ZingTruyen.Info

ÁM DỤC

Ám dục - Chương 053 - 054

feelregret82

Chương 53: Cô không tham lam, chỉ muốn có được tình yêu

Chịu đựng nhiều như vậy, chẳng lẽ không mệt sao?

Dung Ân buông tay, Diêm Việt nhận thấy cô có ý lùi lại, khuôn mặt anh tỏ vẻ khó tin vô cùng, anh quay người, tay Dung Ân cũng đã rút ra từ khi nào, khuôn mặt đang sưng phù phản chiếu dưới ánh đèn hành lang khô khốc, cô dường như rất ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía Nam Dạ Tước, tay người đàn ông hài lòng vòng qua ôm lấy thắt lưng cô, quai hàm hoàn mĩ chuyển hướng liền ngay lập tức biến đổi, "Bác Khang, coi như cháu hôm nay đã giữ cho bác thể diện".

Nói xong, ngay lập tức ôm lấy Dung Ân đi về.

Mọi người tụ tập xung quanh náo nhiệt một hồi rồi cũng giải tán, có người ở lại an ủi "Diêm thiếu, bỏ đi, cùng lắm cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi".

Diêm Việt khuôn mặt căng cứng, lần trước ở cửa hộp đêm, cũng chính anh đã dùng phương thức này để mang Dung Ân đi, Nam Dạ Tước nói đúng, quyền lựa chọn nằm trong tay cô.

Ra khỏi Cám Dỗ, gió lạnh thổi vi vút, khuôn mặt Dung Ân sưng tấy, ngay cả khóe mắt cũng đã sưng húp, Nam Dạ Tước buông tay đặt ở vòng eo cô, đi nhanh về phía trước.

Khi xe đến nơi, Dung Ân vẫn như cũ đứng yên ở vệ đường, người đàn ông ngồi trong xe, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh, biểu tình không mấy kiên nhẫn, cao giọng, "Lên xe".

Dung Ân không biết anh ta giận dữ vì cớ gì, đàn ông thật sự đôi khi thật không sao hiểu nổi, cô ôm nửa mặt ngồi lên xe, vừa ngồi xuống, chưa kịp thắt dây an toàn, xe đã phóng đi bạt mạng.

Sau khi đi được một đoạn xa, xe thể thao một lần nữa dừng lại, Dung Ân nhìn ra ngoài cửa sổ liền trông thấy một hiệu thuốc.

Nam Dạ Tước lấy ra một tờ chi phiếu, ném lên đùi Dung Ân, "Đi mua thuốc giảm đau".

Một cú đấm vừa rồi, ngay cả đàn ông cũng không thể chịu nổi, huống hồ là cô.

"Tôi không sao." Dung Ân ngẩng đầu mở miệng, nhưng lại phát hiện thanh âm không hề tròn vành rõ chữ, dường như chi là một chút hơi yếu ớt lọt ra, phát âm cũng thều thào.

Nghĩ đến điệu bộ cô vì Diêm Việt mà chịu làm thế thân, sự nóng giận của Nam Dạ Tước đã nguôi ngoai bỗng chốc lại trào dâng, "Cô không muốn sống nữa hay sao? Thích bị đánh đến thế sao?"

Tình hình lúc đó, quả thật rất hỗn loạn.

Lẽ nào muốn nói với anh là cô không tự chủ được? Đáp án này nói ra, e rằng Nam Dạ Tước nghe xong sẽ càng không chịu được mà tức đến phát điên.

Dung Ân dứt khoát không nói lời nào, cứ như vậy im lặng, nhưng lọt vào trong mắt Nam Dạ Tước lại thành ra cô đang chột dạ, anh không thăm dò, điều khiển hạ thấp ghế phụ, sau khi ghế đã nằm xuống hoàn toàn, không khác gì giường nằm thoải mái.

Biểu cảm trên gương mặt Dung Ân theo động tác của ghế biến đổi, cô muốn ngồi dậy, đã bị người đàn ông khóa trụ bên trên, anh khom lưng, đột nhiên dùng sức, để lại một vết cắn trên bả vai thon gầy của cô.

Ban đầu cô có thể chịu được, nhưng sau đó, mới phát giác người đàn ông dường như đã nghiến rất mạnh, cô đau đớn kêu lên một tiếng, cũng ra sức đẩy anh ra.

Nam Dạ Tước theo lực từ trên tay cô đứng dậy, cũng dùng mu bàn tay ưu nhã chà chà khóe miệng, "Lần sau còn khiến tôi không thoải mái, tôi sẽ không chỉ để cô phải chịu nỗi đau da thịt đơn giản thế này đâu".

Một tay kia mở cửa xe, anh đẩy bả vai cô ý bảo xuống xe, cô thuận thế ra khỏi xe, còn đưa cô một thẻ vàng, "Cho cô mười phút đi mua thuốc".

Bộ dạng cô lúc này, quả thật không thể đối diện bất kì ai, Dung Ân sau khi cầm lấy thẻ cũng bất đắc dĩ đi ngược hướng về phía tiệm thuốc.

Đó là lần đầu tiên, Nam Dạ Tước chăm chú theo dõi bóng lưng cô đến vậy, thân thể cô nhỏ bé, cũng rất mong manh, phải chịu đựng ủy khuất lớn như vậy, cũng không hề khóc thành tiếng lấy một lần, dường như, không có gì với cô là quá sức chịu đựng.

Nam Dạ Tước trong lòng khó hiểu hóa thành giận dữ, phụ nữ kiên cường có ích lợi gì, cái anh muốn chính là sự mềm mỏng của cô, lẽ nào cô không hiểu?.

Chịu đựng nhiều như vậy, chẳng lẽ không mệt sao?

Nam Dạ Tước càng nghĩ càng bực bội, giơ tay nện lên vô lăng, đó là cô tự chuốc lấy phiền hà, anh sao phải bận tâm. Trong hiệu thuốc, Dung Ân nghe được tiếng còi ô tô, tưởng Nam Dạ Tước chờ lâu nên thúc giục, liền tùy tiện chọn vài loại thuốc khác nhau, dùng tiền của chính mình thanh toán toàn bộ, không để ý ánh mắt thông cảm khác thường của nhân viên bán hàng, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trở lại trong xe, cô cầm thẻ vàng trong tay đưa lại cho Nam Dạ Tước."Của anh".

"Giữ lấy", người đàn ông không liếc nhìn lấy một cái, "Cô ngày thường cũng chỉ đủ tiền tiêu, hằng tháng, tôi sẽ gửi thêm vào đó".

Dung Ân khóe miệng cong lên chua xót, anh ta quả thật xem cô như một món hàng, thẻ vàng nằm trong lòng bàn tay cô, đột nhiên trở nên nặng nề, cô nắm chặt tay, sau đó buông lỏng, "Tự tôi có thể tiết kiệm được, tôi chỉ muốn đảm bảo mẹ mình có thể bình an chữa lành bệnh mà thôi".

Cuộc sống dư giả, cô chưa bao giờ ham muốn, càng không hề tham lam.

Đem thẻ vàng nhét vào túi áo Nam Dạ Tước, người đàn ông cũng không nói gì thêm, chuyên chú lái xe trở lại Ngự Cảnh Uyển.

Dung Ân đi trước lên lầu, cô rót nước, uống tạm thuốc giảm đau trước, Nam Dạ Tước lên sau, trong tay cầm theo túi chườm đá, anh ngồi ở mép giường, một tay đỡ sau đầu Dung Ân, một tay cầm túi chườm đặt lên bên má đang sưng húp của cô.

"A..."

Dung Ân đau nhức, hai lông mày cau chặt kìm nén.

"Cô muốn phá hủy nhan sắc sao?" Người đàn ông khom hạ thắt lưng, ép buộc cô đối diện với khuôn mặt mình, ngoài miệng thì buông lời độc địa, nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu dịu dàng, Dung Ân cắn môi, cảm giác đau đớn lại dấy lên, khắp trán cô đã túa ra mồ hôi lạnh.

"Hé miệng"

Cô mím chặt môi, người đàn ông muốn đem cục đá cho vào khóe miệng đã nứt toác của cô, đôi mắt hẹp dài chính là biểu tượng của sự đào hoa, mũi cao kiên nghị, khẩu hình cũng rất điển hình, khóe môi mỏng chỉ cần cong lên lại để lộ biết bao vẻ nham hiểm, độc ác, cô thối lui thân, "Lúc ở Cám Dỗ, anh vì sao lại hành động như vậy?"

Nam Dạ Tước dừng động tác, tầm mắt khẽ giương cao, "Chẳng phải tôi đã nói là cô sai sao?"

Không hiểu vì lí gì, trong lòng cô dường như có chút mất mát, Dung Ân mặc anh cố gắng chườm đá cho mình, dù đau nhức thế nào, cô cũng không hề kêu than, cô vốn tưởng rằng, anh là vì quan hệ giữa cô và Diêm Việt, mới ở trước mặt mọi người cố ý làm cho họ bẽ mặt, hóa ra, là cô đã nghĩ sai, miệng anh ta đã nói là lỗi của cô, còn có thể thay đổi được gì?

"Anh nói cũng không sai" Dung Ân cúi đầu, máy móc nhắc lại câu nói vừa rồi.

Nam Dạ Tước đặt túi chườm đã sang bên cạnh, cởi đồ rồi bước vào phòng tắm, lúc đi ra chỉ mặc áo choàng tắm màu trắng đơn giản, anh nằm vào trong chăn, nhìn thấy Dung Ân trước sau vẫn duy trì dáng vẻ như ban nãy.

"Bộ dáng cô lúc này, ra ngoài có lẽ sẽ rất bẽ mặt, không chừng công ty đối tác sẽ chẳng cho cô cho vay"

Dung Ân chỉ cảm thấy đầu óc váng vất, Nam Dạ Tước tiện tay lật giở tờ báo đặt trên tủ đầu giường, đôi mắt hẹp dài đột nhiên chuyển biến, giả bộ lơ đễnh hỏi bâng quơ, "Lá gan cô cũng thật không nhỏ, lúc đó dám thay anh ta lãnh trọn cú đấm của tôi!"

"Tôi không muốn anh ấy bị thương." Dung Ân nói một câu này là thật lòng, bất cứ đó là nỗi đau như thế nào, cô cũng cam tâm tình nguyện hứng chịu.

"Cô quả thật luôn thích nói những điều tôi không muốn nghe nhất", Nam Dạ Tước vung tay, cầm tờ báo ném xuống đất, anh nghiêng người ngồi dậy, tấm lưng hướng về phía Dung Ân, "Tại bữa tiệc đính hôn, là ai chê cô dơ bẩn, cô bị anh ta chơi đùa, còn muốn vì anh ta bán sống bán chết, cô thật không biết thế nào là hèn hạ, lại còn muốn trông cậy vào anh ta?"

Miệng lưỡi của anh, quả thật rất độc địa, Dung Ân ngồi xuống giường, "Anh không hiểu sao? Bởi vì tôi yêu anh ấy, dù cho hiện tại, tôi vẫn chưa thể quên anh ấy..."

"Bịch..." Đèn bàn bằng thạch anh thoáng chốc bị ném vỡ tan tành, Nam Dạ Tước đứng dậy, một tay chỉ vào nhà tắm, "Đi tắm, đêm nay, xem tôi giết chết cô như thế nào!"

Dung Ân bất động tại chỗ, lời vừa nói ra, chỉ là cô buột miệng thiếu suy nghĩ, biết rõ đối mặt cùng Nam Dạ Tước thì nên nói gì, nhưng cô đã không đủ nhẫn nại.

Chương 54: Chán ghét sẽ buông tay

"Tôi đang đem điểm yếu nhất của chính mình đặt vào tay em"

---

Khóa trái cửa phòng tắm, nằm trong bồn rộng lớn, toàn thân mệt mỏi rã rời cũng dần thả lỏng, Dung Ân tắm chừng một tiếng, mặc dù đã thay xong quần áo, cô vẫn rón rén đi tới cánh cửa, áp sát tai trông chừng tình hình bên ngoài, một hồi lâu mới do dự mở cửa.

Nam Dạ Tước không có trong phòng, rèm treo cửa sổ ban công theo tiếng gió thổi chấp chới đung đưa, Dung Ân trông thấy một thân ảnh nghiêng ngả dựa trên lan can, người đàn ông nửa khuôn mặt lộ vẻ tà mị, anh rút ra một điếu thuốc, ưu nhã châm lửa đốt.

Khi sự cộc cằn không còn rợn ngợp chung quanh anh, trầm ổn như vậy, không khỏi khiến người khác nảy sinh rung động.

"Tắm xong rồi?"

Dung Ân nghe được cũng không tiến về phía trước thêm bước nào.

Nam Dạ Tước vẫy tay hướng về phía Dung Ân, "Qua đây, chẳng qua cũng chỉ là ngoài ý muốn".

Cô xỏ dép đi về phía ban công, Nam Dạ Tước vòng tay ôm lấy bả vai cô, để toàn thân cô dựa trên lan can, còn chính mình lại kề sát phía sau lưng cô, khói thuốc phả ra tựa như sương mờ vấn vít không tiêu tan, cứ như vậy chuyển động quanh đỉnh đầu Dung Ân, "Quên anh ta, an tâm ở bên cạnh tôi, tôi đảm bảo sẽ có ngày để cô đi".

Nam Dạ Tước chính mình cũng không rõ, vì sao không giữ Dung Ân ở lại bên cạnh, so về diện mạo hay sự trong trắng, vô số phụ nữ có thể đáp ứng được anh, họa chăng vì tính không chịu khuất phục của cô, ngay lúc này, anh cũng đã chinh phục được.

Dung Ân nghĩ ngợi một hồi, cô cùng Diêm Việt vốn dĩ đã không còn hy vọng, kéo lại áo choàng tắm, cô lách người, thoát khỏi vòng tay của Nam Dạ Tước, đi về phía giường ngủ, "Tôi đau đầu, ngủ thôi".

Nam Dạ Tước ở lại bên ngoài một chốc, khi vào trong phòng ngủ, vừa lúc bắt gặp Dung Ân đang lấy từ trong túi xách một lọ thuốc, sau khi mở nắp, đem từng viên trực tiếp đưa vào trong miệng, cũng không hề dùng nước, cứ như vậy khô khốc nuốt xuống.

"Ăn gì vậy?"

Dung Ân đặt lọ thuốc lên tủ đầu giường, "Thuốc tránh thai, ngày hôm qua tôi quên mất".

"Ừ." , người đàn ông uống cạn ly rượu vang đỏ rồi đi đến bên cạnh giường, "Sau này đừng quên, có thai thật, rất phiền phức".

Đêm nay, Nam Dạ Tước cũng không muốn chạm vào cô, bộ dạng như vậy quả thật khiến ai nấy cũng đều nảy sinh sự chán ghét.

Ngày hôm sau, Dung Ân ngoan ngoãn ở lại, một bên má sưng húp, đã qua một đêm, trái lại càng trở nên thảm hại hơn, ngay cả mắt cô lúc này cũng đã không thể mở được, cô dùng thuốc mỡ bôi qua loa rồi đến siêu thị gần nhà mua vài hộp mì ăn liền, sau đó ở lì trong phòng, cũng không hề ra ngoài nữa.

Khi Nam Dạ Tước trở về nhà, trên người nồng nặc mùi rượu, anh nới lỏng cà vạt rồi đi vào phòng khách, Dung Ân đang cúi đầu ăn mì, tóc cũng lộn xộn, chỉ bừa bãi buộc lại để ăn uống một chốc, quần áo ăn vận cũng tuềnh toàng. Thân thể Nam Dạ Tước ngã xuống ghế sô pha nơi Dung Ân đang ngồi, đau đầu cực độ, anh lấy tay day day thái dương, "Ăn uống như vậy sao?"

"Ừ." Dung Ân buông bát mì trong tay, "Tôi ngại ra ngoài ăn".

Cô vừa xong động tác, thân thể người đàn ông đã trở mình ngã nhào nằm xuống ghế, đầu anh gối lên đùi Dung Ân, hai mắt nhắm nghiền, "Ấn thái dương giúp tôi, hôm nay uống có chút quá chén".

Hơi lạnh từ đầu ngón tay Dung Ân khe khẽ đặt vào huyệt thái dương của Nam Dạ Tước, người đàn ông thoải mái thả lỏng, đôi mắt sắc bén đột nhiên mở ra, Dung Ân né tránh tầm nhìn của anh, chuyên chú vào động tác của mình.

"Ân Ân," Nam Dạ Tước đột nhiên mở lời, sâu thẳm trong đôi mắt đen láy của Dung Ân cũng bất chợt gợn sóng nhưng không chút sợ sệt, "Tôi đang đem điểm yếu nhất của chính mình đặt vào tay em".

Cô dừng động tác, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.

"Nếu như em hiểu biết huyệt đạo, chỉ cần hai ngón tay có thể dễ dàng lấy mạng tôi".

Dung Ân buông tay khỏi huyệt thái dương của Nam Dạ Tước, anh lại không hề ngồi dậy, thậm chí còn hơi nhích người lên trên, gối lên bụng dưới của cô, "Ân Ân, em có trái tim sao?"

Cô buông hạ mi mắt, cùng anh bốn mắt đối diện, "Tôi sẽ không giết người".

Nam Dạ Tước mỉm cười, cả anh và cô đều không hề biết rằng, một câu nói đùa này, mai kia lại biến thành sự thật, cô không muốn hại người, nhưng lại tự tay khiến anh vĩnh viễn không thể có ngày quay lại.

Trên giường lớn, người đàn ông đã ngủ say, do sự xúc tác của rượu, anh ngủ rất sâu, một cánh tay vẫn như cũ ngang ngược đặt trước ngực Dung Ân, khiến cô vất vả vẫn không thể thoát khỏi vòng tay anh.

Trên tủ đầu giường, điện thoại di động đột nhiên reo vang, đã muộn như vậy, còn người muốn tìm gặp cô sao? Dung Ân nhìn màn hình, chỉ thấy một dãy số lạ lẫm trước mắt, "Muốn biết một năm trước chuyện gì xảy ra với Diêm Việt, trước mười hai giờ, đến tầng ba Cám Dỗ".

Gáy người đàn ông màu đồng nhẵn nhụi, hô hấp cũng dần điều hòa hơn, Dung Ân để lại điện thoại đặt lại trên tủ đầu giường, quá khứ của Diêm Việt, đột nhiên cô không còn hiếu kì nữa, đã không thể trở về bên nhau, tại sao không thể quên?

Vừa nhắm mắt lại, điện thoại lại không ngừng đổ chuông.

Dung Ân không muốn đánh thức Nam Dạ Tước nên cuối cùng vẫn bắt máy, đầu dây bên kia lên tiếng, "Diêm Việt có bí mật lớn như vậy, cô không muốn biết sao?"

Dung Ân giật mình hoảng hốt, vội vàng lục tìm lại kí ức, "Bí mật gì?"

Cô bồn chồn đợi câu trả lời, nhưng đầu dây bên kia lại rất lâu không hề có phản ứng, Dung Ân cũng không thể ngủ yên được nữa, cô trở mình, kéo tay Nam Dạ Tước xuống, sau khi ngồi dậy, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Mấy ngày trước gặp lại Diêm Việt, cô cũng nhận thấy vẻ khác thường ở anh, bí mật liên quan đến anh có thể là gì?

Thay xong quần áo, Dung Ân do dự một hồi, kết quả vẫn quyết định đi đến Cám Dỗ một chuyến.

Rón rén mở cửa, Nam Dạ Tước hôm qua uống không ít rượu, hẳn không thể dễ dàng thức giấc.

Mở hé cửa vừa đủ lách người ra ngoài, Dung Ân nhanh chóng đi ra ngoài đường cái bắt xe, cô nhìn đồng hồ, đã là mười một rưỡi, có lẽ vẫn còn kịp. Cô để thả tóc, chải về một bên đủ để che khuất một bên má đang bị sưng húp.

Ở cổng Cám Dỗ, rất đông người qua lại, mặc dù hiện nay những tụ điểm vui chơi giải trí mọc lên như nấm, nhưng Cám Dỗ vẫn nhiều năm duy trì vị trí hộp đêm hàng đầu.

Đi vào bên trong, vẫn như trước nay nồng nặc mùi xa xỉ, hoang phí, đối với nơi này, Dung Ân vẫn không kiềm nén được nảy sinh sự bài xích, cô cố gắng lách ra khỏi đám người nhộn nhạo, khi lên đến tầng ba, trước cửa một phòng nọ có bảo vệ đứng bên ngoài.

Người đàn ông ngay khi nhìn thấy cô liền mở cửa, "Mời vào". Dường như anh ta đã biết trước sẽ có người tới.

Bên trong phòng tối đen như mực, khi Dung Ân bước vào, mơ hồ giống như lần nào đó, tiếng động đầu tiên nghe được là tiếng nước chảy, cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông lặng lẽ đi về phía cô.

"Bí mật của Diêm Việt là gì?"

Người đàn ông lắc lắc mái tóc còn đang ướt, một vài giọt nước bắn trên mặt Dung Ân, cô toàn thân run lên lạnh lẽo.

"Người đã chết không nhắm mắt, nhưng, hắn ta nói chính mình là ai thì là người đó sao? Cô dễ bị đánh lừa đến thế?"

Trống ngực Dung Ân trong giây lát tưởng chừng như đang ngừng đập, "Anh có ý gì?"

Trong bóng tối, Dung Ân nhìn không rõ tướng mạo người đàn ông, nhưng anh ta dường như rất dễ dàng nhìn thấu từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cô, người đàn ông bình tĩnh đứng phía sau Dung Ân, đột nhiên khom hạ thắt lưng, ghé sát bên tai cô thì thào, "Cô cũng từng hoài nghi, không phải sao?".

Một câu đã vạch trần sự thật, Dung Ân không thể không thừa nhận, "Tôi không hề, anh ấy là Diêm Việt, tôi chưa từng nghi ngờ điều đó".

"Tự lừa dối chính mình", thanh âm người đàn ông rất quen, nói rằng giống như ai cũng không hẳn, cụ thể là giống với ai, Dung Ân cũng không xác định được rõ ràng, "Khuôn mặt không hề giống, chỉ vì đôi mắt, cô liền cho rằng đó chắc chắn là Diêm Việt?"

Tuy rằng, hồi ức giữa hai người vẫn vẹn nguyên trong tâm trí cô, nhưng sau tiệc đính hôn, Dung Ân trong lòng cũng đã nảy sinh sự nghi ngờ, người đàn ông lùi ra phía sau, sau lưng cô bỗng chốc lạnh toát, người đàn ông này, dường như biết không ít chuyện, "Anh là ai?"

"Chào hỏi cô dường như cũng không quá một lần?" Người đàn ông ve vuốt mái tóc dài của cô, "Nếu đã nảy sinh ngờ vực, lẽ ra nên tìm chứng cứ mới phải, anh ta vì sao lại trở thành như vậy, cô không muốn biết sao? Không thể nghi ngờ, Diêm Việt trong lòng cô giống như một cái gai, cô có thể nói, có thể dễ dàng đem nó vứt bỏ đi?"

Trực giác của Dung Ân mách bảo, người đàn ông này biết nhiều hơn cô tưởng rất nhiều, "Trước đây cô chỉ biết, Diêm Việt không hề chết".

"Một năm trước tại bệnh viện Nhân Ái, anh ta đáng lẽ đã không chết", thanh âm của người đàn ông, tựa hồ mỗi lúc một u ám, "Cô có lẽ không hiểu, cảm giác sống không bằng chết".

Nửa câu nói sau, dường như chỉ là nhả hơi rất nhẹ, vừa huyễn hoặc như có như không, Dung Ân không nghe rõ, "Anh nói gì?"

"Cô đi đi". Người đàn ông châm một điếu thuốc, căn phòng tối tăm cuối cùng cũng nhen nhóm chút ánh sáng.

Dung Ân sờ soạng tìm đường tiến về phía trước vài bước, "Anh rốt cuộc là ai, trước kia khiến tôi rơi vào bước đường cùng cũng là anh? Anh lừa tôi ký hợp đồng, đơn giản vì muốn tôi ở lại Cám Dỗ? Hơn nữa, anh vì sao lại biết rõ chuyện giữa tôi và Diêm Việt?"

"Ha ha..." Người đàn ông cười rộ, đặt điếu thuốc sang một bên, "Không hề biết rõ chút nào, cô về đi, cũng không còn sớm nữa".

Nghe được khẩu khí của anh ta, Dung Ân cũng xem như dù có gặng hỏi cũng sẽ không thu được thêm thông tin gì, hơn nữa cũng đã rạng sáng, nếu như để Nam Dạ Tước phát hiện, chỉ càng mua thêm phiền toái.

Dung Ân đi ra khỏi Cám Dỗ, mục đích người đàn ông gọi cô tới là gì? Thoạt đầu, cô chỉ nghĩ rằng sự khác thường của Diêm Việt chỉ vì mối quan hệ giữa hai người, nhưng hôm nay nghe được lời người đàn ông vừa nói, tâm trí cô lại càng rối loạn.

Trở lại Ngự Cảnh Uyển, bên trong biệt thự vẫn tối đen như mực, Dung Ân thở phào nhẹ nhõm, không dám bật đèn, cô chỉ có thể dò dẫm tìm đường đi vào phòng ngủ.

Vừa nằm xuống giường, người đàn ông trước đó đang ngủ rất say đột nhiên trở mình lại sát cô, một cánh tay ôm chặt chẽ lấy tấm lưng cô, Dung Ân xoay mình kinh hãi, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn trọng dè dặt, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

Nam Dạ Tước đem khuôn mặt chôn trong cổ cô, mãi một hồi lâu sau, hơi thở mang theo vị rượu nặng dần dần như đang đốt cháy da thịt non mềm của cô, "Vừa đi đâu?" Giọng nói anh như đang mê man, nhưng lại mang theo áp lực đè nén chết người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info