ZingTruyen.Com

ÁM DỤC

Ám dục - Chương 045 - 046

feelregret82

Chap 45: Hạnh phúc, gần trong gang tấc

Dung Ân kinh ngạc trừng lớn hai mắt, tâm tình mang theo biết bao sửng sốt, Diêm Việt cầm lấy tay cô đang đặt trên bàn ăn rồi siết chặt, "Chúng con đã để lỡ một năm, con không muốn buông tay nữa".

Bàn tay được nắm chặt, hơi ấm từ tay anh truyền đến tay Dung Ân, nếu có thể, hai bàn tay, sẽ cứ như vậy không bao giờ buông lơi.

Ngồi ở vị trí đầu bàn, người đàn ông đem bát cơm đang cầm trên tay ném xuống mặt bàn, nước canh nóng bắn tung tóe vào mu bàn tay hai người, mới chút đã để lại một mảng phỏng màu đỏ ửng, Diêm Thủ Nghị tức giận đứng dậy, ngón tay run run chỉ vào Diêm Việt, "Tôi còn sống, không cho phép anh lấy cô ta, cút, các người cút hết cho tôi".

Thanh âm của ông vang vọng, tràn ngập sự phẫn nộ đỉnh điểm, người đàn ông dáng người cao lớn, hai mắt đỏ hoe vằn lên tia máu, má Lưu gấp rút bước lên đỡ ông, "Hai đứa là hậu bối, ông không cần phải tức giận như vậy".

Diêm Việt kéo tay Dung Ân, thái độ vẫn cứng rắn như trước, "Mặc kệ ba có đồng ý hay không, con đã quyết định rồi".

"Anh..."

Người đàn ông gắng gượng lấy lại hơi thở, Dung Ân bị Diêm Việt kéo ra khỏi phòng khách, trời đã bắt đầu trở gió, cô bước chân chậm lại.

"Em sao vậy?"

"Việt!" Dung Ân ngẩng đầu, "Vì sao bác Diêm không chấp nhận?"

Nguyên nhân này, Diêm Việt so với ai khác cũng rõ hơn hết, hai tay anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô, ngón tay trỏ phủ lên cổ cô, cảm giác được động mạch đang run rẩy, Dung Ân khẽ giương tầm mắt cao hơn, rõ ràng nhìn thấu sâu trong đôi mắt anh là sự tối tăm đang che đậy, "Muốn đính hôn là anh, anh là người quyết định".

"Nhưng, em muốn chúng ta nhận được sự chúc phúc".

Diêm Việt kéo cô vùi vào trong lồng ngực mình, giọng nói mang theo sự nuông chiều hết mực, "Ân Ân, anh muốn chúng ta sống cùng nhau, chúng ta sẽ có nhà, mỗi ngày khi trở về, anh lại có thể nhìn thấy em, khi ngủ, còn có thể ôm em trong lòng".

Dung Ân không khỏi cảm động, cuộc sống như vậy, trong đầu cô đã nghĩ đến cả trăm ngàn lần. Ngày hôm nay, nếu đã có thể, cô nên cảm thấy mãn nguyện mới phải.

"Chúng ta chọn ngày đính hôn vào nửa tháng sau, đúng dịp sinh nhật em được không?"

Hạnh phúc trọn vẹn đong đầy, nhưng rốt cuộc trong lòng cô vẫn cảm thấy có phần miễn cưỡng, "Như vậy có nhanh quá không?"

"Ân Ân, những thứ cần chuẩn bị anh sẽ cho người lo liệu, em không cần lo", Diêm Việt dắt tay cô lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, "Đến lúc đó, em chỉ cần mặc thật đẹp và xuất hiện là được".

Mười ngón tay nắm chặt, Dung Ân cảm thấy chính mình như cô gái lọ lem, đúng mười hai giờ, mang một đôi giày thủy tinh, ngồi bên cạnh, chính là hoàng tử của cô.

Xe đi ra khỏi trang viên, rồi dừng lại ở một căn hộ của Diêm Việt, anh kéo cô lên hành lang, "Sau khi đính hôn, em và mẹ Dung hãy cùng ở lại đây, còn thiếu gì cứ nói cho anh, anh sẽ chuẩn bị cho hai người".

Căn nhà rất rộng, nhưng có phần trống vắng, thiếu vắng thứ gì đó.

"Không cần, nhà của chúng ta, em muốn tự tay bày biện". Cô muốn trang trí căn nhà thật ấm áp mà thư thái, Dung Ân nắm chặt tay anh, nhanh như vậy, hai người đã có một căn nhà riêng.

Khuôn mặt không giấu được niềm vui, phụ nữ, chính là dễ dàng như vậy mãn nguyện mà hạnh phúc ngập tràn, đi vào phòng ngủ, Diêm Việt cũng không bật đèn, gian phòng tối đen như mực, ngay cả rèm cửa cũng được che kín mít, ánh trăng bên ngoài một chút cũng không lọt vào trong.

Dung Ân cảm thấy vòng eo đang bị siết chặt rồi bị bế lên, kề sát phía sau lưng là khăn trải giường mềm mại, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông phả ra ngay sát bên vành tai cô, hô hấp theo cổ cô mà dần trở nên nặng nề, "Ân Ân, anh muốn em".

Hai tay cô nắm chặt ga trải giường, cảm nhận được sự thay đổi từ thân thể anh, giờ khắc này, sớm muộn cũng đã đến, cô không muốn một lần nữa cự tuyệt.

Môi hôn, nhẹ nhàng tựa lông hồng khẽ rơi xuống mặt cô, Diêm Việt nửa thân trên bắt đầu chuyển động, đem lồng ngực tráng kiện kề sát, đã trần trụi. Ngón tay anh thông thạo cởi từng cúc áo của Dung Ân, da thịt tiếp xúc ngày một gần gũi, cô cơ hồ như nghe được sự kiềm nén như đang gầm nhẹ của người đàn ông, hai tay bắt đầu gấp rút trút bỏ quần áo của cô.

Dung Ân hai mắt nhắm nghiền, hô hấp bắt đầu hỗn loạn cùng dồn dập.

Động tác trên người đột nhiên dừng lại, Diêm Việt xoay người nằm xuống bên cạnh Dung Ân, miệng thở thành tiếng.

Từ trên thân thể cô, anh trông thấy hình bóng của một người khác, anh không thể miễn cưỡng bản thân muốn cô.

Sau khi dẹp bỏ mọi sự hỗn loạn trong tâm trí, Diêm Việt xoay người kéo Dung Ân vào trong lồng ngực, "Chỉ còn nửa tháng, anh sẽ chờ".

Nằm đối diện lẫn nhau, anh dịu dàng kéo cổ áo Dung Ân, cô nằm ngủ bình thản trong lồng ngực anh, trên khóe môi còn vương lại nụ cười hạnh phúc, thần sắc rạng rỡ, Diêm Việt vén lại mái tóc cho cô, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt, trong mắt là muôn vàn mâu thuẫn phức tạp, sự mềm lòng chẳng mấy chốc rõ rệt, nhưng lại mỗi lúc bị đè nén ngày một sâu.

Thời gian nửa tháng trôi đi nhanh chóng, Diêm Việt chỉ qua nhà xem một lần, phần lớn thời gian, Dung Ân đều giành để mua sắm đồ đạc, từ những vật giá trị lớn để bày biện như đồ nội thất đến những đồ vụn vặt nhất trong nhà như đôi dép, quần áo ngủ, bàn chải, cô đều muốn tự mình lựa. Đây là nơi sẽ gắn bó suốt đời sau này của cô và Diêm Việt, cô không muốn người khác xen vào.

Ông trời, dường như đặc biệt chiếu cố Dung Ân, trước khi biết được tin tức này, Nam Dạ Tước đã có việc gấp phải đi nước ngoài, khi đi rất vội vã, cũng chưa định ngày về.

Diêm Việt vốn định truyền thông tin ra bên ngoài, nhưng Dung Ân không muốn, cô kiên quyết muốn tổ chức kín đáo, nếu thật sự cần thiết, hãy để đến ngày tổ chức mới thông báo.

Ngày đính hôn ngày một lại gần, mọi thứ phải chuẩn bị cũng đã đi vào giai đoạn cuối, nhưng Dung Ân trước sau vẫn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó, tất cả, dường như quá suôn sẻ, dường như còn quá nhanh.

Đồng nghiệp trong công ty, cô chỉ mời duy nhất Lý Hủy, đối với người ngoài, đều giữ bí mật tuyệt đối.

Ngày đính hôn, Diêm Việt bao toàn bộ một nhà hàng xa hoa hạng nhất ở thành phố Bạch Sa, lựa chọn như vậy, không khỏi khiến người khác nhìn vào nảy sinh lòng ngưỡng mộ.

Trong phòng trang điểm, Lý Hủy đã đến từ sớm, ngắm nhìn lễ phục máu trắng bày trí khắp căn phòng, ánh mắt ngưỡng mộ cùng khao khát, "Ân Ân, cậu thật hạnh phúc, xem dây chuyền này, đẹp quá".

Nổi bật trên mái tóc đen dài óng ánh của cô là một chiếc vương miện tinh xảo xinh xắn được cố định sau đầu, lễ phục đã được sửa lại cho vừa vặn với dáng người cô và càng tôn thêm vẻ quyến rũ mê người, chính Dung Ân cũng khó lòng nhận ra sự thay đổi, nhìn mình trong gương, tựa như là một người hoàn toàn khác.

"Rồi cậu cũng sẽ có ngày được như vậy thôi." Dung Ân trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, "Đây là hạnh phúc mà bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ có được".

"Tớ á..." Lý Hủy mỉm cười, "Chỉ có thể chờ thôi".

Mẹ Dung Ân ngồi ở bên cạnh, ngắm nhìn con gái cười mãn nguyện, khóe mắt có chút ẩm ướt, đem bàn tay cô nằm gọn trong lòng bàn tay mình, "Ân Ân, rốt cuộc mẹ cũng đợi được ngày này, thật không ngờ con và Diêm Việt, có thể có ngày hôm nay".

"Mẹ!" Dung Ân vươn tay, lau nước mắt không kìm nén được của mẹ cô, "Hôm nay là ngày vui, mẹ khóc gì chứ".

"Mẹ rất vui!" Mẹ Dung Ân ngón tay rất nhanh lướt qua ngón tay đeo nhẫn của cô, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, "Khi Diêm Việt trao cho con thứ này, mẹ thật sự không còn điều gì phải bận tâm lo lắng nữa, Ân Ân, con đã khổ nhiều rồi, sau này, có thể có hạnh phúc của riêng mình".

Cô mỉm cười, đôi mắt cũng dần nhòa mờ, lúc này, nhân viên trang điểm nói đùa, "Trang điểm được như vậy rất khó, cũng không được phép khóc đâu".

"Ai khóc vậy?" Giọng đàn ông vang lên, mùi nước hoa từ trên người Diêm Việt phảng phất, anh khom lưng tựa người vào gương, hai tay tùy ý đặt lên vai Dung Ân, "Ân Ân, em rất đẹp".

Cô mỉm cười, đôi mắt sáng ngời rạng rỡ, ánh mặt trới ấm áp đã áp chế không khí ngày hôm nay.

"Chỉ còn mười phút nữa..." Diêm Việt ghé sát vào tai cô, thì thầm, giọng nói quyến rũ khêu gợi khiến Dung Ân toàn thân bất giác buông lỏng, "Em sẽ là của anh".

Ngón tay thân mật đan vào nhau, Dung Ân từng cho rằng, cô đã nắm giữ được điều tốt đẹp nhất cuộc đời cô, thời gian như thoi đưa, những gì đã mất, cuối cùng cũng đã tìm lại được, để rồi cô lại có thể vững vàng nắm giữ bên mình một lần nữa.

Chap 46: Tiệc đính hôn đổ vỡ

Diêm Việt nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi bước ra ngoài sảnh, khi đi đến cửa, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông quay lại, ánh mắt hai người gặp nhau, tràn ngập là nỗi niềm hạnh phúc vô bờ bến, loại tâm trạng này, chỉ có hai người mới hiểu.

Nhân viên trang điểm dậm thêm phấn cho cô, tiệc bên ngoài lúc này đã bắt đầu, mẹ Dung Ân nhìn đồng hồ, "Ân Ân, ra ngoài thôi con".

Cô nâng vạt váy trước bước đi, tiệc đính hôn được tổ chức ngoài trời, khách quan đều đã đến đông đủ, chỉ còn chờ Dung Ân xuất hiện.

Lý Hủy và mẹ Dung tùy ý chọn một chỗ rồi ngồi xuống, Dung Ân đi ra bên ngoài, nhưng vẫn không trông thấy bóng dáng Diêm Việt.

Khách khứa cũng đã uống chúc rượu không ít, Dung Ân đi quanh một vòng, vẫn không tìm thấy anh.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình xác nhận đến giờ lành, bắt đầu khuấy động bầu không khí, Dung Ân lúc này bắt đầu trở nên sốt ruột, nhấn điện thoại gọi cho anh, nhưng gọi liên tục vẫn không có người bắt máy.

Trong lúc cô mải miết tìm anh, không nhận ra bầu không khí bữa tiệc đột nhiên trở nên yên tĩnh bất thường, mãi cho đến khi giọng nói của người dẫn chương trình chuyển thành giọng nữ, Dung Ân lúc này mới cả kinh.

"Cô đang tìm Việt sao?"

Trên sân khấu, Tư Mạn khoác trên người bộ đầm màu hồng nhạt, mái tóc dài uốn xoăn buông xõa gợi cảm đến mê hoặc, trên tay cô ta cầm micro, dường như lại càng phô diễn vẻ khiêu khích vô cùng tận, sắc sảo mà đắc thắng.

Dung Ân đứng dưới sân khấu, nghe được rõ ràng những lời bàn tán xì xầm của khách quan xung quanh.

Mẹ Dung trông thấy con gái đứng ở đó, cũng không tìm thấy Diêm Việt, trong lòng có chút hồi hộp, "Người đứng trên đó là ai?"

Lý Hủy ý thức được có chuyện không hay sắp xảy ra, trong lòng cũng trở nên nặng trĩu, không ngừng trấn tĩnh mẹ Dung, "Bác gái, bác không cần phải lo, có lẽ là người Diêm Việt mời tới để khuấy động không khí thôi".

Tư Mạn vóc dáng tự đắc cùng kiêu căng đứng trên sân khấu, bệ vệ, ngạo nghễ, nhìn từ góc độ này, Dung Ân dường như thấp kém hơn vài bậc. Cô ta nhoẻn miệng cười hỉ hả, đáy mắt nhuốm đầy sự trào phúng rõ rệt, giọng điệu không nhanh không chậm, đứng ngay chính giữa, bày ra một vẻ kiều mỵ đẹp đẽ, "Hôm nay là ngày vui của cô, tôi lẽ ra nên chuẩn bị món quà lớn, chỉ là..." Người phụ nữ dò xét sắc mặt Dung Ân, sau một hồi dừng lại, mới tiếp tục nhả ra từng chữ khó nghe, "Việt, tối hôm qua ở lại cùng tôi, anh ấy nói không cần tặng, bởi vì cô không xứng".

Tin tức chấn động, cũng giống như một khối đá tảng khổng lồ rơi xuống mặt nước đang lắng sóng, khách khứa bắt đầu nhao nhao rỉ tai nhau không ngừng, mẹ Dung Ân nghe xong, sắc mặt sa sầm tái mét, tức tưởi đứng dậy, "Cô nói bậy!".

Người phụ nữ điềm nhiên cười hiền, thậm chí không hề có ý bao biện.

Đến giờ phút này, người duy nhất có thể xoay chuyển cục diện rối rắm, chỉ có mình Diêm Việt.

Dung Ân bồn chồn đảo mắt nhìn quanh, tay bấm không ngừng điện thoại cầm tay, mãi cho đến khi, từ cách đó không xa vang lên tiếng chuông quen thuộc.

Diêm Việt không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, anh bước lên sân khấu, khoảng cách chỉ chừng vài bước chân, Dung Ân cũng không có đủ can đảm lại gần, người đàn ông cùng Tư Mạn, vai kề vai, tựa như một cặp trời sinh, trai tài gái sắc.

Cô nhìn lên, anh nhìn xuống, Dung Ân hoảng hốt, vì sao sự nuông chiều trong mắt anh đã tan biến triệt để?

Cảm giác bất an, mạnh mẽ đến gần mức gần như chạm tới ngõ của sự thật trần trụi, hai vai, lúc này đã lan tràn sự băng lạnh.

Diêm Việt đứng trước micro, con ngươi lạnh như tiền đáp lại ánh mắt tràn ngập hoài nghi cùng nghi vấn tràn trề của Dung Ân, khí khái như người vô tội, trái tim mềm yếu một lần nữa trở nên cứng rắn như thành trì, cô nghe rõ anh dằn từng chữ, "Tiệc đính hôn ngày hôm nay, hủy bỏ".

"Tại sao?" Chất vấn đầu tiên vang lên, là của mẹ Dung đang hoàn toàn chấn động cực điểm.

Dung Ân kỳ thật cũng muốn hỏi anh, nhưng lời vừa định buông ra, lại tắc nghẹn, cô không có đủ dũng khí đối mặt.

"Ân Ân,"Từ đầu đến cuối, hai chữ này thoát ra từ miệng anh vẫn mang theo biết bao nuông chiều, Dung Ân hai mắt ngấn lệ, hóa ra, thế gian này cũng có khi ngập chìm trong nước mắt như vậy, "Tôi yêu em, đã từng, tôi đã nghĩ cả hai chúng ta đều yêu nhau, thế nhưng em không phải. Thời gian một năm, đã khiến tình cảm hai người rạn nứt, thời điểm em bước chân vào Cám Dỗ, em đã không còn là Ân Ân của tôi nữa".

Đưa cô lên thiên đàng hạnh phúc rồi hất quăng cô xuống địa ngục, đại khái là như vậy phải không.

Dung Ân trợn to hai mắt, rồi sợ hãi buông lơi, nước mắt theo đó tràn ra như nước vỡ đê, cô muốn nhìn rõ người đàn ông cô đem lòng yêu thương nhiều năm trời, để ghi nhớ rõ trong lòng.

Nhưng vì cớ gì, bóng hình anh trong trái tim cô ngày một nhạt nhòa?

Mẹ Dung hai mắt đỏ ửng, khách khứa đứng xung quanh chỉ bàng quan theo dõi náo nhiệt, bà một tay đỡ lấy tay cô, đem sức mạnh của mình truyền cho cô, "Việt, Ân Ân phải làm việc ở Cám Dỗ vì trước đó không thể xin được việc, con bé không làm lâu, sau đó đã tìm một công việc đàng hoàng khác rồi".

"Phải không?" Diêm Việt cười lạnh, ngay cả khi mẹ Dung Ân nhìn thấy, có cảm giác một loại âm lãnh, "Bà có biết, cô ấy vì sao có được công việc đó không?"

Dung Ân đầu như bị đánh mạnh, nước mắt tràn ngập khóe mi, rốt cuộc không chịu nổi, lướt trên gò má rồi rơi rớt xuống cằm, "Việt..."

Sự kiềm nén cuối cùng trong mắt, cơ hồ tràn ngập khẩn thiết van xin.

Hạnh phúc bị tán nát, bầu trời của cô, kể từ hôm nay, đã sụp đổ tan tành.

Tự Mạn đang cười, rất nhiều người xung quanh đang cười...

Duy chỉ, một mình Dung Ân đang khóc.

"Cô ấy sở dĩ tìm được việc, vì đã lên giường với người ta để trao đổi." Diêm Việt nhả ra từng chữ chậm chạp, gằn giọng trầm trầm, đem sự thật tàn nhẫn phơi bày, "Ân Ân, tôi cho rằng chính mình có thể chấp nhận, nhưng, tôi đối với em dùng tình cảm sâu đậm, em làm sao có thể phụ bạc quá khứ của chúng ta đến như vậy?"

"Không thể!" Mẹ Dung gắt gỏng, gần như đang gào thét, "Con gái tôi không thể làm vậy, nó không thể". Tâm lý lúc này, đã rồi rơi vào mất kiểm soát, trở nên cuồng loạn.

"Cậu!", Diêm Việt ánh mắt đảo sang bên cạnh, dừng lại trên thân ảnh của Trần Bách Huy đứng cách đó không xa, "Cậu đã nói, ở Cám Dỗ từng gặp cô ấy".

Người đàn ông cầm trên tay ly rượu, vốn dĩ đã không có thiện cảm với Dung Ân, ông ta một mặt bôi nhọ, một mặt giữ hình tượng chính mình, "Phải, lúc đó cô ta làm bồi rượu ở Cám Dỗ, tôi đến đó bàn chuyện làm ăn có gặp một lần, khi đó, tổng giám đốc Nghiêm Tước, Nam Dạ Tước còn khẳng định, cô ta là người của anh ấy, thậm chí còn giới thiệu lại cho tôi, nhưng tôi từ chối, tôi cũng là vô phúc không biết hưởng thụ à...".

Đủ loại dị nghị, cười nhạo, khinh miệt, xem thường...

Đổ ập xuống, Dung Ân chỉ đứng chết chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, ngọn gió thổi phớt qua kéo theo tà váy cô bay bổng chấp chới, cô chỉ như người đã hóa đá, hai mắt trợn to ngơ ngác nhìn Diêm Việt.

Từng mảnh vỡ hư ảo, sặc sỡ lóng lánh tung tóe trong không trung, cách đó không xa, tựa như xuất hiện những vầng hào quang chói lóa, khi tiến lại gần, hóa ra là toàn bộ thế giới của cô đang đổ bể vụn vỡ, trời đất chao đảo, quay cuồng.

"Không, không..." Bên tai, mẹ Dung khóc lóc tức tưởi, Lý Hủy vội vã ôm lấy vai bà, nói nhỏ an ủi.

"Việt!" Sau đó rất lâu, mới nghe thấy tiếng nói yếu ớt, không to không nhỏ, mang theo biết bao bi thương cùng phẫn nộ của cô vang lên, "Anh không thể chấp nhận, khi tôi nói sự thật với anh, anh có thể thẳng thắn cự tuyệt, vì sao còn muốn đính hôn với tôi, cùng tôi diễn kịch tới tận hôm nay?"

Thì ra, thời gian nửa tháng hạnh phúc chỉ là một màn kịch, mà chỉ có cô là diễn viên.

Đã từng nắm tay nhau, anh làm sao có thễ dễ dàng buông lơi như vậy?

"Bởi vì, đây là lời hứa của tôi một năm trước, hôm nay, phải cho cô". Người đàn ông nói như thể lẽ dĩ nhiên, cô nhìn chằm chặp khuôn mặt xa lạ, nước mắt tuôn rơi như nước vỡ đê, "Anh, là Việt của em sao?"

Tận sâu thẳm đôi mắt màu nâu thân thuộc kia, có còn bóng dáng của chính cô?

Diêm Việt kéo tay Tư Mạn, cô ta điệu bộ tự mãn kiêu ngạo, cánh tay thuận thế quấn chặt lấy khuỷu tay Diêm Việt, như tự tuyên bố quyền sở hữu của bản thân, hai người bọn họ công khai thân mật, tiến lại gần, khi ngang qua chỗ Dung Ân, giậm chân dừng bước, "Cô đã không còn là Ân Ân của tôi, tại sao còn đòi hỏi, tôi vẫn là tôi?"

Mùi hương quen thuộc chậm rãi chìm trong mờ mịt, mùa đông đã đến, ngay lúc này đây, khí lạnh thốc vào từng thớ da thịt khiến cô lạnh buốt.

Anh, còn là Việt của em không?

Bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, anh cong môi hỏi lại cô, còn phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com