dung Ân theo bản năng, vừa muốn quay đầu, phía sau lưng lại bị một lực mạnh mẽ đẩy về phía trước. Cô kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng không kịp chuẩn bị mà ngã vào trong bể bơi.

Bọt nước văng khắp nơi, hít thở không thông rét lạnh gấp rút vây quanh cô, đầu Dung Ân vẫn còn trên mặt nước, cũng chỉ có làn tóc đen trôi lơ lửng trên mặt nước, như tảo biển nở rộ xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com