ZingTruyen.Com

ÁM DỤC

Ám dục - Chương 074 - Phần 2

feelregret82

Trong hành lang rất tối, Dung Ân một tay cầm tay vịn, phải cẩn thận cẩn thận đi mới có thể không ngã, Diêm Việt lại đi trước cô, để lại một khoảng trống giữa cô và anh, chỉ nghe đến tiếng bước chân thùng thùng. Dung Ân chẳng nghĩ sự tình, cũng không có chú ý tới phía trước, đột nhiên bước chân ai đó tới rồi ngừng lại, đợi cho phản ứng kịp thì người đã đụng mạnh vào người đằng trước, cái mũi dập đau nhức.

Trong cầu thang vốn là nhỏ hẹp, gót chân của cô lại vấp vào bậc thang, dường như có ý định đi tiếp thì thắt lưng đã bị người đàn ông ôm chặt, môi mỏng của anh ta dán lấy môi của cô dường như không để cho cô kịp ú ớ kêu vài cái, Diêm Việt dùng lực rất mạnh, hai tay đặt trước ngực anh không sao mà dãy dụa được, hàm răng bị người nào đó cậy mở, nụ hôn của anh tới nhanh lại mãnh liệt, cơ hồ là tham lam xâm chiếm từng ngóc ngách trong khoang miệng cô.

Dung Ân rất muốn đẩy cái người này ra thì lại cảm giác trên mặt mình có từng giọt, từng giọt nước rơi xuống... Cô ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy nụ hôn của Diêm Việt dừng lại, chậm rãi khôi phục lại nhẹ nhàng, anh vẫn để môi mình tại môi cô dường như không muốn tách ra vậy, lạnh buốt chạy dọc khóe miệng cô, Dung Ân nếm nước mắt đọng lại trên mặt mặn và chát. Cô vô cùng kinh ngạc, ở trong vòm ngực của anh ta nửa ngày cũng không biết phải làm thế nào, cũng không biết nên phản ứng. như thế nào

"Ân Ân," Qua sau một hồi, mới nghe được Diêm Việt giọng nói khàn khàn vang lên, anh đặt trán mình vào trán cô, âm thanh vang lên lạnh buốt nhưng có vẻ càng gợi cảm, "Tại sao anh cố gắng đến thế nhưng đều không thể kéo trái tim em quay lại bên anh?"

Dung Ân cảm giác toàn thân đều cứng ngắc lại, lúc này trời đã khuya, trong khu nhà trọ nhỏ của cô mọi người đều sớm đi ngủ hết rồi, không gian lúc này đây tĩnh lặng, cô có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy trong trái tim mình hỗn loạn, "Việt, em hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thật với em."

"Chuyện gì thế?" Linh cảm anh có thể phát hiện ra vài điểm nghi ngờ của cô.

"Ngày đó, em đi trên đường thấy "Diêm Việt" và má Lưu trên xe, lúc đấy Diêm Việt kia là anh thật, hay là em hoa mắt?" Cô một mực hoài nghi, lúc đó không ai tin cô, cũng đã được một thời gian rồi, mà ngay cả chính cô đều không tin, "Em muốn nghe chính là lời nói thật lòng của anh, nhưng nếu ngày nào đó em phát hiện anh lừa em, Việt, vậy thì cả đời này em và anh đều không có khả năng."

Người đàn ông trước mặt cô, đột nhiên sắc mặt tái nhợt.

Trước mặt cô bỗng nhiên tối đen, nếu không phải người trước mặt cô truyền đến tiếng hít thở,thì Dung Ân sẽ cho rằng cô đang ảo giác.

Tay trái cô đặt trên người đàn ông dần dần hạ xuống nhưng ngay lập tức bị anh ta kéo lại, anh dùng lực nắm lấy tay Dung Ân, "Ân Ân, là em nhìn lầm rồi, trên đời này không có Diêm Việt thứ hai đâu, cho nên, em có thể một lần nữa tiếp nhận anh được không?," Diêm Việt cúi xuống gần sát mặt cô nói giọng khẩn thiết,"Không phải dùng khuôn mặt trước kia, mà là khuôn mặt hiện tại của anh, chính là người này!"

Dung Ân bị anh gắt gao ôm lấy, anh chậm dãi vòng tay ra ôm lấy Dung Ân chậm dãi dìu cô xuống lầu, cô tựa sát vào người anh, từng bước một, đi thật cẩn thận.

Thứ ba, là khoảng thời gian mặt trời chiếu sáng lạn nhất.

Vội vội vàng vàng Thẩm Mặc sáng sớm đã có mặt ở nhà Dung Ân kéo cô đến công ty," Nhanh, Tước thị đi trước chúng ta một bước rồi, nói cho cậu biết, Liêu quản lí bị hẹn đi ra ngoài rồi, chúng ta được chạy nhanh có lẽ kịp đấy."

"Tước thị?" Dung Ân bỗng dừng lại động tác đi bộ của mình, "Thẩm Mặc hay là mình cậu đi đi..."

"Sao cậu có thể nghĩ như vậy được? Cậu là người phụ trách hạng mục này, không có cậu thì tớ đi làm cái quái gì?"

"Tổng giám đốc Tước thị có đến đó không?"

"Ách, Ân Ân đầu óc cậu có phải bị chó gặm không?" Thẩm Mặc đem cô nhét vào trong xe," Anh ta ngồi ở trên cao, có cần vì một hạng mục nho nhỏ này mà đầu rơi máu chảy không? Không có khả năng a, cùng lắm đúng là như vậy thật thì hắn ta chỉ đến đây để cưỡi ngựa xem hoa thôi."

Đó không phải là, Hạ Phi Vũ kia sao?

Nói chuyện làm ăn quả thật không bao giờ có thế tách khỏi bàn rượu, Thẩm Mặc tin tức quả nhiên nhanh nhạy, tìm được ghế thứ 302, cô gõ vài cái lên cửa, "Mời Vào."

Dung Ân đi theo phía sau Trầm Mặc, đối với cái chỗ như này, cô nhất quyết không muốn mở lời.

"Liêu quản lí, ngài vẫn khỏe chứ?" Thẩm Mặc nở nụ cười đẹp như hoa, lôi kéo tay Dung Ân đi vào trong rạp.

"Các ngươi là..."

Trong rạp cũng chỉ có hai người Liêu quản lí cùng Hạ Phi Vũ, trên bàn quán bày đặt một vài văn kiện, theo thứ tự là liên quan đến bản thảo cùng với sơ bộ dự toán, Hạ Phi Vũ nhìn thấy Dung Ân đi sau Thẩm Mặc, đôi lông mày thanh tú bỗng nhiên nhíu lại, "Các cô sao lại có thể vào được đây?"

"Vị này chính là Hạ quản lí của Tước Thị đây sao?" Thẩm Mặc vươn tay ra, "Cô khỏe không, Chúng tôi là công ty Sang Tân."

Hạ Phi Vũ dáng điệu kiêu căng, liếc mắt nhìn Thẩm Mặc, trở lại nụ cười xã giao, liền vươn tay ra nắm nhẹ tay Thẩm Mặc.

"Xin hỏi các ngươi như vậy mà tới đây, có chuyện gì sao?" Nói chuyện, là Liêu quản lí.

Thẩm Mặc nghe vậy, lướt mắt nhìn Hạ Phi Vũ rồi dừng lại trên người Liêu quản lí, cũng đem Dung Ân từ phía sau kéo lên phía trước, "Liêu quản lí, cái phương án này của ngài, công ty Sang Tân chúng tôi cũng cảm thấy rất có hứng thú, hôm nay chúng tôi cùng nhau đem bản thiết kế cùng dự toán tới cho ngài xem, tục ngữ nói "hàng so với Tam gia sao" ( nghĩa là một chút ít cũng không ảnh hưởng tới công trình lớn, ngài bớt thời giờ xem qua đi, chẳng phải cũng chẳng mất gì sao?"

Đột nhiên tới cạnh tranh, mặt của Hạ Phi Vũ thoáng cái biến đổi.

Liêu quản lí tự nhiên là muốn còn không được, "Tốt lắm, để tôi xem xem." Vốn, ông ta đang ngại giá của Tước Thị quá cao.

"Dung Ân, cô rời khỏi Tước Thị, không thể ngờ tới lại dặt dẹo tại công ty bé nhỏ như vậy."

"Từng công ty có cách hoạt động riêng của nó, Tước thị quả thật quá hoàn mỹ, mà công ty của chúng tôi lại muốn bảo vệ chính là kinh tế," Dung Ân mỉm cười, khóe miệng kéo lên vừa vặn, "Chúng tôi dù thế nào nhưng có thể tiết kiệm, chúng tôi cũng tiết kiệm từng đồng xu một."

Liêu quản lí bên cạnh nhịn không được, cúi xuống đem văn kiện từ tay Dung Ân rút ra đưa vào túi của mình, "Như vậy đi, văn kiện của cái cô tôi mang về, sau đó nói chuyện với các cô sau, nhất định sẽ cho các cô câu trả lời thuyết phục."

"Được ạ."

"Liêu quản lí ngài đi thong thả."

Mấy người cùng đi ra ghế, Hạ Phi Vũ một mực đi ở đàng trước, Thẩm Mặc lấy mấy thứ từ trong tay giao cho Dung Ân, "Ân Ân, Tớ đi toilet một chút, đợi tớ quay lại nhé."

"Uhm. Được."

Lúc Thẩm Mặc xoay người đi về hướng toilet thì Dung vội vàng đuổi theo Hạ Phi Vũ, "Hạ chủ quản."

Hạ Phi Vũ đang gõ chiếc giầy cao gót kêu lảnh cảnh trên nền nhà bỗng dừng lại, xoay người, hai tay ôm ở trước ngực, thái độ cao ngạo như trước, "Chuyện gì?"

"Nếu như theo lời nói của cô, hôm nay hẳn là không mang được thắng lợi về cho Nam Dạ Tước rồi," Dung Ân tự nhiên hiểu biết về suy nghĩ của Hạ Phi Vũ, "Chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, cùng tước thị cạnh tranh với nhau, đây há chẳng phải là lấy trứng mà đem trọi với đá sao, dự án này nếu chúng tôi chịu thua, đối với cô mà nói, là tốt nhất, nhưng nếu bị chúng tôi dành được, về tình và lý mà nói, sự tin tưởng đối với Tước Thị há chẳng phải không còn sao? Theo như suy nghĩ cá nhân tôi mà nói, tôi hiện giờ đối với anh ta cũng chẳng liên quan gì tới nhau cả, cô nếu vì chuyện đó mà lời nói có ý trách móc tôi, có vẻ như là "dã tràng xe cát" sao?"

Hạ Phi Vũ ánh mắt sắc sảo nhìn cô, trên gương mặt cũng không vì thế mà buồn rầu, "Cô hãy tự chăm sóc cho mình tốt đi, tôi nhắc lại cho cô nhớ, Nam Dạ Tước kiêng kỵ nhất là quay đầu lại, cho nên, cô cũng đừng có ôm hy vọng."

Dung Ân cười cười, như vậy, chính là ý cô muốn.

"À quên, các cô, chỉ bằng năng lực của các cô mà đòi đạt được dự án này? Nghĩ hay thật đấy."

"Hạ chủ quản, lời nói của cô không cần phải tuyệt tình như vậy, bằng không, đến lúc đó gặp nhau rất khó nhìn mặt đấy." Dung Ân tuy mạnh mồm nói thế nhưng cũng rất lo lắng, cạnh tranh với Tước Thị đúng là rất khó khăn..

"Vậy thì chờ xem a." Hạ Phi Vũ thoáng nhìn cách đó không xa Thẩm Mặc đã từ trong toilet đi ra," Dung Ân, Lần trước chuyện ở Cám Dỗ tôi còn chưa tính sổ với cô, cô cứ trống mắt mà chờ xem."

Nói xong, liền quay người đi, cũng không thèm quay đầu lại.

Tước Thị, trên tầng cao nhất.

"Ba!"

Cặp văn kiện dày cộp được ném lên trên bàn, bên trong là bản vẽ dự toán bay tán loạn trên đất, trên cái bàn trà màu xanh đậm chiếc chén cũng bị vỡ nát," Cô vừa nói các gì? Bị cướp mất dự án?"

Nam Dạ Tước cơn tức giận ngùn ngụt, lần trước phương án hạng mục của Vanda lớn như thế vậy, bị mất cũng không thấy anh ta phát hỏa như thế này, Hạ Phi Vũ ngồi xổm người xuống, nhặt những tờ giấy vừa bị rơi xuống đất từng tờ tường tờ một rồi đặt lên bàn của anh, "Tổng giám đốc, những chuyện như thế này không phải là hiếm, chỉ là một tổn thất nhỏ thôi mà."

"Đối phương là công ty nào?"

Tay Hạ Phi Vũ bỗng ngừng lại động tác, nhớ tới những lời Dung Ân vừa nói đến lúc nãy, "Tôi không biết."

"Không biết?" Nam Dạ Tước tiếng nói lạnh như băng,"Liêu quản lí nói cô và ông ta nói dự án của chúng ta đã bàn được nửa phần thì công ty đó mới đến? Tên mẹ nó gì mà Sang Tân? Có mà Phá Tân thì đúng hơn!"

Cô ra vẻ tỉnh táo đem những thú mình nhặt được dưới đất rồi sửa sang lại, chẳng trách được, Nam Dạ Tước sáng sớm tâm tình đã u ám, Hạ Phi Vũ đứng dậy đem văn kiện để lại trên mặt bàn, "Chuyện này chủ yếu là tại tôi, lúc ấy, tôi lại cho rằng hạng mục đó không có người nào cạnh tranh, cũng không nghĩ tới hạng mục dự phòng, càng không ngờ là bọn họ lại chen chân vào."

Nam Dạ Tước ngón tay giơ lên giằng lấy calavat trên cổ, thân thể cao lớn ngả xuống ghế sau, "Cái này không thể trách cô được, công ty đó đưa ra giá cả thấp hơn nhiều so với giá chúng ta đưa ra, lần này coi như bỏ qua, sau này rút kinh nghiệm."

Hạ Phi Vũ vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, người đàn ông vẫn còn thấy cô thu thập đống tài liệu lộn xộn dưới đất, liền phất tay ra lệnh," Những đống giấy đó đã có người xử lý, đừng để tay bị thương."

"Sang Tân?" Nam Dạ Tước nhíu chặt lông mày, mười ngón đặt trên mặt bàn gõ nhẹ vài cái, "Công ty này, thật sự nghe rất quen tai."

Hạ Phi Vũ bỗng dưng thấy lạnh sống lưng, có chút chột dạ,"Chẳng qua chỉ là công ty mới sáng lập, không cần phải quá bận tâm."

Nam Dạ Tước nhất thời nghĩ không ra, anh ta đã quên lúc trước khi cưỡng ép Dung Ân theo mình, từng khiến công ty Thẩm Mặc một thời gian dài không có dự án nào được người khác chấp nhận, "Cô thử đi điều tra qua xem, tôi muốn biết một chút ít về công ty này."

"Được."

Nam Dạ Tước hai đầu lông mày dần dần cũng dãn ra, anh ngẩng đầu lên chỉ thấy Hạ Phi Vũ đầu cúi thấp xuống, trên gương mặt đó dường như có rất nhiều suy nghĩ," Đi ra ngoài trước đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm."

Người con gái không có biểu hiện gì, lập tức đi ra ngoài, liền đem những tư liệu về văn phòng của mình.

Anh ta mời cô ăn cơm, chỉ là thuần túy ăn cơm mà thôi, một chút cũng không hơn. Cô tại sao vẫn còn chờ đợi?

Đảo mắt vài cái thế mà, còn có ba ngày chính là ngày nghỉ tết.

Thẩm Mặc thấy dự án mình đã đoạt được, lần này tự nhiên tâm tình rất vui vẻ, cư nhiên lôi kéo những người ở công ty đi ăn mừng.

Cám dỗ lại là nơi xa hoa bậc nhất, những người ăn chơi tại đây không phải là người có địa vị quá thấp, xe ô tô hạng sang, ánh sáng lập lòe, Nơi này Nam Dạ Tước đã từng mang Dung Ân đến một lần, thực sự bỏ ra cũng không ít tiền.

"Thẩm Mặc, cậu muốn chúc mừng công ty dành được dự án lớn cũng không phải là đến đây đập phá hết chứ, không sợ cháy túi à?"

"Dung Ân, xong dự án này thì chúng ta có rất nhiều tiền, cậu là người có công lao lớn nhất, đương nhiên muốn đưa cậu tới đây chúc mừng." Thẩm Hiên đưa tay lên vai Dung Ân vỗ vỗ, bọn họ ở chung với nhau lâu như vậy, lại hợp nhau, giữa bọn họ bây giờ thật chẳng còn gì mà giấu giếm.

Dung Ân không thay đổi được ý nghĩ của bọn họ, bị Thẩm Mặc cùng Selune một người một bên kéo cô đi vào, những ngọn đèn cháy mắt, Dung Ân tại vừa mới tiến đi thì nội tâm thấy hoàn toàn bất lực. Đồng thời, không hiểu cô lại cảm giác rất bất an. Như là sắp có điều gì xảy đến với mình vậy.

Mà sự thật chứng minh, đêm đó, đúng là đã xảy ra chuyện.

Nơi này phòng bao rất khó với tới được, cho nên mấy người chỉ có thể tùy tiện chọn phòng bình thường mà đi vào, dù sao đến nơi này ngay cả phòng bình thường cũng thấy rất thoải mái.

Tiểu nhị mở cửa vào đưa ra rất nhiều chai bia, mở từng cái nắp rồi lặng lẽ đặt lên bàn, Thẩm Mặc cầm một ít đồ ăn lên ăn, bình thường Thẩm Hiên rất biết cách ăn chơi, nhưng những nơi như này, anh cũng chỉ tới có vài lần.

Chính giữa sân khấu, những vũ công không ngừng khoe ra những điệu nhảy của mình, đến những nơi như này, cho dù trời sinh chân tay cứng ngắc cũng không cần sợ, đi theo âm nhạc, cùng nhịp điệu, tự nhiên như vậy mà phóng thích chính bản thân mình.

"Ân Ân, Selune, chúng ta đi khiêu vũ." Thẩm Mặc đã kích động, thân hình nhất quyết túm lấy hai người mang ra sân khấu cho bằng được.

Dung Ân ngồi ở trong góc, đối với những nơi như thế này cô an phận có lẽ tốt hơn, "Thẩm Mặc, mọi người đi đi, tớ ngồi đây là được rồi."

"Ân Ân, đừng có làm người khác mất hứng như thế chứ?!"

"Thôi! Mọi người đi đi," Dung Ân nhất quyết ngồi xuống góc đồng thời đẩy mọi người ra,"Tôi cũng không muốn mình làm "bóng đèn" (Đây là thuật ngữ Trung Quốc chỉ những người làm kì đà cản mũi)."

"Được thôi, nhà ngươi phải ngồi ở đây, không muốn thì đừng có chạy loạn đi đâu đấy." Thẩm Hiên lo lắng dặn dò.

"Yên tâm đi."

Mấy người lúc này mới đi ra hướng sàn nhảy, Thẩm Mặc đùa rất thái quá, lôi kéo Thẩm Hiên nhảy một cách cuồng nhiệt, Dung Ân lẳng lặng ngồi ở trong góc sô pha, nơi này càng cuồng nhiệt thì dường như lại càng không thích hợp với cô, Sự cô đơn len lỏi tới từng ngóc ngách trong con người cô.

Cô cầm chai bia lên uống, ít nhất là loại chất cồn này sẽ tạm thời làm tê liệt thần kinh cô..

Trong hội trường rộng lớn, tiếng người hò hét rất to, DJ rất biết cách khuấy động không khí, Thẩm Mặc không biết từ đâu chạy lại chỗ cô thờ hồng hộc," Nha đầu kia, nhanh, đến hầu rượu ta."

Dung Ân cười đem những chai bia trên ban đi tới, vừa muốn đưa cho Trầm Mặc, thì đã bị một cánh tay ngăn lại.

Dung Ân bên cạnh ngạc nhiên nhìn lên, thì lại nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, mà chính bản thân cô cũng hình như gặp một lần, lúc trước cùng Nam Dạ Tước đến nơi này tình cờ có gặp qua, nghe nói đằng sau người này có thế lực rất mạnh, mà ngay cả Nam Dạ Tước cũng không dám tùy tiện động đến hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com